[Dịch] Cầm Đế

Chương 100 : Kiến thiết lãnh địa cần nhiều tiền(p1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc kéo tay Hải Dương đến rừng cây, thấy không có ai chú ý mới dừng lại. Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại, hắn vừa cảm thấy bối rối vừa cảm thấy xấu hổ, bèn buông ra nói: - Xin lỗi, lúc nãy ta có chút lo lắng! Hải Dương cười khúc khích, thầm nghĩ khó trách Hương Loan tỷ lại thích nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, quả thật rất đáng yêu, liền đưa tay nắm lấy bàn tay bốn ngón của hắn rồi nói: - Đâu phải lần đầu nắm tay ta, ta không ngại, lẽ nào ngươi lại ngại? Ta cũng muốn tìm ngươi đây Hắn bị nàng nắm lấy tay, tự nhiên tim đập thình thịch, từ khi nàng khôi phục diện mạo, tính cách cũng vui vẻ hơn rất nhiều, đây chính là điều hắn mong muốn nhất. Chỉ là, hắn cũng không biết cảm tình của mình đối với nàng thế nào, tuy biết rõ Hải Dương có cảm tình nhưng hắn lại muốn né tránh. - Coi bộ chúng ta có chung mục đích. Sư tỷ, Hương Loan sư tỷ nàng … Hải Dương có chút bực bội, nói: - Vừa về đã tìm tỷ ấy rồi. Lần này Hương Loan tỷ đúng là rất bực bội, nhưng mọi chuyện cũng là do ta không tốt, không nói với tỷ ấy mà đi với ngươi, cho nên không chút khách khí mà trở mặt với ta. Tỷ ấy không nghe ta giải thích, sáng nay vừa vào học viện thì ta nghe nói tỷ ấy tuyên bố ngươi là bạn trai của tỷ ấy. Âm Trúc, lần này ta đã làm ngươi gặp rắc rối to rồi. Nhưng tỷ ấy không có ác ý, chỉ là muốn trả đũa ngươi một chút, ngươi không giận chứ? Hắn nghe xong chỉ cười khổ nói: - Chuyện này là ta sai, làm sao giận Hương Loan sư tỷ được. Nhưng chuyện cần phải giải quyết bây giờ là ta vừa ra khỏi cửa đã gặp một đám người khiêu chiến. Chuyện này thật khó giải quyết, đau đầu quá đi! Hương Loan sư tỷ là người được yêu mến, ta làm sao có thể chống lại tất cả nam đệ tử học viện cùng lúc đánh ghen được cơ chứ. Hải Dương mỉm cười đáp: - Nếu ngươi đến trước tỷ ấy nhận sai, nhất định tỷ ấy sẽ bỏ qua. Nhưng giờ ngươi phải nhẫn nại, chờ cho vài ngày nữa khi tình hình dịu lại, ngươi đến xin lỗi tỷ ấy là xong chuyện thôi! Diệp Âm Trúc vốn định đem chuyện của Hải Dương nói cho Hương Loan nghe, nhưng nghĩ đi nghĩ lại làm vậy không hay. Hắn đã chọc giận Hương Loan, giờ hắn không muốn có thêm sự hiểu lầm với Hải Dương nữa, hắn không muốn hai tỷ muội lại trở mặt với nhau. - Ta về đây, đợi tin tốt của nàng. Mấy ngày nay đang diễn ra tân sinh đại hội, có lẽ ta không có thời gian đi xem. Có sự hỗ trợ của Hải Dương, mối quan hệ với Hương Loan cũng dễ giải quyết. Bây giờ trong lòng Âm Trúc còn nhiều chuyện phải lo lắng, chuyện của Hương Loan chỉ là một, hôm qua đánh bại được một tên khiêu chiến đã bớt được bao nhiêu chuyện phiền phức. Nói trắng ra, lam cấp ma pháp cùng lam cấp đấu khí, mấy ai có thể so sánh được với hắn. Giờ Áo Lợi Duy Lạp đã tốt nghiệp, đừng nói là tân sinh