Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 74 : Mất khống chế


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 74: Mất khống chế Tay Lily rất rõ ràng đang phát run, nhưng bản thân nàng hoàn toàn không ý thức được, mãi đến khi nghe thấy nhắc nhở nàng mới chú ý tới điểm ấy, cùng lúc đó, vài mảnh sứ vụn còn lại ở trong tay nàng cũng xoạt xoạt xoạt xoạt biến thành một đống bột phấn —— thật giống như hoàn toàn không bị khống chế. "Ta... Ta không biết chuyện gì xảy ra a..." Lily có chút hốt hoảng vung vung tay, "Ta không dùng sức..." Hác Nhân cũng là một đầu dấu chấm hỏi, nhưng nhìn thấy thần sắc kinh hoảng trên mặt Lily hắn vẫn trước tiên tỉnh táo lại: "Ngươi trước tiên đừng hoảng hốt, thả lỏng, trước tiên chớ lộn xộn —— Vi Vi An ngươi biết chuyện gì không?" Vi Vi An quan sát kỹ cái con ngươi càng thêm sáng ngời so với bình thường kia của Lily: "Hình như là tiến vào trạng thái phấn khởi không hiểu ra sao... Ngươi có phải là ăn thứ linh tinh gì rồi? Ăn thuốc kích thích?" Lily cũng gần khóc rồi: "Không có, buổi chiều ta chỉ ăn một cái bánh bao, vừa rồi còn đói bụng đến mất sức đây..." Hác Nhân cũng không có thèm ăn cơm được nữa, hắn phát hiện Lily không chỉ tay đang phát run, hiện tại liền thân thể đều có chút hơi rung động, hình như đã sắp không khống chế được bắp thịt của chính mình, hắn mau mau đỡ em gái người sói lên: "Trước tiên ngồi lên ghế salông đã... Ngươi buông lỏng một chút a!" Hác Nhân vừa mới đỡ Lily đứng lên, liền phát hiện bắp thịt trên người cô nàng cứng ngắc phi thường, hắn cảm giác mình thật giống như đang đỡ một khối sắt thép đông cứng vậy, nhưng Lily nghe được Hác Nhân chỉ dùng sức lắc đầu: "Ta không dám thả lỏng, vừa buông lỏng là không khống chế được khí lực, chủ nhà ngươi đừng dìu ta, ta sợ sẽ không cẩn thận đem ngươi vẩy đi... A, thật sự vẩy đi rồi!" Lily chỉ là không cẩn thận động cánh tay, Hác Nhân liền cảm giác mình phảng phất bị một chiếc xe vận tải đang chạy trên đường cao tốc đâm văng ra ngoài, thậm chí còn thuận tiện va vào Vi Vi An đang đứng gần hắn nhất, cả 2 lăn ra ngoài. Người sói em gái thấy cảnh này vừa vội lại vừa sợ, nàng muốn tiến lên nâng, nhưng nhìn thấy hai tay của mình không ngừng run hơn nữa càng mất khống chế nên chỉ có thể đứng tại chỗ, sau đó cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống trên ghế salông, mà khi nàng lấy tay đặt trên tay vịn ghế sô pha, cái sô pha kia đã bị nàng chọc thủng một lỗ to. Hác Nhân cùng Vi Vi An chật vật nâng nhau đứng lên, may mà thân thể cường hóa vẫn tính ngon lành, nếu như là trước đây, chỉ riêng một phát này đã đủ hắn nằm bệnh viện hai tuần lễ. Hai người cẩn thận từng li từng tí một đi tới bên cạnh Lily, nhìn thấy cô nương người sói cả người cứng đờ rúc thành một cuộn trên ghế salon, tay chân cũng không dám nhúc nhích, phảng phất chỉ lo mình hơi động liền đem cái nhà này dỡ xuống. "Hẳn là sức mạnh đột nhiên mất khống chế, còn có phấn khởi cường độ thấp không rõ nguyên nhân, nhưng thần trí còn rất tỉnh táo, " Vi Vi An là nhân viên có hiểu biết duy nhất tại hiện trường đối với người sói, hiện tại cũng chỉ có thể nhắm mắt làm thầy thuốc, nàng để Lily tuyệt đối không nên lộn xộn, sau đó đánh bạo tiến lên lật qua lật lại mí mắt Lily, "Dưới đáy mắt có sung huyết cỡ nhẹ, há mồm để ta nhìn đầu lưỡi ngươi một chút... Nói thật đi ngươi chưa từng ăn đồ vật kỳ quái gì?" Lily vẻ mặt đưa đám lắc đầu: "Không có, ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra!" Người sói em gái đã sắp khóc, nàng từ nhỏ đến lớn đều từ chưa bao giờ bị bệnh, thậm chí ngay cả bị trầy da cũng rất ít, việc này dẫn đến nàng căn