[Dịch] Ác Bá
Kiếm Thập Nhất ngang nhiên đứng chắn trước người Kim Tiểu Chu, trường kiếm trong nắm tay của y hoá thành kiếm quang chuyển động, màn sáng kia hình dạng giống như chữ Vạn chân ngôn của Phật gia. Vô số phi tiêu bị màn sang này ngăn ở phía ngoài, một chiếc cũng không thể xuyên qua.
Kiếm Thập Nhất quay đầu giọng điệu bình thản nói với Kim Tiểu Chu:
- Anh đã làm đủ tốt rồi, chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi là được rồi.
Nói xong, y cũng không để ý Kim Tiểu Chu đang kinh ngạc. Thân hình hoá thành một đạo lưu tinh nghênh đón đám nhẫn giả kia. Cùng lúc đó, Kiếm Nhị dẫn đầu tám người khác của Yến Vân Thập Bát đã đánh nhau với nhẫn giả phía trước. Trong từng đạo kiếm quang chớp loé chói mắt, thực lực của những trung cấp nhẫn giả đó tuy rằng không tầm thường, nhưng thực lực so với chín người bọn Yến Vân Thập Bát còn phải kém hơn rất nhiều bậc.
Chỉ sau một lần đối chiêu đã có bảy tám nhẫn giả bị kiếm quang sáng loà chói mắt chém giết, bọn người Kiếm Nhị như kiếm thần rơi xuống phàm trần,. Chín người bọn họ chiến đấu xếp thành một hàng, giống như một tuyến phòng ngự vững như sắt thép, mà những nhẫn giả kia thì giống như một trận lũ quét, không ngừng va chạm trên tuyến phòng ngự đó.
Trong lúc đao quang kiếm ảnh, huyết quang bay loạn. Dù thực lực lúc bình thường của những nhẫn giả kia thấp hơn rất nhiều so với bọn người Yến Vân Thập Bát, nhưng bọn họ thắng về số lượng. Nhẫn giả trước mặt dùng thân thể máu thịt múa đao quang xông vào tuyến phòng ngự do Yến Vân Thập Bát tạo thành. Bọn nhẫn giả đằng sau thì phóng ra phi tiêu phủ trời rợp đất. Bọn người Kiếm Nhị vừa phải giao thủ với nhẫn giả phía trước mặt, vừa còn phải đề phòng những chiếc phi tiêu kia đánh lén.
Tuy rằng thực lực bọn họ cao cường, nhưng đối mặt với nhẫn giả số lượng đông đảo như vậy sức lực cũng chỉ có hạn. Hơn nữa tuyến phòng ngự chín người bọn họ tạo thành mặc dù rất dài, nhưng vẫn không che chắn hết được tất cả nhẫn giả. Nhẫn giả từ đằng sau nhào lên quấy nhiễu vượt qua được tuyến phòng ngự do chín người tạo thành, xông qua từ hai bên hông trước sau của bọn họ.
Rõ ràng những nhẫn giả này cũng không dự định ác chiến cùng chín người bọn Yến Vân Thập Bát, nhiệm vụ của bọn họ là chém giết tất cả mục tiêu được truy nã trong nước Nhật Bản, không cho phép những người rời khỏi quốc thổ nửa bước. Mà nhẫn giả vây công bọn Yến Vân Thập Bát đã đủ quấn chặt bọn hắn, một khi bọn võ sĩ từ đằng sau đuổi tới ắt phải chết không có gì để nói. Cho nên ít nhất có một hai trăm nhẫn giả vượt qua chín người Yến Vân Thập Bát, xông về phía Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu thời khắc này đã biết, luận tốc độ thì ba người trong số những nhẫn giả này mình cũng chắc chắn chạy không thoát khỏi. Anh ta đã đem sống chết vứt đi, thời khắc này ngược lại bình tĩnh vô cùng. Súng bắn tỉa của anh ta đã vứt trên mặt đất, trong tay anh ta chỉ có một khẩu súng có hai mươi viên đạn trong băng đạn.
Cười lạnh lẽo, Kim Tiểu Chu nhìn những nhẫn giả bổ nhào tới kia nói:
- Lão tử giết đủ vốn rồi, giết nhiều thêm mấy người để buôn bán kiếm lời thêm mấy người, chỉ cần trong tay lão tử có súng, lão tử phải kéo thêm vài người làm đệm lưng, ở trên đường xuống suối vàng làm nô bộc cho lão tử!
Giơ súng trong tay lên, bắn chết tên nhẫn giả xông đến đầu tiên. Kim Tiểu Chu qua lại né tránh, đề phòng đối phương sau khi tiếp cận đến khoảng cách đủ gần dùng phi tiêu đột ngột hạ sát thủ. Anh ta mặc dù có thân thủ không tệ, nhưng nếu như tay không vật lộn tối đa cũng chỉ giao thủ được với một hai nhẫn giả mà thôi. Chỉ khi có súng trong tay, anh ta mới là vua!
Trong họng súng hoả xà không ngừng phun ra nuốt vào, trong thời gian ngắn phi tiêu đối phương không thể tấn công anh ta đã bắn chết sáu bảy tên nhẫn giả. Những nhẫn giả kia tuy rằng thân thủ nhanh thoăn thoắt, nhưng Kim Tiểu Chu vẫn có thể nhạy cảm nắm bắt được dấu vết hành động của bọn chúng, hơn nữa nhắm chuẩn bắn chết.
Rất nhanh, đạn trong súng của anh ta đã bắn ra hai phần ba, mà những nhẫn giả kia đã tiến vào bên trong khoảng cách đủ có thể phóng ta phi tiêu.
Một nhẫn giả vung tay lên, một chùm phi tiêu loé ra quang mang lạnh lẽo phóng tới. Kim Tiểu Chu lăn một vòng ngay tại chỗ, dù đã phản ứng rất sớm, nhưng vẫn không có tránh né được toàn bộ phi tiêu kia. Trên đùi và bả vai mỗi chỗ trúng một cây phi tiêu, phi tiêu sắc bén đâm thật sâu vào trong da thịt. Chỉ một lúc sau máu bắn xối xả ra từ trong vết thương, thiết kế và chế tạo đặc biệt khiến cho máu tươi từ vết thương do phi tiêu tạo thành sẽ chảy ra càng lúc càng nhiều.
Kim Tiểu Chu cắn răng nhổ bật phi tiêu cắm trên bả vai ra, muốn đứng lên trên đùi thốn đau, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống lần nữa. Anh ta vứt phi tiêu trong tay qua một bên, giơ tay bắn ba phát một lúc, bắn nhẫn giả mới phóng phi tiêu kia lùi về phía sau liên tiếp mấy bước ngửa người ngã nhào xuống đất. Trên ngực nhẫn giả kia, ba lỗ máu thình lình xuất hiện!
Nhẫn giả áo đen người trước ngã người sau tiếp tục xông tới, lại có hai nhẫn giả phóng ra phi tiêu hàn quang chớp loé về phía Kim Tiểu Chu. Một mảng lớn ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lấy đầu Kim Tiểu Chu. Mà lúc này Kim Tiểu Chu đã mất đi hơn phân nửa năng lực hoạt động.
Kim Tiểu Chu nghiến răng, nâng súng lên nhắm ngay huyệt thái dương của mình. Trong băng chỉ còn có một viên đạn, anh ta muốn dùng một viên đạn cuối cùng này kết thúc tính mạng của mình!
Ngay khi anh ta muốn bóp cò, một cục đá bay tới bắn rơi súng trong tay anh ta. Đồng thời, một bóng đen trong nháy mắt thoáng hiện ra ở trước mặt. Binh khí trong tay vung lên múa ra mảng bóng đen, từng nhát chuẩn xác chém đánh rơi những phi tiêu kia.
Người này chính là Yêu Ma.
Yêu Ma nhìn thoáng qua Kim Tiểu Chu nói:
- Cần gì phải như thế?
Kim Tiểu Chu nói:
- Dù sao cũng phải chết, chết ở trong tay của mình vẫn thoải mái hơn.
Yêu Ma lắc đầu nói:
- Tôi đã nhìn thấy bạn bè chết một lần, cũng không muốn thấy người bạn thứ hai chết ở trước mặt mình nữa. Anh muốn chết, tôi không cho phép. Nói nữa… Hắn cũng sẽ không cho phép!
Nói xong Yêu Ma chỉ về phía sau.
Kim Tiểu Chu theo ngón tay của gã nhìn sang, chỉ thấy một thân hình gầy ốm, mái tóc ngang eo rối tung, từng bước đi về phía anh ta.
Cường Tử mặt như tờ giấy vàng, dù mỗi bước đi đụng chạm đến miệng vết thương khiến cho đau đớn thấu tim, nhưng hắn không có dừng lại, ngược lại tăng thêm bước chân.
Hắn nhìn Kim Tiểu Chu, biểu hiện trên mặt bình thản nói:
- Cha nhỏ, tôi trả tiền công cho anh, coi như mua đứt anh rồi. Anh muốn chết, có nên hỏi qua tôi hay không?
Mũi Kim Tiểu Chu cay xè, có một loại cảm giác muốn khóc.
Cừu Thiên rút ra Thừa Ảnh Kiếm nói với Cường Tử:
- Ngươi và hắn lui lại phía sau, những người kia giao cho tôi và Yêu Ma.
Nói xong cũng không quản Cường Tử đồng ý hay không, gào thét một tiếng cùng Yêu Ma cả hai người xông vào những nhẫn giả áo đen kia. Cả hai đối mặt kẻ địch đông hơn gấp mấy chục lần, không có một chút xíu sợ hãi!
Mà lúc này, mấy chục nhẫn giả áo trắng đằng sau kia cũng đã xông tới. Bọn họ vừa đến, chín người bọn Yến Vân Thập Bất lập tức bị đè ép mạnh thêm!
Vài chục nhẫn giả áo trắng đón đánh chín người Yến Vân Thập Bát. Một nhẫn giả trong số đó vung tay lên, những nhẫn giả áo đen nơi đó nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến lao về bọn Cường Tử phía bên này. Dù bọn người Kiếm Nhị đã chém giết mấy chục nhẫn giả, nhưng vẫn còn có hơn hai trăm nhẫn giả áo đen xông về phía bọn Cường Tử.
Yêu Ma thét dài một tiếng, cửu tiết tiên trong tay múa ra một tấm màn đen. Tầm mắt của gã trở nên lạnh như băng, loại sát ý rét thấu xương Cường Tử rất quen thuộc kia lần nữa bao trùm toàn thân Yêu Ma! Gã giống như một sát thần tái thế, mỗi một đòn chém ra đều sẽ thu được một mạng sống. Cửu tiết tiên cứng chắc vô cùng, mỗi một đòn đều có thể đánh nát bấy đầu một tên nhẫn giả!
Thừa Ảnh Kiếm của Cừu Thiên hoá thành một con phi long màu đỏ, trong màn kiếm quang bay múa từng khúc chân tay cụt văng đi! Những nhẫn giả áo đen kia chẳng thể nào địch lại một chiêu của y, chỉ tiếp xúc, đã có bốn năm nhẫn giả bị Thừa Ảnh Kiếm của y chém thành mảnh nhỏ! Hai người bọn họ ngăn ở trước người Kim Tiểu Chu và Cường Tử, chỉ với hai người đã ngăn được mấy trăm nhẫn giả!
Bóng đen và ánh sáng đỏ bay múa, từng người tiếp tới từng người bị hai người bọn họ giết chết. Nhưng, một hồi tiếng vang vọng từ đằng sau truyền đến, tất cả mọi người bên phía bọn Cường Tử đều biến sắc!
Mấy trăm võ sĩ mang theo một luồng sát khí, chưa từng có từ trước tới nay xông tới.
Kiếm Nhị thét vang một tiếng, mang theo tám người khác tách ra khỏi vòng vây công kích của các nhẫn giả áo trắng, tập hợp với mấy người Cường Tử bên này. Bọn họ tuy rằng không có tổn thất về người, nhưng cũng có mấy người thụ thương. Nhưng nhẫn giả áo trắng kia thực lực hoàn toàn không hơn quá nhiều so với thực lực của nhẫn giả áo đen, cho nên áp lực của mấy chục nhẫn giả áo trắng với bọn họ lớn hơn nhiều so với nhẫn giả áo đen trước đó.
