[Dịch] Cầm Đế

Chương 153 : Lục đạo chi quyết đệ nhất chiến : Kỵ (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc dừng cước bộ.nếu bây giờ có ai dùng thước để đo, nhất định sẽ kinh ngac phát hiện, bất luận là khoảng cách bốn phương hay là khoảng cách trước mặt Mễ Lan đại quân, đều giống nhau như đúc, không phải hắn cố ý tính toán ra kết quả mà đây là một loại cảm giác, một loại cảm giác đặc thù. Hai mắt chậm rãi mở ra, phía xa, trung ương tập đoàn phương bắc Mễ Lan Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái từ lúc Diệp Âm Trúc từ từ mở mắt tựa hồ thấy được hai đạo kim quang phóng ra, hai đạo kim quang này không có một chút tạp chất nào, cũng không chứa một chút tâm tình nào bên trong, ở đây giờ phút này tựa hồ như cả chiến trường đã dung hợp duy nhất, Mã Nhĩ Đế Ni rõ ràng cảm thấy tim mình đập tựa hồ xảy ra rất nhỏ biến hóa. “ Ta cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc của cầm thành, cũng đại biểu cho cầm thành, hướng Mễ Lan đế quốc phát khởi lục đạo chi quyết khiêu chiến, hoặc là thắng lợi hoặc là tử vong kết cục, trời chứng kiến, chúng thần chứng kiến, khế ước tại đây suốt đời không hủy.” Song phương đều im lặng, giờ khắc này tất cả đều trở nên yên tĩnh. Diệp Âm Trúc thanh âm hóa thành một vòng quyển tâm bay xa, rõ ràng truyền vào tai mỗi một cầm thành chiến sĩ, cũng đồng dạng truyền tới trong tai tập đoàn phương bắc Mễ Lan đế quốc ba mươi vạn chiến sĩ Tử thệ! Diệp Âm Trúc phát ra tử thệ, sẽ thắng lợi? sẽ tử vong? hắn dùng khế ước hoàn toàn đưa chính mình vào trong tuyệt cảnh. “Âm Trúc-“ trong mắt Hải Dương hai hàng lệ thủy chảy xuống. nàng khóc to muốn lao ra ngăn cản Diệp Âm Trúc, nhưng tay lại bị Lan Như Tuyết giữ lại Lan Như Tuyết vẻ mặt rất bình tĩnh, phảng phất như người phát thệ không phải cháu mình . “ Lan nãi nãi. Ngài tại sao lại cản ta. Sao lại để cho Diệp Âm Trúc phát tử thệ. “ Hải Dương rất muốn chạy ra giữa sân ngăn cản nam nhân của mình, nhưng lúc này trên bầu trời một đạo nhũ mầu quang mang mầu trắng đã cùng ngón tay Diệp Âm Trúc bắn ra trộn lẫn với máu tươi ở cùng một chỗ, quang mang khế ước đã hoàn toàn mang hắn bao phủ vào bên trong. Tại giờ khắc này đã không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi lời hắn phát thệ, cũng không có bất kì kẻ nào có thể ngăn cản tràng khuynh thành cuộc chiến này. Lan Như Tuyết nhẹ nhang nói: “ hắn làm như vậy là muốn bức bách chính mình không có đường lui hãm vào tuyệt cảnh, chỉ có như vậy mới đưa hắn bộc phát hoàn toàn lực lượng, nếu hắn thua thì có thể còn sống? hắn thua không chỉ có hắn chết, ngoại trừ ngươi dĩ ngoại, chúng ta mỗi người đều sẽ chết. kết cục nhất định sẽ là như vậy,cũng là chúng ta tiếp nhận hậu quả, nếu hắn thật sự thua, Nữ hoàng bệ hạ chúng ta sẽ an bài ngươi cùng dị tộc cầm thành rời đi, vĩnh viễn không được nghĩ đến báo thù, chỉ là bảo tồn cho Đông Long chúng ta tia