Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 50 : Quỷ ảnh tầng tầng?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Pháo đài phế tích xuất hiện tình huống dị thường đương nhiên cũng lập tức gây nên sự chú ý của nhóm "Bắt quỷ chuyên gia" trong doanh địa, khi mà phát sinh từng trận tiếng gió rít từ cái chồng đá lởm chởm kia, toàn bộ nơi đóng quân nhất thời náo nhiệt lên. Một đám kỳ kỳ quái quái nhân sĩ chuyên nghiệp người thì nhấc lên khoáng thạch có tạo hình quái lạ, có máy thu thanh, có người gánh camera kiểu cũ đã nên xuất ngũ năm mươi năm trước, có người mang theo hai cái bổng bằng đồng trông cong queo vặn vẹo, còn có người trang điểm cứ như chiến binh vũ trụ phiên bản lượng sản chạy ra từ trường phim nào đấy, nói chung là các thể loại như quần ma loạn vũ chạy về phía phế tích pháo đài đang không ngừng phát sinh âm thanh quái dị, sức chiến đấu chân thực tạm thời không đề cập tới, nhưng mà nếu như phía dưới pháo đài thật sự trấn áp một đám lão Vong Linh mấy trăm năm trước, nhìn thấy một đám người điên trang phục kỳ dị như thế chạy về phía mình khẳng định quỷ cũng bị dọa chết thêm lần nữa... Hác Nhân đương nhiên cũng muốn lao ra trước tiên, nhìn thấy cái nhóm "Khu quỷ đại sư" này nhằm phía pháo đài, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn cái chính là "Con bà nó lần này công tác khó chơi rồi", đứng tại chỗ không kềm chế được run run hai phát, chỉ lo khách trọ mới của mình còn không nhìn tới mặt mình đã bị một đám ngáo đá với đội bắt quỷ đánh bậy đánh bạ giết chết, hoặc là cái nhóm ngốc B với bắt quỷ đội này bị khách trọ mới của hắn đánh bậy đánh bạ giết chết, đến lúc đấy thì thực sự là muốn phiền phức bao nhiêu có bấy nhiêu, Độ Nha 12345 đem hắn treo trên nóc nhà phơi khô qua hai cái đầu tuần coi như nhẹ nhàng, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xông lên, Vi Vi An đè lại cổ của hắn: "Đừng nóng vội, ngươi xem Nam Cung cùng người tăng nhân Ấn Độ kia." Hác Nhân định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện nguyên bản hai người hẳn là có hứng thú to lớn nhất đối với pháo đài cổ (ít nhất hứng thú của Nam Cung đối với pháo đài cổ xác thực to lớn) trái lại đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nam Cung thờ ơ lạnh nhạt nhìn một đám yêu thích thần quái chạy về cao điểm, còn nhún nhún vai làm cái mặt quỷ đối với lão tăng Ấn Độ gầy gò đứng bên cạnh, há mồm nói vài câu gì đó, tựa hồ là đang nhạo báng cái nhóm phần tử nghiệp dư này, mà từ đầu tới đuôi tăng lữ Ấn Độ thì lại mặt không hề cảm xúc, cũng không biết là phong độ cao nhân hay là không tốt ở chung, hắn chỉ là nhìn Nam Cung một chút, tùy ý trả lời hai câu, liền tiếp tục chơi tiếp cái chồng hương liệu kia của hắn. Hai người kia dĩ nhiên không hề bị lay động đối với hiện tượng thần quái xuất hiện ở pháo đài cổ, Hác Nhân lập tức có chút không rõ: "Bọn họ làm sao?" " Vong Linh phía dưới pháo đài cổ rất yên tĩnh, " Vi Vi An cau mày, " Tình huống hiện tại này không biết là thứ gì đang giở trò, nhưng khẳng định không phải chân chính quỷ quái quấy phá, hai người kia hẳn là có biện pháp gì đó có thể nhận biết linh thể chân chính, cái ông lão gầy gò kia trước tiên không nói, Nam Cung là có bản lãnh thật sự, ít nhất có trang bị thật —— công nghệ của cái kính một mắt mà hắn đang đeo trông khá quen, tựa hồ không phải vật Phổ Thông." Lúc này ánh sáng kỳ quái bên trong phế tích pháo đài đã dần dần tiêu tan, nhưng tiếng gió hú có khởi nguồn không rõ này thủy chung vang vọng khắp nơi trên toàn bộ cao điểm, từ trong tiếng gió truyền đến lúc ẩn lúc hiện tiếng kèn lệnh và vó ngựa, tất cả cảnh tượng hệt như Angus giảng giải lúc đó. Một đám người đầu tiên