Chúng Diệu Chi Môn
Nếu như nói trên thế giới này Tiên Chí sợ hãi người nào nhất, vậy thì một người trong đó nhất định là Âu Dương Phù An hiện tại đang ngồi lẳng lặng trước mặt hắn, cũng không phải bởi vì hắn là trưởng bối của Tiên Chí , mà bởi vì hắn biết rất nhiều người tu hành, ở thời điểm những năm thiên địa linh khí nhanh chóng biến mất tìm kiếm các loại con đường, cải biến phương thức tu hành của mình, trong đó có một nhóm thật nhiều người chết đi, một nhóm thật nhiều người cùng môn phái ở đoạn thời gian này tan thành mây khói, thực sát luyện linh được người tu hành trong thiên hạ tiếp nhận cũng chính là chuyện hơn mười năm gần đây.
Mà Âu Dương Phù An chính là tu sĩ trong lúc người tu hành trong thiên hạ đang hoang mang bàng hoàng , hắn từ vốn là tu sĩ nhân gian đạo chuyển thành tu sĩ thần đạo, mặc dù Tiên Chí không biết hắn trải qua bao nhiêu nguy hiểm, nhưng phía trước mà nói là rất thành công . Đối với toàn bộ thiên hạ mà nói, hắn cũng biết vị gia gia cũng không có bao nhiêu tình cảm với mình danh tiếng cũng không lớn, nhưng mà đối với Tiên Chí ở trong Vĩnh Phong thành này mà nói giống như là một tòa núi lớn.
Một người khác để cho hắn sợ hãi tự nhiên chính là sư phụ của hắn, cũng chính là Chưởng môn nhân của ‘ Thiên Hạ Vọng Túc ’ quan.
Ở gần núi mới cảm giác được núi hùng hồn cao lớn, ở phía xa núi chỉ cảm thấy núi thần vận xinh đẹp.
Phía ngoài danh tiếng lớn bao nhiêu, đối với Tiên Chí mà nói cũng chỉ là ngọn núi xa xa cùng trăng sáng trên bầu trời .
Âu Dương Phù An nhàn nhạt ‘ ân ’ một tiếng, nói: "Ta nói rồi chỉ cần giữ chân hắn, không cần suy nghĩ đoạt bảo vật trên người hắn, ngươi không nghe, có thể giữ được một mạng trở về coi như ngươi đã giỏi nắm bắt được thời cơ rồi."
Trong thanh âm cũng không có bất kỳ cảm giác thân cận nào, tựa như Tiên Chí là người ngoài giống nhau. Đây cũng là nguyên nhân Tiên Chí cảm thấy sợ hãi một chút, hắn cảm giác gia gia của mình đang từ từ chém đi tình cảm người phàm.
"Tôn tử quá khinh thường thiên hạ tu sĩ rồi, là lỗi của tôn tử. Chẳng những để Tiên Linh sư đệ chết đi, còn để cho đại bá mất một hồn, tôn tử cho dù tan xương nát thịt cũng không thể đền bù, nhưng mà Dịch Ngôn khẳng định muốn rời đi, nếu để hắn lúc đó rời đi, gia gia sẽ mất đi mặt mũi, Âu Dương gia mặt mũi cũng khó tồn tại, kính xin gia gia đem Dịch Ngôn này bắt tới."
Âu Dương Phù An vẫn nhắm nửa con mắt, hắn giống như là đem nội tâm của Tiên Chí cũng nhìn rõ ràng, hoặc giống như căn bản cũng không có nhìn, càng giống như đem trọn Vĩnh Phong thành cũng bao quát ở trong lòng .
"Ta đã nổi lên cả thành sát vụ, nếu hắn có thể rời đi, vậy thì để hắn đi." Âu Dương Phù An vẫn thản nhiên nói, nhàn nhạt ngôn ngữ không giống với bình thản của người tu hành bình thường , nghe vào trong tai Tiên Chí là một loại thần tính vứt bỏ đi hỉ nộ ai nhạc .