huyết mạch cuối cùng. “ không. Ta không đi, hắn là nam nhân của ta, nam nhân của ta đã chết, ta là đàn bà của hắn có thể nào còn sống? cái gì là huyết mạch, cái gì là Đông Long cùng ta không có quan hệ, ta chính là ta, không nên sắp đặt cho ta một cái thân phận, ta là đàn bà của Diệp Âm Trúc vĩnh viễn là người của hắn, ta sẽ không theo lời các ngươi là Đông Long nữ hoàng, Hải Dương chính là Hải Dương, Hải Dương của Diệp Âm Trúc.” Hải Dương tâm tình kích động giọng nói cũng không thể bình tĩnh, bởi vì nàng biết, nếu Diệp Âm Trúc thật sự chết thì chính nàng cũng có thể ở bên hắn a! hắn đi đến đâu thì nàng cũng đi đến đó mãi mãi không rời. Đây cũng là suy nghĩ của nàng từ khi Diệp Âm Trúc dùng khả năng thần kỳ trợ giúp mình khôi phục lại dung nhan. Khi ánh sáng của khế ước lục đạo chi quyết dần tan đi,ai cũng biết đây là sự hạn chế của trận đánh cầm thành cùng Mễ Lan đế quốc, bất luận thắng hay bại đều phải tuân thủ theo quy tắc của lục đạo chi quyết. Thân ảnh thật lớn mầu lam từ đại quân của Mễ Lan bay lên trên không, Long dực rộng chừng mấy chục thước hướng hai bên triển khai, từ hơn mười thước độ cao,khoảng cách chỉ cách Diệp Âm Trúc hai mươi thước . Mã Nhĩ Đế Ni từ trên cao nhìn xuống Diệp Âm Trúc. “ Ta nguyên soái của Mễ Lan đế quốc Mã Nhĩ Đế Ni đại biểu cho đế quốc tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, trận chiến đầu tiên ngươi chọn lựa hình thức nào ? “ dựa theo quy củ của lục đạo chi quyết, khiêu chiến giả có quyền quyết định thứ tự của năm cuộc chiến đầu, cho nên Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái lúc này mới vừa hỏi. Diệp Âm Trúc ngửa đầu nhìn về phía Mã Nhĩ Đế Ni . Ngang nhiên nói: “ Trong tay trường thương, ở dưới tọa kỵ,tự cổ chí kim tung hoành ngang dọc,thiên hạ vô địch binh chủng là ai? Đệ nhất chiến sẽ là : Kỵ “ Nghe Diệp Âm Trúc đối với kỵ binh hình dung. Tung hoành quân lữ mấy chục năm Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái trong mắt quang mang đại phóng. “ Hay cho một câu binh chủng vô địch thiên hạ? Đúng là kỵ binh. Lục đạo chi quyết trận chiến đầu tiên kỵ chiến, ta sẽ bồi tiếp ngươi” Thanh âm toàn trường rung động.Mễ Lan đại quân có phần kinh hãi.Phải biết rằng Mã Nhĩ Đế Ni làm nguyến soái đại quân, một thân mạo hiểm, nếu hắn thua, thì đối với lục đạo chi quyết khiêu chiến mà nói, hoàn toàn không đơn giản nữa. Bất luận ở trên phương diện khí thế hay bất kỳ phương diện nào, đối với Diệp Âm Trúc sẽ vô cùng có lợi. Chẵng nhẽ Mã Nhĩ Đế Ni không biết rằng chính mình không nên xuất chiến?. Đương nhiên không, hắn hiển nhiên biết Diệp Âm Trúc lựa chọn trận đầu là kỵ chiến chính là trước tiên đánh bại chính mình hoàn toàn chèn ép sĩ khí của Mễ Lan đế quốc, nhưng hắn lại quyết định nghênh chiến. Làm người gánh vác Mễ lan Đế quốc nguyên soái, đối mặt với khiêu chiến hắn như thế nào có thể lùi bước? huống chi hắn không thừa nhận Diệp