Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Trong tay Nam Cung tuy rằng có một đống đồ thật, nhưng hắn còn là một thân thể phàm thai, điểm này sau khi nhìn đến phương thức chiến đấu của hắn liền có thể hiểu, vừa không phi thiên độn địa cũng sẽ không lực rút vạn cân, thậm chí có cái hòn đá nhỏ rơi xuống đầu hắn đều muốn né tránh, nhìn thấy tình cảnh này Hác Nhân đương nhiên tự tin tăng lên đột biến, một gạch gõ xong liền đưa cái tên Liệp Ma Nhân nửa mùa thành sự không đủ quật ngã.
Hắn dùng chính là Dữ liệu đầu cuối của hắn.
" Cái thứ này cuối cùng có tác dụng một lần!" Hác Nhân nhìn Nam Cung thẳng tắp ngã trên mặt đất, khá là vui mừng mà nhìn khối kim loại sáu cạnh trông như cái gạt tàn thuốc lá trong tay mình, nghĩ thầm rằng sau vô số lần trải nghiệm chả vui vẻ gì cho cam hắn cũng coi như phát hiện ra công năng duy nhất mà vật này hữu ích là ở phương diện nào, nhưng chính Dữ liệu đầu cuối hiển nhiên không cho là như vậy ——sau đấy một quãng thời gian nó lải nhải ở trong đầu Hác Nhân gần năm phút đồng hồ, Hác Nhân nghĩ rằng mình nên sớm hỏi thăm công năng tắt tiếng của cái máy này ở chỗ nào.
"Đã giải quyết phiền phức, bắt đầu hành động!" Hác Nhân tiêu sái mà hất đầu, Vi Vi An cùng Lily lập tức biến thân, bắt đầu đánh đập túi bụi những Vong Linh áo giáp đang từ từ thoát khỏi sự khống chế của phù văn ở xung quanh, nhất thời bọn họ thanh lý hết sạch một đám lớn vong linh đang dần áp sát đến bên người, nhưng mà ngay khi tất cả rốt cục phát triển theo kế hoạch, một cái tình huống khiến người ta khóe mắt giật nảy phát sinh: Từ trong cái hang lớn trên đỉnh phòng khách đột nhiên lại buông xuống một sợi dây thừng!
Cái ông tăng lữ Ấn Độ gầy gò kia dĩ nhiên cũng không đi, hơn nữa ở cái thời điểm mấu chốt này cũng từ trên trời giáng xuống như tên Nam Cung kia!
Hác Nhân nhìn hai nữ siêu nhân đang đại sát tứ phương, lại nhìn một chút Nam Cung đang nằm trên đất, cắn răng giậm chân một cái, cảm giác mình lúc này hẳn là nên lấy ra sự quyết đoán của một người đàn ông, liền thừa dịp tên tăng lữ gầy gò kia còn không thích ứng hoàn cảnh âm u bên trong cung điện dưới lòng đất, ba chân bốn cẳng xông lên, tiếng thét chói tai của Dữ liệu đầu cuối vào đúng lúc này vang vọng đầu óc của hắn: "Ngươi lập tức dừng tay cho Bản Ky! Cách sử dụng này ngươi có xem hướng d..."
"Ầm!"
Có vẻ như tăng lữ Ấn Độ và Nam Cung "Có chút bản lĩnh" đồng dạng là cái thân thể phàm thai, trúng một viên gạch trên ót, cũng hôn mê bất tỉnh tại chỗ —— xem này, gã đen đủi mới vừa theo dây thừng trượt xuống, chân còn chưa kịp chạm đất liền nằm luôn.
Hác Nhân đỡ ông lão đã mất đi ý thức đặt sang một bên, trong lòng còn băn khoăn, vẻ mặt đau khổ nói lời xin lỗi với ông lão mặc một thân áo choàng kỳ quái người lại còn đầy mùi hương liệu: "Xin lỗi a, trước mắt tình huống này là đặc thù —— ngươi nếu như tỉnh trái lại càng nguy hiểm."
"Lúc này ngươi còn lập dị a?" Vi Vi An phần phật mở ra một đôi cánh lớn, vẻ mặt cổ quái nhìn Hác Nhân.
"Người ta lớn tuổi, ta gõ 1 gạch sau gáy người ta chẳng lẽ không nên xin lỗi sao."
Vi Vi An không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên bốc lên một câu: "... Cũng không thấy bình thường sự cung kính của ngươi đối với ta đi nơi nào rồi."
Hác Nhân: "..."