Thần linh không phải cũng chém tới dục vọng của con người sao? Đây là Tiên Chí đối với thần linh nhận thức, cũng là rất nhiều người trong thiên hạ đối với thần linh nhận thức. Thần linh toàn tri, cho nên toàn năng.
Trong mắt Dịch Ngôn xuất hiện các loại sát vụ màu sắc khác nhau, có hồng lam tím đen quấn quanh ở chung một chỗ, nếu không chú ý, bọn họ thì biến ảo thành đủ loại người hoạt động ở trên đường, giống như là ảo ảnh loạn thần, như cái bóng trong tâm.
Kể từ khi hắn ở trong yêu thành Côn Minh bị bầy yêu vây khốn chịu thiệt thòi tới nay, hắn đối với những thứ tương tự đã có một loại phá lệ cảnh giác.
Một ngón tay điểm ra, một đạo kim quang xuyên qua các loại sương mù, trong một sát na, sương mù trên cả con đường cũng hướng hai bên gạt ra, đường phố xuất hiện tại trong mắt Dịch Ngôn lần nữa.
Dịch Ngôn ôm muội muội, sải bước tiêu sái giữa ngã tư đường . Dịch Vi mở mắt, nhìn bốn phía tối giăng giăng như âm phủ địa phủ thế giới, nhìn sương mù hai bên phiên động như quỷ quái, trong nội tâm nàng bỗng nhiên tuôn ra sinh một tia sùng bái cảm giác.
Ra khỏi thành, gió thổi vào mặt tựa như càng thêm mát mẻ, thiên địa thêm bát ngát. Dịch Vi cảm giác mình giống như một con chim thoát khốn , đang hướng trong rừng rậm bay đi.
"Ca ca, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ." Nàng xem thấy gương mặt Dịch Ngôn có chút xa lạ nhưng lại làm lòng người an tâm.
Dịch Ngôn dưới chân bước ra Niếp Không bộ, đạp trên mặt đất như đạp ở trên hư không, thân hình lắc lư chầm chậm, tự nhiên toát ra một loại tự tại cùng kiên định đạp gió mà đi xa .
"Ca ca, ta muốn hát ca a." Dịch Vi đột nhiên nói, mặc dù sắc mặt nàng còn có chút trống rỗng, nhưng tinh thần đã không sai.
Dịch Ngôn cúi đầu cười nói: "Vậy thì hát đi sao."
Cho nên Dịch Vi mở miệng nhẹ giọng hát ca: "Nho nhỏ ta đây, nho nhỏ ca ca. Nho nhỏ ta đây bị ca ca ôm vào trong ngực, chúng ta rời khỏi nhà, đi trong bóng đêm, phía trước là núi, phía sau là núi, bên trái là núi, bên phải vẫn là núi, không có đường."
Nàng hát lên thanh âm rất nhỏ, nhưng trong bóng đêm phá lệ rõ ràng. Nàng hát cũng không uyển chuyển, song như vậy thanh linh linh xướng , lại có một loại cảm giác thê lương khác thường ở trong lòng Dịch Ngôn dâng lên, nhất là Dịch Vi có một loại rất mau thanh âm tới hát. .
"Chúng ta rời nhà đi , cũng không đi trong nhà liếc mắt nhìn, bị ca ca ôm vào trong ngực, ta len lén hướng trong nhà nhìn, cái gì cũng không thấy." Dịch Vi tiếp tục hát , nhưng mà trong thanh âm của nàng liền mang theo tiếng khóc nức nở .
Dịch Ngôn không cúi đầu đi xem muội muội có khóc hay không, nhưng mà hắn biết, muội muội cần phát tiết, mà hắn thìkhông thể, mặc dù trong lòng hắn đồng dạng chua xót thống khổ, hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước về phía trước, vô luận phía trước có cái gì, đều phải bước qua.
Dịch Ngôn đỉnh đầu nguyên thần trong bóng đêm cuồn cuộn, tim hắn triều động phập phồng , ý chí của hắn thăng hoa. Lúc trước Hoàng Thượng Đế Thần Ý chính là khống chế Thỉnh Thần lực lượng, cho nên đối phương trúng thuật mới không cách nào ngăn cản, song mới chỉ khống chế một phần nhỏ đã có uy lực như vậy , khi hắn sử dụng Hoàng Thượng Đế Thần Ý pháp thuật lần nữa, nhất định sẽ có biến hóa vô cùng lớn. .
