Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục

Chương 142 : Cách nhìn của thần


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi nhận thức lão quan quân Dan Mores kia Hác Nhân đã tin tưởng câu nói mà Độ Nha lúc trước nói cho hắn: Ngươi cho dù có chết rồi, ta cũng có biện pháp giúp ngươi sống lại tiếp tục bán mạng cho ta. Người lãnh đạo trực tiếp của mình chính là thần à nha...! Một đoàn người nhã nhặn từ chối ý tốt mời ở lại dùng “Dị vực đồ ăn” của Dan Mores, Hác Nhân còn phải vội vã về nhà tranh thủ thời gian dàn xếp quả trứng phỏng tay kia, liền trực tiếp truyền tống về nhà, còn Độ Nha 12345 thì về chỗ ở của nàng. Về đến nhà Hác Nhân không nhịn được liền thở dài một hơi: Chuyến đi này chính là đi ngoại tinh cầu đấy, đi trạm không gian đấy, với người bình thường thì tùy tiện một chuyện thôi cũng đủ để về chém gió cả đời, bây giờ trong đầu hắn vẫn còn cảm giác không chân thật đây này, có lẽ phải về phòng nằm để tuốt lại dòng suy nghĩ mới được. "Lăn" đang nằm sấp ngủ trên ghế sô pha, ngáy, chứng kiến chủ nhân về mà nó chỉ dựng lên cái đuôi tỏ vẻ “Trẫm đã biết”, lười biếng giống như là nó mới chính là chủ nhân cái ngôi nhà này vậy. Hác Nhân ôm quả trứng kỳ dị kia lượn lên lầu trên rồi lại lượn xuống lầu dưới cũng không thấy ai hết, cảm giác có chút kỳ quái: "Ái chà, Vivian cùng Lỵ lỵ đi vắng hết rồi hả?" Nam Cung Ngũ Nguyệt cùng Itzhak ai nấy đều tự đi về phòng mình vất hành lý, lúc đi ra phòng khách nghe thấy lời nói của Hác Nhân, hải yêu muội tử liền tìm tìm quanh phòng khách, phát hiện ở bên dưới tử đứng lớn có một tờ giấy, nàng nhấc tủ lên lấy tờ giấy ra nhìn: "Hey, Lỵ Lỵ ghi lại là, các nàng thu được Độ Nha 12345 truyền đến tin tức, biết rõ chúng ta hôm nay trở về, hai người kết bạn đi ra ngoài mua thức ăn." Hác Nhân ngạc nhiên mà nhìn tủ đứng: ". . . Tại sao phải đem tờ giấy cất dưới cái thứ này vậy?" "Ai biết a, có lẽ là khí lực lớn quá, nên phải dùng thứ nào đó có cảm giác trầm trọng để đè tờ giấy nha", Nam Cung Ngũ Nguyệt đối với bản tính của Lỵ Lỵ Husky còn chưa rõ lắm, bởi vậy cưỡng ép suy đoán tính hợp lý (kỳ thật nguyên nhân thực sự chính là Lỵ Lỵ hơi ngốc), nàng nói xong cũng há mồm ngáp: "Ta buồn ngủ quá, phải về phòng ngủ đây." Hác Nhân vẫy vẫy tay với hải yêu muội tử, ôm cái kia trứng tiếp tục lo lắng hỏi: "Để thứ này ở đâu thì phù hợp nhỉ?” Hắn nhìn nhìn cái tủ đứng, đặt ở trên nóc tủ thì sợ rơi xuống, đặt ở bên trong thì sợ ai mở tủ lấy đồ làm rớt. Nhìn lại phòng của mình, cảm giác trong phòng mình cũng không có địa phương nào thích hợp: Quả trứng lớn vậy đặt trong ngăn kéo chắc không được, hay là đặt trên mặt bàn làm như hàng mỹ nghệ. . . Vậy thì không đứng đắn cho lắm. Nghĩ suốt nửa ngày hắn cảm thấy đặt ở tầng hầm ngầm có lẽ tốt, đặt ở nơi đó thì sẽ không có ai lộn xộn, sẽ an toàn hơn, nhưng chưa áp dụng hành động để thực hiện thì Itzhak ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Quả trứng này sẽ nở ra đấy." Hác Nhân nghĩ lại cũng đúng, Độ Nha 12345 đã nói quả trứng này còn sống. Lúc nào đó nhảy ra một tiểu nhân ngư cũng không kỳ quái, cho nên không thể cất tại nơi nào phong bế, nếu không dễ dàng xảy ra sự cố. Hơn nữa cũng không thể đặt tại nơi nào dễ quên lãng nữa, nhỡ đâu hắn quên mất chuyện này, tiểu nhân ngư ấp ra bị chết đói thì sao? "Nữ thần đại nhân nói an bài cho nó nơi nào có nước, trong quá trình ấp trứng nhân ngư thì địa phương phải có đầy đủ hơi nước", Itzhak móc ra một quyển tập nhỏ, ở trên ghi chép “Những điều cần biết khi ấp trứng” mà không biết lúc nào Độ Nha 12345 ghi cho Hác Nhân, "Tốt nhất là chuẩn bị một cái ao nước bên cạnh trứng, nhân ngư sau khi ấp ra sẽ tự nhảy vào. Không nên đặt thứ có độc ở cạnh đó. Bởi vì nhân ngư vừa nở ra sẽ rất ngạc nhiên, thứ gì cũng sẽ cắn thử. . ." ". . . Ngươi sẽ là người nuôi con rất tốt." Hác Nhân ngạc nhiên mà nhìn Itzhak. "Ha ha, trước kia có một đứa. Nhưng chắc ta không phải người bố tốt", Itzhak trên mặt hiện lên một tia kỳ lạ biểu lộ, "Không nói chuyện này, chúng ta tìm nơi an bài quả trứng này đã." Hác Nhân gật gật đầu, ôm trứng đi vào phòng bếp, hắn vốn tính để quả trứng này cạnh bồn rửa chén, những nghĩ lại lại thôi: Lỡ đâu lúc nấu cơm Vivian thuận tay đem chiên luôn quả trứng này thì sao? Cho nên hắn ôm quả trứng đi vào phòng tắm, lấy chậu đổ đầy nước sau đó ngâm trứng vào. Lúc này mới tâm mới an toàn: Nơi đây muốn bao nhiêu nước có bấy nhiêu nước, hơn nữa trên mặt đất bằng phẳng, không sợ tiểu nhân ngư sau khi nở ra chạy nhảy lung tung, vả lại phòng tắm mỗi ngày đều có người dùng. Trứng nở cũng có thể phát hiện sớm, quả thật không có nơi nào thích hợp hơn nơi này nữa rồi! Đợi thu xếp xong chuyện phiền phức này, Hác Nhân trở lại phòng khách, cẩn thận ngẫm ngẫm xem có quên chuyện gì không, kết quả là vừa mới nghĩ lại đã phản ứng, vỗ một cái vào đầu: "Thôi hỏng! Quên hỏi chính sự!" "Làm sao vậy?" Itzhak thậm chí y phục cũng chưa thay đã tính đi ra ngoài, nghe vậy tò mò quay đầu lại hỏi. "Chuyện ta thấy ở Mộng vị diện! Ta cùng Độ Nha gặp mặt vậy mà quên hỏi!" Hác Nhân nhanh nhanh chóng chóng nắm lấy số liệu đầu cuối chuẩn bị truyền tống qua, lúc này mới chú ý tới Itzhak bộ dáng muốn đi ra ngoài, "Ngươi muốn đi ra ngoài?" "Ở nhà buồn chán không có gì làm, mới đi được tí đó ta còn chưa mệt", Itzhak chất phác cười cười, "Ta đi ra ngoài dạo." Hác Nhân rất kỳ quái đại ác ma này lấy đâu ra động lực lớn như thế, mới đi xa nhà hơn 800 năm ánh sáng mà trở về nhà giờ còn muốn đi tản bộ, nhưng đây là chuyện của người ta, hắn liền gật gật đầu: "Vậy ngươi đi đi, buổi tối nhớ quay về ăn cơm, Vivian hôm nay khẳng định làm một bữa tiệc lớn.” (“Bữa tiệc lớn” chỗ này hơi khó, bởi vì dịch ra Hán Việt là “ngạnh thái”, là món ăn cứng, một là thế hoặc ý của tác giả là bữa tiệc. Mà món ăn cứng nghĩa sao mình chịu luôn. Mình để là bữa tiệc, đúng hay sai thì xem chương tiếp theo thế nào, mà mình chưa đọc nên để qua chương sau vậy, mình sẽ sửa sau.) Nói xong những lời này, Hác Nhân liền khởi động truyền tống công năng của số liệu đầu cuối, sau một hồi hoảng hốt, hắn liền đi tới đình viện nơi Độ Nha 12345 ở. Độ Nha 12345 đang khiêng thanh đại khảm đao màu trắng kia đi về phía hoa viên, có lẽ là có ý định chăm sóc hoa cỏ, vừa thấy Hác Nhân nàng liền lắp bắp kinh hãi: "YAA.A.A.., sao mới đó đã tới nữa vậy? Muốn đi công tác tiếp à?" "Không, ta có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của ngươi", Hác Nhân vội vã khoát tay, "Về Mộng vị diện." Độ Nha thấy Hác Nhân biểu lộ rất nghiêm túc, cũng thu hồi ý đùa giỡn, cất bước đi đến bàn trà trong hoa viên: "Tới đây, ngồi đây từ từ nói chuyện." Hác Nhân cùng Độ Nha 12345 ngồi xuống bên cạnh bàn trà tinh xảo hình tròn, Ảo thuật nô bộc không biết từ chỗ nào xuất hiện đưa lên điểm tâm cùng hồng trà, Hác Nhân sửa lại mạch suy nghĩ một chút, đem sự tình mình thấy trong Mộng vị diện từ từ nói ra: "Là như thế này, ta ở trong Mộng vị diện