[Dịch] Ác Bá
Hắn đi về phía trước hai bước, giọng điệu bình thản.
Trần Tử Ngư lộ vẻ sầu thảm cười.
- Thì ra trong mắt của anh, tôi chẳng qua là phế vật có cũng được mà không có cũng không sao chơi xong thì vứt bỏ phải không? Hoá ra tôi căn bản cũng không có tư cách khiến cho anh nhìn thẳng vào tôi?
Cường Tử không có phủ nhận, hắn nói:
- Sự thật thật đúng là như vậy, cô chẳng qua là phụ nữ ngu xuẩn bị cừu hận che mờ đôi mắt mà thôi, tự cho rằng là đúng thôi.
Lý Nham bước lên trước một bước ngăn ở trước người Cường Tử nói:
- Đủ rồi! Tôi nhớ anh không phải đến nhục mạ kẻ khác, mà là tới giết người!
Cường Tử đùa cợt nhìn Lý Nham nói:
- Tại sao không phải vậy? Bây giờ cán cân thắng lợi nghiêng hẳn về một phía tôi, mặc kệ là mắng chửi người khác hay là giết người, quyền chủ động đều ở trong tay tôi, tôi thích thế, tôi tận hưởng.
- Vẫn là câu nói kia, liều một lần đi, anh thắng tôi tha cho hai người một lần nữa, coi như tôi điên một bữa.
Lý Nham hung hăng liếc nhìn Cường Tử, y sải bước đi ra mở cửa.
- Tuyệt thúc thúc, anh vào đây đi.
Y nói một câu ngoài cửa.
Một gã đàn ông trung niên cất bước đi vào, thân thể gã tầm thước, cũng trên dưới một thước bảy lăm. Mặc một bộ quân trang đã lấy xuống phù hiệu và quân hàm, quân phục cũng không phải mới, tuy rằng giặt tẩy rất sạch sẽ rất thẳng thóm nhưng cũng có chút lâu năm rồi. Chỗ đầu gối và tay áo đã sờn trắng, dưới chân không ngờ là một đôi dép mủ màu xanh.
Người trung niên này để tóc húi cua, tướng mạo bình thường, mặc dù là trong biển người một ngày gặp qua gã hai ba lần có lẽ anh cũng sẽ không để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm gì với gã. Ngoại trừ đôi mắt sáng ngời khác người, gã thật giản dị giống như một nông dân bình thường nhất.
Chỉ là khi gã cất bước đi vào phòng, khí thế trong phòng bỗng biến đổi.
- Tôi chưa có xông vào, cũng không phải bởi vì tôi chưa có phát giác được cậu đến rồi.
Người trung niên nói ra.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Tôi biết rõ, chú là quân nhân.
- Cám ơn!
Người trung niên nói.
- Nắm đấm tay trái của tôi lợi hại hơn tay phải, cậu chú ý.
Gã nói thật thành thật, cũng không có giấu giếm tuyệt chiêu của mình. Từ điểm này so ra, gã là quân tử. Tuy rằng cứng nhắc, lại đáng để người ta khâm phục.
- Ừ, tôi sẽ chú ý.
Cường Tử nói:
- Tôi sau khi đếm đến ba sẽ ra tay, hy vọng chú theo kịp được tốc độ của tôi.
Người trung niên lắc đầu nói:
- Không cần, bắt đầu đi.
Cường Tử không để ý đến gã, tự mình bắt đầu đếm số.
- Một, hai, ba…
Người trung niên biến sắc, sau khi chữ ba kia ra khỏi miệng thân thể của gã thật giống như dây cót lên đủ xuất ra tư thế phòng ngự. Gã không cố gắng nhìn chăm chú thân thể Cường Tử, mà là ngay lập tức đá ra một cước, sức mạnh trong cú đá thật kinh người!
Theo phản xạ ra tay, đây đã là biểu hiện cao thủ mới có.
Chỉ là, gã tuy rằng dự đoán trước quỹ tích vận hành của Cường Tử hơn nữa quyết đoán áp dụng cách ngăn chặn, nhưng trước ưu thế tốc độ tuyệt đối, hết thảy điều đó hoàn toàn là phí công.
Chát!
Cường Tử một cước đá trên bờ vai người trung niên, ngay lập tức đá bay gã ra ngoài!
Sau lưng người trung niên va chạm trên cánh cửa phòng sau khi đụng nát cửa bay ra khỏi cửa phòng, lần nữa đâm sầm vào trên vách tường bên ngoài.
Sau khi lưng nện cực mạnh ở trên tường thần sắc gã đàn ông trung niên tan rã, lông mày gã co giật một cái, thì thào nói ra hai chữ:
- Quá nhanh…
Cường Tử thu hồi chân, nhìn người trung niên dần dần mất đi ý thức hôn mê rồi, trên mặt hắn không có vẻ đắc ý gì, cũng không có niềm hân hoan thắng lợi gì.
