[Dịch] Ác Bá

Chương 244 : Cám ơn tỷ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

​ Tay Cường Tử không biết từ lúc nào không một tiếng động luồng vào bên trong váy ngắn của Trần Tử Ngư, ma trảo kia đến vùng đất này quả thật như cá gặp nước. Ngón tay Cường Tử rà lên rà xuống trên vùng nhô ra kia. Cuối cùng lúc sắp tới chỗ điểm chính giữa kia bị Trần Tử Ngư bắt được, giữ chặt ngón tay kia bên trong chiếc váy của chính cô không để cho hắn động đậy nữa. Trần Tử Ngư đỏ hết cả mặt, giữ đến chết cũng không buông ngón tay Cường Tử không dám lơi lỏng, cô ta hoàn toàn không nghi ngờ chỉ cần mình lỏng tay, ma trảo kia sẽ không kiêng dè gì luồng vào bên trong. Đã ở trong váy, hành động kế tiếp bên trong khiến tim cô ta đập loạn xạ, thậm chí còn hoảng sợ. Nét cười tà ác của Cường Tử khiến cô ta không có mảy may lực khống chế nào, ngay khi Cường Tử cúi đầu ghé sát bên tai cô ta khẽ thổi hơi vào, cánh tay cô ta ngăn trở Cường Tử kia thậm chí có chút hơi buông lỏng. Trần Tử Ngư cắn răng nhẫn nhịn, không để cho Cường Tử thực hiện được ý đồ. - Tôi đã nói rồi, nói dối phải nhận lấy trừng phạt. Cô xem Pinocchio đó làm ví dụ sinh động, cô cũng không muốn cái mũi của mình bởi vì nói dối mà trở nên dài ra càng ngày càng dài ra đâu nhỉ? Cường Tử ghé ở bên tai Trần Tử Ngư nói chuyện, lúc hắn nói chuyện cố ý thổi hơi thở vào trong lỗ tai Trần Tử Ngư khiến khuôn mặt cô ta đỏ tới tận mang tai, một loại cảm giác khác thường không ngừng đánh sâu vào tuyến phòng ngự của cô ta. Tuyến phòng ngự này ở trước mặt Cường Tử vốn đã không chắc chắn, bây giờ cách chỗ hoàn toàn sụp đổ đã không còn xa nữa. - Tôi thà rằng cái mũi biến thành thật dài, cũng không muốn…cũng không muốn anh trừng phạt! Trần Tử Ngữ ngang ngạnh nói. Cường Tử cười khúc khích vẻ mặt đắc ý. - Cô xem, cô còn nói dối. Cô thật sự thà rằng cái mũi trở nên dài ra phải không? Liên tục hai lần nói dối đáng được gọi là đứa bé ngoan nữa hay không. Trừng phạt phải tăng lên gấp đôi! - Á! Trần Tử Ngư nhịn không được la hoảng. Ma trảo kia của Cường Tử không ngờ thật sự luồng vào trong quần lót của cô ta! Cường Tử cười ha hả, ôm ngang hông Trần Tử Ngư, hắn ngồi ở trên sô pha đặt thân hình Trần Tử Ngư trên đầu gối của mình, ma trảo kia không ngờ còn đang ngọ nguậy trong quần lót của Trần Tử Ngư. Hắn chỉ dùng một bàn tay đã hàng phục được cô ta, mà cô tay ở trước mặt hắn chỉ giống như một con dê đợi làm thịt, không hề có lực đánh trả. - Phía dưới! Bắt đầu trừng phạt! Cường Tử đầy vẻ đắc ý. Trần Tử Ngư thậm chí chưa kịp phản ứng đã cảm giác bên dưới của mình mát lạnh, ngay khi cô ta hoảng hốt quay đầu trông lại mới phát hiện, váy ngắn của mình đã bị Cường Tử kéo đến trên bờ eo, ngay cả quần lót cũng bị tên ác ma này tuột đến gần đầu gối. Cô ta trong lúc bối rối giãy lên, lại bị cánh tay kia của Cường Tử giữ chặt lấy. - Lúc tôi còn là học trò chỉ cần bị sư phụ phát hiện tôi nói dối, lão già dịch kia liền cởi quần của ta dùng gậy trúc đánh mông của tôi. Cô xem, tôi nhân từ hơn nhiều so với sư phụ của tôi, sẽ không dùng gậy trúc đâu. Chát! Một tiếng động không lớn, nhưng hoàn toàn vang vọng rõ ràng truyền ra. Thời khắc này Trần Tử Ngư đỏ mặt đến cực điểm, đôi mắt của cô ta giống như có thể chảy ra nước, kiều diễm như hoa đào. Cường Tử vỗ nhẹ cặp mông Trần Tử Ngư không chút gì che đậy lộ hết ra bên ngoài, chỗ tiếp xúc trong bàn tay kia khiến hắn say mê, vô cùng đàn hồi, thịt da căng nộn. - Đây là trừng phạt câu nói dối đầu tiên. Chát! Cái thứ hai. - Đây là trừng phạt câu nói dối thứ hai. Thịt da căng nộn kia, trước mắt Cường Tử là một mảnh phong cảnh trắng bóng. Tim của hắn vào thời khắc nào đập loạn, cho dù hắn áp chế vững vàng dục vọng của mình xuống, nhưng khúc lửa nóng phía dưới của hắn vẫn dựng đứng lên chẳng có chút nghe lời nào. Trần Tử Ngư cảm nhận được thứ đồ cứng ngắc kia dưới bụng cô ta nâng cô ta lên. Cô ta trong lúc thẹn thùng không dám hành động xằng bậy sợ rằng thứ đồ kia chui ra đả thương người. Cường Tử cảm thấy được vật dưới háng của mình không có lương tâm, tuy nhiên thứ này thỉnh thoảng cũng không khống chế được. Hắn cũng không có cách nào, ai bảo cô gái trước mắt này hấp dẫn hồn phách con người ta như thế, xinh đẹp giống như một con yêu tinh tu luyện ngàn năm. Vòng eo cong cong hoàn mỹ, cặp mông nhô cao, thịt mông đầy đặn, xông thẳng mãnh liệt vào trong tầm mắt của hắn không chừa lại chút nào. - Tôi nói rồi, liên tu ti tù tì nói dối hai lần trừng phạt phải tăng gấp đôi, vẫn còn hai cái! Cổ họng Cường Từ khàn đặc, trong đôi mắt hắn khó có thể nào che giấu thứ dục vọng đang thiêu đốt kia. - Không cần… tôi cầu xin anh, Cường Tử. Trần Tử Ngư nhẹ giọng cầu khẩn, cô ta thật sự sợ tình trạng hiện giờ nếu như bị Tôn Văn Văn nhìn thấy cảnh tượng này sẽ phải xấu hổ như thế nào. Cô ta thật sự không ngờ được tên ác ma này sẽ làm như vậy, bây giờ trên mặt cô ta dũng khí phản kháng cũng không có. Nhưng, phụ nữ lúc đã nói không cần, là lúc đàn ông xúc động nhất. Rõ ràng, Trần Tử Ngư quên mất điểm này. Cường Tử nghe thấy tiếng rên rỉ của Trần Tử Ngư, lửa trong mắt càng thêm sôi trào. Hắn hít một hơi thật sâu, hung hăng đè nén luồng suy nghĩ xoa bóp nắn chọt Trần Tử Ngư ở trong lòng. Giơ tay vỗ xuống lần nữa trên cặp mông đã hơi có chút đỏ ửng của Trần Tử Ngư. - Lo lắng cho tôi không? Sau cái thứ ba Cường Tử hỏi. Trần Tử Ngư không cần nghĩ ngợi vội vàng gật đầu, loại cảm giác xấu hổ này quả thật chính là giày vò, tuy rằng giận cũng không mãnh liệt, điều đang tuôn trào mãnh liệt là xấu hổ. Cô ta chỉ hy vọng Cường Tử khẩn trương đặt cô ta xuống, nhưng căn bản không để ý đến cánh tay giữ lấy thân thể của cô ta đã buông lỏng rồi. Nếu như bây giờ có người nhìn thấy, cô ta càng giống như là cam tâm tình nguyện nằm ở trong lòng Cường Tử để cho hắn đánh vào mông. Thân thể Trần Tử Ngư là sự hoàn mỹ, ở trên bảng xếp hạng thân hình phụ nữ trong lòng của anh chàng Cáp Mô, Trần Tử Ngư đứng vị trí thứ hai, xếp vị trí đầu là Chu Lâm Nhã. Nhưng Chu Lâm Nhã sở dĩ có thể xếp ở vị trí đầu tiên là bởi vì bộ ngực chiến được ưu thế rất lớn. Nhưng về cặp mông, anh chàng Cáp Mô đã từng nói qua: - Ài… Thật không thể nào lấy ai bỏ ai, đều là hàng loại một. Cũng bởi vì những lời này trêu chọc đến Cường Tử phải đuổi giết anh ta liên tục mấy ngày, làm cho anh ta mấy ngày không dám về nhà. Anh ta thật sự không muốn bởi vì điều này bị Cường Tử trói lại treo ngược lên đánh, trong mắt Cáp Mô đứa cháu nội này thật sự có thể nói được làm được. Cái thứ tư vẫn là không thể nào tránh thoát được, Cường Tử hơi chút dùng sức đánh cái cuối cùng khiến cho cặp mông Trần Tử Ngư nổi lên một hồi gợn sóng. Làn da lộ ra màu hồng trên nền màu trắng, còn có đường cong hoàn mỹ, đều tạo thành một bức tranh vẽ đủ để khiến cho bất kỳ một người đàn ông bình thường nào phun máu. - Lần sau còn nói dối nữa, trừng phạt sẽ còn nghiêm khắc hơn nha. Cường Tử áp chế ngọn lửa tà ác bừng lên trong lòng nói. Trần Tử Ngư nhanh chóng thoát khỏi thân thể Cường Tử, xoay người kéo chiếc quần lót gợi cảm kia lên. Cô ta bối rối nhìn bốn phía, còn may không có nhìn thấy Tôn Văn Văn. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Cường Tử, hung dữ nói: - Lâm Cường! Anh! Cường Tử khép hờ mắt nhìn cô ta, dùng sức thổi bàn tay đặt ở trước mũi. - Thế nào? Còn muốn bị đánh sao? Trong lòng Trần Tử Ngư hoảng hốt, cô ta không cho rằng Cường Tử chỉ là nói để nói mà thôi. Bây giờ cô ta mới biết rõ kẻ này quả thật là một tên trứng thối không chút thương hoa tiếc ngọc, nào có loại trong tình hình này đánh mông người khác. Cô ta biết rõ bây giờ mình đã hoàn toàn bại trong tay Cường Tử, sự chống cự trong lòng đã hoàn toàn bị phá huỷ. Lời tiếp theo còn chưa nói ra, cô ta sửa lại quần áo của mình chạy thật nhanh lên lầu. Ở góc ngoặt cô ta dừng lại hít thở từng hơi dồn dập, trong lòng đập thình thịch liên hồi. Trên mặt cô ta đỏ ửng dụ hoặc người khác như thế, nếu như cô ta nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, chỉ sợ cũng sẽ tim đập loạn nhịp. Cường Tử nhìn bóng lưng Trần Tử Ngư biến mất trên cầu thang, hắn giơ tay lên giữa không trung dùng sức vỗ một cái. - A… Về sau trò đánh mông này, mình có thể xem như gia pháp. Con bê đó tự nói với mình. Hắn đứng lên cởi áo trên ra, cất bước đi lên cầu thang. Lúc này điện thoại vang lên, Cường Tử cầm lên xem thử, là Chu Bách Tước gửi tin nhắn đến. Chu Bách Tước ở lại Liên minh chấp pháp Trung Hoa huấn luyện người mới, thuận tiện bảo vệ Bùi Nhược. - Người đã được hải quân lục chiến tiếp nhận, tên kia vốn cũng là một tên không bình thường. Bắn trúng lon nước ngọt cách ngoài một ngàn năm trăm mét, một mình đánh ngã mười mấy tinh anh của hải quân lục chiến. Cường Tử cười hiểu ý, nghĩ ngợi trả lời một tin: - Biết rồi, đừng quấy rầy lão tử chơi 3P. (3P : Threesome tự hiểu lấy đi nha.) Một lát sau Chu Bách Tước trả lời một tin: - Chúc chú mày tinh tận người vong. Cường Tử nhét điện thoại và trong túi, vừa đi vừa cởi quần áo. Ngay khi đi đến trước cửa phòng tắm, trên người đã chỉ còn lại chiếc quần lót. Quần áo của hắn vứt lung tung trên hành lang, cũng coi là có phong cách. Đẩy cửa phòng tắm ra đã nhìn thấy Tôn Văn Văn khom lưng vịn bồn tắm, tay khua ở trong nước, hẳn là đang kiểm tra thử nhiệt độ. Nhìn đường cong dáng lưng chiêu dụ người ta của nàng trong mắt Cường Tử thật giống như tim thuốc kích thích, hắn kêu lên như một con chó hoang thoát khỏi dây cương nhảy ngay sang. Trần Tử Ngư từ trong phòng tắm đi ra, trong tay ôm khăn tắm và một bộ quần áo sạch sẽ để thay đổi, cô ta vừa mới thò đầu ra đã nhìn thấy Cường Tử như lang như hổ bổ nhào tới, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cường Tử ôm lấy cùng với Tôn Văn Văn bị ném vào trong bồn tắm lớn. Hai tiếng hô hoảng hốt vang lên, lập tức chỉ nghe thấy tiếng cười dâm đãng của con bê kia nói: - Đến đây đi, hai con búp bê nhỏ. Hôm nay đại gia ta nuốt sạch hai người nha. Tôn Văn Văn bởi vì đưa lưng về phía cửa không có chút phản ứng nào, nàng rơi vào trong bồn tắm quần áo toàn thân lập tức ướt nhẹp. Vốn bộ quần áo mặc ở nhà mỏng manh sau khi ướt nhẹp đường công hoàn mỹ của thân thể nàng lộ ra rõ ràng. Hai ngọn núi cao ngất giữa ngực kia dựng đứng khiêu khích người khác, mà ngay cả hai chỗ nhô lên nho nhỏ kia trên đỉnh ngọn núi kia cũng lộ ra không sót tí gì. Trần Tử Ngư vùng vẫy kịch liệt, cuối cùng cũng không thể trốn thoát bàn tay ma quái của Cường Tử. Quần áo của cô ta ôm sát cơ thể cho nên bởi vì hoạt động mà váy ngắn bị lật lên, lộ ra hai cái đùi trắng nõn thon dài, còn có phong cảnh chỗ sâu kín câu dẫn hồn phách người khác kia nữa. Cường Tử thật giống như một con dã thứ háu ăn, gầm thét, cả đôi mắt đều là màu đỏ. Tôn Văn Văn giảo hoạt lui về phía sau, thuận tay đẩy Trần Tử Ngư đến trước mặt Cường Tử. Nàng thừa lúc Trần Tử Ngư kinh hoảng bối rối và Cường Tử nhào tới như hổ đói vồ mồi từ đầu kia của bồn tắm bò ra, toàn thân ướt sũng, nước từ trên người nàng chảy trên sàn nhà. Nhìn thoáng qua Cường Tử và Trần Tử Ngư, Tôn Văn Văn phụng phịu nói: - Sớm biết hai người các ngươi có gian tình! Hừ! Muốn cùng lão nương chơi trò này! Không có cửa đâu! Nàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười ha hả nói với Trần Tử Ngư: - Trần tỷ, xin nhờ cả vào chị nha. Nói xong nàng thật giống như một con thỏ lanh lẹ, nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng tắm, thuận tay khoá trái cửa bên ngoài. Đứng ở cửa ra vào dựa ở bên tường, Tôn Văn Văn ổn định lại tình cảm của mình. Ánh nhìn của nàng hết sức u ám thoáng qua phòng tắm, lập tức khẽ cười. - Tôn Văn Văn, có lẽ lần này mày dễ dàng nhẫn nhịn thật sự là sai rồi sao. Chính nàng nói với bản thân. Thực ra màn đặc sắc trong phòng khách kia, nàng nhìn thấy rồi. Trở lại căn phòng của mình Tôn Văn Văn thay một bộ quần áo khác, sửa lại đầu tóc rối bời của mình, nàng thở dài đi xuống cầu thang muốn vào nhà bếp. Khi đi đến trước cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên nhè nhẹ cực khoái từ trong phòng tắm truyền ra. Tiếng rên này ngay cả Tôn Văn Văn nghe được cũng mặt đỏ ửng lên, nàng bước nhanh xuống cầu thang giống như chạy trốn chui vào nhà bếp. Trải qua thời gian rất lâu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Hít thật sâu vào một hơi, Tôn Văn Văn nhẹ giọng tự nhủ: - Trần tỷ, chuyện của công ty, tôi thay Cường Tử cám ơn tỷ.