[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Mới nhìn qua, gã da đen có vẻ như đang hoàn toàn chiếm ưu thế, tuy nhiên dân trong nghề đều nhanh chóng nhận ra không phải vậy. Chiếc côn sắt liên tiếp bổ xuống, khí thế ngùn ngụt nhưng toàn đánh vào chỗ trống không. Đột nhiên người châu Á phản công, một pha lên gối nhanh như chớp…
Lên gối là chuyện bình thường, nhưng lên gối đúng vào chỗ hiểm yếu của nam nhân thì... đến Thượng đế cũng phải bó tay. Cho dù đã cẩn thận mang giáp hộ vệ nhưng người da đen cũng khựng lại như điện giật. Chỉ chờ có thế, người châu Á tung liền một đòn cước liên hoàn...
Tiếng rắc rắc rợn người vang lên, không phải chỗ hạ bộ như cũ mà là... trên cổ họng. Rầm…
Người da đen ngã vật ra sàn. Một nửa khán giả hoan hô, số còn lại vung tay chửi rủa, phút chốc những tờ phiếu đặt cược bị ném vung vãi trên sàn.
“Ây dà, thằng cha Thái Thần này đã thắng liền bốn mươi ba trận, bây giờ chắc không ai dám khiêu chiến với hắn nữa...!”
“Độc quá, bốn mươi ba trận bốn mươi ba xác chết, họa có điên mới đánh tiếp!”
“Ghê quá, võ đài ngầm cái gì cũng không cấm, nhưng nhưng người khác đâu có giết nhiều như vậy...”
Lý Phong đã kịp thu thập một số thông tin. Đúng là tại Thái Cốc giao đấu bất kể chuyện sống chết, tuy vậy tỷ lệ võ sĩ bị đánh đến chết cũng không cao lắm. Thông thường chỉ là đánh vào đầu hay chỗ hiểm, làm mất khả năng tấn công là thôi. Có điều gặp phải những tay hung hãn như tên Thái Thần này thì không còn cách nào...
Không khí trận đấu bắt đầu ngấm vào trong người, Lý Phong nghiến răng cố kìm chế hưng phấn... Địa ngục nhân gian ư? Haha, càng địa ngục ta mới càng cao hứng! Thực ra một khi trải qua khóa huấn luyện của Tiểu Kim, không thành người điên đã là tốt lắm rồi! Đúng như phương châm hắn đã nghiệm ra khi đó, nếu thích sức ép thì sẽ không cảm thấy sức ép nữa...
“Sếp, có nên chọn một đối thủ khác trước không? Người này để sau đã, thực lực hắn ta tuyệt đối không chỉ như vừa rồi đâu!” Nhìn Lý Phong đang háo hức, Salta có chút lo lắng. Nói gì thì nói, dù cương mãnh đến mức nào thì Salta cũng chỉ là một chú gà chọi mới ra ràng, thấy máu vẫn còn sợ.
Lý Phong chẳng kể gì ba bảy hai mốt, nhảy luôn xuống sàn. Trường đấu lập tức im bặt... Có kẻ nóng lòng muốn chết như vậy sao? Trời đất, rõ ràng là học sinh nữa chứ!
Thật hay đùa đây? Hay là bị người khác đẩy xuống?
Thái Thần như sói già gặp dê non, ngoác miệng cười: “Hi hi bạn nhỏ, biết đây là đâu không? Về nhà uống thêm sữa đi...”
Lý Phong chỉ cười rất tươi. Đúng lúc đó Salta ném thẻ bài của hắn xuống: “Sếp, có thể đấu được rồi!”
“Thế nào, có cần nghỉ một chút không?” Lý Phong hỏi vui vẻ, như thể hai người bạn đang chuẩn bị đánh một ván cờ.
“A... láo! Đã vậy thì chết đừng có trách!”
Lý Phong không nói gì thêm, tiến thẳng đến Thái Thần. Thực ra nói lúc này là thừa, vì nói với người chết chẳng có nghĩa lý gì.
Thái Thần đỏ vằn mắt, hung tợn ra tay, một cú cùi chỏ nện thẳng vào ngực thằng nhóc to gan. Chiêu thức đơn giản nhưng đã luyện hàng ngàn lần, dù là tấm sắt cũng phải thủng. Với một thằng ngốc không biết trời cao đất dày, thế là quá đủ rồi.
Ầm…
Cả người Lý Phong bay vèo đi, dội thẳng vào tường dây, từ từ trượt xuống...
Người xem cùng gào lên chửi rủa. Tên điên này không biết từ đâu chui ra, xem chẳng có chút gì thú vị hết. Đầu tiên còn tưởng là chân nhân không lộ tướng, may mà không mấy ai đặt vào cửa hắn ta...
Cả Salta cũng có chút hoảng hốt. Lý Phong dù tệ thế nào cũng không dễ dàng bị đánh trúng thế chứ, chuyện gì vậy?
Thái Thần khinh thường đứng nguyên tại chỗ, còn nhổ thêm một bãi nước bọt. Phía đằng kia Lý Phong bình thản đứng lên, ngửa đầu hít một hơi sâu, thè lưỡi liếm máu ở khoé miệng... Thật tuyệt quá! Trong lòng hắn đang hưng phấn đến phát run lên...
Thái Thần hoàn toàn không ngờ, cú giật cùi chỏ không diệt được đối thủ, thậm chí thằng nhóc còn ngơ ngáo giơ tay vẫy hắn ta lại gần... Dẫu sao Thái Thần cũng là kẻ dày dạn chiến trận, nhanh chóng nhận ra hình như có vấn đề...
Không đợi Lý Phong vẫy lần thứ hai, gã người Thái xông ngay đến dốc toàn lực ra tay. Lên gối, chém họng, chặt vai, cuối cùng là đòn kết liễu, môt cú xoay người tung châm thẳng vào thái dương đối thủ...
Nhưng Lý Phong không hề gục xuống, càng không bị văng đi mà vẫn đứng yên bất động. Thái Thần kinh sợ lùi vội hai bước… Quỷ sống ư? Sao hắn không hề hấn gì cả?
Lý Phong chậm rãi lắc lắc cổ. Đã quá, có điều thằng cha này ra đòn vẫn chưa đủ mạnh. Lúc bấy giờ người hắn mới bắt đấu nóng lên...
Chậm rãi tiến về phía trước, Thái Thần không ngừng lùi ra sau... Sát khí...
Sát khí bắt đầu cô đặc lại, con ma giết người cuối cùng cũng được diện kiến Ma vương, có điều lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Từ đầu đến cuối Lý Phong luôn mang nụ cười trên mặt, chỉ là nụ cười của hắn càng lúc càng quái dị. Đám khán giả không hiểu gì, bắt đầu kêu la om sòm. Thái Thần sao lại lùi? Kiểu gì vậy?
Rốt cuộc Thái Thần không nén được rống lên một tiếng tàn bạo, đột nhiên bật tới xoay người tung một cước trong không trung.
Đấu trường ồ lên rồi lập tức im bặt, cú đá tưởng trúng đích một trăm phần trăm đã bị đối phương tóm gọn… Tiếp theo là thế nào đây? Sao có chuyện đó chứ...?
Ngay khi bàn tay thằng nhóc nắm vào cổ chân hắn ta, Thái Thần đã cảm thấy nửa người dưới như tê liệt. Trong cơn tuyệt vọng, hắn ta vung cả hai tay giáng mạnh vào đầu Lý Phong, nhưng... mới nửa chừng chợt kêu lên thảm thiết.
Rắc rắc….
Xương gối Thái Thần vỡ vụn. Như không có trọng lượng, cả người hắn ta bay thẳng lên không, rơi thẳng xuống nắm tay đang giơ ra của Lý Phong...
Hầu như không ai thấy chuyện gì xảy ra, cuộc chiến kết thúc chóng vánh. Lý Phong từ từ rút tay lại, lồng ngực Thái Thần thủng một lỗ toang hoác...
Cả đấu trường đờ ra vì khiếp đảm… quái vật ư...?
“Các vị, tôi còn phải thắng chín người nữa. Chín người có thể cùng xuống một lúc. Bất kể dùng cách nào, chỉ cần thắng được tôi, tôi sẽ trả năm mươi vạn đồng Liên bang!” Lý Phong nói đoạn giơ chiếc thẻ kim cương lên.
Trường đấu lập tức ồn ào như chợ vỡ. Thằng cha này điên hay giàu quá rửng mỡ không biết, sao lại có chuyện lạ như vậy?
Xác Thái Thần vẫn nắm sóng sượt trên sàn, nhưng năm mươi vạn đồng Liên bang có vẻ đã biến hắn ta thành vô hình. Có ai lại không động lòng vì tiền, huống hồ còn là chín đánh một! Đằng nào cũng đều là những kẻ liều mạng, sợ gì chứ!
Từ bên dưới nhanh chóng có chín người nhảy lên, nhìn thẻ bài thì đều là đấu sĩ chuyên nghiệp, nhưng Lý Phong cũng không quan tâm lắm. Bị áp chế quá lâu, ma quỷ thỉnh thoảng cũng phải được giải tỏa chứ...
Đúng là quái vật đã xuất hiện... Chín người võ công khác nhau, nhưng có thể nhận thẻ bài võ sĩ chuyên nghiệp ở đây, rõ ràng đều bản lĩnh không tồi. Có điều sau một lúc, trên sàn đấu chỉ còn một người đứng đó.
Lý Phong nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác thơ thới, đoạn vặn người vui vẻ: “Cám ơn các vị đã cổ vũ!”
Khác với Thái Thần, chín người đó đều không chết mà chỉ hôn mê một lúc rồi khỏi. Leo lên chỗ ngồi, Salta vẫn còn há miệng nghi hoặc: “Sếp, sếp không phải ma từ địa ngục leo lên đấy chứ?”
Lý Phong khẽ nhún vai... Không sai, đúng là hắn đã từ địa ngục chui lên...
Rốt cuộc Salta đã hiểu, vì sao Lý Phong lại có thể ung dung thoải mái như vậy. Không phải khinh thường đối thủ, mà là trình độ của hắn căn bản không thể đo đếm được nữa.
Không muốn tốn thời gian, Lý Phong đến chỗ quản lý nhận phong cấp. Nụ cười của hắn vẫn rất hiền lành, nhưng viên quản lý cứ nem nép như đứng trước quỷ hiện hình.
Tận đến khi lên đường về khách sạn, Salta vẫn còn ngơ ngẩn... Trên đời sao có người trái ngược đến như vậy, vừa là sinh viên ưu tú vừa là quỷ đoạt mạng người không chớp mắt… Cha và anh hắn ta có thể như vậy vì họ đều là quân nhân, nhưng thành thực mà nói, vừa cười vừa giết người như Lý Phong có lẽ họ cũng không làm được...
Tâm thần phân liệt ư? Không giống! Lý Phong rất biết điều chỉnh trạng thái, vừa rời đấu trường là hồi phục ngay vẻ bình thường, nói cười vui vẻ như trước đó không hề có gì xảy ra. Thực chất đó chính là cảnh giới mà Salta mong đạt đến, cảnh giới thoát xác của một chiến binh lão luyện, nhưng phải luyện tập thế nào mới được?
Có chứng nhận là có thể đăng ký thi đấu tại Ngũ tinh luyện ngục. Hai gã về khách sạn lấy hành lý, vì đấu trường Ngũ tinh luyện ngục cho tuyển thủ ăn ở miễn phí nên không tội gì phải phí thêm tiền thuê phòng.
Đấu trường Ngũ tinh luyện ngục là kiến trúc tiêu biểu nhất của Thái Cốc, chiếm một diện tích lớn ngay rìa trung tâm thành phố. Tòa nhà như cánh cửa mở vút vào trong mây, là cửa thiên đường hay cửa địa ngục thì phải xem anh thành công hay thất bại.
Hai gã đi đến cửa, Lý Phong nhìn rồi bất giác reo lên, cảm giác như trở về quê cũ.
Thật không hổ với danh xưng đấu trường mạnh nhất thế giới, chỉ nói riêng trang thiết bị cũng không đâu có thể sánh nổi. Màn hình cực lớn, ghế ngồi thoải mái, phụ trợ hết sức hoàn chỉnh. Không chỉ là đấu trường mà toàn nhà có đủ các kiểu câu lạc bộ, không thiếu bất cứ cái gì.
So với sự hỗn loạn và khói thuốc dày đặc ở nơi hắn vừa thi đấu, điều kiện tại đây tốt hơn cả trăm lần. Đương nhiên không phải mọi đấu sĩ đều được đối đãi như nhau, chỗ ở cũng được phân làm năm cấp. Nơi họ ở là đấu trường cấp một và cũng là nơi kém nhất, có điều so với trường đấu ngầm vừa rồi thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Chẳng trách tất cả các cao thủ đều muốn thử vận may ở đây!