Đại Huyền Đệ Nhất Duệ Thám

Chương 55 : Vượt quá tưởng tượng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Ồ?" Lần này đến phiên Từ Tôn hiếu kì, "Vấn đề gì?" "Ngươi đến cùng..." Khâu Vĩnh Niên giả hỏi, "Ngươi rốt cuộc từ lúc nào, bắt đầu hoài nghi ta sao? Thật là câu 'Ta là quan trạng nguyên' kia sao?" "Không, " Từ Tôn dứt khoát trả lời, "Từ lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, a không... Từ ngày chúng ta cùng một chỗ xảo ngộ Lưu chủ bộ, sau đó đàm luận chuyện của ta cùng Xuân nương, liền đã bắt đầu hoài nghi!" "Không có khả năng!" Khâu Vĩnh Niên giả mọi loại kinh ngạc, "Ngươi nói bậy, lúc đó ta nào có lộ ra sơ hở gì?" "Đúng vậy a," Từ Tôn cười nhạt một tiếng, đạo, "Khi chúng ta nói chuyện, ta phát hiện trên giày cùng ống quần của ngươi có dính cỏ tranh, mà loại cỏ tranh kia, chỉ có ngục giam mới có." "A! ?" Mặt mũi của Khâu Vĩnh Niên giả tràn đầy chấn kinh, toàn thân run rẩy, nhìn Từ Tôn giống như nhìn quái vật, "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?" "Mặc kệ là ai, là người là được, " Từ Tôn hỏi lại, "Hiện tại, đến lượt ngươi trả lời vấn đề, Ngỗ tác kia Vương Thuận Tài, đến cùng là lai lịch thế nào? Hắn hiện ở nơi nào?" "Ta... Ta không biết..." Khâu Vĩnh Niên giả cúi đầu xuống nói "Ngươi nói không sai, thật sự là hắn là lãnh đạo của chúng ta. "Chính bởi vì hắn là lãnh đạo, cho nên tất cả những gì liên quan tới mình, hắn đều không nói gì cho ta." "Làm càn! Giỏi cho ngươi tên ác đồ giết hại mệnh quan triều đình này" Thái Côn giận tím mặt, "Các ngươi phạm phải tội nặng như vậy, còn dám hoang ngôn giảo biện, thực tế là không biết tốt xấu! "Đến nha, trước làm một chút thức nhắm khai vị để hắn nếm thử!" Lời này vừa nói ra, lập tức có cái y quan ăn mặc đồ của Nội Vệ đi tới trước mặt Khâu Vĩnh Niên giả, tay phải móc ra một cây ngân châm, tay trái móc ra một hộp nghiên mực đủ mọi màu sắc. "Thứ này gọi Vạn Hoa đồng, " Thái Côn giới thiệu nói, " Sau khi đâm vào con mắt của ngươi, con mắt của ngươi liền lại biến thành Vạn Hoa đồng, về sau, ngươi nhìn thế giới này mãi mãi cũng là đủ mọi màu sắc!" Nói xong, hắn căn bản không cho bất cứ cơ hội nào, lúc này vung tay lên liền ra hiệu y quan động thủ. Hai bên bọn thị vệ lập tức kéo căng xiềng xích, đè lại thân thể của Khâu Vĩnh Niên giả, đem hắn cố định vững vàng trên ghế, không để hắn động đậy mảy may. Sau đó, vị y quan kia giơ lên ngân châm, đâm vào thẳng trong mắt Khâu Vĩnh Niên giả... Tràng diện này thực tế làm cho người khác nhìn thấy mà kinh hãi run rẩy, nhất là đám thủ hạ của Khâu Vĩnh Niên giả kia, bọn hắn dọa đến tứ chi như nhũn ra, cuộn rút một đoàn. "A... A..." Rất nhanh, trên ghế truyền đến tiếng rú thảm của Khâu Vĩnh Niên giả, thanh âm thật sự thê thảm khiến người lo sợ đến mướt mồ hôi. "A... A nha..." Bành! Ai ngờ, trong khi Khâu Vĩnh Niên giả rú thảm, cái ghế hắn đang ngồi đột nhiên truyền đến một tiếng bịch vang giòn. Ai? Từ Tôn nghe thấy thanh âm không đúng, vội vàng hướng nơi đó nhìn lại, vậy mà nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn suốt đời khó quên! Liền thấy tay phải của Khâu Vĩnh Niên giả đã bẻ gãy chân ghế,đoạn chân ghế gãy chớp mắt biến thành hung khí sắc bén, hung hăng đâm vào đùi của vị thị vệ đứng sau lưng! A... Thị vệ quỵ người xuống, xích sắt lập tức buông tay. Khâu Vĩnh Niên giả một tiếng hô lớn, đầu tiên là bay lên một cước đem y quan gạt ngã, sau đó cánh tay phải lại khẽ động hướng phía trước vung mạnh, thị vệ giữ chặt xích sắt kia liền lăng không bay lên, bị sinh sinh quăng về phía đối diện! Ác ác ác... Đối diện chính là dãy ghế dự thính, đám người Trần Thái Cực cùng Lý Nham thấy thế kinh hô, lại vừa vặn bị tên thị vệ này nện té xuống đất. A! ? Mấy tên khác thị vệ kinh hãi, vội vàng rút ra bội đao muốn hướng Khâu Vĩnh Niên giả chém tới. Không ngờ, mấy bốn tên tù phạm bị xích sắt buộc cùng một chỗ kia đột nhiên gây khó khăn, đồng thời đứng dậy nhào vào trên thân mấy tên thị vệ. Bốn người này đã biết mình tội chết khó thoát, giờ phút này nhìn thấy cơ hội lập tức phản kháng, trong lòng bọn họ rõ ràng, coi như chết ở đây, cũng tốt hơn với việc còn sống mà chịu tội, không bằng phải liều một phen. Hoa... Tựa như là gây nên phản ứng dây chuyền, ngoài viện đám đồng phạm vốn bị trói gô kia cũng đồng thời khởi xướng phản kích. Cầu sinh dục vọng khiến bọn hắn liều lĩnh đánh tới trên thân đám thị vệ, làm đám thị vệ trở tay không kịp, lập tức người ngã ngựa đổ, hỗn loạn tưng bừng. Không... Không thể nào? Từ Tôn cơ hồ ngoác mồm kinh ngạc, vạn vạn nghĩ không ra dưới loại tình huống này, thế mà còn có thể ngoài ý muốn nổi lên? Vả lại... Khâu Vĩnh Niên giả này, làm sao lợi hại như thế? Bây giờ hắn tóc tai bù xù, gân xanh cổ động, ngân châm kia còn cắm trong mắt, nhìn qua giống như hung thần ác sát, dị thường doạ người. Hắn hạ thủ tàn nhẫn, động tác tấn mãnh, đám Nội Vệ phụ cận vậy mà không thể ngăn cản. Nhất là lợi trảo của tay phải hắn, quả thực có thể so với máy thu hoạch sinh mệnh, vừa mới bắt lấy cổ của tên thị vệ nào đó bóp răng rắc, tên thị vệ kia liền ngoẹo đầu, chết thảm tại chỗ. Cái chết như thế, để Từ Tôn thình lình nhớ tới chủ bộ Lưu Chương, còn có quản gia của mình tiểu Thất, xem ra bọn hắn tất cả đều chết dưới tay của Khâu Vĩnh Niên giả này. Cái này... Cái này mẹ nó thành ma sao? Từ Tôn nghìn tính vạn tính cũng sẽ không tính được lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trọng đại như thế. Trong sự nhận thức của hắn, thế giới này dù có võ công, nhưng một tay bẻ gãy chân ghế, có phải là có chút quá khoa trương rồi? "Từ Tôn! Oa nha!" Khi Từ Tôn vừa thất thần, Khâu Vĩnh Niên giả hất ra công kích của hai tên Nội Vệ, lại mở ra lợi trảo bắt thẳng đến cái cổ của Từ Tôn! Ta mẹ nó! Từ Tôn kinh hãi, liền quay đầu chạy. Hắn đương nhiên tự hiểu lấy bản thân mình, đối mặt với lợi trảo sinh mãnh như vậy, mình không có khả năng đi lên đánh bạc mạng. Cho nên tam thập lục kế chạy vi thượng, hắn dùng sức lực toàn thân, chạy trốn ra ngoại viện. Người ở ngoại viện nhiều, cơ hội đục nước béo cò cũng nhiều, hắn giống như ngụm lặn vậy, chớp mắt liền chui vào trong đám người. Một con mắt của Khâu Vĩnh Niên giả kia bị đâm, ánh mắt vốn cũng không tốt, vừa tiến lên liền phát hiện mục tiêu đã ném. Bất ngờ vào lúc này, một thanh dù sắt đột nhiên đâm vào mặt của Khâu Vĩnh Niên giả, Khâu Vĩnh Niên giả phản ứng cực nhanh, nhất thời một trảo đem dù sắt bắt lấy. Ầm! Ai ngờ, dù sắt kia ầm ầm mở ra, chẳng những đẩy ra lợi trảo, lại tiếp tục xoay tròn đâm vào mặt của Khâu Vĩnh Niên giả. Xùy... Cùng thời khắc đó, một mũi tên phá không, một tên thị vệ bắn ra một viên tụ tiễn, trúng phía sau lưng Khâu Vĩnh Niên giả! Khâu Vĩnh Niên giả bị đau, lại bị dù sắt đánh trúng, lùi về sau mấy bước. "Ai bảo ngươi bắn tên ?" Ai ngờ, Thái Côn đang trốn ở sau tấm bình phong lại hét lớn một tiếng, đối với bọn thị vệ ra lệnh " Bắt người sống! Ta muốn bắt sống!" Thái Côn như thế một hô, bọn thị vệ vốn định bắn tên đành phải thu hồi tụ tiễn, ngược lại sử dụng đao kiếm côn bổng. Chỉ vì trì hoãn một chút như vậy, giữa sân lần nữa phát sinh biến đổi lớn. Hỏa A Nô thấy Khâu Vĩnh Niên giả kia đã thụ thương, lập tức vung vẩy dù sắt húc đầu đánh xuống, muốn đem hắn đập ngã. Ai ngờ, Khâu Vĩnh Niên giả kia mũi chân vẩy một cái, vậy mà quơ lấy rơi trên mặt đất xích sắt, hai tay kéo thẳng, nâng quá đỉnh đầu. Theo tranh một tiếng, xiềng xích chẳng những ngăn trở Hỏa A Nô lôi đình một kích, còn bị hắn thuận thế khẽ quấn, cuốn lấy dù sắt. A? Hỏa A Nô dù sắt mở không ra, chỉ biện pháp tốt rút về, lại không nghĩ rằng Lợi trảo của Khâu Vĩnh Niên giả sớm đã tấn mãnh đánh ra, đột ngột đánh úp về phía cổ của Hỏa A Nô. Không được! Hỏa A Nô quá sợ hãi, tranh thủ thời gian lợi dụng lực lượng toàn thân, cưỡng ép quăng lên dù sắt đón đỡ. Không nghĩ đến, công lực của Khâu Vĩnh Niên giả thực tế vượt quá tưởng tượng, một trảo đánh vào trên dù sắt, dù sắt lúc này uốn cong, lợi trảo cương mãnh vẫn là đánh trúng Hỏa A Nô! Cộc cộc cộc... Hỏa A Nô ngược lại lùi lại mấy bước, mặc dù không có ngã xuống, nhưng khóe miệng cũng đã tràn ra máu tươi... "Cẩu quan nhóm, đi chết đi! Oa a!" Khâu Vĩnh Niên giả quơ lấy xích sắt ra sức hất lên, trước tiên quét ngã mấy tên thị vệ định nhào tới, sau đó điên cuồng đem xích sắt đánh vào một đám quan viên ở dự thính tịch! Ba! Xích sắt bay vào đám người, không biết đánh trúng ai, trong đám người lập tức truyền đến hét thảm một tiếng. "Phụ thân, không, không..." Theo trong đám người truyền đến Thẩm Thiến kinh hô, mọi người lúc này mới nhìn đến, bị xích sắt đánh trúng, thế mà là Thẩm công —— Thẩm Thiên Đức! ! ! Nhưng thấy Thẩm Thiên Đức ngửa mặt một ngụm máu tươi phun ra, cả người té xuống. " Cô lỗ kỳ bạt, a nột tạp!" Nhìn thấy Thẩm công thụ thương, Hỏa A Nô hai mắt huyết hồng, quơ lấy dù sắt đã bị cong điên cuồng đánh tới Khâu Vĩnh Niên giả! Khâu Vĩnh Niên giả vung vẩy xích sắt, muốn hướng Hỏa A Nô vung đi. Lại không nghĩ rằng, sau lưng lăng không bay tới mấy chi móc sắt, lấy sét đánh chi thế móc vào các vị trí trên cơ thể của Khâu Vĩnh Niên giả. Cùng lúc đó, Hỏa A Nô dù sắt đã nện xuống, Khâu Vĩnh Niên giả đành phải nâng lên tay phải, sinh sinh bắt lấy dù sắt rơi xuống. Đám Nội Vệ dùng sức kéo mạnh, móc sắt nắm chặt, đâm thẳng trong thịt Khâu Vĩnh Niên giả. Oa a... Khâu Vĩnh Niên cuồng bạo gào thét lớn, mặc cho những cái móc kia đâm thật sâu vào cơ bắp, lại vẫn đứng vững không ngã, như cũ gắt gao nắm lấy dù sắt của Hỏa A Nô, khí tràng quả thực cường đại đến trình độ kinh người! Bạch! Ngay tại thời khắc mấu chốt này, bổ đầu Triệu Vũ bỗng nhiên từ một bên giết ra, đao quang lóe lên, từ bên trên đánh xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay của Khâu Vĩnh Niên giả liền ứng thanh mà đứt! A... Tay cụt về sau, Khâu Vĩnh Niên giả rốt cục bay rớt ra ngoài, bị câu ngã xuống đất. Lại một đám Nội Vệ nhóm cầm cương xoa nghênh tiếp, đem nó vững vàng cố định trên mặt đất, rốt cục đem nó chế phục...