[Dịch] Cầm Đế

Chương 37 : Cầm liệu bỉ mông ( Phần 1 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm thấy được tinh thần lực thoáng xung động , một cảm giác vô cùng quen thuộc truyền đến . “ Là Tử , Tử đang gọi ta “ . Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nói , chẳng lẽ Tử đã gặp phiền toái gì sao ? . “ Tô Lạp , ta trước tiên rời đi có chút việc , chừng hai canh giờ sau sẽ quay lại , đừng nói cho ai biết việc ta biến mất nhé ! “ . Không đợi Tô Lạp kịp phản ứng , một tầng bạch quang chói mắt bao phủ lấy toàn bộ thân thể Âm Trúc , trong nháy mắt đã thôn phệ thân thể hắn . Bạch quang xuất hiện và biến mất cũng rất nhanh , khi toàn bộ bạch quang tan trong hư vô thì thân thể Diệp Âm Trúc cũng biến mất , khiến cho Tô Lạp há hốc mồm mà nhìn . Cảm giác đầu tiên của Diệp Âm Trúc khi đến nơi là rét lạnh . So với không khí ở Thánh tâm thành , nơi đây còn rét hơn nhiều , cũng may trên người hắn có mặc nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào , khi gặp khí lạnh đã sinh ra một luồng nguyên tố ba động bảo vệ thân thể . Nơi này là một rừng cây , chung quanh đều là những châm diệp mộc – loại cây rất thích hợp để sinh trưởng trong khí hậu hàn lãnh . Sau cảm giác lạnh là cảm giác sợ hãi truyền khắp toàn thân Âm Trúc . Xung quanh hắn có vô số thân thể cao lớn như những tòa núi nhỏ , người nào cũng nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý . Bỉ mông ... bỉ mông cự thú ! Hai thân hình to lớn với bộ lông màu hoàng kim sáng bóng đứng ở chính giữa , ánh mắt bọn họ so với những bỉ mông khác còn kinh sợ hơn , tràn ngập sát ý cùng sự phẫn nộ mãnh liệt . Trước những cặp mắt đó , tả thủ Diệp Âm Trúc theo phản xạ lấy ra hải nguyệt thanh huy cầm , hữu thủ huy động bích ti hóa thành một quang ảnh màu xanh biếc bao phủ toàn thân . Nhưng đứng dưới chân hai hoàng kim bỉ mông cự thú đó , Diệp Âm Trúc cảm thấy bản thân thật quá bé nhỏ , hắn không có cách nào có thể đối đầu với họ . “ Âm Trúc , đừng khẩn trương , bọn họ sẽ không làm tổn thương ngươi đâu “ . Một thanh âm quen thuộc từ phía sau Âm Trúc vang lên . Diệp Âm Trúc quay đầu lại , bắt gặp Tử đang nhìn mình với ánh mắt ấm áp . “ Tử , chạy mau , nếu không những bỉ mông này có thể làm tổn thương ngươi đấy “ . Diệp Âm Trúc trong lòng khẩn trương , thân hình lóe một cái đã đến trước mặt Tử . Tử mỉm cười , vỗ vỗ bả vai Âm Trúc , ngẩng đầu nói với Địch Tư và Mạt Kim Tư : “ Các ngươi đứng tránh qua một bên trước đi , ta có chuyện cần nói với huynh đệ của mình ! “ . “ Vâng ! “ . Hai thanh âm trầm thấp đồng thời vang lên , Địch Tư và Mạt Kim Tư trừng mắt nhìn Âm Trúc một cái rồi mới xoay người chậm rãi rời đi . “ Bọn họ nghe lời ngươi ? “ . Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Tử . Vừa rồi chứng kiến bản thân bị một đám bỉ mông cự thú bao quanh , hắn cảm thấy cực kỳ kinh hoàng , còn tưởng Tử bị bọn họ vây công . Tử chỉ vào một tảng đá lớn ở gần đấy : “ Ngươi trước tiên ngồi xuống đã , nghe ta nói “ . Diệp Âm Trúc theo lời Tử ngồi xuống , song ánh mắt vẫn cẩn thận dò xét xung quanh . Ở chỗ này có rất nhiều bỉ mông cự thú , theo trí nhớ của hắn thì đúng là những bỉ mông cự thú đã tham dự cuộc tấn công Khoa ni á thành . Nhưng ngoại trừ hai hoàng kim bỉ mông là vẫn như trước , các bỉ mông cự thú còn lại hình như đều bị thương rất nặng , miệng không ngừng rên rỉ thống khổ . “ Âm Trúc ! “ . Thanh âm Tử vang lên một cách đột ngột . “ Ngươi có phải là huynh đệ của ta hay không ? “ . Diệp Âm Trúc sững sờ , nói : “ Đương nhiên . Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta , cũng là huynh đệ duy nhất của ta “ . Tử hơi giận nói : “ Vậy tại sao mỗi lần gặp nguy hiểm ngươi không gọi ta đến ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước chỉ là hình thức thôi sao ? “ . Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ đáp : “ Đương nhiên không phải như thế . Tử , ngày đó địch nhân của ta quá mạnh mẽ , đối mặt với nhiều bỉ mông cự thú như vậy , cho dù ta gọi ngươi , sợ rằng ... “ . Ánh mắt Tử trở nên nhu hòa rất nhiều , thở dài một tiếng , nói : “ Ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho ta , tránh cho ta bị thương tổn , cho nên luôn chọn cách một mình đối mặt , không gọi ta ra . Nhưng chúng ta là huynh đệ cơ mà , những lúc sinh tử như vậy sao lại không gọi huynh đệ đến giúp ? Với đồng đẳng bổn mệnh khế ước , ngươi cho rằng khi ngươi chết ta có thể còn sống được sao ? Điều này có lẽ ngươi chưa biết , khi khế ước được thiết lập , hai chúng ta đều ngang hàng với nhau , khi ngươi chết ta cũng sẽ biết dựa theo sự liên lạc bằng sinh mệnh khí tức giữa hai ta và ngược lại . Chỉ cần một trong hai người chết đi thì người kia sẽ chịu thương tổn cực kỳ lớn về mặt tinh thần , có thể chết theo luôn . Vì vậy những lúc nguy hiểm chúng ta phải đồng tâm hiệp lực đối mặt . Ngươi có hiểu được không ? “ . Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn hắn : “ Thì ra là như vậy ! Tử , may mà lần này ta không xảy ra chuyện gì , nếu không đã liên lụy đến ngươi rồi “ . Tử nói : “ Ngươi hiểu được là tốt rồi , chúng ta hai người phải bảo vệ lẫn nhau thật tốt . Kể từ bây giờ , bất luận ngươi gặp nguy hiểm đến cỡ nào , ngươi cũng phải gọi ta đến “ . Diệp Âm Trúc gật đầu : “ Ta hiểu được rồi . Tử , tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với những bỉ mông cự thú này vậy ? Bọn họ tựa hồ như không có chút ác ý nào với ngươi “ . Tử có chút tức giận nói : “ Ngày đó nếu không phải ta mạo hiểm , dùng tử tinh cự kiếm xé rách không gian để tới chỗ ngươi thì ngươi đã không còn ngồi được ở đây rồi . Ngươi tưởng bằng thực lực của mình có thể ngăn trở hoàng kim bỉ mông cự thú sao ? Trong số các cửu cấp am thú , hoàng kim bỉ mông tuy không phải là ma thú mạnh nhất nhưng có thể là xưng là lục chiến vô địch cũng không sai . Nhưng có việc ta không thể ngờ được rằng ngươi bằng thực lực của mình có thể hủy diệt đoàn quân thú nhân khổng lồ và làm cho phần đông các bỉ mông cự thú bị thương nặng . Mà ngươi cũng chớ vội tự hào là ngươi đã tiêu diệt được một số bỉ mông cự thú , những bỉ mông cự thú ngươi thấy gục ngã tại chiến trường hôm đó không phải đã chết đâu , chỉ vì bị thương nặng quá nên ngất đi thôi . Có lẽ ngươi cũng đoán được rằng ta và thú nhân tộc có mối quan hệ đặc biệt . Ngươi có thể yên tâm là tất cả các bỉ mông cự thú ở đây từ giờ về sau sẽ không phải là địch nhân của ngươi đâu “ . Diệp Âm Trú kinh ngạc nói : “ Tử , chẳng lẽ ngươi có thể ra lệnh cho tất cả nhưng bỉ mông cự thú ở đây sao ? Ngươi là thú vương ư ? “ . Trong mắt Tử hiện lên một tia quang mang kiêu hãnh nhưng sau đó lại lắc đầu , nói : “ Không , ta không phải là thú vương . Ngươi không cần đoán , ta nói rồi , một ngày nào đó thực lực của ngươi đạt đến tử cấp , ta sẽ tự mình nói hết với ngươi mọi chuyện , đến lúc đó sẽ có nhiều việc ta cần ngươi giúp . Âm Trúc , lần này ta gọi ngươi đến , hy vọng ngươi có thể trị thương cho những bỉ mông cự thú này . Ngươi có làm được không ? “ . Diệp Âm Trúc sửng sốt : “ Trị thương cho bọn họ ? “ . Tử gật đầu : “ Trong chiến tranh , song phương đều khó tránh khỏi tổn thất , nhưng mà ta cần những bỉ mông cự thú này trợ giúp sau này . Âm Trúc , ngươi có thể giúp ta chăng ? “ . “ Hảo “ . Diệp Âm Trúc nhanh chóng đáp ứng . Lần này đến lượt Tử kinh ngạc : “ Bọn họ trước kia đều là địch nhân của ngươi , hơn nữa còn muốn giúp ngươi , tại sao ngươi có thể dễ dàng đáp ứng vậy ? “ . Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp : “ Ta nhớ rất rõ lời nói của ngươi , khi ai đó gây cho ta bất lợi , biện pháp tốt nhất là hủy diệt bọn họ . Nhưng bây giờ những bỉ mông cự thú này là bằng hữu của ngươi , ngươi nói sau này họ sẽ không còn là địch nhân của ta nữa . Ta tin ngươi , đồng thời ta cũng hy vọng bọn họ sau này không nên công kích Mễ lan nữa , ta rất thích quốc gia này “ . Tử nhìn thật sau vào ánh mắt Âm Trúc , sau đó mới gật đầu nói : “ Hảo , ta – Tử ở nơi đây thề rằng , trừ khi được Diệp Âm Trúc đồng ý , nếu không tuyệt đối sẽ không mang bỉ mông cự thú ra uy hiếp Mễ lan đế quốc “ . Diệp Âm Trúc mỉm cười : “ Cám ơn ngươi , Tử . Nhưng bây giờ ta cũng không biết phải trị thương cho bọn họ như thế nào ? “ . Kỳ thật hắn bây giờ hắn cũng không biết lời thế của Tử trọng yếu đến mức nào , mãi sau này mới rõ được . Tử đáp : “ Ta nhớ hồi trước ngày nào ngươi cũng đạn tấu ‘ tĩnh tâm khúc ‘ , bây giờ ngươi chỉ cần đạn tấu khúc đó lên thôi . Sức sống của bỉ mông cự thú cực kỳ cường hãn nhưng cuồng bạo bỉ mông và ngân bỉ mông bị thương quá nặng , phải trị liệu về mặt tinh thần thì mới có thể phát huy hiệu quả tự trị liệu của bọn họ . Trừ ngươi ra ta không biết ai có thể giúp đỡ ta cả “ . “ Ta vĩnh viễn sẽ luôn giúp đỡ ngươi “ . Vừa nói , hắn vừa thu hồi hải nguyệt thanh huy cầm , quang mang trên tay lóe ra , một cây cổ cầm mới xuất hiện . Tử nhìn lại , chỉ thấy cổ cầm trên tay Âm Trúc được làm bằng đồng mộc lâu năm , có màu hơi xám kèm theo màu tím , kim huy bằng ngọc , long trì và phượng chiểu đều có hình tròn . Bảy dây cầm có màu đen óng ả , thỉnh thoảng lại lóe lên một đạo quang mang , trên thân cầm có bốn chữ như rồng bay phượng múa ‘ Đại thánh di âm ‘ . Màu sắc cầm tuy hơi tối nhưng lại tạo một cảm giác tràn ngập sự thánh khiết , một vầng sáng từ thân cầm nhè nhẹ bốc ra như hòa nhập làm một thể với Âm Trúc , khiến khí tức từ người hắn tỏa ra tạo cho người khác một cảm giác đặc thù . “ Âm Trúc , những cây cổ cầm trước đây của ngươi đã thu hồi lại được rồi à ? “ . Tử kinh hãi nói . Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp : “ Đúng vậy , vận khí của ta kể ra cũng tốt , cuối cùng đã tìm lại được chúng . Đáng tiếc vì để đối phó với thú nhân , ta đã sử dụng khô mộc long ngâm cầm , nhưng do ta đã hấp thu một lượng tinh thần lực quá lớn nên bảy dây cầm đều bị đứt cả . Nếu không đã có thể tính là thu hồi nguyên vẹn bảo vật của cầm tông rồi “ . Trong mắt Tử thoáng ra một tia suy tư : “ Bảy dây của khô mộc long ngâm cầm làm bằng long cân đúng không ( gân rồng ) ? “ . Diệp Âm Trúc cũng không chú ý tới lời Tử vừa nói , khi song thủ hắn vừa tiếp xúc với cổ cầm , tâm trí đã hoàn toàn cùng cổ cầm cộng minh , tự nhủ : “ Đây là đại thánh di âm cầm , phong dương chi đồng , không tang chi tài , phượng minh thu nguyệt , hạc vũ dao thai . Trong số các cổ cầm , có thể nói nó được dùng để tấu những cầm khúc trị liệu sẽ đạt được hiệu quả cao nhất “ . Song thủ Diệp Âm Trúc nhẹ vuốt cầm huyền , một âm thanh mượt mà vang lên , khiến cho lòng người một cảm giác thanh bình yên ả . Hữu thủ Âm Trúc án trên cầm huyền , ngón giữa máy động , chính là u cốc lưu tuyền thế . Khởi âm .