Không có người ngoài quấy rầy, lại đang ở địa phương khá là trống trải, hơn nữa trên đỉnh đầu còn có ánh trăng chiếu xuống, Vi Vi An cùng Lily rốt cục có thể sử dụng tới quyền cước, dưới sự bạo lực của một cái cối xay thịt và một cái động cơ Bão Táp thừa năng lượng không bao lâu sau mấy trăm cái hộp sắt đã nằm trên đất thành một mảnh, nhưng mà hơn phân nửa trong đám đồ hộp này cũng chưa hoàn toàn “chết” đi, những chiến sĩ sắt thép này nắm giữ sức sống vượt xa sự tưởng tượng của nhân loại, dù cho bị đánh thành một đám linh kiện, chỉ cần không phải tan nát thành cặn bã chúng nó liền có thể cấp tốc phục hồi như cũ, vì lẽ đó rất nhanh trong đại sảnh liền tràn ngập âm thanh "Rầm rầm" của những mảnh vỡ kim loại lăn lộn khắp nơi, vô số chân tay cụt trên đất lăn lộn tạo thành từng bộ áo giáp, mặc kệ âm thanh vẫn là tình cảnh cũng làm cho người ta tóc gáy dựng thẳng, nhưng mà thần kinh Hác Nhân đã sớm có thể tiếp thu loại tình cảnh này, hắn chỉ cảm giác tiếp tục đánh như vậy không phải điều hay: Những áo giáp này có sức sống quá mạnh mẽ, không phải giết không chết, mà là sau khi giết chết lập tức phục sinh khiến người ta rất đau đầu, Vi Vi An dùng cực địa bão táp cũng phải có cái colddown chứ,
Hơn nữa không ngừng phóng thích khí tức lạnh giá đã làm cho nhiệt độ toàn thể phòng khách giảm xuống đến trình độ rất nguy hiểm, Hác Nhân rất lo lắng trước khi những áo giáp này toàn bộ bị đóng băng tan nát thì chính mình sẽ lạnh chết trước—— hoặc là Nam Cung và tăng lữ Ấn Độ bị đông cứng chết trước.
Có lẽ cần phải đem chiến trường chuyển đến địa phương càng rộng lớn hơn—— hoặc là thẳng thắn chạy trốn.
"Mau mau nghĩ biện pháp đi, " Hác Nhân ngẩng đầu nhìn cái hang lớn phía trên một chút, "Lên kia trước rồi nghĩ biện pháp tiếp, áo giáp nơi này không biết còn có bao nhiêu, đối với bọn hắn đánh nhau trong lòng đất tất cả là phí sức hết."
"Được!" Lily không biết lại từ đâu tìm được một cái Vong Linh áo giáp xui xẻo rồi đại sát tứ phương, nghe được Hác Nhân nàng là người đầu tiên chạy về đến, em gái người sói đã sớm chịu đủ loại không gian âm trầm chật chội này, sau khi vung vẩy "Chiến chuy" trong tay quét bay một mảnh kẻ địch nàng liền làm tốt chuẩn bị đột phá lên trên, nhưng mà Hác Nhân đầu tiên đem hai cái kẻ xui xẻo nằm trên đất gom đến một khối: "Còn phải đem bọn họ mang theo nữa."
"Hai người... Hơn nữa ngươi, không dễ vận chuyển a, " Vi Vi An nhíu mày lại, sau đó đột nhiên nhìn thấy hai sợi dây thừng buông xuống từ trên đỉnh, nàng thuận thế bay lên cắt đứt đầu trên dây thừng, mang theo dây thừng trở về giao đến trên tay người tốt, "Đem hai tên này trói một khối, trước tiên ta kéo lên, ngươi cùng đại cẩu chờ ở phía sau —— đại cẩu, chính ngươi có thể lên không?"
Lily ngẩng đầu nhìn cái hang lớn thẳng tới mặt đất kia một chút, rất tự tin gật gù: "Nhảy một cái là lên!"
Hác Nhân đối với sức nhảy của em gái người thán phục một thoáng, sau đó tay chân lanh lẹ đem Nam Cung cùng cái ông lão gầy kia quấn vào một khối, Vi Vi An cánh vỗ một cái liền kéo hai người bay đi.
Chỉ trong chốc lát Vi Vi An liền bay trở về trong động: "Đã giải quyết, đã vứt hai người ở chỗ tụ tập của đám người yêu thích thần quái kia, cú đập của ngươi đủ tàn nhẫn à nha, trong thời gian ngắn chắc không tỉnh được."
