[Dịch] Cầm Đế
-Ly Sát, hiện ra bản thể!
Diệp Âm Trúc khẽ quát lên, nhanh như chớp nhảy khỏi vai Tử xuống đồng thời thu Ly Sát vào trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch. Trong lúc đó cục diện xung quanh lại có biến hóa, điều Diệp Âm Trúc lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.
Lúc gọi về 3 Hoàng Kim Bỉ Mông , 2 Băng Cực Ma Viên hơn nữa còn có Tử, sáu người đã làm thay đổi cục diện trận chiến giúp họ cầm cự tới bây giờ, lúc này những Cửu cấp ma thú đồng thời biến mất.Vốn với sự trợ giúp của Tử có thể lao ra khỏi chiến trận,nhưng giờ lại hãm vào trùng trùng vây khốn.Lúc này số Long kị binh Mễ Lan còn sót lại chưa đầy hai trăm người.
Đã trải qua một lần triệu hồi, nên muốn triệu hồi Tử một lần nữa thì Diệp Âm Trúc phải chờ sau một khoảng thời gian nữa mới có thể, nhưng địch nhân sẽ cho hắn thời gian sao ? Đáp án tự nhiên là không, bên ngoài ba trăm tử thần chiến sĩ trước tiên nhận thấy sự thay đổi này, lập tức quay lại.
Mặc dù là năm vạn long kỵ binh Ai Lý Khắc Dân đã tiêu hao rất nhiều, bị ba vị Hoàng Kim Bỉ Mông tẩy kiếp chiến đấu lực đã xuống rất thấp nhưng rốt cuộc lại hoàn tất bao vây, hai trăm người đang ở bên trong, ba trăm đang ở ngoài đối mặt với lượng địch nhân trên hai vạn người đang bao vậy trùng trùng tạo thành tường đồng vách sắt. Lúc này không còn cơ hội trốn thoát, ngay cả Diệp Âm Trúc muốn khắc họa Ma pháp trận cũng không còn đủ tinh thần lực nữa rồi.
Tử cục, hoàn toàn là tử cục. Nước mắt, nước mắt trên má của Hải Dương bắt đầu chảy xuống. Giọng nàng có chút khàn khàn :
-Âm Trúc , tại sao lại như vậy, tại sao lại quay về!
Đối mặt với tình hình trước mắt, Diệp Âm Trúc ngược lại rất tỉnh táo, than nhẹ một tiếng:
-Nàng cho rằng ta sẽ rời khỏi đây bỏ mặc mọi người một mình rời đi sao ? Đừng ngốc nữa, nếu đây là tử cục thì sao chúng ta lại không chết chung một chỗ.
Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn cũng đồng thời thở dài than:
-Tây Đa Phu gia gia, thật xin lỗi, lời hứa với người con không thể thực hiện được
Trong lúc này thì tại phía chân trời xa xa đột nhiên vang lên mấy tiếng long ngâm, những thân thể màu bạc to lớn rất rõ ràng hiện ra, bốn ngân long một lam long tổng cộng có năm Cự long xuất hiện phía chân trời, lúc này đang cố gắng hướng phía bọn họ rất nhanh bay tới. Cùng lúc đó mặt đất rung chuyển, toàn một màu đen, không biết có bao nhiêu đại quân với tốc độ nhanh nhất hướng đến nơi này, phía trước đúng là quân đoàn Long kỵ binh tinh nhuệ của Mễ Lan đế quốc. Bằng mắt phán đoán thì ít nhát cũng trên ba ngàn long kỵ binh, sau lưng bọn họ trọng kỵ binh cùng khinh kỵ binh cùng hòa thành một đoàn với số lượng khổng lồ, ít nhất cũng gấp đôi với lượng trọng binh đang bao vây đoàn người của Diệp Âm Trúc.
Áo Lợi Duy Lạp đã trở về, hắn rốt cục đã trở về!
Viện quân xuất hiện khiến cho Diệp Âm Trúc và các chiến sĩ còn sống sót phấn chấn trở lại. Ba trăm tử thần chiến sĩ là những người đầu tiên phát động tấn công mạnh mẽ. Lục cấp đấu khí đồng thời bùng phát tạo thành trở ngại không nhỏ với trọng bộ binh và trọng kị binh, không chỉ bảy ma pháp sư trong trận ma pháp không ngừng gia tăng mà mỗi một tử thần chiến sĩ đều phát huy đến một trăm hai mươi phần trăm thực lực của mình. Diệp Âm Trúc là chỉ huy của bọn họ, từng cùng bọn họ vào sinh ra tử, mỗi trận chiến đều là đối mặt với địch nhân cường đại, lúc này chỉ huy đang bị hãm trong trận thì bọn họ sao có thể lùi bước
Diệp Âm Trúc hét lớn:
-Mễ lan chiến sĩ! viện quân đã đến, chúng ta cố gắng chống cự thì mới có hy vọng sống sót. Tất cả rút vào phòng ngự, long thương hướng ra ngoài.