tới gần pháo đài phế tích đã đứng lại bên chồng cự thạch kia, bọn họ dùng các loại thiết bị kỳ lạ quét tới quét lui pháo đài phế tích, kẻ không mang thiết bị thì lại dứt khoát tại chỗ đả tọa, khinh thường nhìn đám còn lại rồi lầm bầm một mình, tạm thời vẫn chưa có người nào tùy tiện đi vào bên trong chồng đá tảng, có vẻ như mặc dù là fans cuồng nhiệt của các hiện tượng thần quái, những người này cũng rất yêu quý tính mạng của mình, đặc biệt là bọn họ tin chắc nơi này thật sự có quỷ quái, thì càng không muốn ngu người chạy vào. Mà Nam Cung và lão tăng Ấn Độ đi sau đoàn người, chờ bọn họ làm vận động nóng người hết mười mấy phút, lúc này mới rốt cục cất bước chậm rãi đi hướng phế tích, Vi Vi An vỗ vai Hác Nhân: "Đi, chúng ta cũng qua đó." " Ác linh phía dưới pháo đài lần này thật sự đi ra?" "Vẫn không có, nhưng đúng là đang gây rối, " Hồng quang trong ánh mắt Vi Vi An dần dần rút đi, nàng lại gõ đầu Lily một thoáng, "Cún ngốc, đem lỗ tai và đuôi của ngươi thu hồi lại! Muốn cho người khác phát hiện a?" Lily lúc này mới nghĩ ra bản thân còn đang ở hình dạng người sói đây, mau mau cẩn thận rút đám linh kiện phi nhân loại của mình lại, đồng thời hỏi một câu: "Nhỡ đâu đụng phải tên Nam Cung kia thì làm sao bây giờ?" "Tận lực tránh mặt, Chúng ta đi đường vòng, " Hác Nhân chỉ vào lỗ thủng trên tường thành ở một mặt khác của cao điểm, "Rời xa đoàn người, tranh thủ thần không biết quỷ không hay mà tìm tới mục tiêu. Thật sự đụng người khác cũng không cần hoảng, chúng ta liền nói với bọn hắn mình cũng đến tìm quỷ, tình cờ gặp Nam Cung cũng nói như vậy, dù sao chúng ta lại không quen hắn, không cần giải thích quá rõ ràng." Hác Nhân nói là nói như vậy, nhưng hắn biết thật nếu như bị Nam Cung hoặc là cái lão tăng Ấn Độ kia phát hiện tuyệt đối là sẽ phiền phức, hai người kia bây giờ hình như thật sự có năng lực phát hiện linh thể, mà giờ khắc này Hác Nhân đã tin chắc khách trọ mới của mình chính là một trong đám Quỷ Hồn chỗ này, chờ đến khi hắn nhận được "Người" vạn nhất gặp phải Nam Cung hoặc là ông lão tăng Ấn Độ kia, dù như thế nào cũng không thể dễ dàng giải vây đi ra ngoài, vì lẽ đó biện pháp tốt nhất chính là dứt khoát tách tất cả mọi người ra. Vạn hạnh hết thảy "Bắt quỷ chuyên gia" bao quát Nam Cung cùng tăng lữ Ấn Độ đều tập trung ở một bên cao điểm, ba người đội Hác Nhân thuận lợi từ lỗ thủng mặt khác một bên tường thành đến gần phế tích pháo đài cổ, cái di tích này cũng khá lớn, bởi vậy mặc dù những đội bắt quỷ kia có gan lớn chạy vào, Hác Nhân cũng có lòng tin trong thời gian ngắn không bị người bắt gặp —— chỉ cần hắn đủ cẩn thận, hai ma vật nương bên người cũng không tuột dây xích là được rồi. "Đù , chỗ này sụp thật là thật lợi hại." Hác Nhân chậm rãi từng bước chui vào từ lỗ thủng nứt toác của tường vây mặt bên pháo đài cổ, trước mặt chính là một mảnh đất trống che kín đá vụn, nơi này hẳn là đã từng là đại sảnh chính bên trong pháo đài, nhưng bây giờ đỉnh đại sảnh và một tầng mặt trên đã hoàn toàn sụp xuống, nguyên bản kết cấu chất gỗ mục nát sạch sẽ, ngày xưa phòng khách trái lại đã biến thành quảng trường trống trải, chỉ có chu vi còn sót lại vách tường cùng tảng đá còn có thể khiến người ta đoán được nơi này đã từng có tác dụng gì. Vi Vi An mang theo sầu não mà nhìn chu vi: "Thời gian có thể phá hủy tất cả, năm đó nguyện vọng lớn nhất của ta chính là có thể sống trong một toà pháo đài giống như vậy —— khi đó mọi người đều cho rằng quỷ hút máu trong truyền thuyết đều ở bên trong pháo đài, nhưng mà ta thì ngay cả một cục gạch để xây nhà cũng không đủ tiền mua." Hác Nhân an ủi vỗ vỗ vai Vi Vi An: "Đừng nghĩ chuyện thương tâm đã qua—— hiện tại ngươi cũng mua