Dịch Ngôn gắt gao cắn răng, hắn rất muốn nói cho muội muội chúng ta nhất định sẽ trở lại. Hắn suy nghĩ trong lịch sử từng có người nghèo túng, rồi sau đó lại danh chấn người trong thiên hạ, dùng chuyện này tới khích lệ chính mình.
Trong lòng không khỏi toát ra một ít lời nói: "Tối nay ôm muội bôn đào, như sợ chó. Ngày khác ta trở về , chắc chắn nhật nguyệt sẽ thay đổi."
Hắc ám cuối cùng sẽ có lúc lui tán, Lưu Huyền từ lúc nhận được lệnh trong thần điện truyền đến liền ngày đêm kiên trình chạy tới nơi này. Trong mệnh lệnh chẳng qua là để cho hắn trước ngày hai mươi tháng tám đi tới đỉnh núi này, khi đó có thể thấy có hai huynh muội từ dưới chân núi đi ngang qua, nếu có thể bắt sống được thì bắt sống, không thể mà nói, trực tiếp giết chết, câu linh hồn mang về .
Truyền lệnh cho hắn tự nhiên đưa cho hắn một quả câu hồn châu, chỉ có thể câu hồn phách trên người người mới chết , đối với người sống vô dụng.
Lưu Huyền tối hôm qua đã đến, hắn ở chỗ này ngồi cả đêm. Ngẩng đầu nhìn trời sắc, chân trời nổi lên ngân bạch sắc. Ở trên đầu gối của hắn đặt ngang một thanh kiếm, kiếm thức bộ dáng đơn giản, chuôi kiếm rõ ràng có thể thấy được bởi vì thời gian sử dụng lâu dài, mà xuất hiện mài mòn.
Phương xa, có một người nắm tay một cô bé đạp trên sương sớm mà đến. Bọn họ đi ở trên đường nhỏ giữa núi, Lưu Huyền hơi sững sờ, thầm nghĩ: "Chẳng lẻ người muốn giết chính là bọn họ."
Đối với hắn mà nói, hai người này vẫn chỉ là hài tử, mặc dù nam tử kia nhìn qua đã trưởng thành, nhưng mà lấy nhãn lực của hắn liếc thấy nhận ra tuổi của hắn sẽ không vượt qua mười tám.
Lưu Huyền vốn là người thủ miếu trong Liên Hoa miếu ở Trần Đường Quan, cũng có thể được xưng tụng là ông từ, chẳng qua hắn luyện một thân võ nghệ, các kỹ năng mọi thứ tinh thông, một thân kiếm thuật thật giỏi.
Lúc tuổi còn trẻ hắn vào nam ra bắc, gặp gỡ kiếm khách võ sư khắp nơi, từng có lúc đại hưởng lạc, cũng có quá nghèo túng, ở bốn mươi hai tuổi trở lại quê quán, nhưng trong nhà cha mẹ đã chết đi, thân thích tất cả đều không nhận hắn, quan hệ phai nhạt, ốc trạch cùng đất đai cũng đã không còn, cuối cùng hắn đành phải ở trong Liên Hoa miếu an thân.
Liên Hoa miếu còn có một tên gọi, tên là trạch miếu.
Nam hài nắm tay thiếu nữ đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía trước, cô bé bên cạnh hỏi: "Tại sao vậy, ca ca? Bọn họ đuổi tới sao?"
Giọng bé gái theo gió truyền vào trong tai Lưu Huyền . Hắn kể từ khi tiến vào trong miếu, liền trong một lúc trời tối thấy được một người, người kia mời hắn làm Thần Tướng, hắn đáp ứng, cũng đạt được thần lực. Trở thành Thần Tướng bình thời cũng không cần làm gì, có thể tùy ý làm việc của mình, nhưng lúc cần nghe theo thì phải nghe theo.
"Ân, không có chuyện gì."
