[Dịch] Cầm Đế
Năng lượng của Thần long vương dù sao cũng là có hạn… Trước hết để cho quân đoàn tinh anh chủ chiến hưởng thụ năng lượng của phụ gia kháng tính hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Mà đám binh lính tương đối bình thường còn lại sẽ phải đợi đến khi pháo đài kiến thiết đến một quy mô nhất định, hơn nữa còn có Sinh Mạng Cổ thụ lớn đến một mức nào đó, cải tạo hoàn cảnh đủ thích hợp thì mới tiến vào Thâm Uyên vị diện. Đợi toàn bộ Long kỵ binh đi qua thông đạo tiến vào Thâm Uyên vị diện hơn một ngày. Diệp Âm Trúc hạ lệnh sau đó đại quân tiếp tục chia nhau lần lượt tiến vào. Đoàn quân còn lại này chia do hai vị phó soái là Áo Lợi Duy Lạp cùng Khắc Lỗ Tư chỉ huy, nhằm giảm bớt áp lực công việc của Diệp Âm Trúc. Hai ngày sau, Diệp Âm Trúc đã an bài một quân đoàn năm mươi vạn quân hỗn hợp của cả nhân loại cùng Thú nhân tiến vào Thâm Uyên vị diện. Hắn cũng đã có chút mệt mỏi, suốt ba ngày nay, hắn chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi chợp mắt đôi chút. Đang lúc hắn định nghỉ ngơi một chút nữa, sau đó quay lại Thâm Uyên vị diện xem xét tình hình kiến thiết căn cứ, bên tai văng vẳng tiếng gọi của Tiểu Long Nữ.
- Diệp Âm Trúc, lão già kia gọi ngươi!
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn về phía Tiểu Long Nữ, không khỏi cau mày lại. Bất luận thế nào, Thần long vương cũng là cha nàng, phải nghe nàng gọi Thần long vương là lão già nọ, lão già kia, thân là Thần long truyền nhân như Diệp Âm Trúc trong lòng chắc chắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù sao nàng ta cũng là phụ nữ, hơn nữa Thần long vương lại không có ý kiến gì, hắn nhúng tay can thiệp chuyện gia đình bọn họ cũng không ổn. Người nhẹ nhàng bay lên, Diệp Âm Trúc đi theo Tiểu Long Nữ tới lối vào thông đạo. Lúc này kim sắc quang mang bao phủ lối vào thông đạo đã trở nên nhạt hơn rất nhiều. Thân thể cự long làm từ kim sắc năng lượng cũng dần dần biến đổi trở nên trong suốt. Khí thế phát ra từ linh hồn của Thần long vương tựa hồ cũng yếu bớt đi nhiều.
- Thần long vương, hiện giờ người thế nào? Diệp Âm Trúc quan tâm hỏi.
Thần long vương cười khổ nói:
- Không nghĩ tới làm phép kháng quang hoàn lại tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, mới có trên trăm vạn sinh vật ta đã có vẻ chịu không nổi nữa. Ta muốn bảo tồn lại một số năng lượng cần thiết để rót vào trong thông đạo. Duy trì sự đóng mở của nó. Âm Trúc, ta bảo Tiểu Long nữ gọi ngươi tới đây là có một số chuyện muốn nói cho hai người các ngươi.
Diệp Âm Trúc trong lòng trầm xuống một chút. Từ ngữ khí của Thần long vương hắn lờ mờ có dự cảm không lành.
- Thần long vương, người cứ nói. Có điều gì yêu cầu ta làm chăng?
Kim sắc quang mang lóe lên. Một khắc sau, Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ phát hiện mình đã bước vào trong một không gian Kim sắc.Tràn ngập không gian đều là ánh sáng vàng nhu hòa cùng năng lượng ba động lưu chuyển trong không khí. Ánh sáng chợt lóe, một lão già râu tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ. Lão mặc một thân trường bào màu vàng nhạt, nhìn có vẻ rất cổ xưa. Khuôn mặt nhìn thoáng qua có vẻ rất già nhưng ánh mắt lại có thần quang lấp lánh.
- Không cần kinh ngạc, đây là lĩnh vực của ta. Nếu sau này các ngươi có cơ hội tiến vào Thần cấp cũng sẽ sở hữu lĩnh vực của chính mình như vậy. Trong lĩnh vực này, thần lực có thể phóng thích đạt trình độ tối đa, và cũng là nơi tốt nhất để bảo vệ chính mình. Nếu ta không có lĩnh vực này, chỉ sợ linh hồn đã sớm tiêu tán. Thứ các ngươi nhìn thấy lúc này chính là hình thái linh hồn của ta.
Diệp Âm Trúc khom người lại một chút hướng về Thần long vương hành lễ nhưng Tiểu Long Nữ thì sắc mặt chỉ hơi biến đổi một chút, ngoài ra nhìn Thần long vương cũng không tỏ vẻ gì khác. Thần Long vương quay qua Tiểu Long Nữ, than nhẹ một tiếng:
- Ta biết con vẫn luôn trách ta. Là ta có lỗi với con. Nhưng trong tình huống như vậy, ta quả thực không có lựa chọn khác. Lúc ấy, vì bảo vệ tính mạng cho con, ta đã cố gắng hết sức mình rồi.
Tiểu Long Nữ cúi đầu:
- Không cần nói vậy. Ngài tìm chúng ta có chuyện gì?
Thần Long vương cười nhạt, đột nhiên vung hai tay, hai đạo kim quang tỏa ra phóng thẳng vào mi tâm của Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ. Nhất thời hai cỗ linh hồn lực mênh mông xâm nhập vào tinh thần chi hải của hai ngươi. Phút chốc sau đã dung nhập với linh hồn lạc ấn. Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được. Trong tinh thần chi hải của mình như được ghi thêm một chút ký ức về phong ấn thông đạo, trong đó cũng có cả phương pháp đóng và mở cửa thông đạo.
Thần long vương nói:
- Thông đạo giữa Long Khi Nỗ Tư đại lục cùng Thâm Uyên vị diện này, trải qua ngàn năm năng lượng của ta bao phủ, hiện giờ đã có thể hoàn toàn khống chế. Phương pháp khống chế ta đã khắc sâu trong ký ức của các ngươi. Muốn mở hoặc đóng thông đạo, đầu tiên các ngươi phải có năng lượng đạt chuẩn Thứ thần cấp, tiếp theo chính là phương pháp mở hoặc đóng cửa. Lần thánh chiến này nếu thắng dĩ nhiên là tốt, còn lỡ khi thất bại, các ngươi cũng có thể dẫn dắt chiến sĩ các tộc quay lại Long Khi Nỗ Tư đại lục rồi phong bế thông đạo. Cho dù Thâm Uyên vị diện có cường giả Thần cấp, muốn công phá thông đạo này cũng không dễ mà làm nổi. Cũng có thể bảo trì cho Long Khi Nỗ Tư đại lục này bình yên hơn ngàn năm nữa.
Diệp Âm Trúc trong lòng trầm xuống:
- Thần long vương, ngài nói cho chúng ta biết điều này làm gì, phong ấn đã có ngài chủ trì, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Thần long vương mỉm cười, vẻ mặt già nua lộ vẻ bi thương, tràn ngập khắp gương mặt:
- Tộc nhân của ta đều đã ra đi trước ta lâu như vậy. Thân thể của ta cũng đã sớm không còn, chính là lúc phải đi theo bọn họ rồi. Ta thân là tộc trưởng, chẳng lẽ ta lại cam lòng để cho bọn họ thủy chung vẫn là quần long vô thủ hay sao? Lần này có lẽ là cơ hội duy nhất của Đông Long tộc chúng ta. Ta tuyệt không muốn thấy tình huống thất bại phát sinh. Ta sẽ đem hết lực lượng còn lại của mình phụ trợ ngươi đạt được thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến này.
Nói đến đây, Thần long vương ngừng lại một chút. Diệp Âm Trúc đang định lên tiếng thì bị lão ngăn lại. Đồng thời, Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ phát hiện thân thể của mình đã mất đi năng lực di động, cũng bị hoàn toàn khống chế. Phải biết rằng, Diệp Âm Trúc là Thứ thần cấp ngũ giai, Tiểu Long Nữ là Thứ thần cấp đỉnh phong. Có thể đồng thời phong ấn thân thể của cả hai người, năng lượng tồn tại này hẳn phải là vô cùng kinh khủng.
- Không cần nói thêm gì nữa. Từ khi lựa chọn ngươi, ta đã sớm có quyết định này rồi. Năng lượng cần có để duy trì linh hồn lực của ta hao phí rất lớn. Bây giờ, ta sẽ đem linh hồn lực cuối cùng của mình truyền cho các ngươi, làm cho linh hồn của các ngươi trở nên cường đại. Phong ấn thông đạo ngoại trừ năng lượng đủ cho việc đóng mở cửa, sau khi linh hồn ta tan biến cũng vẫn còn đủ sức duy trì phụ gia đề kháng quang hoàn cho ba trăm vạn chiến sĩ nhân loại. Thánh chiến thành bại thế nào, ta giao cho các ngươi. Âm Trúc, nếu ngươi muốn báo đáp ta, vậy giúp ta chiếu cố Long Nữ. Nó là thành viên cuối cùng của Thần long tộc, cũng là con gái duy nhất của ta và là mối lo cuối cùng của ta tại nhân gian.
Linh hồn Thần long vương biến hình thành lão nhân, mặc dù phong ấn làm cho Tiểu Long Nữ cùng Diệp Âm Trúc bất động, ánh mắt của lão nhìn hai người tràn ngập tình cảm hiền hòa cùng cổ vũ nhưng tận sâu trong lại lóe ra thần sắc cực kì kiên quyết. Hiển nhiên đã sớm hạ quyết tâm làm như vậy. Diệp Âm Trúc cảm thấy sợ hãi trong lòng. Hắn mơ hồ hiểu được Thần long vương định làm gì nhưng bây giờ hắn không có nửa phần cơ hội để ngăn cản. Ngay cả năng lực để nói chuyện cũng bị Thần long vương hạn chế, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa kim sắc bùng lên ngày càng mãnh liệt xung quanh thân thể của Đông Long tổ thần. Lúc trước, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn từng thiêu đốt ngọn lửa linh hồn của chính mình. Cảm giác này đối với Diệp Âm Trúc là cực kì quen thuộc. Bất quá lúc này Thần long vương cũng làm tương tự như thế. Chỉ có điều, ngọn lửa linh hồn của lão so với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thì hùng hậu hơn nhiều. Ánh lửa kim sắc trong nháy mắt trải rộng khắp cả không gian, cơ hồ muốn nuốt chửng luôn cả thân thể của Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ.
Nhìn ngọn lửa mạnh mẽ vậy nhưng không hề có cảm giác nóng bỏng mà chỉ có ấm áp nhu hòa. Ngọn lửa mang theo luồng năng lượng ấm áp này từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể bọn họ. Từng vòng ánh sáng kim sắc cuộn xoáy từ dưới chân hai người lên thẳng đỉnh đầu.