[Dịch] Cầm Đế

Chương 113 : Cực hạn truyền tống (Thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dựa vào một ít đấu khí vừa khôi phục để chống đỡ cơ thể, Diệp Âm Trúc không thèm để ý đến chiến cuộc, tập trung tinh thần khắc họa truyền tống trận pháp trên mặt đất. Dựa vào sự am hiểu trận pháp của hắn, cộng thêm sự giúp đỡ của Nặc Khắc Hi Thần Kiếm sắc bén, ma pháp nguyên tố nhè nhẹ rung động, ma pháp trận nhanh chóng hình thành. Á Tu Tư cùng Ly Sát đều đứng một bên lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc, bọn họ cũng biết Diệp Âm Trúc được chính Ngân Long Vương tặng truyền tống thủy tinh nên tự nhiên hiểu được bây giờ hắn đang làm gì. ÁTu Tư nhíu mày nói: “Âm Trúc, nếu ngươi để Hải Dương có chút tổn thương gì, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.” Diệp Âm Trúc không thèm để ý, đối với hắn bây giờ mỗi khắc thời gian đều rất quý giá. Ly Sát trừng mắt nhìn Á Tu Tư, tựa hồ nói với hắn bây giờ không nên quấy rầy trong lúc Âm Trúc đang suy nghĩ. Ma pháp trận phối hợp với tử thủy tinh cầu rõ ràng chỉ có thể truyền tống khoảng trăm người mà lại phải có một lượng tinh thần lực khổng lồ làm hậu thuẫn. Nhưng có tánh mạng bảo thạch có thể làm thay đổi hoàn toàn cục diện. Dựa vào tác dụng của tánh mạng bảo thạch, mặc dù cũng là truyền tống trăm người nhưng tiêu hao ma pháp lực chỉ tương đương Diệp Âm Trúc tự mình truyền tống đi, như vậy có thể cho hắn trong thời gian ngắn hoàn thành vài lần truyền tống. Mặc dù khoảng cách từ Cực Bắc Hoang Nguyên đền Mễ Lan thành rất xa, yêu cầu đối với tinh thần lực cũng rất cao, nhưng dựa vào năng lực ma pháp của Diệp Âm Trúc đến mức như hiện tại cũng không khó để hoàn thành truyền tống. Không biết tại vì giữa không trung đột nhiên hạ xuống hai đầu ngân long hay bởi vì phần lớn diện tích bị bức tường lửa ngăn trở, bốn quân đoàn thú nhân tại ngắn ngủi thời gian cũng không hướng Diệp Âm Trúc vọt tới. Do hỏa tường thuật ngăn trở bọn họ cũng không thấy Diệp Âm Trúc đưa toàn bộ ma pháp sư vào trong tính mạng bảo thạch. Mà duy nhất chứng kiến tình huống này là sư nhân quân đoàn cũng đang bị năm trăm quân tử thần công kích cũng không có cách nào ngăn cản được. “Ly Sát”. Diệp Âm Trúc hoàn thành nét bút cuối cùng của ma pháp trận cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ngân Long công chúa lúc này đã hóa thân thành hình người “ Phiền ngươi nói cho bọn Áo Lợi Duy Lạp là chỉ cần thực hiện đủ số lượng theo nhiệm vụ lập tức quay về chỗ này, đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta.” Không biết tại sao, Ly Sát đột nhiên phát hiện trong đầu mình không hề có chút ý niệm nào là chống lại mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, nàng gật đầu rồi thân hình chợt lóe, sau một khắc, dưới tác dụng của long tộc đấu khí cường đại và phong hệ ma pháp, đã như làn khói xanh trong chớp mắt đã bay tới bên kia chiến trường. Một quầng sáng màu vàng bao phủ một phạm vi lớn chụp xuống, chữa trị những vết thương ngoài da cho đám năm trăm tử thần chiến sĩ. Mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc cũng gần như ngay lập tức truyền vào tai Áo Lợi Duy Lạp, năm trăm tử thần chiến sĩ dù đang chém giết hưng phấn cũng không dám chống lại mệnh lệnh. Áo Lợi Duy Lạp trong lòng cũng bớt một chút lo âu, mắt thấy sư nhân quân đoàn trước mặt từ trong thế thua đang dần khôi phục lại trận thế, liền một kiếm đánh chết sư nhân bị thương trước mặt ,cắt lấy lỗ tai rồi quyết đoán ra lệnh rút lui. “Sát.” Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng hô vang một tiếng, gần ba trăm thành viên đội tử thần cũng đều giơ cao vũ khí. Sau một khắc. Quầng sáng màu vàng trong không trung trong nháy mắt ngưng tụ thành một cơn lốc màu cam đem đám sư nhân chỉ còn chút ít chiến lực tiễn vào địa ngục. Mặc dù đấu khí của mỗi người đều đã tiêu hao rất nhiều làm cho kỹ năng hợp thể không thể phát huy tử cấp hiệu quả, nhưng cũng chấn động đám sư nhân còn sống chung quanh. Tấn công rất nhanh mà rút lui cũng rất nhanh, có lợi nhất đối với việc rút lui của ba trăm tử thần chiến sĩ chính là dung nham do động đất sinh ra. Vừa lúc bọn họ cùng sư nhân quân đoàn chia ra, trong số năm trăm tử thần chiến sĩ lên núi, Diệp Âm Trúc thu những binh sĩ bị trọng thương vào tánh mạng bảo thạch trước. “Không cần hỏi gì cả, bảo vệ trận địa.” Diệp Âm Trúc nói với Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, tử thủy tinh đã xuất hiện trong tay hắn. Tử quang trong nháy mắt sáng lên, ma pháp trận khắc họa trên mặt đất lúc nãy nhất thời truyền ra dao động nguyên tố mãnh liệt, hào quang chợt lóe đưa thân ảnh hắn biến mất giữa thinh không. Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn nhất thời sững sờ, mắt thấy mặt đất sáng lên quang mang màu tím, trong lòng dấy lên niềm nghi hoặc. Nhưng bất luận bọn họ trong lòng có nghi vấn gì cũng đều có một niềm tin: Diệp Âm Trúc không phải loại nguời bỏ mặc bọn họ chạy trốn một mình. Sư nhân không hổ là vương tộc của Lôi Thần bộ lạc. Mặc dù bị động đất và năm trăm tử thần chiến sĩ tấn công tử thương thảm trọng nhưng nhanh chóng gom góp tàn quân còn sót lại. Đợt tấn công vừa rồi của năm trăm tử thần chiến sĩ, với hiệu quả bất ngờ do Diệt Thần nỏ mang đến làm ít nhất ba ngàn sư nhân bỏ mạng. Một phần trong đó chết trong tay năm trăm tử thần chiến sĩ còn bị cắt mất lỗ tai.. Sau khi trọng chỉnh lại trận thế, tất cả thú nhân đại quân lại tiến về phía trước. Nhưng sáu bảy ngàn sư nhân còn sống sót lại không dám trực tiếp phát động công kích. Lúc này thống soái của thú nhân ngũ đại quân đoàn trong lòng ngoại trừ một chút phẫn nộ còn có một chút sợ hãi. Mắt thấy trên sườn núi Diệp Âm Trúc phát động trận pháp làm tử quang sáng lên, bọn họ đều nghĩ rằng đó là tử cấp ma pháp, hơn nữa bức tường lửa có từ trước cũng làm thú nhân do dự. Thực lực mạnh mẽ của năm trăm tử thần chiến sĩ cũng làm bọn họ ớn lạnh. Cũng chính vì sự do dự này mà làm cho bọn họ mất đi cơ hội tiêu diệt năm trăm tử thần chiến sĩ. Tử quang chợt lóe, Diệp Âm Trúc một lần nữa xuất hiện tại sườn núi, vẫn như cũ không nói nhiều lời. Bởi vì mỗi một giây thời gian cũng là vô cùng quan trọng với năm trăm tử thần chiến sĩ. Một trăm chiến sĩ được đưa vào tánh mạng bảo thạch, Diệp Âm Trúc chỉ hướng Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn gật đầu rồi không ngừng lại truyền tống đi. Lúc này Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn cũng đã hiểu được một chút, mặc dù không biết rốt cuộc là Diệp Âm Trúc đã làm như thế nào, nhưng hiển nhiên là đang đem đám chiến sĩ này từ từ thoát khỏi hiểm địa. Bớt đi một trăm người đối với một quân đoàn cũng không tính là gì nhưng năm trăm tử thần chiến sĩ chỉ có năm trăm người mà thôi. Hơn nữa lúc nãy đã giảm đi hơn một trăm, đã có hai phần năm số chiến sĩ rời khỏi chiến trường, cho dù từ khoảng cách xa nhìn lại, sự thiếu hụt như vậy cũa quá rõ để nhìn ra. Thống soái thú nhân ngũ đại quân đoàn rốt cuộc cũng cảm nhận được bọn họ muốn chạy, biết được điểm này thú nhân rốt cuộc cũng đã triển khai tấn công. Ngũ đại quân đoàn đồng thời phát động, hướng trung ương sườn núi nhanh chóng đánh tới. Lúc này, khoảng cách của bọn họ và sườn núi cũng không đến ba ngàn thước. Ba ngàn thước, hai ngàn năm trăm thước, trong