bản không bất kỳ kinh nghiệm gì đối với "Sinh bệnh", đây là lần đầu nàng gặp phải việc thân thể mình xuất hiện vấn đề, xưa nay nàng đã có chút nhát gan giờ lại càng hoảng hồn. Mà Hác Nhân cũng gấp hết cách rồi, hắn chỉ có thể hy vọng vào Vi Vi An: "Ngươi biết chữa bệnh cho người sói sao?" "Hoàn toàn không hiểu." Vi Vi An thản nhiên lắc đầu. "... Nhưng mà ngươi xem mắt rồi kiểm tra lưỡi nhìn rất chuyên nghiệp a." Vi Vi An quay mặt qua chỗ khác: "Ta kiểm tra xong mới nhớ tới mình không biết chữa bệnh!" "Vậy làm sao bây giờ?" Hác Nhân nhún vai, "Đưa đến bệnh viện nhìn?" Vi Vi An chỉ vào lỗ tai cùng đuôi của Lily: "Ngươi xem như vậy nên khám ở khoa nào? Bác sĩ nào chữa được loại bệnh này?" Hác Nhân suy nghĩ hồi lâu, Cảm thấy thật muốn cho Lily chữa bệnh e sợ chỉ có thể tìm thú y. "Ê đúng rồi, thú y!" Hác Nhân vỗ đầu một cái, "Lily chính ngươi không phải là thú y sao?" Người sói em gái dùng sức vỗ chỗ tựa lưng sô pha: "Ta bình thường là cho chó xem bệnh, nhưng ta là một người sói! Ta không thể xem bệnh cho chính mình được chứ... A, xin lỗi, sô pha hỏng rồi." Hác Nhân yên lặng nhìn chỗ tựa lưng sô pha bị đánh gãy, nơi nào còn tức giận nổi, hắn chỉ có thể hy vọng vào một đại nhân vật cuối cùng ở đây: "Yitzhak, ngươi có biện pháp không?" Yitzhak rất quang côn lắc đầu: " Trong Ác ma vực sâu không có loại sinh vật này, hơn nữa ta cũng không phải bác sĩ." Hác Nhân phiên dịch lời của đại ác ma, Lily nhất thời ủ rũ cúi đầu: "Vậy làm sao bây giờ... Ta sẽ không bị dính cái bệnh nan y nào chứ? Dơi ngươi biết người sói sinh bệnh nên làm gì sao? Ngươi không biết chữa, nhưng chí ít ngươi đã gặp không ít người sói chứ?" "Chuyện này..." vẻ mặt trên mặt Vi Vi An rất quái lạ, "Lúc bình thường sau khi gặp người sói sinh bệnh ta đều là ăn bữa cơm ngon chúc mừng một thoáng." Mọi người: "..." "Ngươi còn nói mát!" Lily tức giận đến mức xù lông đuôi, "Nói không chắc đây chính là ngươi hại! Từ mấy ngày trước ta nhìn thấy cái Mặt trăng màu đỏ mà ngươi làm ra đã bắt đầu cảm giác không thoải mái rồi, nói không chắc ngày hôm nay..." "Chờ đã!" Hác Nhân mau mau đánh gãy Lily, "Ngươi nói Mặt trăng đỏ? Cái mặt trăng nào?" " Thì cái ngày mà chúng ta gặp to con lần đầu tiên ấy, " Lily méo miệng, "Dơi đã gọi ra một cái Mặt trăng màu đỏ thiệt lớn, ta liếc mắt nhìn cái mặt trăng kia, lúc đó liền cảm giác trên người rất khó chịu, sau đó liền khó chịu chừng mấy ngày, đều là cái con dơi này hại." Hác Nhân rốt cục cũng nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy mình nhìn thấy kỳ cảnh, biển lửa ác ma trôi nổi phía chân trời cùng mặt trăng tròn màu đỏ được quỷ hút máu triệu hồi đối lập giữa trời, tình cảnh đó đồ sộ khiến hắn đến nay đều rõ ràng trước mắt. Nhưng mà sau đó căn bản hắn chả nghĩ thêm cái gì, chẳng qua hắn cảm thấy không nghĩ tới Vi Vi An bình thường trông cùi bắp, nhưng đến lúc mấu chốt thì lại rất lợi hại, nàng vậy mà có thể đối chọi chính diện cùng đại ác ma đẳng cấp như Yitzhak, còn cái vầng trăng tròn đó... Hắn chả có tí cảm giác gì. Nhưng hiện tại xem ra, hình như Lily sinh ra phản ứng đối với ánh trăng. "Thật sự có quan hệ với mặt trăng?" Hác Nhân nhìn về phía Vi Vi An, hắn cho rằng lúc này đối phương nên phản bác vài câu, không nghĩ rằng chính Vi Vi An cũng do dự gật đầu: "Khó mà nói... Huyết nguyệt xác thực sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với rất nhiều tộc loại, trước đây cực kỳ lâu ta từng dùng một lần, đã trực tiếp làm điên một bộ lạc người sói, nhưng buổi tối ngày hôm ấy ta đã khống chế lực lượng, ánh trăng cỡ đó cùng lắm làm cho đại cẩu không thoải mái một tí, theo lý thuyết không nên có