không nổi." "... Ngươi TM biết an ủi người khác sao?" Đứng ở bên trong phế tích pháo đài có thể nghe được rõ ràng hơn những tiếng gió gào thét kia đang vang vọng khắp nơi, nhưng bởi vì nơi này trải rộng đá tảng, hơn nữa do ảnh hưởng của rất nhiều vách tường còn chưa hoàn toàn tan vỡ, dẫn đến việc trong lúc nhất thời rất khó xác định tiếng gió này đến từ nơi nào, Lily dựng thẳng lỗ tai nghe nửa ngày mới đại thể xác định một phương hướng: "Hình như là từ bên kia đến, nhưng mà ta hiện tại dùng tai người, nghe không rõ lắm." Hác Nhân nhìn theo phương hướng ngón tay Lily, phát hiện đó là một trong số rất ít bộ phận còn chưa sụp xuống của pháo đài, nó ở vào một góc hình chữ nhật của di chỉ, nhìn qua hình như là một cái phòng nhỏ độc lập chất liệu đá, có lẽ chính là vì nó độc lập với kiến trúc chủ thể, cho nên đến bây giờ còn chưa sụp đổ theo pháo đài. "Nơi đó hẳn là tiểu giáo đường, " Vi Vi An rất chuyên nghiệp phân tích, "Ta đã thấy bố cục loại pháo đài này, loại phòng nhỏ chất liệu đá kia là tiểu giáo đường. Trong tiểu giáo đường truyền ra tiếng quỷ? Cảnh tượng của chuyện ma quái này rất hí kịch hóa nha." Hác Nhân nghe ra lời nói Vi Vi An hình như có mang thâm ý, tò mò hỏi một câu: "Ngươi phát hiện cái gì?" "Cái này không vội, ngươi cảm ứng được người chúng ta muốn tìm sao?" "Vẫn không có, " Hác Nhân cũng rất kỳ quái cái vấn đề này, lần thứ hai hắn đem Dữ liệu đầu cuối móc ra, "Này, đã nói là có cảm ứng đâu rồi?" "Bản Ky nào có biết, " Dữ liệu đầu cuối tính khí cũng rất lớn, "Đây là vấn đề của ngươi! 12345 thượng quan nhắn lại nói chỉ cần khách trọ mới và ngươi ở vào bên trong khoảng cách nhất định ngươi liền có thể cảm ứng được, nếu như còn không cảm ứng được thì là ngươi còn không đứng đúng chỗ, chính mình ở đây mà tìm xem đi, dù sao căn cứ theo tư liệu a... Ân, tọa độ gần như liền chung quanh đây." Hác Nhân thật sự muốn mặc kệ cái Dữ liệu đầu cuối vô tích sự này vứt trên đất rồi ném thêm hai tảng đá, nhưng lại sợ thứ này hỏng mất rồi lại không có chỗ mà sửa, nên chỉ có thể dùng ánh mắt rất ác độc mạnh mẽ trừng cái đồ này một tí, sau đó thì vẫn phải cẩn thận từng li từng tí một đưa cái cục cưng quý giá công nghệ cao này nhét vào trong túi. Mà cùng lúc đó, nhóm những tên yêu thích thần quái tụ lại ở một bên khác pháo đài cũng "Cùng dùng thần thông", một đại hán râu quai nón nâng máy dò khoáng thạch, trên lưng cõng lấy một đống lớn dây anten cùng bình ắc-quy cứ như kiếm mộ ấy, trên lỗ tai mang theo tai nghe, chỉ nhìn một cái đã thấy đây là bộ “Thể thao cải tiến”, đột nhiên hưng phấn hô to lên: "Ta cảm ứng được rồi! Ta cảm ứng được rồi! Linh hồn thông qua dây anten tiến vào đầu óc của ta, ta cảm giác nó chính đang đi dạo bên trong thần kinh của ta!" Bên cạnh một cái gánh camera trắng đen loại cũ, là một lão thân sĩ ăn mặc rất chỉnh chu lập tức bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn: "Xin mời giữ yên lặng, ta đang bắt giữ hình ảnh ác linh—— mặt khác nhắc nhở ngươi một câu, tai nghe của ngươi đang rò điện, ta vừa nãy nhìn thấy đốm lửa." "Linh hồn! Ta thấy rất nhiều linh hồn đang bồng bềnh trên bầu trời pháo đài!" Một nữ nhân trung niên ăn mặc áo choàng màu tím ngồi ở trên hòn đá, trợn mắt nói lẩm bẩm, mà bên cạnh nàng là một vu bà đã có tuổi so với nàng càng thêm chuyên nghiệp: Người ta không chỉ nói lẩm bẩm, thậm chí miệng cũng bắt đầu sùi bọt mép... Nam Cung đeo kính một mắt đặc chế đứng trong đám người như quần ma loạn vũ này, chỉ thấy cảm giác buồn cười lắc lắc đầu, sau đó hắn cùng tăng lữ Ấn Độ bên cạnh hắn đồng thời đem tầm mắt dời xuống phía dưới—— Tầm mắt của bọn họ phảng phất xuyên thấu mặt đất dày đặc, trực tiếp nhìn trong lòng đất.