khi lang kị binh tốc độ nhanh nhất thú nhân ngũ đại quân đoàn cách sườn núi còn hai ngàn thước, Diệp Âm Trúc lại xuất hiện. Một ngàn năm trăm thước, Diệp Âm Trúc phát động lần truyền tống thứ ba. Lúc này sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt, truyền tống đi lại không gián đoạn làm hắn căn bản không có nửa phần thời gian để thở dốc. Một ngàn thước, địch nhân đã tiến vào phạm vi một ngàn thước. Nhưng tốc độ lang kỵ binh cũng đã giảm đi một chút, bức tường lửa bởi vì ma pháp suy giảm nên cũng từ từ yếu đi nhưng vẩn chưa tắt hẳn, bản tính đại đa số thú nhân sợ lửa, tốc độ lang kỵ binh cưỡi sói cũng có chút chậm lại. Sáu ngàn sư nhân còn sống sót xông tới phía trước thú nhân đại quân. Lửa giận đã thiêu hồng hai mắt bọn họ. Hy sinh nhiều tộc nhân như vậy nhưng lại để địch nhân chạy trốn mất. Hơn mười ngày qua, Lôi Thần bộ lạc đã tổn thất mất năm vạn tinh duệ a! Lần này vốn là cục diện tất sát nhưng lại biến thành như bây giờ, chẳng những hoàng tộc quân đoàn tổn thất thảm trọng mà địch nhân lại ccòn đang có khả năng sắp chạy trốn đến nơi. Là Lôi Thần bộ lạc hoàng tộc, tôn nghiêm của sư nhân để ở đâu? Lúc này bọn họ đã quên đi năng lực giết chóc cường hãn của năm trăm tử thần chiến sĩ, chỉ muốn đem lửa giận phát tiết vào chém giết. Tám trăm thước. Những người còn lại trong năm trăm tử thần chiến sĩ giơ cao vũ khí của mình, hào khí ngất trời, không có bi tráng, chỉ có tử tịch. Nhưng từ đấu khí mỏng manh tán xuất từ trên người bọn họ có thể nhìn ra đám năm trăm tử thần chiến sĩ này đều đã tới mức sức cùng lực kiệt rồi. Lần phóng thích hợp thể kỹ lúc nãy đã là đấu khí của gần ba trăm tử thần chiến sĩ này tiêu hao hầu như toàn bộ. Đối mặt với đông đảo sư nhân cùng với thú nhân đại quân đằng sau, phòng ngự của bọn họ xem chừng đã không thể chi trì. Bảy trăm thước,…sáu trăm thước…năm trăm thước… Không khí dồn ép như nước dồn vào khe hẹp. Bốn trăm thước. Rốt cuộc tử quang mong đợi đã lại xuất hiện, vị trí Diệp Âm Trúc xuất hiên ngay cạnh Áo Lợi Duy Lạp. Vừa hiện ra Diệp Âm Trúc lập tức thấy đại quân sư nhân sắp đánh tới sườn núi. Hắn biết không còn đủ thời gian để thực hiện hai lần truyền tống, quang mang từ tánh mạng bảo thạch không ngừng lóe lên đem đám năm trăm tử thần chiến sĩ còn lại thu vào trong đó. Mỗi người trong năm trăm tử thần chiến sĩ cũng đều biết chỉ cần hồng quang chiếu vào mình là có cơ hội sinh tồn. Nhưng cho dù như vậy cũng không có một người nào đòi đi trước cả, hoàn toàn do Diệp Âm Trúc tác chủ. Vũ khí trong tay bọn họ càng thêm nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên càng thêm kiên định. Thậm chí bọn họ trong phần lớn là nguyện ý ở lại. Bọn họ cũng biết thời gian không cho Diệp Âm Trúc khả năng thực hiện hai lần truyền tống nữa. Ba trăm thước… hơn năm mươi chiến sĩ bị Diệp Âm Trúc dùng siêu việt tốc độ thu vào tánh mạng bảo thạch. Lúc này hắn đang cùng thời gian chạy đua. Hai trăm thước…tánh mạng bảo thạch rốt cục đầy. Lúc này thời gian để hỏi Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp và Diêp Hồng Nhạn thân là thống soái năm trăm tử thần, cũng không có tiến vào tánh mạng bảo thạch. Lúc này ánh mắt bọn họ như thiêu như đốt. Nếu không cách nào rời đi, làm một chiến sĩ chân chính chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, chết trận sa trường là cách trở về cát bụi tốt nhất của bọn họ. Lúc này Diệp Âm Trúc chỉ có 2 lựa chọn. Một là bỏ qua sống chết của một trăm người lập tức rời đi. Mặc dù tinh thần lực trải qua mấy lần truyền tống qua lại bị tiêu hao không ít, nhưng mà đối với truyền tống một mình hắn cũng không thành vấn đề.