"Vậy chúng ta cũng chuẩn bị lên đi, " Hác Nhân gật gù, nhưng mà hắn đột nhiên nhớ tới sự kiện, chỉ vào khối kết tinh màu đen bị chôn một nửa bên trong đống đá vụn cách đó không xa, "Vật này... Xử lý như thế nào?"
Khối ác ma chi thạch gợi ra tất cả phiền phức này vẫn cứ lẳng lặng mà nằm ở trung ương đại sảnh, rơi từ trần nhà xuống hơn nữa bị đá rơi đập phá nửa ngày, nó thậm chí ngay cả một vết nứt cũng không có xuất hiện. Hác Nhân có thể khẳng định ác ma chi thạch đã "Thức tỉnh", bởi vì khi vật này từ trên nóc nhà rơi xuống rõ ràng chịu đến xung kích, mũi nhọn của nó từ khi bắt đầu rơi xuống đất liền không ngừng lập loè ánh hồng quang làm người bất an, bên trong cung điện dưới lòng đất Vong Linh thủ vệ cũng vì sức mạnh của ác ma chi thạch tiết ra ngoài mà mất đi sự khống chế, nhưng ngoài ra, ác ma chi thạch cũng không có gợi ra động tĩnh lớn hơn, cũng không có triệu hoán ra cái ác ma như Vi Vi An nói, vì lẽ đó khi mọi người đánh đến náo nhiệt thì tất cả mọi người đều theo bản năng quên món đồ này.
Nhưng hiện tại không thể quên nữa: Ác ma chi thạch không ngừng phóng ra tia chớp, chuyện này ý nghĩa là nó tuyệt đối sẽ không yên phận ở chỗ này, hơn nữa nó ảnh hưởng rất lớn tới Vong Linh bên trong cung điện dưới lòng đất, mặc kệ nghĩ như thế nào cũng không thể để nó tiếp tục ở chỗ này.
Ít nhất phải chuyển đến mặt đất, cách những Vong Linh xung quanh đó xa một chút ——nói cho cùng thì phong ấn của cung điện dưới lòng đất đã xong đời, tiếp tục đem nó đặt ở ác ma mật thất không còn chút ý nghĩa nào.
Vi Vi An nhìn thấy ác ma chi thạch nhất thời có chút đau đầu, nhưng mà nàng cũng biết không thể đem vật này bỏ mặc, liền quay đầu nhìn về phía Lily: "Đại cẩu, ngươi chuyển thứ này lên, ta kéo theo chủ nhà rồi."
Lily tại chỗ sợ hết hồn: "Tại sao lại là...Ê ngươi chơi xấu!"
Người sói em gái lời còn chưa nói hết, Vi Vi An đã thuận tiện nắm cánh tay Hác Nhân bay ra cửa động.
"Hô... cảm giác Hô hấp đến không khí mới mẻ thật tốt, " vừa về tới mặt đất, Hác Nhân nhất thời thở dài một hơi, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, mặc dù nói là "Tiền lương tới sổ" rồi, nhưng hắn chung quy còn đang nằm ở giai đoạn cường hóa thân thể sơ cấp, cũng sẽ mệt sẽ đau sẽ rút gân, lúc này đã liền khí lực để đứng lên cũng không nhiều, "Ta trước tiên thở đã, tối hôm nay thật đen..."
"Đại cẩu làm sao còn chưa lên?" Quá mấy giây, Vi Vi An lặng lẽ nhìn hang lớn cách đấy mấy chục mét hiếu kỳ nói, "Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"
Kết quả nàng vừa dứt lời, liền nghe đến một tiếng "Hắc nha" của Lily truyền đến từ bên trong cái hang lớn, sau đó một bóng người màu trắng bạc như đạn pháo bắn thẳng tắp lên từ bên trong cái hang lớn, Lily ôm cái ác ma chi thạch hồng quang lấp loé kia trong lồng ngực, nhảy một cái vượt qua mặt đất vài mét, dương dương tự đắc ồn ào ở giữa không trung: "Ta đã nói mà , nhảy một cái là lên rồi!"
Hác Nhân cùng Vi Vi An yên lặng nhìn Lily từ trong động bay lên, sau đó lại dọc theo con đường cũ thẳng tắp rơi trở lại...
Sau đó Lily lại bắt đầu nhảy lên rồi rơi xuống: "Các ngươi ai tới giúp ta một chuyện cái..."
"Đạp ta một cái sang ngang nào..."
"Bằng không ta không nhảy ra ngoài được!"
Nàng nhảy ba lần mới nói hết lời.
Vi Vi An tiến lên một cái song phi: "Ngươi cái đứa ngố này a a a a! Nhảy một cái đường pa-ra-bôn thì chết chắc? !"