[Dịch] Cầm Đế

Chương 166 : Tô Lạp, làm mối cho ta và sư tỷ ngươi nhé (phần1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “ cái này thật sự là tốt quá, có được lực lượng này, tương lai Cầm thành không thể nghi ngờ càng thêm tươi sáng.” An Nhã nói: “ Kỳ thật, Đức Lỗ Y tứ đại chủng tộc này còn không phải là tinh linh tộc chúng ta chung cực lực lượng. Muốn có được chung cực tinh linh cường giả, cũng phải đợi tánh mạng cổ thụ đề thăng tới tối chung vĩnh hằng chi thụ mới được, tới khi đó, tinh linh tộc lưỡng đại chung cực thủ hộ thần chúng ta tựu sẽ bị khí tức của vĩnh hằng chi thụ hấp dẫn đến.” Một bên Minh nói: “ tinh linh tộc chung cực thủ hộ giả. An Nhã tiểu thư, ngươi chỉ đích hẳn là tinh linh long và song đầu kỳ mỹ lạp ba.” An Nhã nói: “ Đúng vậy, Tinh linh long bản thân lực công kích không mạnh, ma pháp năng lực cũng rất bình thường, cũng không có năng lực chiến đấu cường đại như long tộc. Nhưng là, Tinh Linh long lại cùng Bích Ngọc ma long đều gọi là long tộc sát thủ. Chính là bởi vì nó không bị cái gì hạn chế cấm ma lĩnh vực, tại bên trong cấm ma lĩnh vực của Tinh Linh long, bất cứ ma pháp gì đều không cách nào thi triển, nhất là ảnh hưởng đối với long tộc, tại bên trong cấm ma lĩnh vực của Tinh Linh long. Bọn họ chẳng những không cách nào thi triển ma pháp, hơn nữa còn cảm giác suy yếu mãnh liệt. Ngay cả ba phần lực lượng lúc bình thường đều không thể dụng xuất, Tinh Linh long lại xưng là ma pháp sư sát thủ, ma pháp sư gặp phải Tinh Linh long. Cũng chỉ có một đường là chờ chết, đáng tiếc, Tinh Linh long phòng ngự quá kém. Phải tất yếu cùng chiến sĩ chủng tộc phối hợp mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, ở đây ta sẽ nói tác dụng của ác điểu Đức Lỗ Y. Tinh Ling long tiếp nhận chỉ dẫn và mệnh lệnh của ác điểu Đức Đỗ Y. Cho dù ta làm tinh linh nữ vương cũng không thể lệnh Tinh Linh long chiến đấu.” Diệp Âm Trúc giật mình nhìn An Nhã. Vốn hắn thấy Tinh linh tộc cùng ải nhân tộc, địa tinh bộ lạc đều không sai biệt lắm. Chỉ là năng lực riêng biệt bất đồng mà thôi, nhưng từ ngày xuất hiện Đức Lỗ Y mà thấy, tinh linh tôc chân chánh thực lực hiễn nhiên vượt xa hai tộc trên. Khó trách lúc trước An Kỳ nhất định trọng yếu có được sanh mệnh cổ thụ này. Không có tính mạng cổ thụ này thì sẽ không có được sự ủng hộ của Đức Lỗ Y, đây chính là mấu chốt của vấn đề. An Nhã nói: “ Đáng tiếc, Tinh Linh long số lượng rất ít, cho dù viễn cổ chi thụ tiến hóa thành vĩnh hằng chi thụ , triệu hoán Tinh Linh long đến cũng không nhiều lắm, ta thấy, tác dụng lớn hơn trái lại là Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp, tựa như ác điểu Đức Lỗ Y cùng Tinh Linh Long là một dạng đồng bọn mật thiết, Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp cùng giác ưng cũng là đồng bọn mật thiết. Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp kỳ thật có thể ly’giải thành song đầu long, bọn họ thực tế lực chiến đấu đủ đề cùng bát cấp cự long so sánh, mặc dù không có ma pháp long ngữ, nhưng bọn hắn hai đầu phát ra lôi điện chi lực. Cũng là phát ra ngay tức thời, tại chiến trường lực công kích cực kỳ kinh người, nếu có thể có một trăm Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp phối hợp giác ưng thú tạo thành không quân tương lai của Cầm thành chúng ta. Vậy, ta dám nói, trừ phi là thất long thành đều đến. Nếu không Cầm thành chúng ta không quân chính là tồn tại vô địch, bản thân năng lực phi hành của tinh linh tộc chúng ta được bằng hữu đại tự nhiên chiếu cố, căn bản không e ngại tình trạng áp bức gì. Cho nên, cho dù là thần thánh cự long, trong khi đối mặt với số đông Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn chiến đấu.” Vĩnh hằng chi thụ , là vĩnh hằng chi thụ , “ An Nhã tỷ tỷ, vậy viễn cổ chi thụ đến tột cùng lúc nào có thể tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ đây?” An Nhã than nhẹ một tiếng, nói: “ thẳng thắn mà nói, ta cũng không biết. Sanh mệnh cổ thụ tích lũy nhiều năm, tích trữ năng lượng mới trợ giúp nó tiến hóa thành Viễn Cổ chi thụ như hiện tại. Từ Viễn Cổ chi thụ tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ hiển nhiên là khó khăn hơn, thẳng thắn nói cho ngươi. Tinh linh tộc chúng ta đã hơn một ngàn năm không có xuất hiện Vĩnh hằng chi thụ , Vĩnh hằng chi thụ , phải cần Sanh Mệnh chi thủy tưới lên, nhưng ta bây giờ căn bản không biết Sanh Mệnh chi thủy ở địa phương nào, hơn nữa, Sanh Mệnh chi thủy tưới lên một lần, chỉ có thể để cho Viễn Cổ chi thụ trở thành Vĩnh hằng chi thụ trong thời gian một tháng, một tháng sau nếu không có Sanh Mệnh chi thủy duy trì. Vĩnh Hằng chi thụ sẽ thối hóa.” Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: “ chẳng lẻ căn bản không có phương pháp giải quyết sao?” An Nhã nói: “ Vẫn có cách, nhưng thật sự là quá khó khăn, trừ phi có Sanh Mệnh chi thủy nguyên tuyền và Sanh mệnh chi thạch cấy vào bên trong Viễn Cổ chi thụ, Viễn Cổ chi thụ hấp thu năng lượng của Sanh Mệnh chi thạch, hình thành một cái tuần hoàn hấp thu chuyến hóa tái phóng thích. Mới có thể vĩnh viễn trở thành Vĩnh Hằng chi thụ, chỉ là. Trước không nói là chạy đi đâu để tìm Sanh Mệnh chi thủy, ngay cả nếu tìm thấy. Muốn lấy được Sanh mệnh chi thạch cũng thật sự quá khó quá khó.” Diệp Âm Trúc trong lòng nhất động. Nói: “ ta nghe nói phàm là bảo vật đều sẽ có cường đại ma thú thủ hộ, chẳng lẽ Sanh Mệnh chi thủy này cũng là…?” An Nhã gật đầu, nói: “ Chính vậy, Sanh Mệnh chi thủy này là từ hạch tâm của Sanh Mệnh chi thạch hình thành một loại nước suối, tại cả Long Khi Nỗ Tư đại lục, cũng chỉ có một Sanh Mệnh chi tuyền, kỳ lạ là, Sanh Mệnh chi tuyền này tựa hồ tùy thời đều di động. Căn bản không có ai có thể nắm chắc vị trí chuẩn xác của nó. Tổ tiên của ta cũng chỉ là ngàn năm trước thấy qua Sanh Mệnh chi tuyền, cầu xin được một chút Sanh Mệnh chi thủy để cho Viễn Cổ chi thụ tạm thời tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ mà thôi, nhưng sau lại đi tìm Sanh Mệnh chi tuyền, nhưng phát hiện nó đã tiêu mật, Sanh Mệnh chi tuyền là thủ hộ giả cho chính nó. Đó là một loại được xưng là long thần cường đại sinh vật, tuyệt không là chúng ta có khả năng đối kháng.” Nghe được hai chữ long thần. Tử và Minh trong mắt đồng thời toát ra vẻ hoảng sợ, sắc mặc nhìn qua đều cực kì khó coi. “ Long Thần? Chẳng lẻ so với thần thánh cự long còn mạnh hơn sao?” Diệp Âm Trúc hỏi. An Nhã nói: “ Căn cứ vào ghi chép do tổ tiên chúng ta lưu lại, thần thánh cự long tại trước mặt long thần, căn bản là con kiến mà thôi, long thần cũng là tồn tại cường đại nhất trên đại lục này của chúng ta, chỉ bất quá nó vĩnh viễn đều sẽ không ly khai Sanh Mệnh chi tuyền mà thôi. Cũng sẽ không chủ động công kích sinh vật gì cả, nó chính là mối kết hợp thân thể tương đồng với Sanh Mệnh chi tuyền, Sanh Mệnh chi tuyền là chân chánh thiên tài địa bảo. Trong truyền thuyết. Cho dù là người chết, chỉ cần linh hồn vẫn còn. Ba giọt Sanh Mệnh chi tuyền có thể từ chết sống lại. Bảo vật như vậy kỳ thật thường nhân có khả năng có được ư? Đó là chưa nói đến phần hạch tâm của nó, bây giờ ta chỉ hy vọng có thể có cơ hội có được dù chỉ là một giọt Sanh Mệnh chi thủy. Để cho Vĩnh hằng chi thụ tái xuất hiện. Tiến hóa Vĩnh hằng chi thụ , là tâm nguyện lớn nhất của những đại tinh linh vương tiền nhiệm. Ít nhất tại trong một tháng thời gian, chúng ta cũng có thể gọi về một ít Tinh Linh Long cùng Song Đầu Kỳ Mỹ Lạp, cho dù số lượng ít một chút, cũng sẽ tăng cường thật lớn lực lượng Cầm thành chúng ta.” Nghe An Nhã nói xong, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra tia suy tư. Thần thánh cự long đã là thập cấp tồn tại, thập cấp thần thành cự long tại trước mặt long thần đều là con kiến. Vậy long thần này thực lực cường đại đến cái cấp gì đây? Chẳng lẽ nó có thể là tồn tại siêu việt thứ thần cấp, trở thành chân chánh thần? Nếu là như vậy mà nói, cơ hồ có thể so sánh cùng với thần long vương của tổ tiên mình. An Nhã hít sâu một hơi, đem tâm thần chính mình đối với việc chờ đợi Vĩnh hằng chi thụ quay trở về. “ Tốt lắm, trước đừng nghĩ nhiều như vậy, Âm Trúc. Nói kế hoạch của ngươi, ngươi ngày mai muốn dẫn tỷ phu cùng Minh đi ra ngoài làm gì?” Diệp Âm Trúc nói: “ ta phải đến băng sâm tại Cực Bắc hoang nguyên một lần nữa. Tìm kiếm tọa kỵ cho ba trăm tử thần chiến sĩ của ta.” An Nhã sửng sốt, nói: “ nói như vậy ngươi đã có mục tiêu sao?” Diệp Âm Trúc gật đầu, “ có được áp lực của Tử và Minh, ta tin tưởng hành trình này cũng sẽ không quá khó khăn, ba trăm tử thần chiến sỹ là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ nhất trong tay ta, ít nhất trước mắt là như thế, nhưng bọn hắn lại chánh thức thiếu mất tọa kỵ cường đại. Mặc dù bọn họ nhân số cũng không nhiều, nhưng sau khi trải qua nhiều lần tẩy lễ, lực chiến đấu của bọn họ thậm chí còn cao hơn cả tinh duệ của Đông Long bát tông, như vậy nếu lực lượng phối hợp với trang bị tốt nhất. Thì cũng là tồn tại gần như vô địch. Cũng là trong tay ta có phong duệ lực lượng chi nhận. Lần này trước đến Phật La, chúng ta dù sao là muốn cùng cái quốc gia đó là địch. Không có đủ lực lượng làm sao đi, An Nhã tỷ tỷ. Đức Lỗ Y chiến sĩ của ngươi cho ta hai trăm tên lợi trảo Đức Lỗ Y, ba trăm ác điểu Đức Lỗ Y, năm trăm Thụ Yêu Đức Lỗ Y cùng một ngàn Chích Giác Ưng Ba, hơn nữa quân đoàn bỉ mông của Tử, cùng ba trăm tử thần và năm trăm Đông Long tinh duệ trong tay ta, lực lượng này nhân số mặc dù không nhiều lắm. Nhưng không một binh chủng nào không phải là cường đại nhất, có một ngàn đầu Giác Ưng, chúng ta tùy thời có thể chuyển chiến nam bắc. Tại địa phương địch nhân bạc nhược nhất cho bọn hắn một đao hiểm độc.” An Nhã tán thưởng nói: “ ta tán thành loại chiến pháp tinh duệ này của ngươi. Như vậy có thể tránh cho chúng ta tự thân tổn thượng, cũng có thể rất có hiệu quả đả kích địch nhân. Như vậy đi. Ngươi cũng lấy theo mười hai tinh linh nữ tế ti của ta, chỉ cần tác chiến trong hoàn cảnh tự nhiên tại sâm lâm. Các nàng tất có khả năng gây cho ngươi trợ giúp rất lơn, như vậy một đội quân liên kết đơn lẻ, mặc dù không cách nào mặt trước cùng Phật La vương quốc đối kháng, nhưng tuyệt đối sẽ làm Phật La vương quốc đau đầu đến chết.” Diệp Âm Trúc khóe miệng toát ra một tia cười nhạt, thời khắc báo thù đã tới. Sanh Mệnh chi thủy, ngươi ở tại địa phương nào vậy? Vừa rồi khi An Nhã nói ba giọt Sanh Mệnh chi thủy có thể làm sống lại tồn tại có linh hồn thì, Diệp Âm Trúc trước hết nghĩ đến. Chính là cái chết của bốn mươi ba vị ma pháp sư huynh đệ nọ. Linh hồn bọn họ bây giờ còn ở trong Đại Thánh Di Âm cầm. Nếu có thể tìm được Sanh Mệnh chi thủy mà nói. Chinh mình có cơ hội đưa bọn họ sống lại, đáng tiếc, bình thường linh hồn chiến sĩ quá nhỏ yếu, lúc trước năm trăm tử thần chiến sĩ chết đi vĩnh viễn cũng không có hy vọng sống lại. Có Đức Lỗ Y của An Nhã ủng hộ, khiến Diệp Âm Trúc đối với tương lai Cầm thành rõ ràng lên rất nhiều. Sau khi trở về lĩnh chủ phủ, hắn lại triệu Vi Minh thái thượng trưởng lão thương nghị một chút, ngoại trừ lần này ra ngoài mang theo một ngàn Giác Ưng. Hắn để cho Vi Minh trưởng lão ưu tiên chọn lựa ra mấy ngàn Đông Long tinh duệ cùng tinh linh tộc Đức Lỗ Y hợp luyện. Trong tứ đại chủng tộc Đức Lỗ Y, Giáp Ưng có thể kỳ thừa, lợi trảo Đức Lỗ Y khi hóa thân thành cũng có thể đồng dạng với cự hùng, vô hình trung khiến Diệp Âm Trúc giải quyết vấn đề rất lớn là kỵ binh, loại kỵ binh đặc chủng này chính là vương bài chân chính của hắn sau này chinh chiến đại lục. Sự bận rộn quả thực khiến thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Khi màn đêm phủ xuống, bên trong lĩnh chủ phủ Diệp Âm Trúc rốt cục có thể ngồi xuống thì, trận trận cảm giác mệt mỏi làm hắn không thể lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Một cổ hương khí nhàn nhạt từ bên ngoài truyền đến. Diệp Âm Trúc hít cái mũi, “ Tô Lap, mau tới, ta chắc là chết đói mất.” Tô Lạp nâng một cái khay bàn đi đến, mặt trên có bốn loại rau tươi và thức ăn chính, đi tới bên người Diệp Âm Trúc đặt xuống. Nói: “ ngươi là ngạ tử quỷ đầu thai sao? Luôn như một con heo vậy.” Diệp Âm Trúc a a cười. Nói: “ Ngươi cho ta là ngạ tử quỷ cũng không có gì. Ta bây giờ vẫn còn đang phát triển a! Không ăn nhiều một chút như thế nào chịu được?” Tô Lạp sửng sốt, ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, nàng đột nhiên nhớ tới. Diệp Âm Trúc năm nay bất quá mới mười tám tuổi a! Nhưng là, hắn trên lưng đã gánh nhiều thứ lắm. Bề ngoài, hắn tựa hồ cùng chính mình vào lần gặp mặt đầu tiên trước đây cũng không có khác biệt quá lớn. Thậm chí so với trước kia thì càng thêm anh tuấn. Nhưng là, hắn lúc trước thanh thuần, đến cái quan hệ nam nữ kia một chút cũng không hiểu ,bây giờ trở thành Cầm thành lĩnh chủ, thống ngự các tộc cường giả, thậm chí bằng vào lực lượng chính mình đánh lui Mễ Lan ba mươi vạn đại quân, biến hóa này thật sự quá to lớn. Hắn rất mệt mỏi, không phải trên phương diện thân thể, mà là trên phương diện tinh thần. Hắn chịu đựng nhiều lắm, ánh mắt hắn mặc dù trong suốt, nhưng trong nét trong suốt thâm thúy nọ lại hơn vài phần tang thương, mài dũa không thể nghi ngờ có thể để cho một người phát triển nhanh hơn. Nhưng Âm Trúc phải chịu đựng có lẽ nhiều lắm. Nghĩ vậy, Tô Lạp không nhịn được đau lòng vô cớ, nàng thậm chí ảo tưởng rằng chính mình có thể cùng Âm Trúc cùng nhau buông bỏ tất cả, tìm một địa phương không người ở qua lại vậy có một cuộc sống vô ưu vô lự, nhưng cái này hiển nhiên là không thật, bất luận là hắn hay chính mình. Điều có nhiều thứ không thể buông bỏ, huống chi, sanh mệnh và linh hồn chính mình đều đã… “ Tô Lạp. Ngươi như thế nào không ăn? Rất ngon a!” Diệp Âm Trúc nói đã kéo Tô Lạp từ trong suy nghĩ trở lại. Nàng miễn cưỡng cười, nói: “ ngươi thích ăn là tốt rồi, ta không đói, ăn nhiều một chút.” Vừa nói nàng gắp một khối sườn lợn chua mà Âm Trúc thích ăn nhất vào trong chén của hắn. “ Âm Trúc.” Đúng lúc này thì, Hải Dương đột nhiên từ ngoài cửa đi đến, thấy một màn Tôp Lạp gắp sườn lợn cho Diệp Âm Trúc, một khắc nàng nghĩ chính mình tựa hồ có chút hoa mắt, bởi vì nàng từ trong mắt Tô Lạp thấy được tia ôn nhu, trong lòng nổi lên một tia bất an khác thường, bước nhanh tới trước mặt Diệp Âm Trúc và Tô Lạp. “ Hải Dương. Ngươi ăn cơm chưa? Đến đây, cùng ăn.” Diệp Âm Trúc nhiệt tình tiếp đón Hải Dương.