cái di chứng gì về sau. Hơn nữa đã nhiều ngày như vậy mà không làm sao phải không? Huyết nguyệt của ta sau khi thủ tiêu nên mất hết hiệu lực mới đúng." "Đúng rồi, có thể tìm bà Độ Nha 12345 kia hỏi một chút!" Trong lúc mọi người còn rơi vào khốn cục, Hác Nhân đột nhiên nghĩ đến một cái ngoại viện mạnh mẽ, "Là nàng để ta phụ trách chăm sóc các ngươi, như vậy nếu như các ngươi xảy ra tình huống gì cũng có thể tìm nàng báo cáo mới đúng. Nếu không Vi Vi An ngươi khổ cực một chút, chúng ta hiện tại liền mang Lily qua đó..." "Không được, ít nhất phải đợi sáng sớm ngày mai, " Vi Vi An ngăn Hác Nhân lại, nàng duỗi tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trăng tròn còn bốn ngày nữa, hiện tại nguyệt quang cũng có kích thích đối với Lily, làm cho nàng ra bên ngoài e sợ tình huống ngay lập tức sẽ chuyển biến xấu, nhỡ đâu nàng nổi khùng tại chỗ thì sao." "Vậy vấn đề bây giờ chính là làm sao sống qua tối hôm nay, " Hác Nhân gật gù, tầm mắt lần thứ hai chuyển về phía Lily, cảm giác lạnh run của nàng đã tạm thời dừng lại, nhưng hai tay vẫn run run như cũ, hơn nữa cặp con mắt màu vàng óng kia đã có chút vẩn đục, trong ánh mắt kia càng ngày càng phát ra hào quang màu vàng khiến người ta phi thường bất an, "Lily, ngươi vẫn tỉnh táo chứ?" Người sói thiếu nữ gật gật đầu: "Cũng còn tốt." Hác Nhân không yên lòng, lại hỏi một câu: "1999 + 100 bằng mấy?" "2000." "Xong... Nàng bắt đầu hồ đồ rồi!" "Hồ đồ cái rắm, " Vi Vi An một cái tát vỗ vào bả vai Hác Nhân, "Nàng bình thường cũng vẫn tính nhầm, đây chính là trình độ bình thường của nàng!" Vi Vi An và Hác Nhân ở chỗ này mày mò lung tung nhưng chả thấy tí hiệu quả nào, cuối cùng vẫn là Yitzhak ở bên cạnh có ý kiến then chốt: "Ta cảm thấy quan trọng nhất chính là phòng ngừa tiểu nha đầu này lộn xộn, nàng hiện tại lực phá hoại quá mạnh, hơn nữa chính nàng cũng không khống chế được, cứ để thế này không nói sẽ cưỡng ép số tinh lực nên tiêu hao của nàng, còn rất dễ dàng thương tổn người khác ——nơi này ngươi dây thừng hoặc là xích sắt rắn chắc một chút sao?" "Đừng phí công tìm, " Hác Nhân thở dài, "Dây xích to bằng cái bát nàng một tay có thể kéo đứt, con hàng này chả có cái kỹ năng đặc thù nào, chỉ có khí lực quả thực như phạm quy ấy." Yitzhak mở ra tay: "Vậy thì chỉ còn cách đánh ngất nàng." " Tảng đá mười mấy tấn đập vào đầu cũng không nhất định có thể làm ngất nàng, " Hác Nhân nhìn Yitzhak, "Nhưng mà ngươi ra tay chắc là có thể?" Yitzhak vung vung tay: "Ta không đánh, không xuống tay được, không phù hợp quy củ của ta." Hác Nhân thật muốn hét ầm lên: Là một siêu ác ma, cái giác ngộ đạo đức này của ngươi ở đâu ra thế? "Vậy thì tự ta động thủ đi..." Chờ sau khi Hác Nhân phiên dịch lại kiến nghị của Yitzhak, Lily vô cùng đáng thương nhìn ba người vây quanh bên cạnh mình, quyết định thông qua chủ động phối hợp để cảm tạ sự quan tâm của mọi người đối với mình, nhưng nàng giơ tay lên lúc lắc mấy lần trên đầu mình mà vẫn có chút không yên lòng, "Trạng thái của ta như bây giờ... Sẽ không cẩn thận đánh chết mình chứ?" "Ngươi không xuống tay được thì để cho ta tới, " Vi Vi An khoa tay, "Nhưng ta phỏng chừng một lúc chắc không làm ngất ngươi được, phép thuật cũng không nhất định có thể mê hoặc ngươi, vì lẽ đó muốn dằn vặt rất lâu..." Vừa dứt lời, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Lily một đấm đem mình đánh ngất. Hác Nhân ngạc nhiên mà nhìn cô nàng người sói đã hôn mê và bắt đầu hô hấp vững vàng: "Kỳ thực ta muốn nói... Dữ liệu đầu cuối vừa biểu thị nó có biện pháp tạm thời khống chế bệnh trạng của Lily lại." Vi Vi An: "... Ha, ha ha, ta đi ăn cơm, đi ăn cơm..."