[Dịch] Cầu Bại
Trong khi Vân Hi đang lặng lẽ đợi Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết ra khỏi phòng chiếu phim thì bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một câu chế giễu: “Ái chà, ai đây nhỉ! Không phải là ngài Đông Phương, vị dũng sĩ can đảm của chúng ta vừa chiến thắng trở về từ rừng Dạ Huyết đây sao!”
Lời nói vừa cất lên, ba cô gái khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi bước ra từ trong phòng chiếu phim, trong đó có một cô gái đang rất vui vẻ, chính là chủ nhân của câu chế giễu vừa rồi!
Cách ăn mặc, trang điểm và gương mặt, thân hình của ba cô gái đều rất đẹp. Cô gái đứng giữa có làn da trắng như tuyết, lông mày như vẽ, đôi mắt trong veo như nước hồ thu. Với dáng vẻ thanh tú thoát tục như vậy nên khi vừa xuất hiện, cô đã hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người!
Cô gái vừa lên tiếng giễu cợt đi tới bên cạnh Vân Hi, không ngừng châm chọc: “Này ngài Đông Phương, vị dũng sĩ can đảm, mạnh mẽ và không biết sợ hãi của chúng ta. Lục tiểu thư mà ngài muốn bảo vệ đang ở trước mặt đấy! Thế nào, ngài không định bày tỏ một chút cảm tưởng sau khi chiến thắng trở về từ rừng Dạ Huyết sao?”
“Lục tiểu thư?”
Vân Hi ngẩn ra, trong đầu hắn không hề có một chút ấn tượng gì về người này. Một lát sau, dường như hắn nhớ được gì đó, ánh mắt như chợt hiểu ra nhanh chóng nhìn về phía cô gái duyên dáng đáng yêu, môi hồng răng trắng kia!
“Lục Tiểu Hàm!”
Nghe thấy Vân Hi gọi thẳng tên húy của Lục Tiểu Hàm, cô gái đi theo sau nhịn không được nhíu mày nói: “Này này, ngươi dám nói chuyện bằng cái giọng đó hả?”
“Chu Nguyệt, đi thôi! Chúng ta không cần phải tốn thời gian ở đây với một tên tép riu như hắn!”
“Hì hì, từ từ đã chị Hàm, để em tìm hiểu xem rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì trong rừng Dạ Huyết. Em nghe nói hắn còn gặp đại nhân Tử Xa Phục trong rừng Dạ Huyết nữa mà, chẳng lẽ chị không tò mò chút nào sao?”
“Công tử Tử Xa Phục sao?”
Lục Tiểu Hàm vừa nghe thấy cái tên này, trong đôi mắt đẹp mê hồn ấy thoáng hiện chút quan tâm!
Yên lặng một lúc, cô ta gật đầu rồi nói với Vân Hi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Đông Phương, Chu Nguyệt muốn biết những chuyện cậu gặp phải lúc ở trong rừng cũng như lúc quay trở về thành Tinh Diệu. Bây giờ, cậu hãy kể lại cho cô ta nghe những gì bản thân đã trải qua đi!”
“Đúng đó! Kể đi, kể đi!”
Chu Nguyệt không giấu được vẻ hào hứng, chờ đợi Vân Hi khoác lác sự lợi hại của hắn lúc ở trong rừng Dạ Huyết với mọi người ở đây. Thậm chí, cô còn nghĩ chờ cho hắn kể đến đoạn đắc ý nhất thì cô sẽ chen vào nói đến chuyện hắn suýt chết trong rừng, chẳng biết lúc đó vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào!
Chỉ có điều, Chu Nguyệt chờ được một lúc nhưng vẫn chưa thấy Vân Hi nói gì hết thì ngạc nhiên, sau đó nói với vẻ không vừa lòng: “Ê, Đông Phương! Ngươi bị sao vậy hả? Chị Hàm bảo ngươi kể lại những việc xảy ra trong rừng chính là tạo cơ hội cho ngươi đó! Sao ngươi chẳng biết nắm bắt gì hết thế! Ta nói thẳng cho ngươi biết, không phải lúc nào chị ấy cũng có tâm trạng để nghe ngươi kể một số chuyện ở bên ngoài thành đâu. Bỏ lỡ một lần, e là sau này ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội được nói chuyện với chị ấy nữa đâu!”
“Ừ!”
Vân Hi đáp một tiếng rồi lại im lặng như cũ.
“Ừ rồi sao nữa? Sau đó thế nào nữa?”
Vân Hi lấy làm lạ, nhìn cô ta một cách khó hiểu. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi dứt khoát quay người bước đi, tránh xa ba cô gái, sau đó tiếp tục đợi hai người Đông Nhược Tuyết vẫn còn đang ở trong phòng chiếu phim. Trong mắt hắn, dường như ba cô gái này như ruồi nhặng khiến người ta chán ghét vậy.
Thấy thế, Chu Nguyệt và cô gái đang đứng đợi ở một bên xem trò cười bỗng nhiên hóa đá tại chỗ!
Một lát sau, Chu Nguyệt giống như phải chịu một nỗi nhục nhã lớn nào đó, gương mặt vui vẻ bỗng nhiên ngập tràn lửa giận. Cô sải bước đến trước mặt Vân Hi, tức giận mắng mỏ: “Đông Phương, ngươi có ý gì hả? Chị Hàm bảo ngươi kể lại những chuyện đã xảy ra ở trong rừng là vì nể mặt, coi trọng ngươi nên mới cho ngươi cơ hội để thể hiện bản thân. Ngươi lại trưng cái vẻ mặt đó ra, thái độ gì đó hả? Nói rõ ngay cho ta!”
Vân Hi khẽ nhíu mày nhìn Chu Nguyệt rồi cất giọng: “Ta nói này, phiền cô đừng có cản đường ta nữa có được không? Ta đang đợi người!”
“Ngươi… ta cản đường ngươi… ngươi được lắm! Đông Phương, ngươi được đằng chân lân đằng đầu! Ngươi…”
“Được rồi, Chu Nguyệt!”
Chu Nguyệt còn muốn mắng tiếp, nhưng vì Lục Tiểu Hàm thấy xung quanh đang có nhiều người tụ tập nên không thể không lên tiếng!
“Chị Hàm …”
Lục Tiểu Hàm khẽ vung tay ngăn lại rồi bước mấy bước đến trước mặt Vân Hi, áo trắng lả lướt, vẻ duyên dáng tao nhã không sao tả hết: “Đông Phương phải không? Không cần biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện cậu có thể sống sót rời khỏi rừng Dạ Huyết khiến ta rất bội phục. Dù sao đi nữa, nơi đó chính là khu vực nguy hiểm cấp C, ngay cả Võ giả trung cấp cũng không dám liều lĩnh tiến vào. Chỉ riêng chuyện cậu dám đến đó thôi cũng đã đủ chứng minh lòng can đảm của cậu rồi! À… ba ngày sau là sinh nhật ta, bữa tiệc sẽ được tổ chức tại biệt thự nơi ta ở, hy vọng cậu sẽ đến!”
Nói xong, dường như cô chẳng lo lắng đến việc Vân Hi sẽ từ chối mà nở nụ cười, một nụ cười có thể khiến các học viên bình thường say đắm. Sau đó, cô quay người rời khỏi phòng chiếu phim!
Hai người Chu Nguyệt đứng ở đằng sau thấy Lục Tiểu Hàm rời đi bèn trừng mắt với Vân Hi, rồi vội vàng đuổi theo!
Còn Vân Hi, trừ lúc đầu nhìn Lục Tiểu Hàm một lần ra thì ánh mắt của hắn chưa từng ngừng lại trên người cô ta quá nửa giây!
***
Lục Tiểu Hàm bước đi không nhanh, Chu Nguyệt và nữ học viên còn lại rất nhanh đã theo kịp!
Vừa mới theo kịp Lục Tiểu Hàm, Chu Nguyệt mang vẻ mặt không hài lòng nói: “Hôm nay tên đó uống nhầm thuốc hay sao ấy, thường ngày chỉ cần chúng ta vừa gọi thôi là hắn đã chạy ngay tới rồi, bảo gì làm nấy. Vậy mà, môm nay hắn lại dám không để chúng ta vào mắt, khó hiểu thật!”
“Đúng vậy! Chị Hàm, Chu Nguyệt nói có lý đó, sao chị không để bọn em dạy dỗ hắn mà lại mời hắn tham gia tiệc sinh nhật diễn ra ba ngày sau vậy! Những người tham dự sinh nhật đều là thanh niên tài giỏi có tiếng trong học viện Tinh Diệu, thậm chí cả thành Tinh Diệu. Còn Đông Phương, hắn chỉ là một tên nghèo kiết xác, có tư cách gì để đến dự bữa tiệc sinh nhật của chị chứ?”
Lục Tiểu Hàm nhìn Chu Nguyệt và nữ học viên này rồi cười với vẻ ung dung: “Hai em đều bị hắn lừa rồi! Chẳng lẽ các em không biết đến câu lấy lùi làm tiến sao?”
“Lấy lùi làm tiến?”
Chu Nguyệt và nữ học viên kia hơi ngẩn ra, bọn họ cũng từng thấy không ít nam học viên dùng đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của Lục Tiểu Hàm và hai người. Bây giờ, nghe Lục Tiểu Hàm nói như vậy, hai người mới có phản ứng: “Chị Hàm, chị nói là hắn cố ý giả vờ không để ý đến chúng ta, nhưng thực tế là muốn chúng ta tức giận và chú ý đến hắn nhiều hơn, sau đó hắn sẽ từ từ tìm cơ hội ra tay sao?”
“Chắc vậy rồi! Chị Hàm chính là thiên tài hiếm có của học viện Tinh Diệu, trừ học trưởng Cảnh Hoài Vân ra thì hình như chẳng còn ai có thể sánh được với chị Hàm cả! Một chút mánh khóe của tên, trước mặt chị Hàm còn không phải lộ tẩy ngay sao chứ!”
Chu Nguyệt cũng lập tức phản ứng ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra một chút vui vẻ: “Thảo nào chị Hàm lại mời hắn đến dự buổi tiệc sinh nhật. Hắn có thân phận gì chứ? Đến dự một bữa tiệc cao cấp như thế còn không phải làm trò cười cho thiên hạ sao? Hơn nữa, đến lúc đó chỉ cần chị Hàm hơi tỏ ra không hài lòng về hắn, chắc chắn sẽ có một đống người nhảy ra thay chị dạy dỗ hắn, chẳng cần chúng ta phải ra tay!”
“Chị Hàm lợi hại thật… nhanh vậy đã nghĩ ra được cách tương kế tựu kế!”
Tiếng cười tao nhã của Lục Tiểu Hàm vang lên: “Nếu khi nãy hắn biết khó mà lui, nhận lỗi với ta thì ta cũng lười để ý tới hắn. Nhưng hắn đã thích trở thói khôn vặt ra thì ta đùa giỡn với hắn một chút cũng chẳng sao! Được rồi, đi thôi!”
“Vâng, chị Hàm!”
Lúc này, hai người đang ôm hận trong lòng dường như muốn ngay lập tức nhìn thấy Vân Hi sẽ mất mặt như thế nào tại bữa tiệc sinh nhật diễn ra vào ba ngày sau!
***
Đám người Lục Tiểu Hàm rời đi được một lúc thì Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân chạy vội ra khỏi phòng chiếu phim, nhìn thấy Vân Hi đang đứng đợi ở bên ngoài thì hai người hỏi gấp: “Đông Phương, anh không sao chứ? Lúc nãy, em nghe có người nói Lục Tiểu Hàm vừa rời khỏi nơi này… anh không có quấn lấy cô ta đấy chứ!”
“Không có!”
“Vậy thì tốt!”
Đông Nhược Tuyết nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng cô còn chưa thở phào hết một hơi, những lời tiếp theo của Vân Hi đã khiến cô phải hồi hộp trở lại!
“Cô ta chỉ nói với anh mấy câu khó hiểu thôi!”
“Khó hiểu sao? Cô ta nói gì?”
Trước sự chờ đợi của Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân, Vân Hi nhíu mày nhìn theo hướng đám người Lục Tiểu Hàm vừa rời khỏi, sau đó chầm chậm thốt lên ba chữ: “Anh quên rồi!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: