[Dịch] Ác Bá
Nghe nói muốn ăn sáng ở Đức Thắng Lâu phải đặt trước, mặt tiền của quán cũng không lớn, chỉ có hai tầng làm bằng gỗ có hương vị màu sắc cổ xưa. Cộng cả trên lầu dưới lầu lại cũng chỉ vỏn vẹn có mười bàn, nhất là khiến cho người ta cảm thấy thoải mái chính là nơi này không những sạch sẽ khiến cho lòng người sáng suốt hơn nữa còn rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người ăn sáng tuy rằng có nói chuyện với nhau, nhưng âm thanh đều rất nhỏ. Người ăn cơm ở nơi này hình như có phẩm chất đặc biệt cao, chưa bao giờ có hiện tượng hô to gọi nhỏ. Điều này giống như một phép tắc lâu đời không viết ra giấy của Đức Thắng Lâu, mặc kệ là người nào vào ăn ở nơi này đều không cho phép lớn tiếng ồn ào.
Mà ngay cả Lý Mộ Bạch nổi tiếng ngang ngược càn rỡ mấy năm trước đến nơi đây ăn điểm tâm, cũng theo phép tắc không có một chút biểu hiện bất lương. Lúc đó tương phản rất lớn với biểu hiện hình thành suốt cuộc hành trình đến Đông Bắc, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Một gã công tử nhà giàu dám nói Hách Liên Xuân Mộ có gốc gác giặc cướp không đủ để làm nên việc lớn, ở một quán cơm không lớn ăn cơm không ngờ tuân theo phép tắc nơi này, nhã nhặn thật giống như một tiểu thư khuê các chưa xuất giá, nhìn thế nào cũng lộ ra chỗ quái dị.
Còn có một việc làm cho người ta khó giải thích được, cho dù là Lão Phật gia Đoan Mộc Tú hay là ông trùm Hách Liên Xuân Mộ, từ trước tới nay chưa bao giờ đến Đức Thắng Lâu ăn cơm qua!
Giá cả nơi này cũng không cao, nhất là cháo thịt bằm trứng hấp khiến cho người ta lưu luyến không quên phải quay lại cũng chỉ mười đồng một chén, bánh bao hấp trong suốt long lanh mười lăm đồng một lồng, dùng hai ba mươi đồng đã có thể ăn ngon ăn no rồi.
Cường Tử và Chu Lâm Nhã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, bởi vì đã qua giờ cao điểm ăn cơm cho nên khách hàng trong tiệm cũng không nhiều. Tầng hai chỉ có hai người Chu Lâm Nhã và Cường Tử.
Chu Lâm Nhã một hơi ăn hết sáu bánh bao hấp, uống sạch một chén cháo thịt bằm thế mà vẫn còn chưa thỏa mãn, nhìn miệng Cường Tử lấp ba lấp bấp, vẻ mặt đáng yêu khiến cho lòng người vui vẻ khoáng đạt. Cường Tử cố gắng nuốt nước bọt, thật không dám nói cô cũng ăn tôi đi nha. Hắn giơ tay lên vừa muốn gọi nhân viên phục vụ thêm một chén nữa, Chu Lâm Nhã lại một tay đoạt lấy chén của hắn sang, một bộ mặt dương dương đắc ý chiếm được đồ của người khác.
- Cái đó, em ăn qua rồi...
Cường Tử do dự thốt lên.
Chu Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngón tay trắng nõn thon dài cầm cái muỗng sứ nhỏ tinh tế khuấy nhẹ nhàng ở trong chén. Nheo đôi mắt lại thật giống như hai vầng trăng mới khuyết, hàng mi thật dài hoàn mỹ đến cực điểm.
- Cậu còn ăn không?
Chu Lâm Nhã hỏi ngược lại.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Không ăn nữa, em đã ăn hai chén rồi.
- Vậy thì tại sao, cậu không ăn chẳng lẽ còn không cho tôi ăn?
- Ý chà... em sợ là...
- Sợ cái gì?
Chu Lâm Nhã uống xong một cháo, nhấm nháp tỉ mỉ một chút.
- Ực, đồ cậu ăn ngon hơn so với tôi!
Cô không đợi Cường Tử trả lời, nói ra cái bí mật mới nhận ra làm ra vẻ lớn ngang với trời.
- Làm sao có thể, mọi thứ đều giống nhau.
Cường Tử vuốt tóc nói.
