[Dịch] Cầm Đế

Chương 93 : Uy chấn Ải Nhân Vương (p1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

An Nhã vội phi thân ra, nàng vốn muốn đi cứu Diệp Âm Trúc trước, nhưng nhìn thấy song chưởng của Diệp Âm Trúc chói sáng quang mang hai màu vàng và bạc thì lập tức hiểu ra, tránh né chính là lựa chọn chính xác nhất. Thân thể mềm mại nhẹ nhàng uốn lượn trong không trung, chớp mắt đã bay ra xa hơn ngàn thước. Lưng dài vai rộng, thân thể cao lớn, đối với Sơn Lĩnh cự nhân mà nói đương nhiên không cần phải né tránh, nhưng lúc này cơn lốc ngay giữa trung tâm phát sinh sức công phá mạnh mẽ, ngay cả Minh cũng không nén nổi kinh hãi than thầm. Chiến sĩ Ải Nhân tộc lúc này đang bận rộn túi bụi, bởi vì lo sợ Thú nhân tộc tái công kích, bọn họ cũng không dám triệt hồi xe bắn tên, mà chỉ kéo lên đỉnh đồi , nạp tên chuẩn bị chu đáo . Còn các chiến binh bị thương đều quay trở về huyệt động để tiếp nhận trị liệu. Ngay khi các chiến binh Ải Nhân tộc còn đang bận rộn làm việc đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động làm bọn họ tất cả đều ngừng lại, ánh mắt nhìn về cùng một hướng. Động đất hay sao? Không một ai trong số bọn họ biết là đang xảy ra chuyện gì nhưng ánh mắt bọn họ toàn bộ đều tập trung nhìn về một địa điểm. Trong khoảnh khắc, một dải quang mang chói mắt phóng thẳng lên trời, phát ra ánh sáng mạnh mẽ cùng âm thanh vô cùng chói tai, lập tức làm cho toàn bộ đám chiến binh Ải Nhân tộc mất đi thính giác cùng thị giác. Trong trí nhớ của bọn họ, tựa hồ chỉ chứng kiến dải ánh sáng lóe lên ba màu sắc, chính là vàng, bạc cùng màu tím. Không biết là bao nhiêu lâu, sau khi chiến binh Ải Nhân tộc đã khôi phục lại thị giác cùng thính giác, bọn họ giật mình phát hiện ra chỗ mình đang đứng không giống như trước kia nữa, mà là bị một lực lượng vô hình nào thổi bay xuống giải đất dưới chân đồi . Đây là lực lượng gì a! Cấm chú, hai chữ này ghi khắc mạnh mẽ trong lòng mỗi chiến sĩ Ải Nhân tộc. Minh chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, áo giáp trên người hắn vốn đã bị bụi đất bao phủ, gần như biến thành một bộ áo giáp bằng đất màu vàng đục. Kiểm tra lại thân thể, Minh cũng không khỏi nén được cảm giác sợ hãi, không hổ là người ký kết khế ước đồng đẳng với Tử Tinh Bỉ Mông, thậm chí chưa cần dùng đến lực lượng của Tử Tinh Bỉ Mông đã có thể bộc phát thực lực cường đại như thế. Nhất là một kích cuối cùng phát ra, kim ngân quang mang hai màu như thế chẳng lẽ lại là … Trong khi Minh đang lấy lại bình tĩnh chuẩn bị tiến về phía trung tâm của chiến trường xem xét tình hình mới xảy ra, tiếng đàn ấm áp du dương lại vang lên trong tai hắn, tiếng đàn nhu hòa vẫn rung động lòng người, âm luật phảng phất rung trong không khí dường như không hề bị sát khí của cuộc chiến lúc nãy ảnh hưởng. Hết thảy đều thể hiện sự tuyệt diệu của tiếng đàn, có vẻ như âm thanh phát ra từ cây cổ cầm này từ đầu đến giờ chưa có lúc nào ngưng lại. Ánh mắt của Minh ngưng lại một chút, ngay trước mặt hắn là một cái hố sâu gần trăm thước, đường kính hơn ba trăm thước xuất hiện. Ngay bên cạnh hố, Sơn khâu Ải Nhân vương Lỗ Đặc Tư nằm sóng xoài trên mặt đất , sống chết chưa rõ thế nào . Song chùy của hắn lúc nãy chém ra giờ cũng hoàn toàn mất tích không thấy dấu vết. Còn phía bên kia của hố, Diệp Âm Trúc vẫn nhàn nhã như trước, khoanh chân xếp bằng tròn, hai tay thong thả gảy đàn, hai mắt khẽ nhắm lại, tựa hồ như đang suy tư điều gì. Toàn thân từ trên xuống dưới, trường bào màu trắng tựa hồ như không nhiễm chút bụi trần nào. Nhìn dáng điệu của Diệp Âm Trúc làm người ta nghĩ vừa rồi cấm chú phát ra tựa hồ chẳng có chút liên quan nào đến chuyện hắn cùng Lỗ Đặc Tư quyết đấu. - Lỗ Đặc Tư. Minh kêu lớn một tiếng, nhanh chóng đi về hướng đồng bọn của mình. Tiếng đàn từ từ nhỏ dần rồi dừng hẳn, Diệp Âm Trúc cũng cảm nhận thấy An Nhã đang đí tới bên cạnh mình, nhìn về phía Minh thản nhiên nói: - Ngươi yên tâm đi . Tộc trưởng Lỗ Đặc Tư không sao cả, hắn bất quá chỉ là đang ngủ say mà thôi. “Vong Ky “- Một trong chín đại danh khúc của Cầm Tông, hiệu quả chính là ru ngủ . Quang mang lóe lên, Diệp Âm Trúc trong mắt ánh lên vẻ nhu hòa, Phi Bộc Liên Châu Cầm biến mất không một dấu vết, hắn từ chỗ ngồi của mình từ từ đứng lên. Nhìn trận đấu xét đoán ai cũng nghĩ Diệp Âm Trúc thắng rất nhàn nhã nhưng chỉ có bản thân Âm Trúc mới hiểu rõ trận đấu lúc nãy mình lâm vào tình thế nguy hiểm thế nào. Lực lượng cuối cùng Lỗ Đặc Tư bộc phát ra đã hoàn toàn mạnh vượt qua cấp bậc của cấm chú, thậm chí ngay cả bản thân mình dựa vào cấm chú do Thiểm Lôi phát ra cũng không thể nào có khả năng ngăn cản chiêu Phong Bạo chi chùy cường hãn này. Nếu không phải kịp thời phát động Sinh Mệnh Thủ Hộ triệt tiêu lực công kích của Phong Bạo chi chuy, sợ rằng lúc này mình cũng không thể yên lành nhàn nhã đánh đàn tại đây được. Cho dù may mắn không chết cũng chắc chắn thụ trọng thương. Đương nhiên cũng bởi vì có Sinh Mạng Thủ Hộ mới có thể bảo trì thanh tĩnh cho hắn lúc song chùy của Lỗ Đặc Tư bị hủy bình tĩnh ngồi đánh đàn. Tiếng đàn của Diệp Âm Trúc không chỉ là để cho Lỗ Đặc Tư nghe mà cũng là còn để cho Sơn Lĩnh Cự Nhân Minh nghe nữa. Minh thông qua linh hồn liên lạc cùng Lỗ Đặc Tư cũng biết Diệp Âm Trúc nói hoàn toàn chính xác, mặc dù thân thể của Lỗ Đặc Tư chịu chấn động không phải là nhẹ nhưng thân thể y phòng ngư mạnh mẽ cũng không có bị thương tổn gì quá mức, quả thật chỉ là đang ngủ mê mệt mà thôi, nhưng trong tâm trí Minh không rõ một điểm, nếu như vừa rồi một tràng đánh nhau sinh tử quyết liệt, Diệp Âm Trúc chiếm thế thượng phong nhưng tại sao lực phản chấn lại quá ít, Lỗ Đặc Tư cơ hồ không hề bị thương tổn chút gì, điều này có vẻ vi phạm quy luật năng lượng a! Hắn đương nhiên không thể biết, Sinh Mạng Thủ Hộ trên người Diệp Âm Trúc mới là nhân tố quyết định thắng bại của cuộc chiến lần này. - Lỗ Đặc Tư thua. Minh nhìn Diệp Âm Trúc gật đầu, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng. - Ngươi có thể nói cho ta biết, vừa rồi một đòn công kích cuối cùng ngươi phát ra chính là … Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói: - Ngươi đoán không sai, có lẽ trước đây Tử có nói qua cho ngươi, chúng nó thật sự đang tồn tại. Bất quá bây giờ vẫn còn rất nhỏ mà thôi.“ Minh hít sâu một hơi, sau khi chính tai nghe Diệp Âm Trúc thừa nhận, hắn không còn cách nào khác phải đánh giá lại người đang đứng trước mặt. Tử Tinh Bỉ Mông, đứng đầu Tứ đại thần thú, lúc này hắn còn có cả sự hỗ trợ của Kim Giáp Cấm Trùng, mặc dù là tương đối yếu nhưng lại có đến một cặp. Trước mắt thực lực của người này có vẻ chưa đủ nhưng hắn trẻ tuổi như vậy, tiềm lực đáng sợ như vậy đây là lần đầu tiên Minh được gặp. Hắn phát hiện ra trong lòng mình bắt đầu xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi mơ hồ với người đang nói chuyện trước mắt. Không thể kết thù oán với người này, bản thân mình không thể, Ải Nhân tộc cũng không thể, nếu không sẽ gặp rắc rối. Không nói đâu xa, chỉ nội việc hắn có khế ước đồng đẳng sinh mạng cùng với Tử Tinh Bỉ Mông thì chính mình cũng không nên đụng chạm tới hắn. Minh cũng không biết, lúc này bất luận là Diệp Âm Trúc hay Tử, về mặt lực lượng mà nói vẫn còn chưa đủ để uy hiếp hắn. Diệp Âm Trúc bay lên, đôi cánh sau lưng do Hồng Linh biến hóa thành mang theo thân hình hắn băng qua miệng vực, đến bờ bên kia, đi tới bên người Minh nhìn Lỗ Đặc Tư đang nằm dài trên mặt đất áy náy nói: - Xin lỗi ta vô ý, đã phá hủy vũ khí của tộc trưởng Lỗ Đặc Tư. Tại vì thực lực của tộc trưởng mạnh hơn ta dự đoán nhiều lần, xin các vị tha thứ. Minh lắc đầu nói: - Ngươi không gây thương tổn cho hắn thì Ải Nhân tộc đã phải cám ơn ngươi không hết rồi. Lỗ Đặc Tư thường ngày không nóng nảy như vậy, có lẽ bời vì hôm nay chịu sự khiêu khích của Thú nhân tộc nên tâm tình của hắn có điểm bất thường. Trước khi hắn tỉnh lại, ta thay mặt hắn tạ lỗi với ngươi. Tính tình của Lỗ Đặc Tư mười phần thẳng thắn, ngươi bằng lực lượng chân chính chiến thắng hắn, hắn về sau này nhất định khâm phục ngươi hoàn toàn. An Nhã thủy chung vẫn đứng ở bờ vực bên kia, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía Diệp Âm Trúc, trong lòng lại phát sinh nhiều cảm giác không giống nhau. Trong ấn tượng của nàng, Diệp Âm Trúc chỉ là một gã đệ tử của Mễ Lan ma vũ học viện mà thôi. Lúc đầu sở dĩ nàng coi trọng hắn bởi vì cầm khúc tuyệt vời của hắn cùng với thiên phú kinh người, hơn nữa bản thân Diệp Âm Trúc cũng làm cho người ta cảm thấy thân thiết dễ hòa hợp. Sau này, An Nhã với Diệp Âm Trúc trọng thị thêm vài phần cũng bởi vì Tử là nguyên nhân. Mặc dù nàng cũng từng nghe qua Diệp Âm Trúc tại Cầm Thành đánh lui đại quân Thú nhân, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn nghĩ là do may mắn mà thành. Dù sao nàng vẫn nghĩ là mình biết khá tường tận thực lực của Diệp Âm Trúc nhưng sau một trận chiến trước mặt kịch liệt như vậy, đánh giá của An Nhã về thực lực của Diệp Âm Trúc không khỏi xảy ra biến hóa, thay đổi ngất trời. Thời gian trôi qua chỉ mới có một năm ngắn ngủi a! Thanh niên trước mắt mình thực lực đã tăng vọt lên mức kinh khủng như thế, cho dù lúc cấm chú đối chiến, hắn cũng có thể giành thắng lợi cuối cùng, thậm chí là ngay trong quá trình chiến đấu bằng vào âm nhận kì bí làm cho Ải Nhân vương Lỗ Đặc Tư thực lực Tử cấp tứ giai cũng không có khả năng hoàn thủ. Thực lực như vậy cường đại cỡ nào? Mặc dù bây giờ có lẽ hắn không có cách nào so sánh với bản thân mình nhưng chỉ mới một năm hắn đã từ một thiếu niên bình thường có thể đối phó với Tử cấp cường giả. Vậy nếu sau một năm nữa thì sao? Hắn sẽ phát triển đến mức độ thế nào? Mười năm, hai mươi năm nữa thì sao? Trên thế giới này còn có thể có bao nhiêu người trở thành đối thủ của hắn không? Một Diệp Âm Trúc khí chất ưu nhã trong nhận thức của An Nhã vô hình trở nên khổng lồ, nàng đột nhiên phát hiện thanh niên trẻ hơn mình bốn trăm tuổi này tựa hồ về tương lai không xa, thật sự có năng lực bảo vệ mình. Chính là bản thân mình lựa chọn lúc đầu may mắn, đồng thời nhận thức trong sâu thẳm tâm hồn nàng về Diệp Âm Trúc cũng xảy ra thay đổi mạnh mẽ. Minh nâng Lỗ Đặc Tư đang nằm dài dưới đất lên, bàn tay to bè vỗ vỗ trên lưng hắn mấy cái, cho tới bây giờ, trên người Lỗ Đặc Tư vẫn còn bụi đất bám đầy lúc đó mới rớt ra. - Khục, khục … Kèm theo mấy tiếng ho kịch liệt, Lỗ Đặc Tư từ cảm giác mơ ngủ từ từ tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn mờ mịt mông lung, có chút ngơ ngác nhìn Minh: - Ta, ta vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào ta lại nằm đây ngủ? Minh tức giận nhìn trừng trừng vào hắn: - Ngươi á! Hiếu thắng quá mạnh, Phong Bạo Chi Chuy cũng dám đem tùy tiện sử dụng hay sao? Cho dù như vậy, ngươi cũng thua mà. Lỗ Đặc Tư lúc này mới từ từ tỉnh táo lại, Minh giữ hắn đứng thẳng trên mặt đất, xoay người lại nhìn hướng Diệp Âm Trúc cùng An Nhã, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, may là có râu ria rậm che bớt nên mới không lâm vào tình thế quẫn bách. - Là ngươi làm cho ta ngủ mê mệt đi à? Lỗ Đặc Tư nhìn Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc gật gật đầu: - Ta là Thần âm sư, thuộc tinh thần hệ ma pháp sư, là cầm khúc của ta làm cho ngươi ngủ say. Lỗ Đặc Tư ánh mắt buồn bã, từ lúc ra đời, hắn vẫn là thiên tài của Ải Nhân tộc, lực lượng cường đại làm cho hắn tính cách kiêu ngạo, bại dưới tay Diệp Âm Trúc tuổi so với mình còn trẻ hơn nhiều, đối với hắn chính là một đả kích không nhẹ. Nhưng cũng làm cho hắn cảm nhận được sức mạnh của thế giới bên ngoài, đối với thiên tài hiếm có của Ải Nhân tộc này, thất bại một lần hôm nay cũng không phải là không có chỗ tốt.