Chín người lui về sau, sau khi tụ họp với hai người Cừu Thiên, Yêu Ma vừa giết địch, vừa bàn bạc quyết định vừa đánh vừa lùi, phải nhanh chóng rút lui đến bờ biển.
Đúng lúc này, một quả hoả tiễn kéo theo đuôi lửa thật dài từ đằng sau sườn dốc cao bay ra. Bắn trúng đám võ sĩ đến sau kia nổ mạnh rất to!
Lần này thật sự bất ngờ, ít nhất cũng có mười mấy võ sĩ bị hoả tiễn nổ chết!
Liên Ngân ẩn thân ở đằng sau sườn dốc cao, rất nhanh lần nữa nhét một quả quả tiễn vào súng, y xoay người nhìn phía sau một thoáng cau mày lầm bầm:
- Mẹ nó, thế nào vẫn còn chưa tới!
Y nhìn bên người, đây đã là quả hoả tiễn cuối cùng rồi.
Mấy trăm võ sĩ la lên một tiếng, bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế, ùa về phía bên này!
Mắt thấy mọi người ngay cả lùi lại cũng không thể, lúc sắp bị mấy trăm nhẫn giả và võ sĩ vây khốn, một mảnh nỏ tiễn từ phía sau bọn Cường Tử bắn vọt tới. Dưới ánh mặt trời, nỏ tiễn kia trùng trùng điệp điệp cũng không biết có bao nhiêu cây, chỉ một mảnh mưa tên này đã bắn ngã mấy chục nhẫn giả phía trước xuống đất. Nhẫn giả và võ sĩ xông tới cũng theo đó chậm lại một chút!
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, hắn quay người lại nhìn, chỉ thấy một thân hình mập mạp quen thuộc đứng ở trên sườn dốc cao, tinh thần phấn chấn giơ một ngón tay chỉ về phía trước. Một tiếng nổ vang, từ phía sau sườn dốc cao xông ra mấy trăm đại hán mặc võ phục màu đen, một tay cầm đao, một tay nâng liên nỏ chế tạo tinh xảo, nghênh đón những nhẫn giả và võ sĩ kia xông tới.
Đợt mưa tên thứ hai qua đi, lại có một mảng võ sĩ Nhật Bản bị bắn ngã.
Sau trận mưa tên này, khoảng cách của hai bên đã gần sát nhau. Võ giả Nhật Bản bị hai đợt mưa tên bắn chết hơn trăm người, tức giận nghẹn họng, đều rống giận quát tháo xông về hướng bọn đại hán mặc áo đen kia. Những đại hán áo đen kia nghiêm nghị không sợ hãi, tiện tay vứt liên nỏ đi, trường đao trong tay vung lên, cùng nhau hô to một chữ giết kinh thiên động địa, xông tới giống như nước lũ!
Hai bên áp sát nhau, một hồi huyết quang bay loạn. Chín người bọn Yến Vân Thập Bát và Yêu Ma, Cừu Thiên trông thấy viện binh tới nhiều như vậy, tinh thần cũng chấn động, quay người lại xông vào chém giết!
Chu Hạo Nhiên tung người rơi xuống bên cạnh Cường Tử, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp lộ ra nét cười tự hào.
- Lão đại, đều nói nuôi binh ngàn ngày dùng binh một lúc. Ta tiểu đệ này vẫn coi như tới kịp lúc phải không? Trong lúc nguy hiểm trên đầu cứu lão đại trong dầu sôi lửa bỏng. Hắc hắc, tuyệt đối là một đoạn giai thoại lưu truyền thiên cổ nha.
Cậu ta nhìn Cường Tử, giơ tay chỉ mấy trăm tên đại hán to lớn nói:
- Anh xem, đệ tử Liên minh chấp pháp Trung Hoa dưới trướng của anh, uy vũ hay không?