[Dịch] Cầm Đế

Chương 140 : Hắc Bạch vu hồn (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn giải thích tường tận về cấp bậc cầu vồng,trong mắt Diệp Âm Trúc không khỏi toát ra một tia quang mang, bạch cấp, chỉ là thứ thần cấp, vậy đến tột cùng là loại tồn tại cường đại như thế nào? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười nói : -đạt đến thứ thần cấp, thực lực lập tức đề thăng đến mức đỉnh phong, đơn giản mà nói nếu chuẩn thần cấp có thể mượn một ít lực lượng của đại tự nhiên hay chính là sức mạnh tồn tại trong tự nhiên tại thế giới của chúng ta, vậy thứ thần cấp chính là khống chế được lực lượng này. Mượn lực cùng khống chế lực, hai loại hoàn toàn bất đồng, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được. Sau này đạt đến thứ thần cấp, cũng chỉ là sự tồn tại thấp kém bên cạnh thần mà thôi, đầu tiên sự sống của loài người khi đạt tử cấp có thể kéo dài từ ba trăm năm lên năm trăm năm. Tánh mạng lực gia tăng được hai trăm năm, đồng thời khi đến hạ thần cấp, nhân loại tự mình thông qua lực lượng cường đại của bản thân, hoặc có thể nói là nghịch thiên khống chế lực lượng. Cho nên ngươi xem Pháp lam thất tháp chủ đều là những người trẻ tuổi, đó chính là nguyên nhân, bọn họ căn bản không cần bảo dưỡng gì, chỉ cần thông qua nguyên tố bản thân tự tiến hành một cái cải tạo đơn giản là thân thể một lần nữa có thể trở về thời kì thanh xuân. Diệp Âm Trúc nói : -vậy nếu liên tục tu luyện, theo sự tăng trưởng của thực lực thì chẳng phải tánh mạng lực cũng tăng lên à, nếu đây là một quá trình không ngừng phát triển, vậy chẳng phải là trường sinh bất tử sao? Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng nói : -Trên ly’ thuyết là như thế, nhưng chánh thức có thể trường sinh bất tử lại chỉ có thần. Không ai thấy qua hình dạng thần là cái gì, đại lục cũng bao giờ xuất hiện sự tồn tại thần cấp nào. Đó là mục tiêu cuối cùng của tất cả những thứ thần cấp. Nhưng là tu luyện vốn nghịch thiên, có lẽ sự sáng tạo và tưởng tượng của nhân loại vượt xa so với những chủng loài khác, năm trăm tuổi, đã là cực hạn mà loài người đạt được, nếu không có một chút phương pháp đặc thù, cho dù là thứ thần cửu giai, cũng như trước sẽ chết, lúc đầu nếu ta không phải vì theo đuổi lực lượng cực hạn, theo đuổi sự sống vĩnh cửu, chánh thức trở thành thần, thì làm thế nào cho Tư Long được một cái cơ hội đây? Diệp Âm Trúc chấn động -chẳng lẽ nói, ngài đã năm trăm tuổi rồi sao? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nói : -sinh nhật thứ năm trăm của ta hẳn là đã qua sáu mươi năm về trước Chính xác thì giờ ta đã năm trăm sáu mươi tuổi. Mặc dù đã mất đi thân thể, thậm chí mất đi linh hồn y phụ của hồn châu, nhưng tuổi của ta thật sự là như thế. Đừng nói là ta. Cho dù Tư Long bảy người bọn họ, cũng đều đã qua hoặc gần đến cái tuổi ba trăm rồi, nếu không như thế nào có thể có thực lực như bây giờ đây? Dựa theo quy tắc của Pháp lam thất tháp, khi thất tháp chủ đạt đến ba trăm tuổi, sẽ tập trung tìm kiếm thu nhận môn đồ văn hóa truyền thừa Pháp lam. Ta năm ấy chính lúc hai trăm tám mươi tuổi đã nhận Tư Long làm đồ đệ, đến bây giờ đã trôi qua hai trăm tám mươi năm rồi a! Diệp Âm Trúc nói : -vậy ngài chỉ có một gã đệ tử là ám tháp chủ Tư Long này sao? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói : -đây là quy tắc của chúng ta, ky’ danh đệ tử có thể có rất nhiều. Nhưng chánh thức truyền thừa vị trí tháp chủ lại chỉ có một đệ tử nhập thất Một khi quyết định người sẽ là đệ tử nhập thất. Chúng ta sẽ lập tức vào bên trong Pháp lam tuyên bố, thông tri sáu vị tháp chủ mời họ đến chứng kiến. Để tránh khi tánh mạng chúng ta mất đi vì vị trí tháp chủ mà cướp đoạt gây ra tổn thất cho Pháp lam. Chúng ta thu nhận đệ tử, dĩ nhiên là trải qua thiên thiêu vạn tuyển, tìm ra người có tư chất tốt nhất, lúc đó ta đã nhận Tư Long làm đồ đệ. Ta thật sự rất hưng phấn, bởi vì Tư Long lúc bấy giờ có tư chất tốt nhất trong thất tháp tháp chủ. Sau lại càng chứng tỏ ta đối với tư chất cùng ngộ tính của Tư Long phán đoán là đúng. Mặc dù quang minh tháp truyền thừa là quang minh cùng không gian song thuộc tính năng lực, nhưng tại Pháp lam thất tháp người mạnh nhất trong đám lúc bấy giờ dám chắc chính là Tư Long không thể sai, cũng chỉ có hắn, là người thứ hai sau ta sắp tiến vào bạch cấp cửu giai đỉnh phong thứ thần cường giả, khoảng cách đến thần vị chỉ còn một bước cuối cùng, dựa theo mức tu luyện của hắn đến giờ xem, cuối cùng rất có thể hắn sẽ thành công trước khi chết ở tuổi thứ năm trăm. Nếu vậy, trong trường hợp đó, sẽ không chỉ là tai họa của Pháp lam, chỉ sợ cũng là tai họa của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục. Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia hoảng sợ, hắn đối với thực lực của Pháp lam thất tháp phán đoán đã rất cao, nhưng nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vừa nói như vậy, chính mình vẫn tưởng thực lực đã đủ so sánh cùng Pháp lam thất tháp chủ. Cũng là chênh lệch đến mười giai a! Mặc dù hắn không biết bạch cấp mỗi một giai chênh lệch bao nhiêu, nhưng thực lực cách biệt mỗi một giai trong tử cấp thật sự là rất lớn. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười nói : -Rất chấn kinh phải không? Ta ở trong giới chỉ được chế tác từ long giác của thần thánh cự long quan sát tình huống hiện tại của thất tháp chủ một chút, mặc dù thực lực của ta còn xa mới hồi phục, nhưng hơi thở của bọn họ ta lại có khả năng nhận biết. Trong những người này, Tư Long đã đến gần bạch cấp cửu giai, đạt đến bạch cấp bát giai đỉnh phong, tin rằng trong vòng mười năm hắn sẽ một lần nữa đột phá. Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân mới vừa tiến vào bạch cấp bát giai, khoảng cách so với Tư Long vẫn còn một đoạn không nhỏ, trong khi năm vị tháp chủ kia đều đang ở khoảng bạch cấp ngũ giai hoặc lục giai, sợ rằng cả đời bọn họ vô pháp đạt đến thực lực bạch cấp đỉnh phong. Lúc đầu, ta là người thiên tài nhất trong Pháp lam thất tháp, lúc đến tuổi ba trăm bảy mươi đã đạt bạch cấp cửu giai cảnh giới, xem ra chẳng những tên nghiệt đồ kia có thể vượt qua thành tích của ta, ngay cả tiểu tử Áo Bố Lai Ân nọ cũng có thể làm được. Nếu không phải Tư Long là một kẻ hèn hạ, ta dám chắc vì thành tựu của hắn mà cao hứng. Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói : -tiền bối, Tư Long đến tột cùng đă làm gì ngài? Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nghe Diệp Âm Trúc đưa ra nghi vấn sinh mệnh rõ ràng trở nên vài phần âm lãnh, -Hắn đối với ta đã làm cái gì? Ta thu hắn làm đồ đệ, từ hai trăm tám mươi tuổi đến bốn trăm sáu mươi tuổi, suốt một trăm tám mươi năm dạy dỗ hắn, cuối cùng đưa hắn đến hành vi sát sư. Trước khi ta bị đánh lén, hắn là người mà ta tín nhiệm nhất, ta dốc hết lòng truyền thụ, thậm chí tất cả thần khí, bảo thạch cùng tài phú nắm giữ hơn bốn trăm năm cũng cho hắn. Nhưng cuối cùng cũng chính hắn đã tập kích ta. Nói đến đây, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kịch liệt ba đông, hắc vụ xuất hiện dưới hình thái bất quy tắc -nếu hắn thật sự giết ta, có lẽ ta cũng không vì vậy mà hận hắn, nhưng là ngay lúc ta sắp thành công, sắp là người đầu tiên trở thành thần thì phá hoại kế hoạch của ta. Vì kế hoạch này, ta đã khổ cực nghiên cứu, cố gắng tu luyện chín mươi năm a! Tựa vì sự đột phá trong cái nháy mắt đó, chín mươi năm thời gian cứ thế mà mất đi a! Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kích động lời nói đã có chút rời rạc. Nguyên tố ma động trong không khi trở nên mãnh liệt, ma pháp nguyên tố ba động nọ cũng không phải tầm thường, mà cùng một loại với linh hồn ba động, làm cho nguyên khí trên đại não của Diệp Âm Trúc quay cuồng, trong lòng kinh hãi nhớ đến tình cảnh lúc mình cứu Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn ra khỏi địa huyệt, nhanh chóng xuất ra phản ứng. Mặc dù bây giờ thực lực Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã không còn như lúc đỉnh phong, nhưng linh hồn bộc phát của một siêu cấp cường giả từng là thứ thần cấp đối với bản thân vẫn không nào thể chịu nổi. Diệp Âm Trúc khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay xuất ra Đại Thánh Di Âm cầm, một bên đưa tinh thần lực hoàn toàn thủ hộ tinh thần lạc ấn chung quanh mình chống đở linh hồn ba động trong không khí, rất nhanh biến đổi ba động cầm huyền, hắn đạn khởi khúc “ Bồi Nguyên Tĩnh Tâm” quen thuộc. Trong một đêm đen, cầm khúc nhu hòa chậm rãi vang lên, một vòng tử quang từ cổ cầm Diệp Âm Trúc phát tán ra, đầu tiên là phải ổn định tinh thần lạc ấn của bản thân, tử quang nhàn nhạt hóa thành từng đạo quang hoàn bảo vệ thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong, ngăn cản hắc sắc khí tứ tán bất quy tắc ở bên ngoài. Đồng thời, từ tử quang hoàn nhạt này cũng chia xuất một bộ phần từ trên trời giáng xuống, thận trọng xua tan đám hắc vụ đang chậm rãi tụ vào trung tâm, tâm tình nhu hòa ấm áp tràn ngập trong thần âm quang hoàn, dưới sự cố gắng không ngừng của Diệp Âm Trúc, khi diễn tấu xong một khúc “ Bồi Nguyên Tĩnh Tâm” , linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn một lần nữa tụ lại, linh hồn ba động trong không khí cũng theo đó mà mất đi. -Xin lỗi. Không nghĩ tới mất đi hồn châu, tâm tình của chính mình cũng không chút nào không chế được. Thanh âm già nua của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khàn khàn hơn vài phần. -Không có gì, ngài không cần phải xin lỗi, tiếp tục nói đi. Ngài bây giờ đã thoát khỏi khổ hải, quá khứ đều là việc đã qua, với thương tâm đau khổ này, không bằng cố gắng khôi phục thực lực, ta nhất định tận lực giúp ngài diệt trừ nghiệt đồ thí sư Tư Long này. Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền ra một tia tâm tình cảm kích, -cám ơn ngươi, Âm Trúc, có lời an ủi của ngươi lòng ta đã thấy tốt hơn rồi. Tiếp tục nói về câu chuyện đi. Như ta đã nói vừa này, lúc ta hai trăm tám mươi tuổi đã thu Tư Long làm đồ đệ, chín mươi năm sau, khi ta ba trăm bảy mươi tuổi, cuối cùng là ngươi đầu tiên đạt đến bạch cấp cửu giai, hay cũng là thứ thần cấp đỉnh phong cảnh giới. Khi đó, ta đã nghĩ, mình còn hơn một trăm năm sinh mệnh thời gian, thực lực đã đạt đến đỉnh phong, ta kế tiếp phải làm gì đây? Chẳng lẽ là hưởng thụ cuộc sống sao? Ta vốn là cũng muốn như vậy, nhưng sau lại phát hiện, trải qua hơn ba trăm năm tu luyện, ngoại trừ tu luyện, ta ở phương diện khác không cách nào tìm thấy được niềm vui. Vì vậy, ta có một ý nghĩ táo bạo, tu luyện vốn nghịch thiên mà đi, ta đây tại sao không tiến hành hành vi nghịch thiên này đến cùng đây? Cực hạn sinh mệnh của loài người là năm trăm tuổi, nếu ta đột phá được cực hạn này, ta sẽ không còn là người, mà là thần. Hơn một trăm năm, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, mặc dù tự mình biết thất bại là có thể rất lớn, nhưng không thử một chút ta như thế nào mà can tâm đây? Vì vậy, ta đã bắt đầu hướng đến thành thần mục tiêu mà cố gắng. Thần, đây là một dạng từ như thế nào a! Cảm giác cao cao tại thượng, không có ý nghĩa nào có thể so sánh được với nó. -Ngài đã thất bại sao? Diệp Âm Trúc có chút thận trọng hỏi. -Không, ta đã thành công.