Chúng Diệu Chi Môn
Thiên địa là một quyển pháp thư, bất luận kẻ nào đều có thể dụng tâm đi đọc.
Thiên địa là một quyển pháp thư, bất luận kẻ nào cũng có thể dùng tánh mạng viết ở phía trên.
Một nhà một hộ trải qua một chút đại sự, sẽ khắc ghi lại trong gia đình. Nguyên thần của Dịch Ngôn có lẽ hiện tại không có thần thông gì lớn, không cách nào xem tương lai biến thiên của thiên địa, cũng không không thể xem chuyện cũ ngàn năm, nhưng lại có thể câu thông được thiên địa, cảm ứng được một ít đồ vật.
Tỷ như trên đường hắn trở về, có thể thông qua nguyên thần biết được, ở trước đó không lâu, nơi này có cái ma đạo tu sĩ từ nơi đó trải qua. Có thể biết mấy ngày trước, nơi này có một đám tu sĩ ở chỗ này đấu pháp đấu thần thông.
Chuyện này có thể làm cho hắn tránh xa rất nhiều thứ này nó, hiện tại hắn đưa thân vào trong một tòa ốc trạch hắn đã sinh sống hơn mười năm, nguyên thần bành trướng đầy phòng, suy nghĩ của hắn theo nguyên thần phiên động mà xuyên thủng thời gian hơn mười năm.
Hắn thấy được tòa nhà này từ hủ hủ gầy dựng lại, gầy dựng lại chính là cha mẹ hắn, khi đó hắn mới bốn tuổi mà thôi, bất quá nha nha học nói, chỉ biết ở bên cạnh khóc rống.
Cảnh tượng hơn mười năm trước , nhất nhất hiện lên tại trong lòng.
Trong đó cha mẹ của Dịch Ngôn hỉ nộ ai nhạc cũng giống như bị Dịch Ngôn cảm nhận được, thậm chí có lúc ầm ĩ kịch liệt, hắn cũng mơ hồ nghe được cả tiếng cãi vả. Mà lúc vui sướng, hắn cũng có thể nghe được tiếng bọn họ cười vui.
Buồn vui nảy ra, ân ái triền miên. Đây là cuộc sống mười năm trước của cha mẹ Dịch Ngôn, cho đến ngày phụ thân của Dịch Ngôn, Dịch Lương Khang rời nhà đi tới bên cạnh Lâm Tắc Từ.
Dịch Ngôn thấy một chiều kia, phụ thân cùng mẫu thân ngồi đối diện nhau, đầu tiên yên lặng không tiếng động, sau lại xuất hiện cãi vả, về sau lại ôm nhau triền miên.
Từ đó về sau, tòa nhà này lại trải qua mấy lần sửa chữa , xây rộng hơn, cuộc sống trong nhà, liền biến thành mẫu thân cùng huynh muội ba người mình.
Cho đến buổi tối ngày hôm đó, phụ thân từ trong bóng tối cách xa trở lại trong nhà.
Hiện tại Dịch Ngôn đã không phải là thiếu niên ngày xưa này không biết gì cả, hắn hiểu được, một người nếu đã chết đi mà nói, còn muốn đi về tới nhà là một chuyện cực độ khó khăn, ít nhất chính hắn hiện tại tuyệt đối làm không được.
Hắn thấy được phụ thân hắn trở lại, chỉ là thông qua nguyên thần thấy cảnh tượng phụ thân trở lại gần một năm trước, nhưng cùng trong trí nhớ của chính hắn bất đồng.
Khi đó Dịch Ngôn là một thiếu niên cái gì cũng không biết, trừ sợ hãi ra, trong suy nghĩ chỉ có cảm giác hỗn loạn như bầu trời cũng sụp đổ. Hiện tại trong nguyên thần nhìn qua trên người phụ thân có rất nhiều vết thương rõ ràng .
Trên mặt có từng vết sẹo đạm kim, ở trong trí nhớ của Dịch Ngôn, phụ thân khi trở về trên mặt là một mảnh tro tàn, mơ hồ có thanh hủ thi ban. Nhưng hiện tại hắn từ trong quang âm thấy được trên mặt phụ thân có vết sẹo màu vàng , vết sẹo này giống như vết thương bị que hàn in dấu lưu lại .
Dịch Ngôn mới vừa nhìn thấy, đã hiểu được đó là bị thần lực của Bái Thượng Đế Giáo gây ra thương tích. Để cho Dịch Ngôn nhìn thấy mà giật mình, chính là chỗ trái tim phụ thân của hắn Dịch Lương Khang xuất hiện một lỗ thủng to, trong lỗ thủng này cũng không thấy trái tim.
Mà dọc theo lỗ thủng cũng có màu vàng rõ ràng, nhưng mà vết thương cắt vào trong ngực rõ ràng cho thấy bị lưỡi đao sắc bén mở ra , vừa nhìn thấy dấu vết lưỡi đao cắt vào trong ngực, trong lòng Dịch Ngôn liền hiện lên ý nghĩ về đao trong tay Vương Túc.
Hắn thông qua nguyên thần nhìn qua những thứ này, trong lòng hiểu được, này tất nhiên là đao của Vương Túc mở ra lồng ngực phụ thân, loại đao ý ngưng túc mà thuần túy này cũng chỉ có Vương Túc mới có.
Khi Dịch Ngôn đem nguyên thần thu hồi, mỏi mệt xông lên trong lòng, không nhịn được cũng ở trên giường ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau tỉnh lại, trong tai đã nghe được thanh âm nhóm lửa trong phòng bếp, ngọn lửa thiêu đốt ở trên củi, phát ra cây tiêu dài tiếng vang, trong lúc hắn động tâm, thấy được muội muội đứng ở dưới lò chuẩn bị dùng đao đi chặt mấy cây gỗ hơi to, ngọn lửa trong lò cũng không quá lớn, bốc lên khói dầy đặc, bởi vì củi có chút ẩm ướt.
Dịch Vi giơ đao lên, chém xuống.
"Sát..." Cây gỗ to có chút tráng kiện ứng với đao mà gãy, nàng ngẩn ngơ, nhìn một chút đao trong tay, trên đao có mấy lỗ hổng, bình thời nàng chém cây gỗ to như vậy ít nhất phải hai mươi đao mới được, hôm nay lại chỉ một đao đã chặt đứt. Nàng nghiêng đầu vừa nghĩ, vừa gãi gãi đầu, mang trên đầu một mảnh lá khô lấy đi, ném vào lò, thấy lửa trong lò có khuynh hướng dập tắt , nàng vội vàng khua lên một hơi đi thổi.
"Hô..."
Một ngụm khí cùng nàng bình thời không có nửa điểm khác nhau thổi ra, lửa kia hô một tiếng xông lên, đêm củi đầy lò thiêu đốt, ngọn lửa ở trong một sát na kia từ trong lò thoát ra.
"A..."
Dịch Vi mạnh mẽ hướng về sau chạy đi, dùng tay đi sờ tóc của mình, phát hiện không có bị đốt tới tóc mới yên lòng. Nhìn lên hỏa diễm thiêu đốt ở trong lò, nàng vừa đem củi to cầm trong tay đã chém làm hai khúc đưa vào đi thiêu. Nghĩ rằng mới vừa rồi thổi một cái là đúng dịp mà thôi, cho là lửa thật ra vẫn rất yếu.
Trên người nàng phát sinh chuyện như vậy cũng không khiến cho Dịch Ngôn chú ý, nhưng Dịch Ngôn cũng hiểu được đây là chuyện gì xảy ra, bởi vì ... một chút cũng bởi vì hắn.
Hắn hiểu được, tối ngày hôm qua có thể quá nguyên thần, ở trong quang âm xem chuyện xảy ra trong gia đình hơn mười năm để cho hắn vô cùng mỏi mệt , nhưng mới vừa tỉnh lại, hắn phát hiện trong lúc niệm động, đã có thể đem hết thảy mọi thứ trong nhà nhìn rõ ràng. Nguyên thần đã có một cái biến hóa rất rõ ràng.