Gần hai trăm người đã mất địa long tọa kị nhanh chóng tạo thành trận địa, tinh thần chiến đấu trong lúc cuối này đã gần tiêu tán nhưng vì có viện quân đến nên lại thấy được cơ hội sống sót . Con nguời là như vậy, khi làm gì mà không có niềm tin và hy vọng sẽ mau thất bại, chỉ khi nào xuất hiện niềm tin và hy vọng thì trở nên cường đại, toàn bộ tiềm lực được kích phát hoàn toàn.
Hải Dương cũng thấy được tình hình trước mắt thay đổi
-Âm Trúc, ba người chúng ta cùng hợp tấu!
Diệp Âm Trúc gật đầu nhìn Hải Dương một lần rồi nhìn lại bộ dáng uể oải không chịu nổi của Hương Loan , ba người đồng thời cầm lấy nhạc khí, khoanh chân ngồi xuống . Bọn họ bây giờ chính là đánh bạc, đây là một đổ cục. Nếu long kỵ binh bên mình có thể cầm cự đến khi viện quân đến thì bọn họ sẽ sống sót, còn không là chính là tử vong toàn bộ tử vong.
Cổ cầm, cổ tranh, tỳ bà tam kiện nhạc khí cổ xưa trong đêm đen mịt mùng tràn ngập máu tanh tại đây giữa chiến trận lại vang lên nhạc khúc nhưng rất thê lương.
Số lượng địch nhân đông quá, quân đối phương cũng biết một khi viện quân của Mễ Lan đế quốc đến mà bọn họ lại mất đi tọa kỵ thì không có cơ hội, huống chi đối phương còn có năm Cự long ở trên không. Mễ Lan long kỵ binh đang ở giai đoạn tinh thần lên cao nhưng trọng binh thì phải tiêu diệt hết toàn bộ không cho chừa lại cho ai cơ hội nào. Bọn họ như điên cuồng đánh sâu vào giống như thủy triều bất chợt đánh về phía cuối của Mễ Lan long kỵ binh hết lớp này đến lớp khác, cơ hồ trong nháy mắt mỗi Mễ Lan chiến sĩ bị những đợt thủy triều đó bao phủ. (giống chiến thuật “ruồi bu” nhỉ)
Thần âm hệ ma pháp có tác dụng phụ trợ mặc dù cường đại, nhưng hiện giờ Diệp Âm Trúc quá mệt mỏi, lực lượng của hắn đã không đủ để đem uy lực chính thức của thần âm ma pháp phát huy rồi, tác dụng của ba người hợp tấu mặc dù rất rõ ràng nhưng vì số lượng bất đồng trên chiến trường nên số lương Mễ Lan long kỵ binh giảm đi nhanh chóng.
Cự long trên không trung đang tiến gần, phòng tuyến của Mễ Lan long kỵ binh cũng chỉ còn một tầng cuối cùng.
Tại lúc này thì ở phía trước phòng tuyến đối phó trọng binh đột nhiên hỗn loạn, một dải quang mang sáng ngời từ bên đoàn quân phía tây tiến tới, Diệp Âm Trúc mặc dù đang khảy đàn nhưng đồng thời cũng chú ý động tĩnh xung quanh, hắn phát hiện đội quân ở hướng tây đã giết hết những người ở phía đó, hơn nữa bọn họ cũng tiến với tốc độ rất nhanh, địch quân với trang bị hoàn hảo như vậy cũng không có cách nào có thể trì hoãn họ. Luồng sáng này chính là ánh mắt tức giận, đấu khí qua ánh mắt này rất chỉnh tề, đại đa số đều mang màu vàng, trong có có lẫn một ít màu tím. Đấu khí tiến tới đâu, huyết quang văng tứ phía, dĩ nhiên bọn họ muốn mở ra huyết lộ để nhanh chóng tiến tới đây.
Nhân số của đội quân này không nhiều, nhưng bọn họ chiến đấu cực kỳ kinh khủng, ngoài ra còn có trên 300 tử thần chiến sĩ, sát phát ra mạnh mẽ sát khí. Diệp Âm Trúc phát hiện lực chiến đấu của đội quân này thậm chí có trên 300 tử thần chiến sĩ. Là người Mễ Lan chăng ? nhưng từ khi nào Mễ Lan đế quốc lại có đội quân đó, cho dù có cũng không có khả năng xuất hiện tại lúc này !
Trên không năm Cự long ngày càng đến gần, thanh thế của viện quân cũng ngày càng rõ ràng, cũng có thể trong lúc này bên bọn Diệp Âm Trúc năm tên long kỵ binh cuối cùng của Mễ Lan cơ hồ đồng thời cùng bị địch nhân dùng trọng kiếm trảm thành nhục tương. Trọng binh tạo thành một làn sóng thủy triều rốt cục cũng lan tới trước mặt ba người.
Nổi giận, Diệp Âm Trúc gầm lên một tiếng cổ cầm ở trong tay phát ra tiếng ông minh mãnh liệt, bảy đạo âm nhận từ thân thể hắn xoay tròn, đồng thời bộc phát ra bảy phương. Đây là lực lượng cuối cùng của Diệp Âm Trúc , lóe ra quang mang màu tím, đây là âm nhận cao tần phát ra mặc dù không bằng lúc ở hắn ở trạng thái tốt nhất nhưng mà trọng binh làm sao có thực lực so với tử cấp cường đại ? Bảy đạo âm nhận phát ra thì lớp lớp địch nhân nhất thời ngã xuống mất mạng.
Nhưng với tình huống này cũng không làm cho Diệp Âm Trúc phấn chấn mà tâm hắn đã trầm vào đáy vực rồi, hắn biết địch nhân trùng trùng tiến lên cho dù hắn có thể ngăn cản, cũng không có khả năng bảo vệ Hải Dương cùng Hương Loan
Việc sử dụng tánh mạng trữ tồn bảo thạch đòi hỏi tinh thần lực bình thường, đối với Diệp Âm Trúc mà nói thì căn bản không có gì tiêu hao nhưng lúc này hắn cũng như đèn khô dầu, chỉ còn chút tinh thần lực mong manh thì dĩ nhiên thu Hải Dương vào trong đó khó có thể thành công. Bất đắc dĩ, Diệp Âm Trúc triệu hồi từ trong Tu Di thần giới ra Áo Cổ Tư Đô chi kiếm của Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân, dùng thân mình che chắn cho Hải Dương , tinh thần lực tiêu hao không còn, đấu khí chỉ còn lại một thành, trừ khi mình chết trước nếu không hắn không cho kẻ nào xâm phạm tới Hải Dương.
Trọng binh vọt lên, bọn chúng lúc này cũng nhìn thấy tình hình của Diệp Âm Trúc, nhất là khi bọn chúng thấy trên tay Diệp Âm Trúc một thanh trường kiếm lóe lên màu trắng quang mang , thì mỗi gã trọng binh đều toát lên ánh mắt tham lam. Cho dù bọn họ không biết đây là thần khí nhưng cũng đoán đây là vũ khí rất mạnh.
Tử trúc đấu khí yếu ớt quán chú tại Áo Cổ Tư Đô chi kiếm tỏa ra màu vàng quang mang, qua chiến đấu Diệp Âm Trúc đã mất đi tử cấp lực lượng , nhưng mặc dù vậy Áo Cổ Tư Đô chi kiếm vẫn cho thấy uy lực của mình, trước mắt cắt đứt cổ họng của mười trọng binh. Nhưng trên người của Diệp Âm Trúc cũng bị bọn họ dùng trọng kiếm đả thương, tử tinh khải giáp trên người đã tan tành, chịu lực công kích mãnh liệt Diệp Âm Trúc không trụ nổi, phun ra một ngụm máu văng lên trên ma pháp bào trắng tinh của Hải Dương.
Diệp Âm Trúc dùng Áo Cổ Tư Đô chi kiếm để chống thân thể, xung quanh là những ánh mắt dữ tợn của trọng kỵ binh. Diệp Âm Trúc trước mắt thấy mơ hồ, cuối cùng tinh thần không trụ nổi từ từ ngã xuống,, nhưng ngay lúc này Diệp Âm Trúc nghe được thanh âm của đấu khí phá không bay tới.
Kịch liệt ông minh, vô số quang ảnh hoa lệ của đấu khí , Diệp Âm Trúc cũng ý thức được huy kiếm lên chống đỡ, nhưng lại phát hiện đấu khí này không nhắm vào mình , xung quanh không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết của trọng kỵ binh.