[Dịch] Âm Dương Miện (Tửu Thần)
Cơ Động hoàn toàn chấn kinh, hắn không hề nghĩ đến sự việc lại diễn ra như trước mắt như vậy. Tất cả những khẩn trương, lo lắng trong lòng giờ phút này hoàn toàn biến thành một cảm giác hết sức đặc thù.
Hắn cũng biết Liệt Diễm cường đại, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, Liệt Diễm thế nhưng lại cường đại đến mức chỉ cần nói một câu thôi, mà ngay cả một con hẳn là ma thú đỉnh cấp nhất của thế giới, cự long lại phải quỳ xuống, hơn nữa đây lại là một con cự long có thuộc tính tương khắc nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm lại tiếp tục cử động, một thanh âm cùng ngữ điệu vô cùng đặc biệt phát ra, âm điệu trúc trắc vô cùng khó hiểu, thế nhưng phát ra từ trên miệng nàng, vẫn là vô cùng êm tai. Lúc này cũng không cần lo lắng cho an nguy của nàng nữa, trong mắt Cơ Động hoàn toàn chỉ còn có mình nàng mà thôi.
Sự ủ dột trong lòng trong mấy ngày qua, thời khắc này đã không còn sót lại chút nào nữa, thời khắc mình gặp nguy hiểm nhất, nàng đã đến đây. Chỉ một chút này thôi, đã đủ nói lên tất cả. Có thể chứng minh được, trong lòng nàng còn có mình. Hắn không biết Liệt Diễm đến đây bằng cách nào, cũng không cần biết những chuyện đó, hắn chỉ cần biết lúc này nàng đang ở trước mặt mình, hơn nữa mình còn đang được nắm lấy bàn tay ngọc ngà, mềm mại của nàng, như vậy là đủ rồi.
Nghe những lời Liệt Diễm nói, Cự Long Phong Sương đã hoàn toàn phủ phục trên mặt đất, thân thể nó thậm chí còn đang run rẩy, không còn chút nào tôn nghiêm của Cự Long cả.
Trên người Liệt Diễm tản mát ra một tầng quang mang nhàn nhạt, uy nghiêm vô hình cũng không có mãnh liệt lắm, nhưng Cự Long Phong Sương thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là trong miệng phát ra thanh âm ô ô mà thôi.
Thanh âm Liệt Diễm đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn, Cự Long Phong Sương thật cẩn thận bò lên, trên cặp long mâu chỉ còn lại thần sắc cầu xin mà thôi.
Một tia lạnh nhạt hiện lên trên con ngươi của Liệt Diễm, đổi lại ngôn ngữ loài người:
- Ta chỉ nói một lần thôi.
Đột nhiên có thể hiểu được lời Liệt Diễm nói, Cơ Động theo bản năng nhìn về phía con Băng Tuyết Cự Long đáng thương kia. Con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương câm như hến không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ lui về sau một bước. Oanh một tiếng, nó giơ chân đập một cái lên mặt băng cứng rắn, đã tạo thành một cái hố sâu khoảng hai thước.
Liệt Diễm dắt Cơ Động tiến về phía trước. Cơ hồ là khi bọn hắn tiến lên một bước, con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương kia liền lui về sau một bước. Thân thể nó khổng lồ như vậy, nhưng nhìn Liệt Diễm, trong mắt chỉ có thần sắc nịnh nọt, lấy lòng mà thôi.
Liệt Diễm vẫn dắt Cơ Động tiến lên, đi đến cái lỗ mà Phong Sương mới chọc ra, buông tay Cơ Động ra, chỉ chỉ vào cái lỗ trước mặt, nói với Cơ Động:
- Cởi quần áo ra, nhảy xuống dưới.
- Sao?
Cơ Động sửng sốt một chút.
Liệt Diễm quay đầu nhìn về phía hắn, từ trong ánh mắt của nàng, Cơ Động rõ ràng nhìn thấy được một tia ôn nhu. Nhìn đến sự ôn nhu này, Cơ Động chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong nháy mắt truyền lên đại não, đừng nói phía trước chỉ là một cái hỗ băng sâu có hai thước, cho dù là hồ nham thạch nóng chảy ở Địa Tâm, hắn cũng không chút do dự nhảy xuống.
Áo khoác của hắn lúc trước đã khoác cho Tạp Nhĩ và Tất Tô, lúc này trên người hắn chỉ còn có quần áo trong, rất nhanh cởi quần áo ra, chỉ còn chừa lại độc một cái quần lót, hướng về phía cái hố băng chuẩn bị nhảy xuống.
- Cởi hết luôn.
Một thanh âm nhàn nhạt từ trên miệng Liệt Diễm phát ra, mặt nàng lúc này đã vừa cười vừa ửng đỏ, nhìn không hết sự tươi đẹp. Nàng hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, không hề nhìn Cơ Động.
Cơ Động nhìn nhìn lại mình, lại nhìn Liệt Diễm một chút, trong lòng không khỏi dâng lên một trận xấu hổ. Nhưng hắn vẫn cắn răng cởi nốt thứ che đậy thân thể cuối cùng, nhảy xuống hố băng kia.