Tuy nói lúc trước hắn cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại tùy tâm sở dục. Lúc trước, nguyên thần giống như là một loại công cụ, vô luận làm gì, cũng muốn trước tiên động nguyên thần, mà hiện tại nguyên thần tựa như chân chính thành mắt, tai, miễng, mũi những khí quan này, không có nửa điểm ngăn cách.
Đây còn không phải là chủ yếu nhất , để cho Dịch Ngôn cảm thấy mừng rỡ, chính là thông qua nguyên thần, hắn đã có thể ảnh hưởng đến phiến thiên địa này, có thể bố trí pháp vu thế.
Cho dù trước lúc không có bị Triệu Du phân giải nguyên thần, hắn cũng không cách nào để cho nguyên thần bố trí pháp, nhiều nhất chẳng qua khu động pháp bảo cùng trực tiếp nhào tới cắn nuốt tinh hồn người khác. Hiện tại đã bất đồng, mặc dù nói để cho muội muội chặt đứt củi to, để cho ngọn lửa bốc cháy lên không coi là đại pháp thuật gì. Nhưng lại coi như có một tia chính tông nguyên thần mới có huyền diệu .
Nguyên thần lần nữa xuất hiện tại đỉnh đầu Dịch Ngôn, một con rùa hư ảo tại trong hư không tự do, phảng phất trong hư vô có thức ăn mà nó yêu thích, mơ hồ có thể thấy được miệngcủa nó lúc mở lúc đóng, trong lúc đong đưa, có kim quang chớp động. Mạnh mẽ thượng triều không vọt lên, miệng rộng mở ra, một đạo thú rống làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh tại trong hư không tuôn ra sinh, tai bình thường khó nghe thấy.
Quy nguyên thần đã lao ra khỏi nóc nhà, ngửa mặt lên trời gầm thét, nó phảng phất hướng thiên địa tỏ rõ sự hiện hữu cùng ra đời của mình.
Dịch Vi đột nhiên vọt đi vào, nhìn Dịch Ngôn khoanh chân ngồi ở trên giường nhắm mắt lại, vội nói: "Ca, ngươi có nghe được thanh âm gì không a."
Dịch Ngôn cười nói: "Không có một thanh âm, đi nấu cơm đi, nấu xong đợi lát nữa sẽ liền tới ăn."
Dịch Ngôn thanh âm vô cùng ôn hòa , như gió xuân mơn trớn nội tâm của Dịch Vi. Nàng mới vừa trong một sát na di động sanh ra xao động lập tức biến mất. ‘ nga ’ một tiếng, lập tức vui mừng rạo rực chạy đi nấu cơm, nàng muốn nấu cơm thật ngon rồi tới mời ca ca ăn.
Dịch Ngôn cũng đang một sát na Dịch Vi xoay người rời đi, lâm vào trong một loại huyền diệu ý cảnh.
Hắn cảm giác mình hóa thành một luồng khói nhẹ, theo gió mà phiêu động.
Hắn cảm giác mình hóa thành một con con rùa, đối diện mặt trời mặt trăng và ngôi sao phun ra nuốt vào một tia kỳ diệu lực lượng trong thiên địa.
Hắn thấy được thân thể của mình ngồi ở chỗ đó, nghe được thanh âm máu lưu động trên người.
Hắn cảm thấy trên sống lưng thần lực ở trong Thiên điều hoá sinh ấm áp.
Suy nghĩ của hắn đã mỏng manh vô cùng, lan tràn khắp cả trong trời đất, giống như muốn theo gió tản đi. Tuy nhiên, Dịch Ngôn cảm thấy chưa từng có lực lượng như vậy, hắn cảm giác mình cơ hồ có thể tùy tâm sở dục.
Suy nghĩ của hắn như là chìm vào chỗ sâu nhất trong nội tâm chính mình , hắn thấy được phụ thân truyền cho mình chút ít pháp thuật ấn phù, ấn phù cũng bị từng đạo màu vàng bao phủ, đó là bị Thiên điều bá đạo phong ấn . Chẳng qua Dịch Ngôn nhìn từ đầu tới đuôi, phát hiện thiếu cái kia ấn phù đại biểu ‘ Túng Dược ’ . Không khỏi nhớ tới một lần cuối cùng dùng Túng Dược tình hình.
