Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 21 : Không bình thường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vi Vi An xuống bếp làm cơm để Hác Nhân rất kinh ngạc, dù sao vị cô nương này là một quỷ hút máu chân thật, ngươi xem phim truyền hình quỷ hút máu sinh hoạt ra sao: Lễ phục đen áo choàng đỏ, pháo đài 20 nghìn mét vuông nhìn ra biển, nô bộc thành hàng châu báu đầy kho, mỗi ngày bắt đầu từ sáng sớm sáu giờ ngủ mỹ dung một hơi nằm đến tám giờ rưỡi tối, rời giường uống đủ một bình máu tươi năm 82, sau đó mời hồ bằng cẩu hữu khắp phòng cắn thuốc lắc đến mười hai giờ khuya (đương nhiên chỗ người ta nó gọi là vũ hội), cuối cùng bưng một ly rượu đỏ đứng trên ban công nhìn mặt trăng tinh tướng đến hừng đông rồi đi ngủ tiếp—— đây mới là sinh hoạt chính hãng của quỷ hút máu, biết điều xa hoa có nội hàm, nhưng mà bà cô Vi Vi An quỷ hút máu nghèo điên này không nằm trong số đó: Nàng không những không cần dựa vào máu tươi duy trì sinh mệnh, hơn nữa có thể ăn được mì ngâm chưa kịp chín của Hác Nhân, thậm chí còn biết dùng nồi cơm điện của nhân loại... Chỉ nghĩ tới những thứ này liền đầy đủ khiến người ta kinh ngạc. Nhưng khi Vi Vi An bưng thức ăn lên bàn Hác Nhân mới ý thức được: Hắn kinh ngạc hơi sớm. Tay nghề Vi Vi An kỳ thực không sai, chỉ là sở thích ăn khiến người ta không hiểu nổi: Có cà trộn tỏi, có tỏi xào đậu, có canh nấu tỏi, sắc hương vị đầy đủ, toàn bộ phòng khách bay lên một luồng hương tỏi nồng đậm, Hác Nhân cảm giác mình quả thực là ngao du trong đại dương tỏi, mà gia hỏa được xưng là quỷ hút máu ngồi xuống cạnh bàn, còn thuận tiện ném một mảnh tỏi vào trong miệng... Ăn cái kiểu này thì đến người bình thường cũng không chịu nổi! Hác Nhân cùng Lily trợn mắt ngoác mồm, sau đó hai người đồng loạt nhìn Vi Vi An, trăm miệng một lời: "Ngươi thực sự là quỷ hút máu ?!" Vi Vi An nhất thời nghiêm túc chỉnh đốn vẻ mặt, ngồi nghiêm chỉnh: "Xin mời gọi ta Huyết tộc, đây là một vấn đề rất nghiêm túc..." "Lúc này ngươi cũng đừng lập dị nữa!" Hác Nhân vừa nói vừa tính toán trong lòng mình rốt cuộc còn có bao nhiêu cái tam quan cần trùng kiến, "Lẽ nào quỷ... Huyết tộc không sợ tỏi? Ngươi quả thật là coi tỏi như cơm à!" Vi Vi An cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, lúc này mới chợt hiểu ra: "Há, ngươi nói về chuyện này à —— Phổ Thông Huyết tộc xác thực không yêu thích cái này lắm, cấp thấp quỷ hút máu còn bị bệnh vì mùi tỏi, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra... tóm lại là ta không sợ. Thời điểm sinh hoạt gian nan nhất ngay cả ăn cơm bình thường đều là vấn đề, lấy đâu thời gian chú ý cơm ăn ngon hay không." Hác Nhân trố mắt ngoác mồm, sau đó vuốt mũi: "Ta vẫn muốn hỏi, ngươi đường đường một quỷ... Huyết tộc làm sao nghèo thành như vậy?" "Ta nào có biết? Túm lại là từ khi biết suy nghĩ thì tài vận đã không ra đâu vào đâu, khi nhân loại còn chưa biết dùng tiền thì rơi đồ, lúc dùng vỏ sò làm tiền thì mất vỏ sò, lúc có tiền kim loại thì rơi xu, bây giờ bắt đầu mất tiền mặt, tìm việc làm cũng khó khăn, làm ăn cũng bết bát, năm đó quyết định làm người xấu đi cướp giật, kết quả nhìn con mồi đáng thương quá ta còn cho lại người ta sáu bảng Anh..." Vi Vi An giang tay, mang theo vẻ mặt chấp nhận số phận xui xẻo trăm nghìn năm, nhưng nói một lúc nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên trở nên tự hào, bắt đầu tìm tòi ở trên người, không bao lâu liền móc ra một đôi vòng bạc sáng loè loè: "Kỳ thực ta vẫn có chút thứ tốt, ngươi xem cái này, lúc ta nghèo nhất cũng không nỡ lòng mang đi cầm đồ, đây là ta tìm được ở trong một cái làng nhỏ Ai Cập mấy trăm năm trước, vòng tay bạc nguyên chất, đeo trên tay có thể trừ tà..." Hác Nhân: "..." Vi Vi An lại lôi ra một dây xích nhỏ từ bên trong cổ áo, trên dây xích treo một cái thập tự giá: "Cái này là ở phụ cận Vantican kiếm được, có một quãng thời gian ta ở Âu Châu sinh hoạt, bị người ta trộm bóp tiền, xong rồi thất nghiệp, nhà ở còn cháy, người không có đồng nào, không chỗ dung thân, không còn cách nào khác hơn là đi làm việc vặt kiếm cơm ăn trong giáo đường, bởi vì ta tay chân chịu khó, thần phụ cho ta cái thập tự giá này, có người nói đây là giáo hoàng tự mình chúc phúc, có thể trừ tà nha ~~ " "Còn có cái này, khối gỗ này là thật nhiều năm trước đây ta đi Ngũ đài sơn kiếm được, một lão đạo sĩ đưa, Có thể trừ tà nha!" "Còn có cái bùa hộ mệnh này, hơn mấy trăm năm trước ta lấy được từ một nhóm người Viking, ta giúp bọn họ một vài việc. Cái bùa hộ mệnh rất linh nghiệm đấy, đeo ở trên người có thể trừ tà nha!" "Nói chung ta tổng kết ra một cái quy luật, đó là ta mang tiền nhất định sẽ mất, nhưng từ sau khi nhân loại có đồ trang sức, những đồ vật nay mang bên người sẽ không bị mất đi... Cái này nhất định là ý chí của đại vũ trụ!" Hác Nhân yên lặng thả bát xuống, dùng sức bấm bắp đùi mình một cái xác nhận là mình không có nằm mơ, lúc này mới trừng hai mắt nhìn về phía Vi Vi An: "Hỏi lại một lần nữa, ngươi thật là quỷ hút máu? !" "Đã nói bao nhiêu lần là không phải quỷ hút máu, phải gọi ta là huyết... Mà quên đi, đằng nào nhân loại cũng hay lẫn lộn hai thứ này, " Vi Vi An khá là rộng lượng khoát tay chặn lại, "Chủ nhà ngươi tại sao phải xoắn xuýt cái vấn đề này?" Hác Nhân tan nát tam quan mà nhìn vị "Quỷ hút máu" dán đầy người pháp khí trước mắt này (cũng phải nói lại là nàng mặc mỗi một bộ áo đầm màu đen đơn bạc, nàng giấu nhiều đồ như thế ở đâu? ), Hác Nhân cảm thấy mình sắp mắc bệnh tim: "Ngươi còn muốn trừ tà? ! Ngươi chính là cái 'Tà' to nhất đấy! Đồ trên người của ngươi đủ để giết chết bao nhiêu con quỷ hút máu rồi!" "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra a, " Vi Vi An lẽ thẳng khí hùng, "Đằng nào thì ta từ lúc vừa ra đời đã không sợ những thứ đồ này rồi! Hơn nữa đeo những đồ này nói không chắc có thể xua tan vận xui của ta ni —— xua tan vận xui không được thì cũng có thể giúp tăng can đảm mà." Lily cầm cái chén ăn xong nhanh như cún con, xong rồi mới ngẩng đầu lên lầm bầm một câu: "Là một quỷ hút máu, đeo đầy người thập tự giá để tăng can đảm, thật mất mặt." Con hàng này thế mà không kinh ngạc chút nào! Góc độ quan tâm của nàng thật là đầy dấu ấn cá nhân... Nói chung là bữa tối được ăn hết trong bầu không khí đầy quỷ dị, Hác Nhân một lần nữa nhận thức lại một trong những vị khách trọ không bình thường của mình: Vi Vi An. Đây không chỉ là một con quỷ hút máu nghèo túng, hơn nữa còn là một con quỷ không sợ tỏi, không sợ đồ bạc, không sợ thập tự giá, thậm chí không sợ toàn bộ các loại pháp khí trên thế giới, cái sinh vật thần kỳ này thậm chí còn chuyên môn đeo ít nhất sáu cân bùa hộ mệnh trên người với ý đồ xoay chuyển vận xui của mình —— bạn nghe một chút đơn vị đo lường nhé! Là “Cân”! Thế nên ngươi có thể nghĩ tới trên người cô nàng này đến cùng có khoảng bao nhiêu thứ vụn vặt... Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đi làm việc riêng của mình hết, cái "Tổ hợp" lâm thời tụ lại cùng nhau này nghênh đón ngày bình thường chân chính về mặt ý nghĩa đầu tiên (mấy hôm trước không phải là đánh lộn thì là Hác Nhân không ở nhà). Một chủ nhà nhân loại (có thể còn là công nhân Cục Quản Lý Thời Không), một người sói vừa ngố vừa ngáo, một quỷ hút máu sắp nghèo đến chết, và không thể quên một con mèo nhỏ trắng đen tên "Lăn", chính Hác Nhân tự mình nghĩ không cũng thấy cái hộ gia đình này hợp lại được với nhau đúng là kỳ tích. Hiện tại Lily ngồi xổm ở phòng khách xem ti vi, không sai, chính là ngồi xổm ở phòng khách xem ti vi, tư thế gần như chó con, hơn nữa "Lăn" còn ngồi xổm bên cạnh, cả hai cứ như hai chị em. Có vẻ như con hàng kia rốt cục có chút quen thuộc con mèo này, cho dù nàng vẫn hơi nơm nớp lo sợ, hơn nữa chỉ cần "Lăn" nhúc nhích một tí Lily sẽ một mực cung kính nhanh chóng đổi kênh, nhưng mà chí ít cô nàng này không lẻn đến sau lưng sô pha trốn giống ngày hôm qua. Vi Vi An thì vô cùng tinh thần đi ra ngoài tản bộ: Là một sinh vật đi đêm, đồng hồ sinh vật của Vi Vi An chỉ bắt đầu sinh động sau khi mặt trời lặn, nàng quyết định bay đi xem nội thành, hy vọng có thể tìm tới công việc... Hác Nhân bắt đầu hiểu tại sao cô quỷ hút máu này tại sao nghèo như vậy, hơn nữa không tìm được việc làm, nàng điều chỉnh đồng hồ sinh học một chút thì chết à? Nửa đêm canh ba ra ngoài tìm việc làm, đầu óc có rãnh hay sao? Chờ sau khi Vi Vi An hóa thành một con to dơi lớn hòa vào bóng đêm, Hác Nhân cũng bê ghế nằm ra ngoài đất trống. Nơi này người ở thưa thớt, đồng nghĩa với việc hoàn cảnh sẽ yên tĩnh dị thường, phía trước ký túc xá có một mảng đất trống rất lớn, đến nay không người chiếm dụng, vì lẽ đó hiện tại nơi này cũng được ngầm thừa nhận thành "Lãnh địa" của Hác Nhân, sau cơm tối Hác Nhân quyết định theo thói quen tới nơi này hóng gió lạnh, lẳng lặng suy nghĩ suy nghĩ nhân sinh dưới màn đêm, hoàn cảnh này khỏe mạnh hơn nhiều so với trong phòng điều hòa. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là hắn thực sự không muốn đơn độc ở chung cùng Lily quá lâu, sợ mất IQ... Ngươi có tin hay không cô người sói ngố kia đang xem quảng cáo thức ăn cho chó? Hác Nhân cảm thấy dù cho mình trốn ở trong phòng ngủ, cách một bức tường cũng phải bị hút đi một phần ba trí lực! Đêm hè ở thành thị phương bắc mát mẻ hơn so với phía nam, Hác Nhân mở chiếc ghế xếp ra nằm ở chỗ quen thuộc, nghe xa xôi tiếng người cùng tiếng côn trùng kêu lúc ẩn lúc hiện hỗn hợp cùng nhau, dần dần hắn có chút ủ rũ. Trong cơn mơ nửa mê nửa tỉnh, hắn tựa hồ cảm giác được có một trận gió nhẹ không bình thường phất qua gò má. Trận gió này thanh tân mà man mát, hoàn toàn không có cảm giác thô lệ do hoạt động nhân loại mang đến như trong thành thị hiện đại, trận gió này khiến cho Hác Nhân hầu như sắp ngủ lập tức tỉnh lại, hắn bỗng nhiên ngồi dậy —— sau đó chiếc ghế nằm bỗng nhiên kẹp lại làm hắn giật bắn lên. Và rồi hắn nhìn thấy tình huống đầy quỷ dị ở chu vi xung quanh.