Âm Trúc trong kỵ chiến lại hơn chính mình, hắn là một gã ma pháp sư, cho dù là ma vũ song tu, nhưng chẵng nhẽ cái gì cũng tu luyện tốt? căn cứ vào lời nói của Áo Lợi Duy Lạp, Mã Nhĩ Đế Ni biết Diệp Âm Trúc vũ kỹ một điểm cũng không thể so sánh với ma pháp, mà tại Mễ Lan đế quốc, ngoại trừ Tây Đa Phu ra thì còn có ai vũ kỹ có thể hơn chính mình, huống chi cái mình am hiểu nhất là kỵ chiến. “ Nếu là kỵ chiến, thì tọa kỵ của ngươi đâu?”Mã Nhĩ Đế Ni tay cầm long thương, nhìn thẳng vào Diệp Âm Trúc, mặc dù hắn rất tự tin mình có thể thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không coi thường đối thủ. “ tọa kỵ của hắn ở đây.” Thanh âm trầm thấp hùng hậu vang vọng khắp nơi. một thân ảnh mầu tím nhanh như tia chớp từ cầm thành phi ra. Trong chớp mắt đã tới bên người Diệp Âm Trúc. Khi thấy người này xuất hiện, Mã Nhĩ Đế Ni không khỏi có chút sửng sốt, nhíu mày, “ ngươi nói ngươi là toạ kỵ của hắn?” Người đột nhiên lao ra, đi tới bên người Diệp Âm Trúc đúng là Tử, Tử lạnh lùng vuốt cằm “ không sai ta chính là tọa kỵ của hắn.” Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia quang mang nóng rực. “ không, ngươi là bạn ta, là huynh đệ của ta mới đúng.” Tử cùng Diệp Âm Trúc đồng thời ngước đầu lên, hai đạo quang mang đồng dạng trên không trung lóe ra, trong nháy mắt giao tập cùng một chỗ. Hình thành trên không trung một cây cầu đặc thù màu nhũ trắng, câu thông linh hồn của bọn họ với nhau. Mã Nhĩ Đế Ni hấp một ngụm không khí, lần đầu tiên hắn nhìn thấy được khế ước này, mặc dù không biết khế ước này là cái gì, nhưng rõ ràng thấy được rằng Tử với Diệp Âm Trúc có quan hệ khế ước, hơn nữa còn là một quan hệ ngang hàng khế ước, nói cách khác song phương có địa vị ngang hàng, xem ra từ hình thái của Tử thì tọa kỵ này của Diệp Âm Trúc cũng ít nhất là một ma thú cửu cấp, khó trách hắn đưa ra lục đạo chi quyết khiêu chiến, quả nhiên là có sát chiêu bí mật, đáng tiếc trong kỵ chiến mặc dù tọa kỵ rất trọng yếu nhưng cũng không phải là tuyệt đối. “Đã như vậy, chúng ta bắt đầu.” Mã Nhĩ Đế Ni lạnh nhạt nói vừa nhấc chân đứng trên lưng cự long, trên tay khẽ nhấc,đưa cây tử uy long thương hạ xuống lưng của cự long, Long thương trên lưng cửu cấp Thủy long điểm nhẹ, tọa kỵ rất ăn ý nhất thời vỗ long dực lui về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách song phương, Mã Nhĩ Đế Ni sở dĩ không có trực tiếp để cho cự long tiến lên phía trước, chính là không muốn chiếm tiện nghi của Diệp Âm Trúc, trong mắt hắn Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp dù sao cũng là vãn bối, càng huống chi, hắn thấy được An Nhã đang ở trận doanh của đối phương. Lúc trước Mã Nhĩ Đế Ni đã từng chỉ cho Diệp Âm Trúc một chút con đường tu luyện vũ kỹ. Hiện suy nghĩ lại, chuyện cũ như thoảng qua, chưa tới hai năm thời gian, lúc trước thanh niên kia cũng tại hơn mười vạn người hướng tới mình phát ra khiêu chiến. Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết Mã Nhĩ Đế Ni lúc này đang nghĩ cái gì, hắn chỉ biết là tại đây chính là lục đạo chi quyết mình tuyệt không thể thua. Tử đứng nguyên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào, trong phút chốc một đoàn tử quang chói mắt từ ngực hắn phát ra, quang mang mầu tím khổng lồ trong khoảnh khắc phủ khắp thân thế mỗi tấc da thịt. Sau một khắc thân thể hắn hoàn toàn bao phủ một mầu tím, mà mầu tím nãy tốc độ vô cùng kinh người tản nhanh ra xung quanh. Thân thể khổng lồ trong chớp mắt đã cao tới hai mươi lăm thước độ cao, cho dù so với thủy long của Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái cũng cao hơn vài phần. Tử tinh bỉ mông, một trong tứ đại thần thú, địch nhân của thần thánh cự long, vua của thú nhân trong truyền thuyết, lần đầu tiên, trên chiến trường không che giấu thân phận của chính mình, nhìn qua thân thể tử rất hoàn mĩ, mặc dù tất cả đều là tử tinh trạng thái, nhưng mỗi một bộ phận của cơ thể đều cường tráng hữu lực. Khi Tử xuất bản thể thì tử quang đồng thời bạo phát mạnh mẽ ra bốn phía, cũng không phải tử phát ra năng lượng mà bản thân hắn tự phát ra khí tức đặc hữu của tử tinh bỉ mông. Một tiếng rên rĩ tử phía dưới cũa Mã Nhĩ Đế Ni vang lên, hẳn là tọa kỵ đồng bọn hắn, con thủy long này chính là phản bội thủy long thành đi tới Mễ Lan đế quốc cùng Mã Nhĩ Đế Ni tiến hành khế ước hơn mười năm trước. Là thủy long trưởng lão cửu cấp thủy hệ cự long thân thể khổng lồ, dưới uy áp của tử tinh bỉ mông vẫn kịch liệt run rẩy. Hắn vốn có cường đại long tức nhưng lúc này cũng không chống đỡ được thân thể chính mình, không chịu khống chế của bản thân lảo đảo lui về phía sau, hai chân mầu lam lúc đó không ngừng kịch liệt run rẩy, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Tử một cái. Tử tinh bỉ mông xuất hiện mang lại hiệu quả tuyệt đối, rung động cả cầm thành. Đông Long bát tông tông chủ khi thấy tình huống này tất cả đều giật mình mở to hai mắt nhìn, nhất là vị cúc tông tông chủ Vị Linh Phong kia đã từng giao thủ với Tử, lúc này càng trợn mắt há mồm tự nhủ. “đây là quái vật gì? Đây thật chính thức hình dáng của hắn? Tử chỉ lẳng lặng đứng ở nơi này, lúc này khí tức hắn đã truyền ra xa, không chỉ có cửu cấp cự long lui về phía sau, trung ương quân đoàn phương bắc Mễ Lan đế quốc cách Tử gần nhất là kỵ binh quân đoàn, toàn bộ tọa kỵ đều phát ra một tiếng rên rỉ, dưới áp bức vô cùng mạnh mẽ của tử tinh bỉ mông, trong lúc nhất thời vô số tọa kỵ đã ngã xuống. Đừng nói là ma thú bình thường cho dù có ngàn long kỵ binh đại đội tuần long cũng chính mình hai chân không nghe điều khiển mà kịch liệt run rẩy, cho dù chủ nhân của bọn chúng điều khiển thế nào cũng kiên quyết không dám ngẩng đầu, chỉ có mười sáu cự long của long kỵ tướng còn hoàn hảo chút ít, nhưng cũng không như bình thường mà hai chân cũng không ngừng run rẩy.