Chu Lâm Nhã híp mắt cười, giống như một hồ ly tinh lớn.
- Cái chén này của cậu có mùi vị của hai người.
Cô nói.
Cường Tử đâm ra hoảng hốt, không biết nên nói cái gì. Ở trước mặt Chu Lâm Nhã, hắn nhận ra mình mãi mãi ở trong hoàn cảnh xấu. Mặc dù muốn lộ ra chút khí thế bá vương cũng sẽ tan tành mây khói trước mắt người ta. Cường Tử nhớ đến cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Chu Lâm Nhã, bốn chữ, tim đập loạn xạ. Mà bây giờ vẫn như thế, mỗi một lần gặp được cô đều khiến cho tim của hắn vui vẻ đập loạn nhịp.
Ở trước mặt Chu Lâm Nhã, Cường Tử giống như mãi mãi là học sinh khi còn học ở Nhất Trung.
- Tại sao lo lắng như vậy?
Chu Lâm Nhã chợt hỏi.
Cường Tử lôi ra một điếu thuốc, nhìn thấy trên tường dán biển cấm hút thuốc cười khổ một tiếng. Nhịn cơn nghiện thuốc xuống thu điếu thuốc lại, xoay qua xoay lại bật lửa trong tay.
- Hút đi, không sao đâu.
Chu Lâm Nhã nói khẽ.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Chỗ này rất có phép tắc, nói một là một. Người nào không theo phép tắc đều không được nếm thứ tốt đẹp gì, nghe nói Bùi Đông Lai tâm phúc duy nhất của Hách Liên Xuân Mộ đã từng ở nơi này gây náo loạn bị người ta đánh phun máu ném ra ngoài. Nằm thẳng cẳng ở trước cửa hơn một giờ không đứng dậy nổi, đến cuối cùng Hách Liên Xuân Mộ còn phải phái người đón y về. Tôi đã gặp qua tên kia, đến bây giờ còn bị nội thương, còn khó chịu hơn so với chết.
Chu Lâm Nhã cười nói:
- Không hút được rồi, dù sao cũng không phải thói quen tốt gì.
Cô dường như không cảm thấy hứng thú gì với chuyện xưa của Bùi Đông Lai, đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn chăm chú Cường Tử.
Cường Tử cười nói:
- Đừng có nhìn em như vậy, em sợ em chịu không nổi. Chẳng may cơ thể nóng lên bất chấp tất cả muốn ở đây làm loạn, phục vụ nghe thấy chạy lên đây đánh một trận tơi bời vứt thân thể tàn tạ của em ra bên ngoài, vậy biết phải tính ra làm sao.
Chu Lâm Nhã cười ha ha nói:
- Nếu như cậu thật sự có gan dám làm việc đó là được, tôi bảo đảm không có người lên đây ngăn cản cậu.
Cường Tử nói:
- Vẫn nên bỏ đi thôi, nếu như thật sự muốn làm việc như vậy em cũng phải tính trước rồi làm sau, tốt nhất ở một chỗ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay mới ra tay.
Chu Lâm Nhã phì một tiếng, suýt nữa cười phun cả cháo vừa ăn vào miệng ra.
- Tiểu tử kia hiện tại mồm mép thật có bản lãnh a, ha ha. Nói đi, vẫn chưa có trả lời câu vừa nãy của tôi.
Cường Tử giả ngu nói:
- Câu gì?
Chu Lâm Nhã vừa trừng mắt vừa nói:
- Còn giả ngu? Có tin ta bây giờ cởi áo sau đó hô lên ức hiếp phụ nữ hay không? Đến lúc đó chính cậu mới kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cường Tử cười khổ một hồi, đạo hạnh chênh lệch quả nhiên vẫn còn rất lớn a.
- Đừng nóng, không phải vội.
- Tại sao?
- Việc này cũng là em đoán ý từ trong lời của Lão Phật gia Đoan Mộc Tú, vốn em còn không có để ý, nếu không có Tử Ngư nhắc nhở em, suy nghĩ trong lúc đó em đã để cho nó trôi đi mất. Cô biết rõ, bà lão rất tốt đối với em, nếu như có tâm nguyện này nếu như em có năng lực đành phải giúp bà thực hiện.
Chu Lâm Nhã không nói chuyện, miệng mở he hé ăn cháo, lặng im nghe Cường Tử nói chuyện.
- Bà... chắc sống không được bao lâu nữa.
Cường Tử có chút nặng nề nói những lời này, sắc mặt Chu Lâm Nhã biến đổi, buông chiếc muỗng xuống, lông mày khẽ nhíu chặt.
- Bà nói, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng phải tặng hết mọi thứ người có cho em.
Âm thanh giọng nói Cường Tử rất thấp, tâm tình bị đè nén.
- Lão thái thái mặc dù tốt với em, nhận em làm cháu trai. Nhưng em còn thật không có cảm giác mình có tư cách nhận hết mọi thứ của bà. Bà còn có... con trai.
Chu Lâm Nhã nhẹ gật đầu, vẫn không nói chuyện.
Cường Tử tiếp tục nói:
- Bây giờ mặc kệ là thế lực trong võ lâm, hay là phía quốc gia đều đang theo dõi Hách Liên Xuân Mộ. Ông ta bây giờ muốn rút bản thân ra khỏi cũng không còn kịp nữa, cho nên...
Chu Lâm Nhã bỗng ngẩng đầu, nhìn Cường Tử nói:
- Tôi biết rồi... Tôi tới giúp cậu.
Cô nói:
- Tôi tới giúp cậu!
Cường Tử sững sờ, trong lòng đột nhiên loạn hết cả lên. Hắn vô ý cầm lấy một điếu thuốc đốt lên, hít thật sâu một hơi. Cường Tử rơi vào trong suy nghĩ của mình không có chú ý, người phục vụ đứng ở đầu cầu thanh vừa muốn cử động, Chu Lâm Nhã nhíu lông mày liếc nhìn người phục vụ kia, y sửng sốt, lập tức lui xuống.
- Không quan tâm chuyện gì xảy ra, em đều phải giúp lão nhân gia hoàn thành điều tâm nguyện này. Hách Liên Xuân Mộ không nỡ cũng tốt, muốn tử chiến đến cùng cũng tốt, em phải xóa sạch ông ta trước khi người khác ra tay, chỉ cần ông ta không rơi vào trong tay người khác, ông ta sẽ chết không được.
Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng vươn tay ra, xoa trên đầu Cường Tử thật giống như cưng chiều khi còn ở Nhất Trung. Cô nhẹ nhàng cười nói:
- Đừng u mê như vậy. Việc cậu là là chuyện tốt, chỉ là rất nhiều người sẽ không hiểu được.
Cường Tử cười khổ một tiếng nói:
- Người khác không hiểu không phải là vấn đề quan trọng, chỉ sợ Hách Liên Xuân Mộ ông ta biết rõ Lão Phật gia muốn là cái gì, chính là không nỡ bỏ thời gian mười năm một tay che trời của mình.
Chu Lâm Nhã vuốt tóc Cường Tử nói ra:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần cậu cho rằng là đúng đắn, vậy thì làm thôi. Thế lực phía võ lâm cậu yên tâm đi, tôi tin rằng bọn họ sẽ không nhún tay vào. Thậm chí phía nhà nước tôi cũng có thể giúp cậu kéo dài thêm một tuần lễ.
Cường Tử ngẩng phắt đầu lên, trong mắt hắn, Chu Lâm Nhã lần nữa đột nhiên trở nên thần bí hơn.
- Hãy tin tôi, tôi có khả năng làm việc này.
Chu Lâm Nhã vừa cười vừa nói.
- Được rồi, bây giờ mang tôi đi nhà tiếp theo nào.
Cường Tử sững sờ, thuận miệng hỏi:
- Nhà tiếp theo gì?
Chu Lâm Nhã búng ngón tay trúng đầu Cường Tử một cái nói:
- Là ai bảo hôm nay dẫn tôi từ nam ăn vào bắc, từ đông ăn vào tây, quét sạch bốn phương hả?
Cường Tử vẻ mặt kinh ngạc dè dặt hỏi:
- Đại tỷ... người còn ăn chưa no hay sao?
Chu Lâm Nhã trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Trong một thời gian ngắn chạy hơn phân nửa Trung Quốc, nói ngủ bờ ngủ bụi, ăn gió nằm sương cũng không quá đáng. Lần này trở về, như thế nào cũng phải bù lại những gì đã mất được không?
Cường Tử há hốc miệng nói:
- Em chỉ có thể nhìn cô ăn, không cùng cô ăn được không? Mới hai nhà, em đã ăn không còn vô nổi nữa rồi.
Chu Lâm Nhã nhíu mày, hung dữ nói:
- Cậu ăn thêm được nữa không?
Ở Trường Xuân chỉ có hai trang viện lớn là do tư nhân xây dựng, một cái là Vạn Tuế Sơn Trang chỗ ở hiện tại của Lão Phật gia. Một căn viện khác là Tử Khí Sơn Trang của Hách Liên Xuân Mộ.
Hách Liên Xuân Mộ chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa chính, quét mắt nhìn khắp một lượt cảnh sắc quen thuộc khẽ thờ dài. Từ khi Cường Tử quậy phá quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc của ông ta đến bây giờ đã qua ba ngày, ba ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho ông ta khổ sở. Rất nhiều người phụ thuộc vào ông ta quay lưng lại, địa bàn bị các thế lực xơi tái, ngay cả phía vận tải đường biển cũng bị tập đoàn vận tải thực lực hùng hậu chèn ép, lờ mờ có dấu hiệu thâu tóm.
Ông ta hiểu rõ tập đoàn vận tải kia, là tập đoàn do tên mập Trầm Túy Kim trước giờ không quen biết với nhiều người sáng lập. Ông ta biết rõ tên Trầm Túy Kim này tuy rằng không có thế lực võ lâm chống lưng gì, nhưng lại quan hệ mật thiết với phía nhà nước. Nếu như công ty vận chuyển đường biển dưới cờ của Hách Liên Xuân Mộ bị người này nhìn chằm chằm, chỉ sợ thật sự giữ không được.
Ba ngày, Hách Liên Xuân Mộ như già thêm mười tuổi.
Ông ta chắp hai tay chậm rãi đi trở vào trong nhà, Bùi Đông Lai im lặng đi theo sau lưng ông ta, nhìn xem ông chủ dường như chỉ sau một đêm trở thành ông lão tuổi cao sức yếu, Bùi Đông Lai trong lòng cũng có nhiều loại cảm xúc chồng chéo lên nhau.
Từ cửa chính đến cái sân rộng đầu tiên, Hách Liên Xuân Mộ bước chín mươi chín bước mới đi hết được. Đến cái sân rộng thứ hai, vẫn là chín mươi chín bước. Tổng cộng năm cái sân lớn, cuối cùng còn có một khu vườn lớn.
Có rất ít người biết cái sân này tại sao phải dựa theo bước chân của ông ta để xây dựng, ông ta cũng chưa bao giờ nói qua với ai. Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ có ba người vừa vào đã nhận ra bí mật này.
Người thứ nhất chính là người mẹ Đoan Mộc Tú của ông ta, lúc ấy đi đến cái sân lớn cuối cùng Lão Phật gia hừ lạnh một tiếng nói bốn chữ: Không biết lượng sức. Sau đó xoay người rời đi, từ đó chưa bao giờ ghé lại trang viên này.
Người thứ hai là Triệu Phù Sinh mười năm trước làm việc quái lạ ở Đông Bắc hoàn toàn không nể chút mặt mũi nào của Hách Liên Xuân Mộ. Tên đó đến từ Bắc Kinh lưng vác một cái ba lô đã phai thành màu trắng. mặc một bộ quân phục cũ nát, đi một đôi giầy vải bạc màu. Sau khi tên đó đi vào nhíu mày, chỉ nói với Hách Liên Xuân Mộ một câu: Ông chịu không nổi.
Người thứ ba là Đại kiêu một tay che trời hiện nay ở Nội Mông Cổ, đó chính là Trác Thanh Chiến chàng trai trẻ tuổi từ Bắc Kinh tới. Anh ta khí đi đến cuối thần sắc lập tức biến đổi, nhìn thoáng qua Hách Liên Xuân Mộ, khẽ cười nói một câu: Lòng có chí lớn, không có gì đáng cười, chỉ đáng tiếc.
Mạc Địch chưa có tới qua chỗ này, Hách Liên Xuân Mộ tin chắc rằng nếu như ông ta đến, nhất định cũng sẽ nhận ra bí mật này. Mà cái tên Lâm Cường kia, Hách Liên Xuân Mộ chỉ cảm thấy tên hề này thật sự đáng buồn cười, chẳng lẽ thua ở trong tay nhân vật nhỏ bé không đáng để mắt tới như vậy hay sao.
Mong muốn làm vua, tâm ấy có thể nuốt cả trời.