- Quân nhân đều có một thói quen, đó chính là việc gì cũng tuân thủ quy định. Cảm giác tốt, động tác sắc bén, nhưng tiếc rằng… Đều có dấu vết lần theo.
Cường Tử tự nói với mình, không phải cười nhạo, mà là tiếc nuối.
- Còn có ai nữa không?
Cường Tử xoay người nhìn Lý Nham hỏi.
Lý Nham sắc mặt trắng bệch nói:
- Không còn, tôi ban đầu vẫn muốn thừa lúc các người giao thủ trốn đi, ha ha. Còn tưởng rằng cho dù đánh không thắng được anh cũng có thể cố gắng một lát, không ngờ được với thân thủ Tuyệt thúc thúc cũng không tiếp được anh quá một chiêu.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Anh cũng có thói quen không tốt lắm, vô cùng không tốt.
Lý Nham lộ vẻ sầu thảm hỏi:
- Cái gì?
- Từ một nơi bí mật mưu đồ đại sự, khi đối địch cẩn thận quá đáng. Nếu như vừa mới rồi thừa lúc tôi ra tay với chú ấy anh từ phía sau tôi đánh lén, chưa hẳn đã không có khả năng thành công.
Hắn hỏi:
- Chú ấy là sư phụ anh à?
Lý Nham giống như trong nháy mắt đã bị rút sạch sức sống, y chán nản ngồi ở trên ghế sô pha, thì thào nói một mình:
- Quả nhiên không được sao? Lẽ nào người Lý gia chúng ta trời sinh ra đều do dự như vậy?
Cường Tử nhìn Trần Tử Ngư đã giơ khẩu súng lên nói:
- Cô quả quyết hơn anh ta, cũng thông minh hơn.
Cong ngón tay búng ra, một hạt dưa vốn đặt ở trên kỷ trà của căn phòng không biết lúc nào bị Cường Tử thu vào trong lòng bàn tay. Hạt dưa này kéo lê một đường ánh sáng nhỏ màu đen, thế như tia chớp đánh trên khẩu súng Trần Tử Ngư đã giơ lên cũng không biết tại sao chưa có bóp cò.
Pằng một tiếng, Trần Tử Ngư hai cánh tay nắm súng nắn bóp không ngừng, súng trong tay bị một hạt dưa đánh bay ra ngoài.
- Nếu như cô vừa rồi thật sự nổ súng, bây giờ cô đã chết rồi.
Cường Tử nói:
- Đối với phụ nữ, tôi vẫn là không thể ra tay giết người a…
Hăn khoát tay nói:
- Đi hết đi, từ chỗ nào đến thì đi về chỗ đó, tôi cũng xem như làm một màn kịch tiếu lâm khôi hài. Đánh đánh giết giết thật cách xa so với ngồi trên ghế bồi tiếp sư phụ què chân của ta đúng cờ mới là thực tế, nói thật, việc diệt cỏ tận gốc,… Tôi thật làm không được.
- Một phụ nữ không tính là quá xấu, một học sinh giỏi có tương lai tốt đẹp. Ha ha, báo cừu a, giết người phóng hoả cái gì việc này không phải các người có thể làm, bây giờ có lẽ cũng cảm thấy được chỗ đạo lý chắc chắn phải có, tôi không giết hai người cũng ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng đợi các người tỉnh táo lại ngày đó mới có khả năng phát hiện, mỗi ngày mở mắt đã thấy được mặt trời mọc, hoàn toàn thực tế hơn so với bất kỳ cái gì.
- Với trình độ của hai người giết cũng không giết được tôi, tôi còn phải hằng ngày đề phòng, các người không mệt tôi cũng mệt. Đi đi, tôi không giết Lý Mặc, y cũng không phải người việc ác nào không làm. Lý Bát Nhất tôi cũng không có tự tay giết hắn là vì cái gì? Bởi vì tôi không muốn tay của mình dính máu đồng bào của mình, rửa cũng rửa không sạch!
Cường Tử nói xong tự mình đi ra khỏi phòng đầu tiên, khi đi ngang qua bên cạnh người trung niên được Lý Nham gọi là Tuyệt thúc thúc. Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế một thoáng, thấy chỉ là bị hôn mê sau đó cười thoải mái sau đó nữa đứng dậy sải bước đi ra ngoài, không quay đầu, không tiếc nuối.
Lý Nham và Trần Tử Ngư liếc nhìn nhau, hai người đều là một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Điều này coi là cái gì?
Người ta không chơi.