Là thanh âm của nam hài đã sắp thành thục làm nam nhân, Lưu Huyền đang nhớ lại khi mình hiểu chuyện đồng dạng xuất môn ra bên ngoài, dựa vào một thân võ nghệ biệt danh đường.
Lưu Huyền một thân ma y trường bào rộng thùng thình ngồi trên đỉnh núi, ngọn núi này xuất kỳ cũng không có cây cối, là một ngọn núi hoang. Tầm mắt của hắn có thể trực tiếp nhìn Dịch Ngôn. Dĩ nhiên, hắn căn bản cũng không biết tên của Dịch Ngôn .
Lưu Huyền cũng không có đi Vĩnh Phong, mà trực tiếp tới nơi này, hắn biết cõi đời này có chu thiên pháp thuật có thể diễn toán, có thể coi mạng vận con người, có thể tính ra một người nàođó sẽ đi tới địa phương nào cũng không phải là không thể nào.
Hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên vị lãnh khốc thiếu niên này vừa thoát khỏi ngây ngô đi về phía thành thục lai lịch gì, có thể bị người của Thần Điện truy sát khẳng định không phải là người đơn giản .
Nhưng hắn rất nhanh đã đè xuống loại tò mò này, quay về thường thấy thế sự đạm mạc, tại hắn đi lại thiên hạ những trong năm kia, rất nhiều bằng hữu cuối cùng phản mục cùng giết, tình nhân bán đứng, hoặc bất đắc dĩ nhìn người mình yêu mến chết trong ngực, thế sự để cho tim của hắn đã sớm đạm mạc rồi, cho nên hắn có thể một người an tĩnh ở tại trong trạch miếu, mới có thể trở thành Thần Tướng.
"Ngươi tới đuổi giết chúng ta ?" Người dưới chân núi đột nhiên lớn tiếng hỏi.
"Không, ta tới mang bọn ngươi đi Thần Điện ." Lưu Huyền nói.
"Nếu như chúng ta nguyện ý đi, hiện tại cũng không ở chỗ này ." Dịch Ngôn dưới chân núi nói.
"Ta không muốn biết nhiều như vậy, ta phải dẫn ngươi đi Thần Điện." Lưu Huyền nói.
"Nếu như ngươi không thể dẫn chúng ta trở về đâu?" Dịch Ngôn hỏi.
"Ta đây sẽ bị tróc đi thần lực trên người ." Lưu Huyền thản nhiên nói: "Từng ta cho là mình đối với cái gì cũng không biết động tâm để ý, trong lòng chỉ có kiếm cùng võ đạo. Nhưng sau khi ta có thần lực, liền không bao giờ ... muốn nghĩ mất đi, ngươi khẳng định cũng là người tu hành, chắc có thể hiểu."
Thanh âm của hắn từ đỉnh núi truyền tới dưới chân núi, có chút cảm giác trống rỗng , nhưng mà nói cũng rất chân thật, không có nửa điểm cái gì không lớn ngôn luận, mà là rất chất phác nói mình không muốn mất đi thần lực, chính bởi vì như vậy, cho nên Dịch Ngôn không thể nói gì nữa .
Đông phương, hồng quang từ đám mây lộ ra chiếu xuống, Lưu Huyền trên đỉnh núi đắm chìm trong ánh mặt trời trong, Dịch Ngôn dưới chân núi vẫn bị vây trong bóng tối.
Hắn giơ tay lên, hướng người trên đỉnh núi điểm đi.
Mà Lưu Huyền ở trong nháy mắt Dịch Ngôn giơ tay lên, cả người đột nhiên dâng lên, giống một con chim khổng lồ hướng phía dưới núi đáp xuống, kiếm trong tay hắn ở luồng ánh mặt trời thứ nhất trong thiên địa đã ra khỏi vỏ rồi, tỏa ra quang hoa chói mắt .
Kiếm ngân vang ở trong gió lưu chuyển, mũi kiếm đâm về hư không, đâm về Dịch Ngôn phía dưới, nghênh đón mũi kiếm chính là kim quang như ẩn như hiện ở trong ánh mặt trời.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: