[Dịch] Cầm Đế

Chương 35 : Tô Lạp đích cố sự ( Phần 1 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đối mặt với những lời chất vấn của Tô Lạp , Áo Tạp Phúc , Áo Lợi Duy Lạp hai huynh đệ không thể nói được gì , hai người nhìn nhìn nhau , nắm tay Áo Tạp Phúc đang nắm chặt từ từ buông lỏng ra . ” Tô Lạp nói đúng đấy . Diệp Âm Trúc chính là công thần của đế quốc , cũng chính thức là anh hùng . Cho dù là Nguyệt Huy đại sư ở đây , cũng vị tất đã có thể làm được như Diệp Âm Trúc ngày hôm nay . Chuyện này , ta sẽ thay mặt ngươi giải thích cho Mã Nhĩ nguyên soái “ . Tư Thiết Lạp lách qua hai người lính đi đến . Ánh mắt hắn dồng dạng tập trung ở trên người Âm Trúc , chỉ bất quá , trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ. Áo Lợi Duy Lạp huých Áo Tạp Phúc một chút , khom người nói : “ Việc này hết thảy xin nghe theo an bài của điện hạ “ . Áo Tạp Phúc miễn cưỡng gật đầu , đồng thời hướng đến Tư Thiết Lạp hành lễ . Tư Thiết Lạp nói : “ Hai vị tướng quân , trước hết hãy thu dọn chiến trường đi , tìm thú nhân còn sót lại , đồng thời kiểm tra xem chúng ta thu được bao nhiêu chiến lợi phẩm , ưng chuẩn long của chúng ta còn có khả năng sống sót hay không “ . ” Vâng , thưa điện hạ ! “ . Một ngày sau , tại Lôi thần bộ lạc . “ Cái gì ? “ Cổ Đế lông mày dựng lên , đem lại cảm giác như một khối địa mặc tinh thạch , ánh mắt phảng phất như có thể thôn phệ mọi thứ : “ Ngươi lập lại một lần nữa xem ? “ Một gã hổ nhân bộ lông bị thiêu hủy phân nửa , một cánh tay đã bị đoạn mất , quỳ phục trên mặt đất , run rẩy nói : “ Tù trưởng đại nhân , chúng ta … chúng ta đã bị tổn thất hoàn toàn quân đoàn . “ ” Không , điều này không thể xảy ra “ . Cổ Đế hơi thở đã có chút rối loạn , gầm lên một tiếng . “ Chẳng lẽ bỉ mông quân đoàn lại có thể bị tiêu diệt sao ? Địch Tư cùng với Mạt Kim Tư đều là cường giả đệ nhất trong bỉ mông nhất tộc . Bọn họ thống lĩnh bốn vạn quân , làm thế nào mà ngay cả một tòa thành nhỏ chỉ cao có mười thước mà cũng không hạ được . Nói , tột cùng là có chuyện gì xảy ra ? “ . Nếu trước mặt không phải tộc nhân của hắn , sợ rằng bây giờ Cổ Đế đã xé hắn thành từng mảnh nhỏ . ” Chúng ta gặp mai phục . Còn chưa đến thành Khoa ni á , đã bị địch nhân tập kích . Thương vong thảm trọng , được Địch Tư cùng với Mạt Kim Tư hai vị đại nhân suất lĩnh , chúng ta vất vả lắm mới tới được Khoa Ni Á thành , nhưng lại gặp đối thủ là long kỵ binh cùng với ma pháp sư . Tù trưởng đại nhân , đây thực sự là một âm mưu , thực sự là một âm mưu a … ! “ . Vừa nói xong , tên hổ nhân ngẩng đầu lên , ánh mắt ai oán nhìn Cổ Đế . Ánh mắt Cổ Đế lạnh như băng , chậm rãi chuyển hướng đến bên người Ai Mạc Sâm , khiến bối tâm hắn phát lạnh . “ Ai Mạc Sâm tiên sinh , ta cần một sự giải thích . Đại quân bốn vạn người của ta đều là vu dân tối trung thành của bộ lạc Lôi thần , là quân đoàn hùng mạnh nhất dưới tay ta , bây giờ quay về chỉ không đầy một trăm người “ . Sát khí mãnh liệt giống như sóng thần tràn ra , uy hiếp Ai Mạc Sâm . ” Cổ Đế tù trưởng , việc này quả thực không có khả năng . Kế sách của chúng ta kín như bưng , địch nhân như thế nào có thể phát hiện ra đây ? “ . Ai Mạc Sâm có chút kinh hoảng , mặc dù hắn đối với bản thân rất tự tin , nhưng sự tự tin đó đã biến mất kể từ khi nghe tin cuộc chiến tại Khoa ni á thành . Cổ Đế lạnh giọng nói : “ Kết quả đã sờ sờ ra thế này , ngươi còn có thể nói được gì đây “ . Sắc mặt Ai Mạc Sâm trầm xuống , chuyển hướng tới tên hổ nhân còn sống sót nói : “ Nói mau , rốt cuộc thì các ngươi gặp phải chuyện gì , chẳng lẽ là long kỵ binh ? Nhưng long kỵ binh đều bị chúng ta giữ chân ở Thánh Tâm thành kia mà . “ Hổ nhân lắc đầu , trong mắt đã toát ra thần sắc khủng hoảng : “ Không , hủy diệt chúng ta không phải là long kỵ binh , mà là ma pháp sư , một ma pháp sư vô cùng đáng sợ . Khi chúng ta vừa mới bắt đầu tiến quân , Khoa Ni Á thành đột nhiên truyền ra ma pháp ba động , chính là tử cấp đại ma đạo sư . Đó là một khúc đàn đặc thù . Tuần long của Mễ Lan sau khi nghe xong , đều hóa điên , hướng đến chúng ta vọt tới , sau đó … Mang theo sợ hãi cực độ , hổ nhân đem tình cảnh ở Khoa Ni Á thành kể lại một lượt . Nghe hắn nói xong , Ai Mạc Sâm trầm tư suy nghĩ , một lúc lâu sau mới nói : “ Không thể tin được . Chỉ là một khúc nhạc đã khiến cho cả một mấy vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn , chẳng lẽ là thần âm sư , một chi của tinh thần hệ sao ? Nhưng mà , theo ta biết , thần âm sư lợi hại nhất của Mễ Lan đế quốc , cũng chỉ là thanh cấp thực lực mà thôi . Cho dù là tử cấp , ta cũng không có nghe nói thần âm sư có thể khiến tuần long tự bạo a ! Cổ Đế tù trưởng , chuyện này thật kỳ quái . Ngài hãy cho ta trở về điều tra một chút “ . Ai Mạc Sâm vừa dứt lời trước mặt hắn đã xuất hiện một cái bóng to lớn . Không đợi hắn phản ứng , bàn tay to lớn của Cổ Đế đã bóp chặt yết hầu của hắn , trực tiếp nâng bổng người hắn lên khỏi mặt đất . Âm thanh lạnh lẽo như băng mang theo sát khí dàn dụa của Cổ Đế vang lên bên tai hắn : “Ta không biết cái gì kỳ quái , ta bây giờ chỉ biết bốn quân đoàn chủ lực , thêm nữa là tám mươi sáu bỉ mông cự thú , đến bây giờ cũng không có một bỉ mông cự thú nào quay về . Ngươi có biết không ? Lần này , ta phái ra Kiếp Lược quân đoàn , là đã một phần ba thực lưc của bộ lạc Lôi Thần chúng ra . Trước sự công kích của Mã Nhĩ , chúng ta đã tổn thất không ít , Kiếp Lược quân đoàn lại biến thành như vậy . Ai Mạc Sâm tiên sinh , cho dù ngươi có nói gì thì cũng không giải được mối hận này trong lòng ta “ . ” Cổ Đế … tù … trưởng , chúng ta … tuyệt đối là … thiệt tình … cùng ngài hợp tác … , cái này … xin ngài … cấp … cho ta một chút … thời gian … chúng ta sẽ … đưa cho … các ngươi … đệ nhất lễ vật … lập tức sẽ … tới … đồ vật này … đủ để … đại biểu … cho thành ý … của chúng ta “ . Hô hấp cực kỳ khó khăn , Ai Mạc Sâm sắc mặt đã biến thành màu tím bầm , chỉ cần bàn tay to lớn của Cổ Đế kia bẻ một cái , tánh mạng của hắn lập tức bị tước mất . Nghe được hai chữ lễ vật , sắc mặt Cổ Đế dần dần hòa hoãn xuống , buông Ai Mạc Sâm xuống : “ Hy vọng ngươi không nói dối . Nếu dám gạt ta , hậu quả gì ngươi cũng biết rồi đấy . Ta cho ngươi mười ngày , phải tra ra chân tướng sự việc lần này cho ta . “ “ Ta nhất định sẽ làm được “ . Ai Mạc Sâm cơ hồ nhìn lại cũng không dám , vội vã rời khỏi trướng . Sắc mặt Cổ Đế đã khó coi , giờ lại càng khó coi hơn . Nếu không phải vì hợp tác với thế lực đứng sau lưng Ai Mạc Sâm , tổn thất lần này tuyệt đối là đả kích trí mạng đối với hắn . ” Truyền lệnh của ta , đối với Thánh Tâm thành , hết thảy hành động quân sự toàn bộ đình chỉ , tất cả các quân đoàn triệt thoái , quay về bộ lạc Lôi Thần “ . Diệp Âm Trúc từ trong giấc ngủ say từ từ tỉnh táo lại , chỉ cảm thấy đầu mình đau dữ dội . Trong đầu sinh ra các huyễn tượng , các loại tâm tình phức tạp không ngừng xâm nhập vào tư tưởng của hắn ,không nhịn được thống khổ rên rỉ lên một tiếng . ” A , Âm Trúc , ngươi tỉnh lại rồi ! “ . Âm Thanh kinh hãi của Tô Lạp truyền đến . Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy một bàn tay mát lạnh đang đặt trên trán của mình , thoải mái nói không lên lời , trong vô thức đã nắm chặt bàn tay đó không buông .Tô Lạp đỏ ửng mặt , nhưng cũng không ngăn cản hành động của Âm Trúc . Diệp Âm Trúc có chút khó khăn , mở hai mắt ra , hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt hắn là ánh mắt ân cần của Tô Lạp . “ Tô Lạp , thanh âm của ngươi vừa rồi thật dễ nghe a ! “ . Tô Lạp trong lòng cả kinh . lúc này mới ý thức được , trong lúc vội vàng đã vô ý lộ ra nữ thanh , bèn nói tránh sang truyện khác : “ Âm Trúc , ngươi đã tốt hơn chưa ? Còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu nữa không ? “ ” Đầu ta đau quá , bất quá , có ngươi ở đây thì cảm thấy thoải mái hơn “ . Ý thức của Âm Trúc dần tỉnh táo hơn , các tâm tình tạp giao đã bị hắn dung tinh thần lực từ từ xua tan . Tâm linh thủ hộ trạc lại một lần nữa giúp hắn ổn định lại tâm thần , thống khổ dần bị xua tan . Tô Lạp nghiêm mặt nói : “ Âm Trúc , lần này ngươi cũng quá lớn mật đó . Ta nghe một ma pháp sư thuộc tinh thần hệ nói , ma pháp ngươi sử dụng cực kỳ nguy hiểm , lần này nếu không phải ngươi có tâm linh thủ hộ trợ giúp , sợ là đại não sẽ bị phá huye , trở thành ngốc nhân “ . Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói : “ Nhưng mà , lúc ấy ta không có biện pháp khác a ! Ta cũng không biết tinh thần dung hợp ma pháp lại đáng sợ như vậy . Ta vốn nghĩ , nếu tinh thần lực của mọi người giống nhau , thu về cũng sẽ không có vấn đề gì . Sau này mới biết được , tinh thần dung hợp lại mang theo cả đủ loại tâm tình khác nhau nữa , tâm tình này đánh sâu vào tâm của ta , khiến ta khó mà dung nạp . Tô Lạp , chiến sự thế nào rồi , thú nhân đâu ? “ Tô Lạp sửng sốt , nói : “ Ngươi không nhớ đã xảy ra chuyện gì ? “ Diệp Âm Trúc thản nhiên đáp : “ Đúng vậy , ban đầu ta mượn tinh thần lực của mọi người , đạn tấu cầm khúc ‘ Long tường thao ‘ . Dựa theo kế hoạch mà nói , tuần long ở trong cầm khúc của ta hẳn là sẽ sinh ra hiệu quả cuồng bạo . Chỉ cần chúng lao vào thú nhân , dám chắc sẽ gây ra thương tổn rất lớn . Nhưng , chính là khi ta dụng Khô mộc long ngâm cầm đạn tấu khúc ‘ Long tường thao ‘ , ý thức của ta hoàn toàn đắm chìm vào trong cầm khúc , toàn thân phát lãnh , sau dó thì không còn biết gì nữa , chẳng lẽ cầm khúc của ta đã thất bại ? “ Tô Lạp than nhẹ một tiếng : “ Không , ngươi đã thành công , bất quá , thành công quá mức mong đợi . Nhưng mà lần này tổn thất cũng thật là lớn quá . Tính cả năm trăm ưng chuẩn long , tổng cộng có một ngàn sáu mươi tuần long chết tại chiến trường . Địch nhân toàn bộ bị tiêu diệt . Chỉ là ta không rõ , tại thời khắc cuối cùng , một hoàng kim bỉ mông đã xông lên đầu thành công kích ngươi , nhưng ngươi chẳng những không có bị thương , mà hoàng kim bỉ mông kia tự nhiên bị đánh rơi xuống đầu thành . Còn mơ hồ nhìn thấy một cỗ tử quang xông lên tận trời . Chuyện gì đã xảy ra ? “ Vừa phát ra nghi vấn , Tô Lạp tự nhiên nghĩ đến việc mình hỏi thật không có đạo lý , cười cười tự giễu mình : “ Ta như thế nào lại hỏi ngươi , khi đó ngươi đang trong trậng thái hôn mê , như thế nào biết được chứ . Âm Trúc , thật không nhìn ra , ngươi hằng ngày tâm tính chân thật thiện lương , vừa ra đến chiến trường đã trở nên điên cuồng hơn cả Áo Lợi Duy Lạp đấy “ ” Điên cuồng ? Ta sao ? Áo Lợi Duy Lạp đại ca có nói qua , chiến tranh giống như một trò chơi . Mà chỉ huy chính là người nắm trong tay trò chơi , vì đạt tới mục đích cuối cùng là thắng lợi , phương pháp gì cũng đều có thể sử dụng , cho dù là hy sinh binh lực cũng phải giành lấy thắng lợi cuối cùng . Ta chính là dựa theo binh pháp của hắn mà bày trận a ! Chẳng lẽ ta sai rồi sao ? “ . Diệp Âm Trúc cũng không chính thức nhìn thấy địa ngục cảnh trên chiến trường lúc đó . Hắn chỉ biết thắng lợi mà không thể ngờ rằng đã có hàng vạn thú nhân cùng tuần long đã trở thành vong linh dưới tay mình , chết một cách cực kỳ thê thảm .