Băng Tuyết Cự Long Phong Sương nãy giờ vẫn trợn to mắt nhìn một màn trước mắt này, khi nó nhìn thấy gương mặt Liệt Diễm dâng lên một tầng đỏ ửng, miệng nó mở to đến mức có thể nuốt sạch được một cái xe ngựa, cặp long mâu mở ra trừng trừng không dám tin vào mắt mình.
Liệt Diễm tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Phong Sương, lạnh lùng liếc nó một cái:
- Ngươi nhìn cái gì đó? Còn không mau làm nhanh lên.
- Ô…
Phong Sương đáng thương liền gật đầu liên tục, nhưng dưới chân cơ hồ là lết từng chút một về phía trước, thân trên hơi ngã về phía sau một chút, tựa hồ Liệt Diễm là một thứ gì đáng sợ nhất thiên hạ vậy, nói thế nào cũng không dám lại gần.
Trong hố băng không thể nghi ngờ là vô cùng rét lạnh, nhất là cơ thể không một mảnh vải che thân như Cơ Động lúc này. May mắn là hai loại cực hạn song hỏa của Cơ Động khi nãy đã cảm nhận được ý chí của hai đại quân vương, nên thực lực tăng lên vài phần, lúc này mới miễn cưỡng giúp hắn chống đỡ được hàn ý bên ngoài.
Cái đầu của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương đã xuất hiện trên cái hố băng. Nó nâng lên một chân trước lên, do dự một chút, sau đó lại đem chân trước của nó đặt lên cái miệng rộng của mình. Dưới cái nhìn chăm chú, kinh ngạc của Cơ Động, mạnh mẽ cắn một cái thật mạnh.
Nó tự cắn mình làm gì vậy? Trong lòng Cơ Động nghi hoặc. Ngay sau đó, một dòng máu màu tím bầm sềnh sệt đã từ trên chân trước của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương tuôn ra ào ạt, toàn bộ chảy hết vào trong hố băng, nháy mắt đã ngập hết thân thể Cơ Động.
Một cỗ hàn ý cực hạn trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân. Máu của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương thậm chí còn lạnh hơn so với băng tuyết thông thường. Cơ Động theo phản xạ định nhảy dựng lên, nhưng bên tai đã vang lên thanh âm của Liệt Diễm:
- Đứng yên, không nên cử động.
Cắn chặt răng, Cơ Động cố nén không có nhảy dựng lên, mà chỉ trong chốc lát, dòng máu tím bầm kia đã hoàn toàn bao phủ thân thể hắn, ngay cả hít thở cũng không thể làm được. Mà ngay sau đó, hắn cho dù muốn cử động cũng không thể cử động nổi nữa, bởi vì đám máu màu tím bầm kia đã rất nhanh đọng lại, hoàn toàn làm hắn dính cứng trong đó.
Thân thể của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương quả thật rất khổng lồ, máu nó cũng nhiều vô cùng, chỉ trong chốc lát, cái hố băng sâu hai thước, đường kính cũng khoảng hai thước kia đã bị máu nó lấp đầy.
Phong Sương giống như là một con quỷ keo kiệt, thổi nhẹ vào chân trước của mình. Nhất thời, miệng vết thương của nó đã hoàn toàn ngưng kết lại, mà ngay sau đó, miệng vết thương thật lớn kia cũng đã hoàn toàn khép lại. Có một điều mà Cơ Động phán đoán chính xác, con cự long thể tích khổng lồ trước mắt này, đúng là ma thú cường đại nhất hiện thời.
Liệt Diễm lại nói bằng một thứ ngôn ngữ mà Cơ Động nghe không hiểu khi nãy, con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương cực kỳ bất đắc dĩ ưỡn ngực ra, dùng một ngón chân trước thật cẩn thận mở ra một cái vảy nhìn qua như một khối thủy tinh tím trên cổ nó, móng chân đâm nhẹ vào đó, một giọt máu màu tím trong suốt chầm chậm chảy xuống, rớt vào trong đám máu màu tím bầm đã đông cứng kia.
Nhất thời, một luồng quang mang màu tím mênh mông từ trong hố băng bốc lên, toàn bộ khe băng nhất thời tràn ngập ma lực ba động mênh mông. Mà lúc trước Băng Tuyết Cự Long Phong Sương chảy nhiều máu như vậy cũng không có vấn đề gì, mà sau khi chích ra một giọt máu nhỏ màu tím trong suốt kia, thần sắc trong cặp long mâu trở nên ảm đạm đi rất nhiều, uể oải nằm dài trên mặt đất, bộ dáng hết sức đáng thương nhìn Liệt Diễm.
Liệt Diễm lúc này mới gật gật đầu hài lòng, đi đến trước cái hố băng, dưới cái nhìn bất khả tư nghị của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương, đem ngón tay trỏ trắng như bạch ngọc của mình đưa khẽ lên miệng cắn. Ngay sau đó, một giọt máu màu đỏ kim đã từ đầu ngón tay nàng nhỏ xuống, cũng rơi vào trong hố băng đầy máu kia.
Cơ Động lúc này tuy nằm trong hố băng kia, bị đóng băng không hô hấp, lại cảm nhận được hàn ý cực hạn xâm nhập, nhưng hắn vẫn còn được căn nguyên Âm Dương Miện trong lòng ngực cung cấp cho nhiệt lượng, cũng không có mất đi tri giác.