Đó là lúc bị Đạt Nhật A Xích ép cho vô kế khả thi , đột nhiên dùng ra ‘ Túng Dược ’. Cũng chỉ dùng qua một lần này, mà hiện tại ấn phù đó cũng đã biến mất vô ảnh vô tung. Trong lòng hắn nổi lên nhàn nhạt rung động, trong giây lát vừa vuốt lên.
Theo ý thức chìm vào, đột nhiên có một con rùa nhỏ xuất hiện, con rùa nhỏ hé miệng, hướng một cái ấn phù táp tới, từng miếng từng miếng đem ấn phù này nuốt chửng.
Theo con rùa nhỏ ăn lên, một loại cảm giác trống trơn tối tăm dâng lên trong lòng, rất nhanh, một cái ấn phù đã bị ăn xong rồi, tiếp theo lại là kế tiếp, theo con rùa nhỏ ăn lên, hắn hiểu được trong ấn phù hàm chứa pháp thuật là cái gì.
Trong đó có một đạo ẩn thân thuật, có năm loại độn hành chi thuật, theo thứ tự có thể độn kim, độn mộc, độn thổ, độn thủy, độn hỏa pháp thuật. Một cái trấn hồn phù ấn, pháp thuật này Dịch Ngôn từng dùng qua, nhưng so với Nhiếp Hồn ma nhãn thì kém khá xa, thông qua chú âm làm cho hồn phách của đối phương trong lúc ngắn ngủi bị trấn trụ, nhưng pháp thuật này đối với Dịch Ngôn trước kia mà nói cũng không có bao nhiêu dùng.
Bởi vì hắn dùng đến , đối phương nhiều nhất chẳng qua ánh mắt mê võng một sát na mà thôi, cũng không có thiếu trên thân người đều có được một chút phù bảo, có thể tránh khỏi được trấn hồn pháp thuật thương tổn. Trừ cái đó ra, phần lớn cũng là pháp thuật tương tự , trong đó còn có một thế thân ấn phù, Dịch Ngôn đã từng dùng qua.
Còn có một khu thú phù ấn, một cái gọi vụ ấn phù.
Nhiều vô số, đủ loại khác nhau, bao gồm Thỉnh Thần ấn phù ở bên trong, tổng cộng có hai mươi mốt cái, nhưng bị con rùa nhỏ ăn lên, cuối cùng chỉ có một Thỉnh Thần ấn phù tồn tại.
Dịch Ngôn cảm giác mình mất đi vài thứ, lại đạt được một cái gì đó, cuối cùng, ấn phù pháp thuật cả đám đều biến mất, bị con rùa nhỏ ăn, tiêu hóa hết, có hoặc không, một câu không cách nào bản tóm tắt. Tồn tại hoặc không tồn tại, cũng không phải một cái có thể nhìn thấu .
Dịch Ngôn chỉ biết mình đã bất đồng, cùng con rùa nhỏ ăn lên ấn phù so sánh với lúc trước đã bất đồng thật lớn.
Hắn trầm mê ở trong cảm giác con rùa nhỏ ăn lên mang đến kỳ diệu ý cảnh, có thể biết muội muội tiến vào lại đi ra ngoài, đi ra ngoài vừa đi vào.
Khi hắn mở mắt tỉnh lại , cũng đã là sáng sớm hôm sau.
Muội muội vẫn ngủ ở đầu giường, rất an tĩnh, so với một năm trước hiểu chuyện rất nhiều.
Hắn đứng dậy, đi tới ngoài phòng, ở trước phòng trong trấn đi tới, gặp phải người quen phần lớn mỉm cười ý bảo, hoặc dừng lại nói một hai câu.
Phần lớn người chẳng qua chỉ hỏi: ‘ Trở lại? ’. Sau đó Dịch Ngôn trả lời: "Ân, đúng vậy a, trở lại."