mà ngay cả những học viên cũ cũng khó mà chống nổi hắn. Về phòng thì Tô Lạp đã làm xong cơm trưa rồi, lại thấy Ly Sát mặt lạnh như tiền đang ngồi đó, nhưng khi ăn cơm thì nàng có chút gì đó khác thường. Không biết có phải nàng ta giận Âm Trúc hay không mà khi hắn vừa động đũa thì nàng đã ăn hơn nửa chén cơm rồi. Sau đó Tô Lạp còn tặng hắn thêm nửa chén cơm nữa, khiến hắn ăn no cành hông. - Ta muốn nghỉ ngơi. Diệp Âm Trúc ngươi không sắp xếp được phòng cho ta, phòng khách có ghế, ngươi nằm đó đi. Tân sinh đại hội ngươi không cần phải tham gia sao? Sao không ăn nhanh đi? Ta cũng muốn coi tình hình của Mễ Lan đế quốc. Tô Lạp, tối nay ngươi cứ về ngủ là được rồi. Nàng ta cũng không thèm để ý đến Âm Trúc đang trợn tròn mắt nhìn, Ly Sát cứ băng băng đi về phòng ngủ. Diệp Âm Trúc nhìn theo cửa phòng ngủ được khép lại, quay sang Tô Lạp thì thấy hắn ta thần sắc quái gị, hắn hỏi: - Tô Lạp, không phải ta nghe lầm đấy chứ? Lúc nãy ta nghe Ly Sát nói tối nay ngươi về phòng ngủ? Ngươi… cô ta… Tô Lạp thoáng cười: - Như thế không được sao? Hay là ngươi ghen? Cho dù nàng ta có là Ngân Long thì cũng là một đại mỹ nhân. Diệp Âm Trúc cười ha hả, thấp giọng nói: - Ta làm sao mà ghen, mừng còn không hết nữa là. Gái đẹp không nên rơi vào tay ngoại nhân, Ly Sát mặc dù tính tình hơi nóng nhưng cũng là người tốt. Ta thấy Ngân Long đa phần lương thiện, nếu ngươi thích nàng ta thì hãy cố gắng lên, nếu cần ta làm gì thì cứ lên tiếng, là huynh đệ ta sẽ toàn lực giúp đỡ. Tô Lạp thấy ánh mắt của Âm Trúc thì thấy quái dị vô cùng, muốn cười cũng không thể cười, một cảm giác bực bội bội tự nhiên kéo đến, Tô Lạp đưa tay gõ lên đầu hắn rồi nói: - Vẫn biết ngươi thành thật, nhưng không ngờ trong lòng ngươi cũng có điều xấu xa, phạt ngươi phải nằm ghế ngủ. - Ta … ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà! Diệp Âm Trúc oan khuất nói. Tô Lạp chẳng hề để ý đến hắn nữa, xoay người đi vào trong bếp, thầm nghĩ: - Ta cũng không phải là bách hợp. - Âm Trúc, ngươi không muốn chết thì biến ra ngoài cho ta. Ngân Long rất thính tai, mấy lời vừa rồi làm sao không rõ. Lại nghe ma pháp giao động, ầm một tiếng từ trong phòng ngủ phát ra. Diệp Âm Trúc không hy vọng mọi thứ trong phòng còn nguyên, lắc mình một cái, đã biến khỏi túc xá, trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Đây là phòng của mình, vậy mà cũng không thể ở lại được nữa… Cũng may là hắn muốn chạy ra ngoài chơi, đối với tính cách nóng nảy của Ly Sát thì hắn đã quen rồi, hơn nữa nàng cũng có thể coi là người bạn duy nhất của hắn trong long tộc, nhưng cho dù là thế, hắn cũng giận chứ. Muốn né tránh những người ái mộ Hương Loan nên hắn vận đấu khí, chạy một mạch ra khỏi học viện. Diệp Âm Trúc cứ đi, đi thẳng ra thành phố Mễ Lan, đối với hắn cũng chỉ mất khoảng một canh giờ mà thôi, nhờ tu luyện Ngạo Trúc kiếm pháp, thân pháp cũng như võ công