thấy Letta phù văn, cư dân bên đó đem chúng nó thành trang trí phẩm trên phòng ốc. . ." Hác Nhân đem sự tình trong “Mộng” từ đầu đến cuối nói hết cho Độ Nha, còn nhắc đến cả truyền thuyết quái đản “Nữ thần diệt thế” nữa, cuối cùng hắn tò mò hỏi một câu: "Câu chuyện nữ thần diệt thế kia ngươi có biết không? Có phải là ngươi làm không vậy?" "Ta ăn no rửng mỡ đi hủy diệt thế giới làm gì?". Độ Nha 12345 đang cầm bình đựng đường liếc Hác Nhân, "Ngươi cho rằng “Diệt thế” là chuyện cỏn con..., dựa vào tâm tình là có thể làm ra hay sao?" Hác Nhân gãi gãi mặt: "Đám người của đế quốc ma pháp trong truyền thuyết nghiên cứu công nghệ cao đến độ khủng luôn, nghiên cứu đến lĩnh vực của thần tạo hóa luôn, còn tự phong cho mình một đống danh hiệu gì gì đó, chuyện này mà có thật chẳng lẽ ngươi không tức giận?" "Vì sao phải giận?" Độ Nha 12345 rất kỳ quái, "Điều này nói rõ là nền văn minh phàm nhân này rất có tiềm lực, rất thông minh, năng lực sinh hoạt độc lập mạnh mẽ, bản nữ thần cao hứng còn không kịp ý chứ, ngươi có biết làm một cái nữ thần, nếu ở dưới sự quản lý của mình xuất hiện một chủng tộc thông minh như vậy ngươi biết đến khảo hạch cuối năm đánh giá có bao nhiêu điểm cống hiến không?" Hác Nhân thật sự không nghĩ tới thái độ của nữ thần đối với chuyện này là như vậy, hắn cảm thấy thái độ này cùng với thường thức của hắn không hợp: "Chẳng lẽ. . . Phàm nhân nghiên cứu tri thức của thần, các ngươi mặc kệ?" "Phá hỏng thời điểm mới quản, nếu như bọn hắn làm mọi thứ tiêu tùng hết, khi mà chưa đủ cấp độ đã có thể nghiên cứu ra được đồ vật có thể hủy diệt thế giới, ta nhất định sẽ quản, nhưng loại mà ngươi nói chưa phải phá hỏng, chỉ là một cái sinh hóa nghiên cứu thì có chơi lớn hơn nữa cũng chưa nguy hại đến sự cân bằng của cả thế giới, thậm chí nó bé nhỏ đến nỗi chưa gây ra được cảnh báo, chuyện đó thì đáng giá gì để mà diệt thế chứ..., " Độ Nha 12345 nhe nhe răng, "Duy nhất chuyện có thể quản chính là chuyện bọn họ tự phong thần, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, người không biết không có tội mà, bọn hắn cũng không biết Thần thật sự có hình dạng thế nào, ngẫu nhiên tự này thoáng một phát, miễn là không có dùng danh hào của thần đi gây tai họa cho người khác, liền để cho bọn họ tự này đi, ai còn không có trong đó hai niên kỷ. . ." (đoạn này quả thật bó tay, không biết làm sao) Hác Nhân: ". . ." Hóa ra đám cổ đại văn minh tự nhận là đã đụng chạm tới “Thần chi lĩnh vực”, thậm chí tự phong cho mình danh hào là thần, ở trong mắt chính quy nữ thần Độ Nha chỉ là một đám hài tử gấu ngốc, nàng còn chả thèm quan tâm! Độ Nha 12345 xem Hác Nhân không nói lời nào, cười hì hì bổ sung một câu: "Về phần ngươi cái gì mà “Thần tri thức” những lời này chính là chuyện phiếm, không có tri thức nào là chỉ thuộc về một người, chân lý đang bày ra ở đó, có bản lĩnh thì ngươi nghiên cứu đi, nghiên cứu ra là của ngươi, nghiên cứu không được cũng đừng oán trách rằng thần thiết lập cấm kỵ gì đó—— chuyện này giống như là đi thi thất bại liền oán trách đề thi khó vậy. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trong cuộc thi về quá trình phát triển văn minh bọn thất bại đều không có cơ hội oán trách phàn nàn, vì cơ bản là đều chết hết. . ." "Nói như vậy ngươi không có quan hệ với truyền thuyết nữ thần diệt thế tại Mộng vị diện?" "Thật là không phải ta động thủ!”. Độ Nha lời thề son sắt gật đầu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: