[Dịch] Ác Bá

Chương 227 : Kinh tâm động phách


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

​ Trầm Tuý Kim đã sai Lưu Hải Sinh sắp xếp thuyền đợi trên biển cách xa đất liền, đây là một con chiếc du thuyền đủ lớn cũng đủ xa hoa. Một chiếc du thuyền lớn đến như vậy dừng ở trên mặt biển, muốn không khiến cho người ta chú ý cũng hết sức khó khăn. Nhưng đây chính là Trầm Tuý Kim đặc biệt dặn dò, chiếc du thuyền này có lai lịch rất sâu xa, không phải bất kỳ người nào cũng có thể ngăn cản được nó. Một chiếc du thuyền nghiêng mình chờ đợi, chỉ cần bọn Cường Tử vừa đến bên bờ lập tức sẽ được đón lên trên du thuyền. Mà giờ khắc này đoàn người Trần Tuý Kim đã đổi qua bốn chiếc LandRover, cách bờ biển này không quá ba mươi cây số. Bốn chiếc LandRover ở trên đường lớn xếp thành một hàng cũng có thể coi là khí thế cuồn cuộn, đến nơi này Trầm Tuý Kim đã không yêu cầu tài xế cố gắng ẩn giấu hành tung nữa. Nơi này chỉ có một con đường lớn hướng ra biển, muốn giấu cũng giấu không được. Từ Tokyo đến nơi này đổi năm lần xe, biến đổi phương hướng sáu lần. Về mặt cơ bản điều có thể làm được đều đã làm rồi, đây cũng là phong cách của Trầm Tuý Kim, phàm việc gì cũng theo đuổi sự hoàn mỹ mức tối đa. Trên đường đi rất an toàn, cũng không có phát hiện người khác thường nào theo đuôi. Nhiều lần đổi xe như vậy, cho dù ngay từ đầu đằng sau có người đuổi theo, cũng sớm bị bỏ rơi rồi. Tính toán lộ trình, Trầm Tuý Kim thở dài thoải mái. Tuy nhiên lộ trình không tới ba mươi cây số, dựa theo tốc độ hiện nay cũng chỉ cần khoảng độ nửa giờ đã có thể đến được nơi muốn đến. Thời gian sắp xếp đường lui quá vội vàng khiến cho ông ta khó tránh khỏi lo lắng sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn, những người này đều là thanh niên tinh anh của đất nước, mất đi một người trong đó cũng là tổn thất rất lớn. Cái chết của Ngô Tôn là một cơn chấn động rất lớn đối với ông ta, nghị lực và cố chấp của người thanh niên kia cũng khiến cho người ta khâm phục tận đáy lòng. Trầm Tuý Kim châm một điếu thuốc, thuốc Trung Hoa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cường Tử nằm ở ghế sau vẫn còn đang hôn mê như trước, người ngồi ở ghế sau để Cường Tử dựa vào chính là Cừu Thiên. Sắc mặt Cường Tử thời khắc này vẫn rất xấu, dù đã có một tia huyết sắc màu đỏ xuất hiện trên mặt, nhưng vẫn trông có vẻ trắng bệch khiến cho người ta đau lòng như trước. Thiếu niên này, dũng khí từ nơi nào tới? Đầu tiên là một mình tấn công vào nhà riêng của thủ tướng, trong vòng vây của mấy trăm bảo vệ cảnh sát ngang nhiên rời đi. Sau đó lại xông vào Tĩnh Quốc Thần Xẫ được người Nhật Bản tôn sùng giống như thần điện ở Nhật Bản này, đạp đổ linh vị năm mươi sáu người bọn Yamamoto, Tojo, Dohihara. Đây cũng không phải một loại hành vi quá khích trút hết căm giận gây ra chuyện nông cạn đơn giản như vậy. Không có thực lực tuyệt đối, không có dũng khí tuyệt đối, lúc võ giả Nhật Bản khoe khoang thị uy với Trung Hoa, hắn dựa vào sức của một mình hắn trong vòng hai ngày ngắn ngủi đảo lộn cả nước Nhật Bản lên làm một trận long trời lở đất, đây là một loại thái độ! Cường Tử sở dĩ không có đi tham gia lần quyết chiến mình vẫn luôn mong đợi kia, mà là lênh đênh qua biển vào thẳng nội địa của Nhật Bản, đây không phải tinh thần dũng khí của cá nhân mà là đang tuyên bố một loại thái độ khiến cho nhiệt huyết người khác sôi trào! Đúng vậy, chính là thái độ, dùng danh nghĩa của một người nói lên thái độ của người Hán! Trầm Tuý Kim không phải rất hiểu rõ con người Cường Tử này, ông ta chỉ là chịu sự uỷ thác của Lão Phật gia Đoan Mộc Tú giúp đỡ bọn họ mà thôi. Ông ta đã làm cũng đủ tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy những vết sẹo chằn chịt giăng ngang xẻ dọc khắp nơi kia trên người Cường Tử, trong lòng của ông ta có một nỗi hối hận rất sâu sắc. Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, chỉ cần lên du thuyền, cũng không còn ai có thể ngăn chặn được bước chân bọn họ về nhà nữa rồi. Lý lịch chiếc du thuyền này sâu dày không phải chính phủ Nhật Bản muốn động thì có thể động vào được. Thế lực sau lưng chiếc du thuyền kia bởi vì những kẻ đó trước kia thiếu một món nợ nhân tình của Trầm Tuý Kim, mà Trầm Tuý Kim không mảy may do dự lần đầu tiên mượn nhờ thế lực kia dùng vào lúc này, hơn nữa hoàn toàn không hối hận. Phải biết rằng những người đứng đằng sau chiếc du thuyền này, cùng một lúc gom góp hết lại với nhau có thể trong thời gian cực kỳ ngắn gom được tài sản vượt trên mười vạn tỷ đô la, đủ có thể dễ dàng phá vỡ kinh tế của một quốc gia. Đó cũng không phải là một câu nói đùa, mà là chuyện thật một trăm phần trăm. Những người này không hề mảy may nói chính nghĩa gì, chỉ có ích lợi, nhưng sau một lần đề ra quyết đoán trọng đại sai lầm chính là nhờ Trầm Tuý Kim ngăn chặn cơn sóng dữ hạ tổn thất của những người này xuống mức thấp nhất. Cho nên bọn săn mồi các nghành công nghiệp ẩn núp trong bóng tối liên hợp lại đáp ứng một lời hứa hẹn cho Trầm Tuý Kim, đó là cho dù Trầm Tuý Kim yêu cầu bọn họ làm việc gì, bọn họ đều sẽ đem hết toàn bộ sức lực ra giúp đỡ. Lời hứa hẹn này có ý nghĩa như thế nào? Mà ông ta, dùng một lần hứa hẹn vượt quá sức tưởng tượng như vậy chỉ là xin xỏ bọn họ đưa bọn người Cường Tử an toàn trở về trong nước. Chuyện này đối với những người kia thật sự không coi vào đâu. Vốn ban đầu bọn họ thậm chí còn muốn khuếch trương tài sản của tập đoàn Trầm Tuý Kim lên gấp đôi, đó là một con số lớn khủng khiếp đến mức khiến cho người ta lạnh người líu lưỡi! Trầm Tuý Kim dùng lời hứa hẹn này, không hối hận. Tốc độ xe rất nhanh nhưng lại rất bình ổn, có vậy cũng thấy được tài xế bốn chiếc xe này đều là người có kinh nghiệm nhiều năm. Những người này đều là tâm phúc của Trầm Tuý Kim, là Cấm vệ quân của ông ta. Trầm Tuý Kim nhìn Cường Tử, ông ta rít một hơi thuốc thật sâu, mở cửa sổ xe ra thổi khói thuốc vào trong gió để nó tan đi, lại thổi không tan được vẻ lo lắng trong lòng Trầm Tuý Kim. Ông ta dọc đường đã lo lắng lần hành trình quay về này tất cả có thể khẳng định chắc chắn không gặp phải vấn đề gì xấu hay không. Đầu óc vẫn luôn xoay tròn trên đường cao tốc suy nghĩ cách đối phó. Nhưng đáng phải chúc mừng chính là, đoạn đường này cuối cùng không có xảy ra việc ngoài ý muốn gì cả. Dùng câu nói của một vị đại nhân vật trong một tập đoàn nhỏ có thể ảnh hưởng đến thời cuộc của nên kinh tế thế giới, Trầm Tuý Kim là một kẻ điên cố chấp đến cực điểm có thể chỉ huy chiếc dịch quy mô nhỏ đến mức hoàn mỹ nhất. Người như vậy nhất định sẽ không trở thành đại nhân vật lưu danh sử sách, nhưng lại vô cùng có khả năng là mấu chốt cải biến tiến trình lịch sử thế giới ở chỗ nhỏ nhặt nhất! Đây là một sự đánh giá cực kỳ cao, cao đến khiến cho người ta cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi. - Hắn thế nào rồi? Cuối cùng Trầm Tuý Kim không còn nhẫn nhịn được nữa hỏi Cừu Thiên một câu. Cừu Thiên cách mỗi một khoảng thời gian đều bắt mạch cho Cường Tử, anh ta có thể thăm dò biết được thân thể Cường Tử tuy rằng gánh chịu tổn thương nghiêm trọng nhưng đang khôi phục từ từ. Từ chỗ ban đầu ngay cả hô hấp cũng lúc có lúc không đến bây giờ khôi phục được một phần huyết sắc, cũng coi như là sức hồi phục kinh thế hãi tục rồi. Ép chân khí của mình vào trong cơ thể của Cường Tử, lập tức đã bị một luồng khí tức cường hoành bá đạo đẩy ngược trở ra. Trên mặt Cừu Thiên biến sắc, anh ta thật sự không ngờ được Cường Tử đáng lẽ nội lực hẳn phải dùng hết tại sao bây giờ trong cơ thể lại vẫn còn có chân khí hùng hậu cỡ này, hơn nữa chân khí này cũng không nằm yên trong đan điền của Cường Tử, mà là giống như dựa theo một loại quy luật tự điều chỉnh cách di chuyển trong cơ thể của Cường Tử. Nhìn thấy sắc mặt Cừu Thiên biến đổi, trong lòng Trầm Tuý Kim trầm hẳn xuống. Cừu Thiên nhận thấy biến hoá của Trầm Tuý Kim do đó phải giải thích: - Hắn không có việc gì, đã ổn định lại tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần về đến nhà chữa trị chăm sóc thật tốt sau đó an tâm tĩnh dưỡng, không cần bao lâu nữa sẽ như rồng như hổ. Trầm Tuý Kim lúc này mới thở dài một hơi, áp lực đè nén ở trong tim giảm bớt đi vài phần. Qua hai mươi phút nữa, thì có thể đến bên bờ biển. Trầm Tuý Kim biết rõ đám người kia đồng ý giúp đỡ mình, một khi đồng ý yêu cầu của mình thì khẳng định sẽ làm được. Cho nên chỉ cần lên thuyền, tuyệt đối an toàn. Chỉ là mắt thấy sắp đến rồi, lòng của ông ta ngược lại càng khẩn trương hơn. Đúng lúc này, một hồi tiếng gầm thét từ đằng xa truyền đến. Thân thể Trầm Tuý Kim rung lên mãnh liệt, ông ta quay đầu chui qua cửa sổ nhìn lại phía sau, chỉ thấy hai chiếc trực thăng Apache do Mỹ chế tạo võ trang tận răng chúc đầu xuống dùng một loại tư thế chiến đấu xông tới! Không đợi ông ta có được phản ứng gì, ngay sau đó vũ khí trên chiếc trực thăng Apache gào thét phun ra hai con hoả xà! Đạn uy lực khổng lồ từ trên trời trút xuống bên dưới, viên đạn bắn xuống mặt đất khuấy động bay lên hai dãi bụi mù cao hơn hai thước, hai đường đạn thẳng tắp trên con đường bụi mù ép sát về hướng chiếc LandRover! Ngồi trên chiếc xe đó là Yêu Ma và ba người bọn Yến Vân Thập Bát, bốn cao thủ này trong lúc đó lập tức phản ứng. Yêu Ma từ chỗ ghế phụ lái một tay nắm lấy gã tài xế, sau đó phá cửa bay ra. Bà người bọn Yến Vân Thập Bát cũng trước sau từ bên trong xe nhảy ra ngoài. Cho dù bản lãnh cao cường cỡ như bọn họ, từ chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc nhảy xuống cũng phải lăn liên tiếp mấy vòng sau đó mới tiêu trừ hết quán tính khổng bố. Uỳnh! Dưới hai làn đạn rống giận kia, chiếc LandRover đó lập tức bị cắt thành hai nửa sau đó nổ tung. Trong tiếng bánh xe thắng gấp chói tai, ba chiếc xe khác trước sau dừng lại, mọi người trong xe đều đồng loạt nhảy ra ngoài lựa chọn địa hình tốt để tránh né. Lúc mọi người vừa vặn mới thoát ra được, chiếc trực thăng Apache từ đằng sau phóng ra hai quả tên lửa kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài gầm thét bay đến, hai tiếng nổ vang, hai chiếc xe tức khắc đã bị nổ bùng lên chia năm xẻ bảy! Mặc dù bọn họ đều là cao thủ tu vi không tầm thường, nhưng đối mặt với hai chiếc trực thăng Apache cũng không có đất dụng võ. Chỉ có thể tìm địa hình thích hợp ẩn nấp, hai chiếc trực thăng xoay vòng trên bầu trời, phun ra nuốt vào hoả xà bắn chiếc LandRover cuối cùng thay đổi hình dạng. Cừu Thiên ôm Cường Tử né ở dưới một gò đất cao, đạn gào thét xuyên qua ở trên đỉnh đầu của anh ta, viên đạn bắn vào đất cát khuấy động lên một mảnh cát bụi. Mọi người bị áp chế trên đất căn bản cũng không có cơ hội chạy ra, chỉ cần thò đầu ra một chút sẽ dẫn theo vô số viên đạn. Tuy rằng chiếc trực thăng Apache không có bắn ra tên lửa nữa, nhưng chỉ cần hoả lực của trực thăng cũng không phải sức người có thể chống lại được. Cũng không lâu lắm, mười mấy chiếc xe quân sự từ trên con đường bọn người Trầm Tuý Kim vừa đi qua chạy nhanh tới, trên một chiếc Hummer dẫn đầu không ngờ còn lắp đặt một khẩu súng phun lửa xoay tròn! - Làm sao đây? Cừu Thiên vội vàng hỏi Trầm Tuý Kim nằm sấp cách đó không xa. Trầm Tuý Kim đã bấm điện thoại, ông ta không có trả lời câu hỏi của Cừu Thiên, mà là sau khi gọi điện thoại quát lên: - Chết tiệt! Hai chiếc trực thăng mười mấy chiếc xe quân sự ngăn cẳn chúng tôi, ông có cách gì giúp tôi không? Đối phương nói một câu gì đó, Trầm Tuý Kim không có nghe rõ, ông ta lớn tiếng hỏi: - Ông nói lại lần nữa! Đúng lúc này, trên bầu trời chợt nổ bùng lên một quả cầu lửa khổng lồ chói mắt! Quả cầu lửa này còn chưa tán đi, một chiếc trực thăng Apache khác đã bị một viên đạn hoả tiễn khác bắn trúng giữa không trung. một chùm lửa từ trong trực thằng nổ bùng lên, sau đó ở trong tiếng nổ vang, chiếc trực thăng đó đã bị nổ banh nát bấy thành rất nhiều đoạn! - Đây là! Trầm Tuý Kim còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy chiếc Hummer đi đầu tiên rẽ ngang, đầu đụng vào một gò đất cao lật nhào ra đất, trên chỗ kính chắn gió trước xe đối diên chỗ tài xế, có một lỗ nhỏ tròn tròn. Ngay sau đó tài xế chiếc xe thứ hai cũng bị một phát súng bắn chết, xe mất tay lái đâm sầm vào một bên, còn chưa có dừng lại một quả hoả tiễn đã bay tới bắn trúng thân xe. Một tiếng nổ vang, chiếc xe này đã bị nổ bùng lên thành mảnh nhỏ! Sau tiếng vang vọng, Trầm Tuý Kim rốt cuộc cũng nghe rõ được ý tứ biểu đạt của người nói tiếng Hoa không trôi chảy trong điện thoại kia. Hắn nói: - Lão bằng hữu, tôi có năng lực đưa các anh trở về, cũng có thể mang bằng hữu của anh đi theo! Trong thời gian nói chuyện đó, lại có một tài xế chiếc xe quân sự bị một phát súng mất mạng. Viên đạn súng bắn tỉa uy lực cực lớn bắn thẳng vào làm nát bấy cái đầu của anh ta, cảnh tượng cái đầu nổ banh kia đúng là khủng khiếp như vậy đấy.