của hắn đã tiến vượt bậc. Đấu khí của hắn từ hoàng trúc lục giai đã gần bước sang thất giai, tựa như sắp tiếp cận bảo khố, mà ngạo trúc kiếm pháp chính là phương pháp tiếp cận hữu hiệu nhất. Đối với võ công, hắn càng lúc càng có hứng thú. Dù sao võ công không phải là tuyệt kỹ của hắn, nhưng cũng phụ trợ cho ma pháp rất nhiều, có đôi khi dùng võ công lại giải quyết nhanh gọn hơn là dùng ma pháp. Nhập thành, Diệp Âm Trúc đi chậm lại, không khí thành thị thật ồn ào náo nhiệt khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, làm sao bên Lôi Thần Chùy thành có thể so sánh được. Đường phố rộng rãi, người mua kẻ bán tấp nập, chỗ ngã tư lại có binh lính đi tuần, trông thật hiên ngang vạm vỡ, tuy không thể so sánh với Long kỵ binh nhưng cũng rất trật tự, nề nếp, so với bọn chiến binh của thú nhân quyết không thua kém. Hắn hỏi thăm đường đến khu chợ nô lệ, nó nằm ở phía bắc của thành, bình thường thì thành phố nào cũng có một chợ nô lệ, dù sao ở thành phố loài người, thì buôn bán nô lệ và ma thú chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Bước chân vào chợ, hắn cảm giác được sự sạch sẽ. Lúc hắn đi chung Thiết Cức dong binh đoàn, hắn đã từng vào một chợ như thế này, ở đó vừa hôi vừa dơ, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, ngay cả ở Lôi thành cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nhưng ở đây thì lại khác, so với thương phố của Mễ Lan thành cũng không thua kém chút nào. Mễ Lan vốn là một nước lớn, hơn nữa đây lại là chợ nô lệ lớn nhất, là nơi giới quý tộc thường ghé qua mua bán, cho nên nơi này rộng đến hai ngàn thước vuông, hai bên đại sảnh thật giống với tổng đàn dong binh công hội. Nóc nhà cao khoảng ba mươi thước, bên trên treo một ma pháp đăng (đèn ma pháp) tỏa ánh sáng dìu dịu. Khắp nơi đều có bảng chỉ dẫn rõ ràng, các quầy đều có tên riêng, xem ra nô trường có sự phân biệt rõ ràng. Nhưng bất luận là ở chỗ nào thì cũng đều sạch sẽ hết, lại có người chuyên đi thu dọn, hoàn toàn không có cảm giác hỗn loạn. Mặc dù người mua là bình dân, nhưng cũng không có cảnh lớn tiếng ngã giá, ngay cả trò chuyện cũng rất êm đềm. Các góc đều có chỗ ngồi để nghỉ chân, nô trường này thật sự khiến người ta có cảm giác thoải mái. Trên người Diệp Âm Trúc có Nguyệt Thần Thủ Hộ, là một bảo vật ma pháp chẳng khác gì ma pháp bào, mà pháp sư ở đại lục được coi trọng vô cùng nên hắn vừa bước vào thì có người ra chào hỏi hắn ngay. - Ma pháp sư tiên sinh, không biết có thể giúp gì được cho ngài? Âm Trúc mỉm cười đáp: - Đúng vậy, ta lần đầu vào nô trường, nên muốn hỏi ở đây có phiên đấu giá hay không? Ta muốn bán vài thứ. Tên nhân viên tròn mắt, pháp sư muốn bán chắc hẳng là ma pháp vật phẩm rồi. Đây là nô trường, đương nhiên kiêm luôn việc buôn bán này, liền nhanh nhảu đáp: - Ca ngợi Pháp Lam, đương nhiên đương nhiên, xin mời pháp sư tiên sinh theo tiểu nhân.