Có thêm người sẽ hỏi mấy câu: "Vân Nam, bên kia như thế nào?"
Dịch Ngôn tuyệt không kỳ quái bọn họ tại sao biết mình đi nơi nào, bởi vì trấn nhỏ như vậy, không có bao nhiêu bí mật có thể nói . Bất quá, Dịch Ngôn ở quê hương từ trước đến giờ đều hướng nội, cho nên cũng không có bao nhiêu người hỏi hắn ở bên cạnh Tổng đốc đại nhân như thế nào, tại sao trở lại ....
Vừa gặp phải một chút người cùng niên kỷ , mọi người đứng chung một chỗ nói chuyện, người thiếu niên cũng không phải có cái gì cố kỵ, sẽ nói thẳng hỏi ở Tổng đốc đại nhân bên cạnh như thế nào.
Dịch Ngôn trả lời nói: "Cũng chính là như vậy, ta chỉ là ngày ngày chạy chân chạy việc, làm một ít chuyện mà thôi."
Lại hỏi tại sao lại về rồi, còn chưa tới một năm a. Dịch Ngôn sẽ nói Tổng đốc phu nhân bệnh tình nguy kịch, đại nhân đồng thời bị bệnh, cũng trở về quê, cho nên hắn trở về nhà. Đến khi bọn hắn tin hay là không tin, hay hoặc là ở sau lưng sẽ có nghị luận như thế nào, thì không phải Dịch Ngôn đủ khả năng khống chế , hắn cũng không thèm để ý.
Trong nháy mắt, một buổi sáng đã qua. Khi hắn về trong nhà , Dịch Vi đã tỉnh, lại đang nổi lửa.
Nàng vừa thấy được Dịch Ngôn liền oán trách nói Dịch Ngôn hôm qua không ăn cơm, ngủ một ngày, gọi cũng không tỉnh, làm hại nàng nấu nhiều gạo như vậy, hôm nay hai người buổi sáng phải ăn cơm thừa.
Sau đó tiếp theo lại hỏi Dịch Ngôn có đói bụng không, Dịch Ngôn dĩ nhiên không đói, hắn mặc dù không đến cảnh giới có thể ăn gió uống sương , nhưng mà mấy ngày không ăn cái gì là không có vấn đề .
Hắn lắc đầu, nói: "Vậy đem cơm thừa ngày hôm qua ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ đi Hùng Nam Phong."
"Thật a..." Dịch Vi vui mừng hô lên.
"Thật."
"Thật tốt quá, ta nói mụ mụ mang ta cùng đi cũng không mang." Dịch Vi nhanh chóng nói.
Dịch Ngôn cười cười, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Buổi sáng hôm đó, Dịch Ngôn cùng Dịch Vi hai huynh muội một hồi một hồ dùng dầu mỡ rang cơm thừa, sau đó gia nhập đồ ăn thừa ngày hôm qua . Mùi vị cũng không quá tốt, ít nhất Dịch Ngôn cảm thấy mùi vị không được, nhưng mà Dịch Vi ăn rất vui vẻ bộ dạng, cuối cùng đem cơm ăn sạch sẽ.
Hắn bảo Dịch Vi đi mặc quần áo mới mà hắn mua về, Dịch Vi lập tức cao hứng chạy đi, lưu lại Dịch Ngôn một người thu thập bát đũa.
Cùng Dịch Vi cao hứng bất đồng , trong lòng Dịch Ngôn có một căn dây cung đang nhảy nhót . Liền ở buổi sáng hôm nay cùng đám bạn cùng lứa tuổi cùng nhau nói chuyện, trong tim của hắn xuất hiện một tia rung động, thông qua nguyên thần, hắn hiểu được, mụ mụ rời nhà đi mấy ngày có lẽ có nguy hiểm, mà hiện ở loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
Khi Dịch Vi mặc một thân quần áo mới đi ra ngoài , Dịch Ngôn cũng đã thu thập xong, đóng kỹ cửa, nắm tay Dịch Vi rời đi, nhưng thấy phía trước đi tới một người, chính là Charles Mục Sư.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: