[Dịch] Cầm Đế

Chương 147 : 10 trận quyết thắng (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vị Linh Phong vào lúc Diệp Âm Trúc đề xuất để Vị Minh trưởng lão làm trọng tài mới minh bạch quan hệ lợi hại bên trong,lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc một cái. “Thái thượng trưởng lão. Ta còn có một yêu cầu. Ta muốn gặp nữ hoàng bệ hạ một lần. Ta và nàng vốn là hảo bằng hữu.” Diệp Âm Trúc nói. Vị Minh nhíu mày nói: “Điều này không thể, thân phận của nữ hoàng bệ hạ tôn quý như thế nào. Tuyệt không thể đơn độc gặp mình ngươi, nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, trường tỉ thí này sắp bắt đầu, thì nữ hoàng bệ hạ nhất định sẽ đến nơi quan chiến.” Trong mắt Diệp Âm Trúc lóe lên, “Vậy cũng được.” Vị Minh nói: “Thế đã quyết định, vậy để chúng ta đi đến chỗ rỗng rãi bên ngoài, Âm Trúc. Ngươi đi bảo người dị tộc chuẩn bị một chút. Chúng ta liền bắt đầu, giải quyết vấn đề nội bộ của Cầm Thành sớm một chút, chúng ta cũng đối ngoại nhất trí hơn.” Diệp Âm Trúc gật đầu. Đi ra ngoài, bất luận là các tông chủ của Đông Long Bát Tông hay là ba vị trưởng lão trên đài, lúc này căn bản không có một ai xem trọng hắn, trong mắt họ, thực lực của Đông Long Bát Tông cường đại ở mức độ nào, há là vài dị tộc bé nhỏ có thể so sánh. Nhưng bọn họ đâu có biết, Diệp Âm Trúc đối với ngọn nguồn của Đông Long Bát Tông phi thường quen thuộc, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã từng nói tỉ mỉ cho hắn, hiện tại các thứ truyền thừa của Đông Long Bát Tông, chẳng qua chỉ là da lông của Đông Long đế quốc năm xưa mà thôi, chân chính cường hoành vũ học của Đông Long đế quốc, đã sớm theo trận chiến hủy diệt và tổ tiên Thần Long của Đông Long đồng thời biến mất rồi. Tịnh không phải Đông Long không cường đại, mà là cường đại vũ học thất truyền mà thôi. Diệp Âm Trúc ra khỏi phủ đệ, rồi nhìn đến nơi xa, đại quân ba tộc đã sớm tập kết sẵn sàng, quân đội hơn vạn người bình tĩnh đứng ở đó, hình thành vô hình khí thế đối đầu với vũ kĩ tam tông trong Cầm Thành. Triển khai thân hình, hắn nhanh chóng quay về bên mấy người An Nhã, Tử, nói ra một lượt các việc trong hội nghị. “Sự tình đã như vậy, tham gia trường tỉ thí này hay không, ta không miễn cưỡng mọi người. Các ngươi quyết định đi.” Diệp Âm Trúc than một tiếng, đứng yên tại chỗ, trên thân phát ra vẻ cô tịch lạnh lẽo. “Ta không vấn đề.” Tử mở miệng nói, hắn đương nhiên biết hiện tại Âm Trúc có nhiều khó khăn, một bên là thân nhân, một bên là bằng hữu, hắn tuyệt không muốn thấy bất kì bên nào bị tổn thương. Đứng giữa, lúc này tâm tình của hắn có thể hiểu được, là huynh đệ tốt nhất của hắn, Tử tự nhiên minh bạch vào lúc này mình nên làm gì. An Nhã chậm rãi gật đầu nói: “Ta cũng không vấn đề. Ta tin các ngươi sẽ tìm được năng lực thắng lợi 6 trận này, Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngài nói sao?” Lỗ Đặc Tư vô tư gật đầu nói: “Đã muốn đánh thì đánh, ta tin Cầm Đế đại nhân sẽ không hại bọn ta.” Tử gật đầu nói: “Tốt. Cứ quyết định vậy đi, chúng ta chuẩn bị một chút, rồi lập tức bắt đầu.” “Chờ chút.” Sau khi do dự một chút, Diệp Âm Trúc vẫn kiến quyết ra quyết định, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại, một tầng dao động tinh thần nhu hòa từ mi tâm chậm rãi truyền xuống, chảy vào trong hai tay. Hai ánh sáng màu vàng bạc đồng thời từ hai tay hắn sáng lên. Hào quang chớp sáng, hai con sâu lớn thân dài hơn 1m, béo núc ních đã rơi trên mặt đất. Bọn chúng tựa hồ có phần mờ mịt, đầu chúng sáng chói. Nhìn Diệp Âm Trúc có phần không hiểu, thậm chí còn không ngừng há miệng hà hơi, bộ dạng vất vả khó khăn. Trên thân thể màu vàng nhạt, nhấp nháy phân biệt rõ ràng hiện ra hình dạng hoa văn màu vàng bạc, lai không có xuất hiện một chút nguyên tố dao động nào. Chính là hai Kim Giáp Cấm Trùng Thiểm và Lôi, dựa vào phương thức huyết khế kí túc ở trong thân thể Diệp Âm Trúc. Nhìn thấy hai Kim Giáp Cấm Trùng, Tử không khỏi giật mình kinh ngạc. Thiểm và Lôi lúc này, so với lần đầu hắn gặp, thể tích đã tăng lên hơn một lần. Dù trên thân tịnh không có phóng ra nguyên tố khí tức nào, nhưng thông qua cảm giác sắc bén của Tử Tinh Bỉ Mông, Tử cuối cùng cảm thụ được uy hiếp cường liệt từ thân thể bọn chúng. Nên biết, vào lần gặp nhau trước Thiểm, Lôi chẳng qua mới là thất cấp ma thú! Mà trình độ tiến hóa hiện tại của bọn chúng đã không khác mình chút nào, rõ ràng đã đạt đến trên cửu cấp. Tiến hóa nhanh chóng như vậy, trong ma thú tuyệt đối là biến thái. Kỳ thật, sau khi ly khai băng quyển, được lợi tốt nhất từ Diệp Âm Trúc tịnh không phải là Tử, người có đồng đẳng bản mệnh khế ước với hắn, mà lại là hai con sâu trước mắt. Thiểm Lôi với phương thức huyết khế trở thành khế ước ma thú của Diệp Âm Trúc. Tuy hoàn toàn là dạng bị nô dịch, nhưng cũng chính vì vậy, bọn chúng mới được cái tốt nhất từ thân thể Diệp Âm Trúc. Mỗi một lần thực lực Diệp Âm Trúc đề thăng, đếu mang đến cho bọn chúng năng lượng cực kỳ cường đại. Nhất là lần ở dưới Ám Tháp, lúc bị linh hồn xung kích mạnh mẽ, dưới tình huống ở cự ly gần, bọn chúng thu hoạch được cái tốt còn nhiều hơn so với Tử. Xét đến cùng, năng lượng bản thân của Kim Giáp Cấm Trùng chính là vô nguyên tố, đối với vô nguyên tố do Thần Nguyên Ma Pháp Bào lọc ra, tốc độ hấp thu so với Tử nhanh hơn nhiều, càng dễ dàng dung hợp. Sau khi Diệp Âm Trúc có Thần Nguyên Ma Pháp Bào, từ không khí hoặc từ hoàn cảnh bất đồng, vô nguyên tố lọc ra chỉ cần là bản thân hắn hấp thu không hết, sẽ đều bị Thiểm Lôi hấp thu sạch. Cho nên, xét trên mức độ tiến hóa, lúc này, hai Kim Giáp Cấm Trùng thậm chí còn trên cả Tử. Bề ngoài xem ra vô hại, nhưng chân chính thực lực của chúng lại cực kỳ khủng bố. Trong thất quốc thất bài vị chiến, nếu như không phải có năng lượng của Thiểm Lôi duy trì, thì Diệp Âm Trúc căn bản không thể kiên trì đến tối hậu. Chẳng qua chỉ là bọn chúng thật tại rất lười, mỗi ngày nằm trong tay Diệp Âm Trúc hấp thu vô nguyên tố chính là việc sung sướng nhất của bọn chúng. “Ba ba. Con mệt, con vẫn muốn ngủ.” Một thanh âm trung tính dễ nghe từ trong miệng Kim Giáp Cấm Trùng bên trái truyền ra. Nhìn hai tiểu gia hỏa khả ái, Diệp Âm Trúc ngồi xổm xuống. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thiểm, Lôi, nói: “Thiểm ngoan. Giúp ba ba một việc được hay không. Sau khi xong, các con lại tiếp tục quay về người ba ba mà ngủ. Cứ nói ngủ là chính, các con sẽ thành đần độn mất thôi.” Thiểm hấp háy con mắt nhỏ màu vàng, nhìn Diệp Âm Trúc, nói: “Thiểm không muốn biến thành ngốc, được rồi. Ba ba muốn chúng con giúp việc gì?” Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn khí tức, đem kế hoạch của mình nói rõ với bọn chúng. Hai Kim Giáp Cấm Trùng dù tâm lý tuổi tác còn nhỏ, nhưng cuối cùng cũng là ma thú rất có trí tuệ, rất nhanh đã minh bạch ý tứ của Diệp Âm Trúc. Đứng dậy trở lại, Diệp Âm Trúc nói với mọi người: “Thiểm và Lôi áp trận tối hậu. Bọn nó dù bản thân không có năng lực thi triển kĩ xảo, nhưng trong chớp mắt bạo phát ra lực công kích và bề ngoài đủ để mê hoặc đối thủ chí ít có thể đem đến cho chúng ta một trận thắng. Ngoài ra đều trông vào các vị. Có một điểm các vị nhất định cần chú ý, thiên vạn không được so kĩ xảo với tộc nhân của ta. Chỉ có dùng lực lượng để áp đảo hoàn toàn, mới có thể thu hoạch được thắng lợi.” Dù cho chỉ là Đông Long vũ kĩ tàn khuyết, cũng tuyệt không phải là một quốc gia nào hoặc là bản năng chiến đấu của ma thú có thể so sánh được. Lúc này, chúng nhân của Đông Long Bát Tông đã từ lĩnh chủ phủ đi ra, rất nhanh, chiến sĩ mặc giáp nhẹ của vũ kĩ tứ tông trong đó bao gồm cả Trúc Tông chiến sĩ xúm xít quanh khoảng hơn 300 ma pháp sư thân mặc trường bào, đi theo sau ba vị thái thượng trưởng lão và tông chủ các tông từ trong Cầm Thành đi ra, so với chiến sĩ bốn tộc của Cầm Thành còn xa mới bằng. Trong đó, có đủ người nhà của Diệp Âm Trúc. Tần Thương và Diệp Ly đứng ở bên cạnh, bình tĩnh xem xét. Bọn họ cũng đã biết được tin tức về 10 trận tỉ thí. Diệp Âm Trúc chậm rãi đi ra khoảng trống ở trung ương rộng khoảng 100m ở giữa song phương. “10 trận tỉ thí đã định, quy tắc tranh tài: cùng một người của song phương đã tranh tài thì không thể lại xuất chiến. Điểm đến liền ngừng. Mời các bên của Đông Long đế quốc và Cầm Thành phái xuất người đầu tiên của bên mình.” Đã phải tranh tài, hắn cũng không muốn bỏ lỡ thời gian, toàn bộ nên gắng kết thúc sớm. Vị Minh thái thượng trưởng lão trầm giọng nói: “Cầm Tông Tần Thương. Xuất chiến.” Tần Thương giật mình, ông không ngờ Vị Minh lại vừa chỉ mình. Nhưng, ông xét đến cùng cũng là Đông Long Bát Tông, cũng chính là một phần tử của Đông Long đế quốc. Đối với mệnh lệnh của thái thượng trưởng lão, vào lúc này, tuyệt không thể chống lại. Chẳng biết làm thế nào, đành chỉ chậm rãi từ phía Đông Long đế quốc đi ra. Chính vào lúc này, Diệp Âm Trúc nhìn thấy, trong sự bao bọc của ba vị thái thượng trưởng lão, có một thiếu nữ mặc quần dài màu trắng, tóc đen rủ thẳng sau lưng, khuôn mặt bị một vầng sáng màu nhũ bạch bao quanh, chỉ lộ ra đôi mắt đen lấp loáng băng lãnh quang mang. Hải Dương, là Hải Dương. Đối với Diệp Âm Trúc hắn, đơn giản là quá quen thuộc. Chớp mắt, trong lòng bốc lên một xung động khiến hắn muốn lao lên. Gặp lại Hải Dương, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, ở sâu trong lòng mình, Hải Dương chiếm cứ một vị trí rất là trọng yếu. Vị Minh thái thượng trưởng lão đã nói, nàng là người kế thừa duy nhất của Đông Long đế quốc hoàng thất huyết mạch, cũng nói, nàng hiện tại đã không còn người thân nào! Lúc ly khai Pháp Lam, mình khồng thể bảo hộ tốt Hải Dương, khiến nàng bị người của Đông Long đế quốc mang đi. Từ đó về sau, trong lòng Diệp Âm Trúc, nỗi nhớ Hải Dương cuối cùng thành cực kì cường liệt. Diệp Âm Trúc nhìn thấy Hải Dương, Hải Dương cũng tự nhiên nhìn thấy hắn. Nhãn thần băng lãnh lập tức biến thành nóng rực. Nhưng, được ba vị thái thượng trưởng lão bảo hộ ở giữa, nàng làm gì cũng không được. Chỉ có thể dùng nhãn thần đã dần nhu hòa của mình truyền đến Diệp Âm Trúc nỗi lòng mong nhớ và vui sướng. Tần Thương đã đi đến bên Diệp Âm Trúc không xa, “Âm Trúc. Bên Cầm Thành phái ai xuất chiến.” Thanh âm của Tần gia gia đem Diệp Âm Trúc từ ánh mắt phảng phất có thể dung hóa tinh thần của Hải Dương tỉnh lại, lườm Vị Minh thái thượng trưởng lão bên cạnh Hải Dương một cái, trong lòng thầm chửi ti bỉ. Trận đầu tiên lại để người quan trọng nhất với mình xuất chiến, đấy chẳng phải rõ ràng sắp xếp để chiếm tiện nghi sao? “Ta tới đây.” bên Cầm Thành, Lỗ Đặc Tư chầm chậm từ trong trận đi ra, kiện khải giáp cấp thần khí của hắn đã sửa lại tốt rồi, tay cầm chiến phủ chậm rãi tiến lên. Nhìn thấy người xuất chiến là Lỗ Đặc Tư, trong lòng Diệp Âm Trúc ngầm than một tiếng. Dù Tần gia gia vô pháp thi triển âm nhận giống như mình, nhưng xét đến cùng ông là lão sư của mình! Lỗ Đặc Tư ngay cả mình khi trước chỉ có lam cấp mà còn vô pháp chiến thắng, thì làm sao mà thắng được Tần gia gia, đại lục đệ nhất thần âm sư.