[Dịch] Cầm Đế

Chương 141 : Nỗi bi thương của Hắc Phượng Hoàng (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc sửng sờ. Ngay sau đó trong lòng mừng rỡ. - Tiền bối, à không, sư phụ, ngài biết Hải Dương ở đâu sao? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: - Ngoại trừ Đông Long bát tông các người, lại còn có một cái quốc gia nào có thể có một đám vũ kỹ siêu quần cường giả đây? Ngươi a! Tình huống lúc ấy, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra. Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói luôn: - Còn có nữ hài tử ở quốc thất long bài vị chiến kia cùng người cuối cùng tiến hành quyết chiến thì nữ hài đó hình như đối với ngươi rất có hảo cảm! Ngươi nên lưu tâm một chút. Với thân phận của nàng, tương lai sẽ là địch nhân của ngươi, đừng tưởng rằng nàng chỉ là đơn giản đến từ Lam Địch Á Tư, kỳ thật. Thân phận chính thức của nàng là... Nói đến đây, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cố ý dừng lại một chút, Diệp Âm Trúc nhịn không được hỏi dồn: - Là cái gì? Thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trở nên vài phần âm trầm. - Hai trăm tám mươi năm trước. Ta thu Tư Long làm đệ tử, không nghĩ tới. Tư Long bây giờ cũng có đệ tử, không biết khi hắn đối mặt với chính đồ đệ của mình sẽ có một loại cảm giác như thế nào. Bất quá, có thể dám chắc chính là. Hắn đối với đồ đệ tuyệt sẽ không giống ta lúc đầu toàn tâm toàn ý như vậy. - Cái gì? Ngài nói Hắc Phượng Hoàng chính là đồ đệ của ám tháp tháp chủ Tư Long? Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động mạnh. Tin tức này thậm chí so với lúc hắn biết Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là sư phụ của Tư Long còn muốn làm hắn chấn động hơn. Hắc Phượng Hoàng, Hắc Phượng Hoàng cuối cùng sẽ là địch thủ lớn nhất trong tương lai, cái cảm giác mất mác trong nháy mắt này, giống như từ trên cao rớt xuống. Trong tâm của Diệp Âm Trúc sinh ra đả kích mãnh liệt. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: - Ta không có nhìn lầm. Trên người nữ hài tử kia có khí tức của Tư Long. Nàng mặc dù tu luyện chính là vũ kỹ. Nhưng đối với việc tu luyện Hắc Vu hồn mà nói, lại tiến vào thứ thần cấp trước. Vũ kỹ cùng ma pháp cũng không có khác biệt quá lớn, nữ hài tử kia thiên phú phi thường tốt. Nhất là hắc ám khí tức phát ra từ nội tâm, có thể nhìn thấy được, nàng khi còn bé dĩ nhiên tiếp thụ quá nhiều thứ kích mãnh liệt. Đối với thế gian hết thảy tràn ngập hận thù, thiên phú rất lớn, hơn nữa linh hồn lạc ấn của bản thân nàng âm ám. Tối thích hợp tu luyện công pháp của Tư Long. Lam Địch Á Tư. Hắc Phượng Hoàng. Ám tháp. Ba điều này hợp lại không khỏi khiến Diệp Âm Trúc trong long kinh hoàng, Pháp Lam thất tháp bề ngoài thì như vậy nhưng sau lưng, cũng ẩn dấu những vấn đề thâm sâu khó dò. Hồi tưởng lại thực lực cường đại của Hắc Phượng Hoàng, nếu tại lần quyết chiến cuối cùng nàng cùng hai hắc long liên hợp, chính mình căn bản ngay cả một chút cơ hội cũng không có, cho dù trước trận chiến. Nàng cũng từng có không ít hơn một cơ hội để giết mình. Nếu không phải tại “giới thần trận”, mình thành công vượt qua từ kiếm đảm cầm tâm lên tử vi cầm tâm bình cảnh. Chính thức tiến vào tử cấp, cũng chính là chuẩn thần cảnh giới, thậm chí ngay cả cùng nàng đối kháng lực lượng cũng không có, Lam Địch Á Tư lực lượng thật quá cường đại, hơn nữa Phật La vương quốc phản bội kia, lần này thất quốc kỵ long bài vị quán quân đối với bọn họ mà nói có thể xem như chín phần nắm chắt. Tại vận khí cùng thực lực đồng thời tác dụng. Mễ Lan mới tại lúc tối hậu hiểm thắng. Chính là Hắc Phượng Hoàng giết hai đầu hắc long mới có được kết cục đó a! Hắc Phượng Hoàng, ngươi vẫn là gạt ta sao? Ngươi cuối cùng đúng là đệ tử của Tư Long. - Tiền bối. Ngài dám chắc Hắc Phượng Hoàng là đệ tử của Tư Long sao? Nhưng nàng là công chúa Lam Địch Á Tư đế quốc a! Tư Long như thể nào có thể đến Lam Địch Á Tư thu đồ đệ đây? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: - Tư Long là đệ tử của ta. khí tức của hắn ta còn nhìn nhầm sao. Pháp Lam thất tháp tháp chủ cơ hồ không rời khỏi Pháp Lam. Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, đó chính là lúc thu nhận đồ đệ. Chiếu theo tuổi Tư Long bây giờ. Tại lục địa tìm kiếm đồ đệ là rất bình thường.Cái gã quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân kia gọi đồ đệ Mã Lệ Na là quang minh thánh nữ trong quang minh tháp. Ta có thể dám chắc, Hắc Phượng Hoàng chính là hắc ám thánh nữ trong ám tháp Diệp Âm Trúc trầm mặc, hắn không biết phải phản bác như thế nào, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn kỳ thật cũng đã tin lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Nhưng là. Hắc Phượng Hoàng để lại cho hắn cảm giác thật quá mãnh liệt quá mãnh liệt. Ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng kia. Dung nhan tuyệt mỹ không giống với hồng trần, cùng với khí tức thân thiết kia. Nếu nói trên thế giới này đây người mà Diệp Âm Trúc không hy vọng trở thành địch nhân nhất là ai, khi thất quốc thất long bài vị chiến chấm dứt. Đáp án này đã trở thành Hắc Phượng Hoàng - Ta phải trở về Long Hồn giới. Muốn tìm nữ bằng hữu của ngươi. Phải đi tìm tại Đông Long Bát tông của ngươi đi, ban đêm nghĩ ngơi thì tìm một địa phương an tĩnh không người, ta không thể xuất hiện vào ban ngày, cũng không hy vọng người khác biết được sự tồn tại của ta. Bây giờ ngươi còn xa mới là đối thủ của Tư Long, hơn nữa ta cũng vậy. Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tồn hóa thành một đạo hắc yên một lần nữa bay vào trong Long Hồn giới. Tinh thần lạc ấn Diệp Âm Trúc thoáng ba động. Hắn phát hiện. Chính mình đã khôi phục khả năng khống chế Long Hồn giới. Vốn ban đầu muốn làm rõ mọi thứ khi đàm luận với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhưng sau đó mọi việc lại trở nên lộn xộn hơn. Thân phận của Hắc Phượng Hoàng. Hải Dương ở đâu. Cùng với Pháp Lam thất tháp chân chánh thực lực và việc chính mình sắp học vong linh ma pháp. Mọi thứ rắc rối lộn xộn tràn ngập trong não hắn thật lâu không mất đi. Diệp Âm Trúc lẳng lặng thất thần ngồi tại chổ. Cho đến khi mặt trời xa xa từ phương đông mọc lên cao, thân thể trở nên ấm áp thì hắn mới từ trong ngốc trệ tỉnh táo lại, hai mắt hơi nheo lại, chống lại ánh dương quang chói mắt trong lòng thầm than một tiếng, khi hạ một quyết định về nơi kế tiếp phải đi. Mọi chuyện cùng một chỗ đều có mức độ ưu tiên, Hắc Phượng Hoàng đi về đâu còn không rõ, bây giờ mình còn có nhiều chuyện muốn làm, căn bản không thể lo lắng chiếu cố đến chuyện của nàng, nàng nếu là hắc ám thánh nữ, ngày kia gặp lại, cho dù không muốn, nàng cũng chính là địch nhân của mình a! Quan trọng nhất hiện nay là xác định được hướng đi của Hải Dương, nếu nàng bị người của Đông Long bát tông mang đi, mặc dù không rõ tại sao họ làm như vậy, nhưng an toàn hẳn là không có vấn đề, dù sao ông nội nàng là Đông Long bát tông tứ đại trưởng lão Mai Hoa trưởng lão Tây Đa Phu. Đã như vậy, mình cần gì phải tìm kiếm vô ích nữa? Trước tiên phải về Mễ Lan. Hướng Tây Đa Phu nguyên soái hỏi, hết thảy sự việc không sáng tỏ hết rồi chứ? Bởi vì Tử cùng hoàng kim bỉ mông bại lộ, mình đã không thể ở tại Mễ Lan. Cho dù Mễ Lan đại đế Tây Nhĩ Duy Áo biết mình cùng hoàng kim bỉ mông là bằng hữu, nghĩ cũng sẽ không cùng mình gây khó dễ, dù sao lần này mình đái lĩnh Mễ Lan thu được thất quốc thất long bài vị chiến tối chung thắng lợi. Trở về Cầm thành thôi. Đó mới là nơi thuộc về mình, Pháp Lam phong bế. Long Khi Nỗ Tư lục địa sắp đại loạn, chỉ hy vọng hai vị gia gia cùng phụ mẫu không có việc gì. Ba ba đã biết lãnh địa Cầm thành. Hy vọng bọn họ có thể tự tìm đến Cầm thành. Ba trăm tử thần chiến sĩ nhất định phải mang đi, đó là thế lực mà Tây Đa Phu nguyên soái vất vả bồi dưỡng. Kinh qua nhiều trận sống chết đã ma luyện họ trở thành những trợ thủ không thể thiếu. Còn có mười một lam tinh linh nữ tử tu luyện tại Mễ Lan, các nàng vẫn tự mình đi theo, chính là đưa các nàng đến Cầm thành thôi, nếu không những cô gái tinh linh đan thuần này rất khó sinh tồn trên đại lục. Được rồi, còn có Tô Lạp. Nếu có thể, cũng đưa hắn đến Cầm thành. Nghĩ đến Tô Lạp, Diệp Âm Trúc trong lòng không chỉ có chút chấn động, Hắc Phượng Hoàng nói qua, Tô Lạp chính là sư đệ nàng. Nếu thật sự là như thế. Tô Lạp kia chẳng phải cũng là đệ tử của ám tháp tháp chủ Tư Long sao? Trời ạ! Không phải chứ, người phụ nữ cùng bằng hữu tốt nhất làm mình lần đầu động tâm đều có liên quan đến ám tháp, không, sẽ không, nếu Tô Lạp là đệ tử của ám tháp tháp chủ. Tại sao còn muốn đến Mễ Lan ma vũ học viện học tập đây? Dám chắc là Hắc Phượng Hoàng gạt ta, nàng cùng Tô Lạp trong đó nhất định là có quan hệ. Hắc Phượng Hoàng, ngươi lại gạt ta đúng không? Bởi vì Tô Lạp cùng Hắc Phượng Hoàng hai cái tên này? Diệp Âm Trúc vốn bình tĩnh trở lại, tâm lại rối loạn, nhìn chân trời phía xa, vất vả lắm hắn mới dẹp bỏ mọi thứ ra khỏi tâm mình. Trước tiên cứ về Mễ Lan rồi nói sau, trở lại Mễ Lan là mình có thể thấy Tô Lạp, sau đó lại trở về Cầm thành, sớm ngày kiến lập thế lực của mình. Đại lục biến hoá khiến Diệp Âm Trúc trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn bây giờ muốn làm nhất là chuyên nhanh chóng đem Cầm thành kiến thiết, như vậy đó sẽ trở thành một miền đất hứa an toàn để bảo về thân nhân cùng bằng hữu của mình. Diệp Âm Trúc cũng không có long tranh đấu hơn thua. Nhưng hắn rất rõ ràng tại Long Khi Nổ Tư đại lục. Một mình bản thân thì thực lực còn xa mới đủ, chỉ có thành lập thế lực của mình, đủ thực lực để cùng đại lục đối kháng. Mới có thể sinh tồn tốt. Long Khi Nỗ Tư đại lục nhân loại quốc gia sắp phát sinh nội loạn, mặc dù với nhân loại có thể nói là tai nạn, những đồng thời cũng là cơ hội, thừa dịp các quốc gia nhân loại bị thương tổn, lấy Cầm thành làm căn cứ địa, đúng là lúc để phát động chiến tranh bình định Cực Bắc hoang nguyên. Đối phương cũng không có lực lượng lớn địa binh viên. Nhưng cẩn thận tính toán, bao gồm Tử, thú nhân tộc viễn cổ tứ đại thần thú đều ở cùng một chỗ, trong đó cũng kể đến chiến tranh cự thú Các Lạp Tây Tư cùng sơn lĩnh cự nhân Minh, hai người này đã là thập cấp ma thú trưởng thành. Dựa theo Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư vừa rồi xem ra là thực lực bình cấp. Kỳ thật chính là tương đương với nhân loại thứ thần cấp tồn tại. Có thượng cổ tứ đại thần thú áp trận, Còn có hơn trăm bỉ mông trợ trận, thực lực chinh phục Cực Bắc hoang nguyên mặc dù không có khả năng. Nhưng lực uy hiếp cũng là vô song. Nếu Tử cùng Thiểm Lôi cũng có khả năng đạt đến trình độ thập cấp. Chỉ có lực lượng cường hãn của thập cấp ma thú mới đủ cùng thú nhân tam đại bộ lạc kháng cự. Diệp Âm Trúc bây giờ còn nhớ rất kỹ lúc đầu bọn họ cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đánh một trận thảm thiết ra sao, tối hậu dưới sự đe dọa của mình mới khuất phục.