[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Ký túc xá Alan bố trí nam sinh ở dưới, nữ sinh mấy tầng trên cùng, sinh viên ở các dãy khác nhau được dùng chung thẻ từ vào cửa. Tuy là trường quân sự song trong chuyện này Alan khá tự do, đây cũng là phương châm quản lý của Barbaross. Ông không cho rằng một sinh viên ngoan ngoãn sẽ là một chiến binh tốt, tự giác học hỏi mới là quan trọng nhất, còn về trình độ thì nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, mỗi người đều có cách đánh giá của riêng mình.
Phòng Đường Linh ở tầng 16 trên cùng, cũng là nơi có cái nhìn đẹp nhất. Đường Linh không mấy quan tâm, nhưng nhiều sinh viên khác lại vô cùng ngưỡng mộ. Tuy là cùng một dãy nhà song cảm giác không giống nhau, tầng 15 trở lên luôn luôn được ngưỡng mộ, phong cảnh đẹp, không khí yên tĩnh, lại được một chút tự hào "ta từ trên nhìn xuống"... Tuy nhiên ai ở đâu đều do nhà trường sắp xếp, có muốn cũng không thể đổi được.
Đường Linh đang đợi hắn đến, vừa bấm chuông cửa mở ngay lập tức, có điều Lý Phong đột nhiên quên mất mình có chân, đứng sững ra một chỗ...
“Vào đi, cậu làm sao thế...?”
Nghe câu hỏi Lý Phong mới bừng tỉnh, chỉ hận không thể đập đầu vào tường một cái... Thật không ngờ, đã nhìn bao nhiêu lần rồi mà vẫn bị dáng vẻ yêu kiều kia mê hoặc, chẳng trách người xưa nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân...
Qua khóa huấn luyện sinh tử của Tiểu Kim, Lý Phong tự thấy mình đã cứng rắn lên nhiều, nhưng gần đây sự lì lợm của hắn liên tiếp bị lay động trước Chu Chỉ và Đường Linh. Vừa rồi nếu ra mở cửa là kẻ thù, có lẽ Lý Phong đã biến thành heo quay rồi... May mà hắn không phải là chủ tịch USE, chưa phải...
Nhìn Lý Phong bộ dạng ngờ nghệch đi vào, Đường Linh ngoài mặt ra vẻ thản nhiên, kỳ thực trong lòng lại mừng thầm.
Bởi vì, tình huống vừa rồi là cô chủ ý muốn như vậy. Lý Phong rốt cuộc cũng không thể làm ngơ trước mê lực của cô...
Từ khi biết Lý Phong hình như có quan hệ gì đó với Chu Chỉ, Đường Linh luôn lo lắng mơ hồ, là trực giác của nữ giới chăng? Càng tiếp xúc với Lý Phong, Đường Linh càng muốn tìm hiểu về gã nam sinh này. Lần giải vây ở lễ khai giảng hôm trước chỉ là một phản ứng tức thời, thực tế thì cả bài báo đó hầu như đều là nghiên cứu của Đường Linh... Khi ấy căn bản cô không nghĩ gì nhiều, nhưng lời thách đấu Lý Phong của Salta ngay sau đó lại làm Đường Linh vô cùng kiêu hãnh...
Đường Linh không phải một nhi nữ thường tình, đối với tình yêu cũng vậy. Cô biết rõ các vấn đề của khoản cách thân phận, nhưng không hề bận tâm vì điều đó. Cô cũng có bệnh công chúa như tất cả các tiểu thư nhà giàu khác, nhưng một khi đã xác định một chàng trai nào đó là xứng đáng, cô sẽ không thụ động chờ đợi...
Hôm nay chính là một dịp như vậy. Biết Lý Phong sắp đến, Đường Linh cố tình ăn mặc rất gợi cảm, quả nhiên hắn đã không cách nào thờ ơ được...
Bước vào trong phòng, lồng ngực Lý Phong vẫn nóng ran, trong lòng dấy lên một cảm giác kích động mãnh liệt. Cố gắng lắm hắn mới nén được sự nhộn nhạo trong lồng ngực, điều này đúng là quá bất thường đi...!
Trạng thài cơ thể của Lý Phong hiên nay nằm ở mức nào, e là không một ai kể cả hắn biết rõ, tuy nhiên có một quy luật luôn luôn đúng... Một khi thân thể đã đạt đến một sức mạnh ghê gớm như thế, dễ hiểu là nhu cầu về các mặt khác cũng cao lên tương ứng. Giống như vận động viên sau trận đấu hay chiến sĩ vừa qua cơn sống mái ngoài chiến trường, tất cả đều đặc biệt muốn phát tiết giải toả. Không chỉ tinh thần, cơ thể cũng sản sinh cảm giác tương tự...
Trước đây Lý Phong chỉ là một người bình thường, cho dù thân thể có nhu cầu thì cũng có thể dựa vào lí trí và đạo đức để kìm xuống, nhưng Lý Phong bây giờ đã khác hẳn... Những bài huấn luyện và các trận chiến sinh tử đã nâng cao thể lực của hắn, khả năng tinh thần tất nhiên cũng đột phá vào mọt cảnh giới mới, vậy mà vẫn không chống đỡ được những khiêu khích liên tiếp của Chu Chỉ... Mà Chu Chỉ cũng không biết mình đang đùa với lửa, chỉ cần làm quá đi một chút là lần gặp thứ hai đã có thể sinh chuyện rồi...
Thế mà chuyện Chu Chỉ vừa tạm lắng, lại đến lượt Đường Linh "gây sự"...
Muốn quyến rũ nam nhân, nữ nhân không nhất thiết phải loã thể, đặc biệt khi đó lại là một mỹ nữ... Đường Linh mặc áo hai dây, loại trễ vai rất đáng yêu. Đôi vai mịn màng trắng lóa cả mắt Lý Phong... Đương nhiên Đường tiểu thư không bao giờ có thể bạo gan như Chu Chỉ, nhưng từ trên nhìn xuống vẫn thấp thoáng khe ngực nõn nà, chỉ một chút song cảm giác chẳng khác gì que diêm châm lửa...
Áo còn đỡ, nhưng nhìn xuống thì... thôi rồi... Chiếc quần short bò cực ngắn , đôi chân căng tròn mịn màng, cộng với nụ cười thanh nhã nhưng sao có vẻ đầy ẩn ý...tội lỗi... tội lỗi...!
Lý Phong cố tập trung tinh thần, nhưng cứ như gặp ma... Càng cố gắng trong lòng lại càng như lửa đốt, cảm giác sắp bùng nổ đến nơi...
Dù sao đã trải qua huấn luyện ma quỷ, không thể để ba chuyện lẻ tẻ này khống chế được! Lý Phong hít thở sâu ba lần, gắng gượng bình tĩnh lại, chuyển mắt sang chỗ khác, đồng thời tập trung ý nghĩ vào mấy câu hỏi đem từ nhà sang...
Nhìn vẻ khổ sở của hắn, trong lòng Đường Linh lại vui không tả xiết... Hừ..., còn suốt ngày giả bộ phớt lờ hấp lực của bổn đại tiểu thư! Ta đây chỉ cần giở chút thủ đoạn là ngươi đã ngoan ngoãn thần phục rồi...!
Dù thông minh đến đâu, Đường Linh cũng chỉ là một cô gái mới lớn. Chỉ cần thấy gã trai mình thích khuất phục trước mê lực của mình, cảm giác chiến thắng mới ngọt ngào làm sao... không hề nghĩ đến hậu quả của nó.
“Lý Phong, cậu tiến bộ nhanh quá. Nói ra chắc chắn không ai tin, chẳng mấy chốc mình sẽ không dạy nổi cậu nữa rồi...” Nghe mấy câu hỏi của Lý Phong, Đường Linh thực sự ngạc nhiên, bèn nhanh chóng thu niết tinh thần suy nghĩ.
“Chuyện này... chuyện này phải cảm ơn cậu nhiều... Nếu không có cậu chỉ bảo, mình thật không biết phải làm sao nữa...”
Lý Phong trả lời vẻ biết ơn, nhưng cặp mắt vẫn ngước lên... nóc tủ! Bởi Đường Linh lúc này chính là lửa, còn hắn là củi khô, củi lửa gặp nhau lập tức sẽ bốc cháy... Đường Linh không phải là Chu Chỉ, hắn không hề muốn chuyện đó xảy ra.
“Vậy sao? Thế cậu định cảm ơn mình thế nào đây...?”
Bản thân Đường Linh cũng không để ý, quỷ thần xui khiến thế nào mà chốc chốc cô lại thốt ra những lời đầy khiêu khích... Lý Phong ngây người, vừa liếc qua thấy ngay ánh mắt ướt rượt, cảm giác kích thích lại bùng lên... lại không khỏi hốt hoảng, cố gắng tập trung vào bài học...
“Chỉ cần làm được, thì cái gì mình cũng làm...!”
Đường Linh cũng cảm thấy thất thố, vội cười xòa cố khỏa lấp không khí căng thẳng: “Hì... cái này là cậu nói đấy nhé, sau này đừng có hối hận! Được, bây giờ cậu nhìn vào công thức này... Hướng suy nghĩ của cậu vẫn là đường mòn thường thấy, phải biết khi chính suy không được thì chúng ta nên áp dụng phản suy...”
“Mình cũng đã thử phản suy rồi!”
“Bé Lý Phong, hãy nghe cô giáo giảng xong đã!”
Đúng là hết biết…
“Luận đề này, nếu dùng chính suy thì không thể chứng minh được. Tiền đề của nó đã bị hạn chế, rõ ràng chỉ phản suy mới may ra có lối thoát, có điều trong khi phản suy phải đưa vào bốn mệnh đề phụ, còn phải dùng đến định luật Kolos, dám cá cậu không biết định luận Kolos là gì, đúng không?”
Lý Phong gật đầu lia lịa, Đường Linh cười đắc chí: “Ha ha, cái này cũng không thể trách cậu. Mình đã phải mời thầy giáo phụ đạo riêng hẳn hai ngày mới nắm được, để mình giải thích định luật Kolos cho cậu trước đã...”
Đường Linh lấy ra chiếc máy tích logic, năm ngón tay thanh tú lướt nhanh thoăn thoắt trên bàn phím. Vốn đang nhìn vào tờ giấy ghi công thức toán, không hiểu tự lúc nào ánh mắt Lý Phong lại chuyển sang những ngón tay búp măng của Đường Linh, dần dà dịch lên trên, dừng lại nơi khuôn mặt tuyệt trần... Tiểu mỹ nhân lúc tập trung suy nghĩ trông lại càng đẹp, cặp lông mi dài khẽ chớp chớp khiến trái tim Lý Phong đập như trống đánh trong lồng ngực...
Lý Phong bị hớp hồn, Đường Linh cũng không khá hơn bao nhiêu, đã nói cô có giác quan thứ sáu mà... Ở cự ly gần như vậy, không cần mắt nhìn Đường Linh vẫn cảm nhận được mọi biến đổi của Lý Phong, hơn nữa khi ở bên hắn, tinh thần của cô trở nên hết sức nhạy cảm. Ngay từ lúc Lý Phong bước vào cửa, Đường Linh cũng phải kìm nén mình, không thì không biết cô đã nói ra những lời khiêu khích gì rồi...
Dần dần Đường Linh cũng không biết mình đang nói gì viết gì... Đến lúc trong phòng chợt yên lặng, hai người đều cảm thấy người nóng bức, nghe được cả nhịp tim gấp gáp cũng như hơi thở nặng nề của đối phương...
Đường Linh biết Lý Phong đang cố kiềm chế, nhưng cơ thể lại vô thức cứ áp lại gần cô... Phải làm sao đây...?
Có phải quá nhanh không...? Còn chưa có gì rõ ràng mà...!
Đúng lúc Đường Linh toan đứng lên hòng phá vỡ tình thế nguy hiểm, Lý Phong đột nhiên ra tay... Tốc độ nhanh như cắt, nhanh đến mức Đường Linh hoàn toàn không kịp phản ứng...
Dục vọng hừng hực xông phá như biển lớn, Lý Phong không thể nào kìm chế nổi. Hắn biết rõ mình đang làm gì, nhưng không thể dừng và cũng không muốn dừng...
Cơ thể ngà ngọc của Đường Linh như không còn một chút trong lượng, rơi tõm vào vòng tay cứng như thép của Lý Phong, nháy mắt cặp môi hồng mọng đã bị chiếm cứ, thậm chí một nửa tiếng kêu cũng không kịp thốt ra.
Tâm trí Đường Linh bỗng trở nên trống rỗng, cảm giác nóng ran lan toả khắp toàn thân. Nếu có ai đó chứng kiến, hẳn sẽ cho rằng mình đang nhìn thấy người ngoài hành tinh. Bởi lúc này trên người Đường Linh đang bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng rất mỏng, còn Lý Phong lại chìm trong một lớp hồng quang nhàn nhạt... Có điều cả hai đều không hề hay biết, vẫn chìm đắm trong nụ hôn đầu đời...
Hiển nhiên trong lòng Đường Linh không hề có ý phản đối, thực ra đây là chuyện cô đã từng mơ mộng, chỉ không ngờ nó lại đến sớm như vậy! Gã xấu xa này... đúng là lại bá đạo mà...
Những choáng váng đầu tiên đã qua đi, Đường Linh dần an tĩnh, dịu dàng bao dung đáp lại sự mê cuồng của Lý Phong, nâng tinh thần và cơ thể hắn cao lên một bậc... Từ cậu con trai đến người đàn ông là một sự khác biệt rất lớn. Với nguồn sức mạnh gần như vô tận của mình, Lý Phong đang khát vọng sự đột phá... Chu Chỉ là tiếng gõ, còn Đường Linh mới chính là then của, một khi then cửa mở ra, sức mạnh sẽ tuôn trào không gì ngăn lại nổi...
Nói như lời của Mã Khả, Lý Phong chính là con sói đội lốt cừu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bùng nổ, chỉ không biết cô em nào sẽ gặp hoạ mà thôi. Thật không ai có thể ngờ, cô gái ấy lại chính là công chúa GAD...
Bàn tay nóng bỏng của hắn trượt dần xuống, toan chiếm cứ bộ ngực thanh tân... Đường Linh giật mình, toan vùng vẫy thoát ra. Tuy cô thích, nhưng bây giờ hãy còn quá sớm...
Nhưng chút sức lực ấy làm sao có thể so với Lý Phong, sự phản kháng chỉ càng thêm kích thích. Lý Phong đã thực sự không thể kiềm chế được nữa, cô gái trong vòng tay là người hắn hằng ái mộ, mà nụ hôn vừa rồi lại đầy tình ý như vậy...
Mã Khả vẫn bảo hắn quá yếu đuối... Con gái xấu hổ sợ hãi, có chút phản kháng là chuyện rất bình thường. Đối phương để cho hôn, nhất lại là nụ hôn đầu, có nghĩa đã tình nguyện hiến thân...!
Lúc này nhất định phải bản lĩnh, cùng lắm thì sau đó bị chửi là cầm thú, nhưng cô ta sẽ là của hắn. Còn nếu dừng lại thì thật không bằng cầm thú, và chắc chắn hai người sẽ over!
Trí tuệ lúc này của Lý Phong đã gần như bằng không, mấy lời vàng ngọc của Mã Khả chính là kim chỉ nam duy nhất! Ôm chặt Đường Linh trong tay, chỉ cần bật nhẹ là hắn đã ở trên giường ...
Bắt đầu từ đây, quan hệ Lý Phong và Đường Linh xảy ra bước ngoặt, vì thế mà mụi gặp 1 chuyện đau đầu: cách xưng hô của hai người.
Có mấy lựa chọn:
1. "mình, bạn" cái này ko phải vô lý, bằng chứng là dì út của mụi lấy dượng là bạn học, hai ng' năm nay gần 40 vẫn xưng là "bạn, tớ"
2. "huynh, muội" phương pháp an toàn nhất, nhưng đây là chuyện của thế kỷ XXIII, xưng huynh muội có vẻ không hợp
3. "anh, em" có được không? Hình như cũng ko hợp lắm.
4. "chàng, nàng"? Ọe....
Muội đề nghị các huynh tỉ cố vấn, ý kiến xin viết trong topic luận đàm, phải giải quyết xong vấn đề này thì mụi mới dịch típ dc.
Cám ơn các winh tỉ đã góp ý cho mụi.
Mụi Quyết định là tùy tình hình mà dịch, thay đổi dần theo mức độ công khai dzậy.
Cũng như ở phòng hắn, nệm giường của Đường Linh làm bằng thép nguyên tấm song cảm giác lại... hết sức êm ái, không biết là do Đường Linh đã lót lông ngỗng bên dưới hay vì Lý Phong quá phấn khích mà như vậy.
Đường Linh muốn kêu lên nhưng miệng đã bị phong kín, muốn phản kháng mà tay bị giữ chặt, chút phản kháng yếu ớt căn bản không có tác dụng gì. Đáng hận nhất là người cô mỗi lúc một nóng lên, bàn tay Lý Phong di chuyển đến đâu, da thịt Đường Linh mềm nhũn ra đến đó, lý trí muốn phản kháng nhưng thân thể cứ vô thức hưởng ứng theo “kẻ địch”…
Lý Phong chưa hề có một chút kinh nghiệm, nhưng sách báo tạp chí kiểu này ở đâu chẳng có (nhất là 4vn), thêm Mã Khả suốt ngày khoe khoang bên tai... Muốn không biết cũng khó, huống hồ chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, không cần dạy cũng tự hiểu phải làm gì...
Ý đồ khiêu khích của Đường Linh cuối cùng lại làm hại cô, bàn tay Lý Phong lần vào trong làn áo mỏng, căn bản không gặp bất kỳ chướng ngại gì. Đường Linh co người toan đẩy ra, nhưng đã quá muộn...
Đôi gò bồng đảo mịn màng run rẩy dưới bàn tay nóng rực, nháy mắt chút sức lực còn lại cũng biến mất... Dĩ nhiên vẫn là Đường Linh đã sẵn có tình cảm với Lý Phong, bằng chứng là hai lớp linh quang của hai người giờ đây gần như hoà vào làm một...
Trong lòng Lý Phong, khát vọng mỗi lúc một mãnh liệt, cơ thể Đường Linh cũng bắt đầu rừng rực nóng lên...
Lý Phong đã không thể dừng lại được nữa, bàn tay hắn lần xuống dưới, giật mạnh... Chiếc quần short bò tan thành từng mảnh. Đang định bất chấp tiến tới, chợt cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn tê cứng người...
Đường Linh không phản kháng mà nằm yên, mắt nhắm nghiền, hai hàng lệ trào ra bên khóe mắt...
Đường Linh đang khóc, công chúa trong lòng đang vì hắn mà khóc... Thế là thế nào? Tại sao đột nhiên hắn lại dã thú như vậy chứ?
Hai luồng năng lượng đối nhau kịch liệt, Lý Phong bức bối như muốn nổ tung... Lý trí khẩn thiết bảo hắn phải dừng lại, nhưng dục vọng cứ trào lên, chực cuốn phăng đi tất cả...
Trong một thoáng, Lý Phong cảm giác như mình sắp phát cuồng... Rõ ràng Đường Linh không thuộc loại nữ nhân dùng cách bình thường có thể khuất phục được, linh nghiệm của Mã Khả xem ra sắp làm hại cả cô lẫn Lý Phong rồi... Không được, tuyệt không thể để bi kịch đó xảy ra...
Lý Phong gắng gượng hít sâu một hơi, tay giơ lên tự đấm thẳng vào bụng mình... Một thoi quyền trong lúc nửa tỉnh nửa mê, căn bản không có khả năng khống chế lực độ. Hắn hực lên một tiếng, oằn mình đổ vật xuống giường...
Đường Linh đang khóc, những giọt nước mắt không cam lòng. Dù trong thâm tâm vẫn có ý dâng hiến cho Lý Phong, nhưng không thể tại đây, không thể sớm như vậy được... Thế mà gã con trai hoang dại ấy... Nhưng có chuyện gì vậy...?
Những giọt chất lỏng nóng hổi từ đâu đó nhỏ trên da, hình như Lý Phong vừa ngã gục bên cạnh... Đường Linh từ từ mở mắt ra, liền giật mình không nói được nên lời...
“Cậu... cậu làm sao vậy...?”
Tấm ga giường loang lổ những máu, Lý Phong đang đau đớn nằm gục một bên...
“Xin lỗi, mình không sao... Hực... Đi đi, có lẽ mình điên rồi...!”
Lý Phong cố gượng một nụ cười đau khổ... Rành rành một quả đấm mạnh như thế mà vẫn chưa ổn. Người càng đau, kích thích lại càng lớn. Rốt cuộc là sao đây? Vừa cảm tạ ông trời đã giúp mình tăng tiến xong, giờ lại phải than khóc chắc? Làm gì có chuyện đến thế mà vẫn còn ham muốn, cứ như đã uống cả một cân xuân dược vậy!
Nhìn vũng máu của Lý Phong trên giường, tâm trí Đường Linh chợt giật mạnh, tinh thần lực trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết... Hành động tự đấm mình của Lý Phong lập tức hiện trong đầu, rõ ràng như thể chiếu lại vậy. Có lần Chu Chỉ từng nói, tinh thần lực của cô nếu khuyếch đại năm lần thì có thể can nhiễu ý chí ngoại nhân, mạnh đến một mức nào đó thậm chí còn khống chế được suy nghĩ của người khác... Đột nhiên, Đường Linh cảm thấy hôm nay mình biến thành như vậy, đến một nửa là do những lời của Chu Chỉ...
Tinh thần lực của hai người vẫn đang dẫn dụ nhau, có điều do bản năng mà nam nhân sẽ tỏ ra hung mãnh hơn, huống hồ đó lại là Lý Phong...
Đúng là một quyền vào bụng vẫn không tác dụng gì, Lý Phong lại cắn răng giáng mạnh tay xuống giường...
Bụp bụp hai quyền, lông ngỗng bay như hoa tuyết, nhắy mắt tấm thép đệm giường đã in dấu hai nắm đấm. Giường đầy máy, tay Lý Phong cũng bê bết những máu...
Không biết lý do gì thôi thúc, nhìn thấy Lý Phong lần nữa giơ nắm đấm toan tự đánh mình, Đường Linh bất giác lao tới nắm chặt tay hắn áp vào ngực, cơ thể mềm mại dựa vào người “kẻ hành xác”...
“Đừng... Đừng thế nữa mà...!”
Bàn tay nhỏ bé mượt mà khẽ vuốt trên lưng Lý Phong. Đường Linh đã phần nào tĩnh lại... Đương nhiên cô không phải loại tiểu thư cái gì cũng không biết, mà thực ra cũng chẳng có ai như thế, chỉ là vừa rồi khong cam lòng và hết sức ngượng ngạo mà thôi...
Nhưng đối với Lý Phong, sự dịu dàng ấy lại là một động viên vô cùng lớn. Một lần nữa hắn giang tay ôm Đường Linh, từ từ đặt cô xuống giường...
Tiểu công chúa xinh đẹp không ngừng run rẩy, hiển nhiên vẫn hết sức sợ hãi, song bàn tay đặt trên lưng Lý Phong lại rất mực nhu mì...
Lý Phong dịu dàng hôn lên khắp thân thể trắng muốt mỹ miều, đầu óc vốn rối tung bắt đầu dần trở lại bình tĩnh... Càng kìm nén lại càng dễ bùng phát, trái lại nếu được khai thông, cả cơ thể cũng sẽ trở nên bình lặng...
Những nụ hôn ngày càng táo bạo khiến Đường Linh run rẩy, mặt đỏ bừng, bất giác rên lên một tiếng nhỏ khiến Lý Phong cũng ngây người...
“Mình làm cậu đau ư? Nếu không…lần sau…”
“Đồ cầm thú... thế này rồi còn lần sau gì nữa......................................!”
Lần này thì Lý Phong đã hiểu, nếu không tiếp tục thì đúng là sẽ không bằng cầm thú như Mã Khả đã “dạy bảo”, vậy thì còn chờ gì nữa...
Chiếc quần nhỏ mỏnh manh rách toạc như tờ giấy. Theo bản năng, Đường Linh vội đưa tay che kín chỗ thâm nghiêm của người con gái, dù sao cô vẫn không thể không ngượng ngùng...
Lý Phong không vội gỡ tay Đường Linh, một phần vì hai mắt hắn đã ngây ra như sét đánh... Thì ra cơ thể con gái lại đẹp đến như vậy...! Chẳng trách Mã Khả lại ngụp lặn không biết chán, chính hắn cũng mê muội rồi còn trách gì gã...
Những đường cong nét lượn trên cơ thể Đường Linh dường như là nghệ thuật hoàn mỹ nhất, giới hạn của cái đẹp mà Lý Phong có thể nghĩ tới được. Hồi tưởng lại vô số giấc mơ, hắn mới nhận ra hiện thực còn đẹp hơn nhiều so với mộng cảnh...
Nhẹ nhàng kéo hai bàn tay Đường Linh, nhẹ nhàng trườn lên người cô gái..
“Lý Phong à... mình… mình sợ……...” Giọng Đường Linh khe khẽ run rẩy...
“Đừng... đừng sợ!” Lý Phong nựng cô như nựng trẻ, thực ra hắn căng thẳng cũng không kém gì cô...
“A... khoan đã....!” Đường Linh nhắm chặt mắtm hai giọt lệ lại vô thức ứa ra...
Lý Phong dừng ngay lại, hốt hoảng: “Đừng sợ, hình như mình đã giữ được rồi...” Nói xong nuốt ực một miếng lớn... Đúng là hắn cảm thấy mình đã tự kiểm soát được dục vọng, tuy nhiên lý trí lại bắt đầu hối hận...
Thực ra tinh thần lực của Đường Linh đang sung mãn chưa từng có, hiểu rõ những suy nghĩ của Lý Phong, song chính vì thế mà cô lại hạnh phúc, bởi trong hoàn cảnh này mà hắn còn lo lắng cho cô. Bất luận tương lai thế nào, thế cũng là đủ, mình sẽ không hối hận...!
Đường Linh tự nhủ với lòng mình, hai cánh tay mát rượi vòng qua gáy Lý Phong, từ từ kéo hắn xuống, ám thị...
Lý Phong có ngốc đến mấy cũng hiểu…….........
Một tiếng kêu thảm khốc vang lên…...............
Không phải Đường Linh, là Lý Phong.... Đau quá! Đường Linh theo bản năng cắn chặt vào vai hắn, Lý Phong lại không thể hất cô ra... Hai hàm răng mỹ nhân hóa ra cũng thật cứng, nhưng rất nhanh chóng, sự đau đớn bị khoái cảm lan toả khắp toàn thân nhấn chìm...
“Cấm, cấm động đậy, động đậy mình cắn chết...!”
Đường Linh giống như một cô mèo con phát cuồng, nhưng dù có nhe nanh múa vuốt thế nào thì với Lý Phong cũng là đáng yêu nhất trần đời. Có trách thì trách công chúa quá đẹp đi... thân thể ấy, làn da ấy, nhìn rồi mà còn kìm lòng được mới là lạ...
Cảm giác hưng phấn của Lý Phong truyền sang người Đường Linh, cặp lông mày thanh tú của cô khẽ chau lại...
Mấy giây sau, với Lý Phong có thể nói là dài như một năm, cuối cùng hắn đánh liều khẽ chuyển người, thấy Đường Linh không phản đối lại tiếp tục cử động. Mỗi lần di chuyển, sự kích thích đều khiến hắn muốn nấc lên vì sung sướng...
Đây chắc chắn là giây phút cả đời không thể quên, dù là với Lý Phong hay Đường Linh. Dần dần cô cũng không còn đau nữa, một cảm giác kì diệu dần dần lan tỏa, hai đôi môi lại lần nữa tự động tìm đến nhau...
Tầng 16 dãy nhà Song Tử Tinh, một đôi nam nữ đang thực hành một chuyện nguyên thủy nhất, cũng là quan trọng nhất kể từ khi sinh ra nhân loại!
Không biết bao lâu sau...
Đường Linh mệt nhoài không động nổi ngón tay, nằm co tròn như con mèo trong lòng Lý Phong. Tuy nhiên Lý Phong lại không thể bình tĩnh được... Trời ạ, đây là thật hay sao....?
Bàn tay hắn vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể tuyệt mỹ của Đường Linh, tiểu công chúa ngoan ngoãn nhắm mắt hưởng thụ... Một cảm giác tự hào không tả nổi trỗi lên trong lòng Lý Phong.... Nếu bây giờ ra ngoài kể rằng Đường Linh quan tâm đến hắn, e là không một ai tin, ngay cả Mã Khả thường ngày khích lệ hắn như vậy cũng cho rằng khả năng đến với nhau của hai người là zero, nhưng bây giờ…
“Còn đau không...?” Lý Phong không biết nên nói gì, bất giác buột miệng.
Đường Linh mở to hai mắt, nhưng đến chút sức lực ngước lên nhìn cũng không còn, chỉ uể oải nũng nịu: “Chảy nhiều máu như vậy, cậu nói xem...!”
Trên giường chỗ nào cũng thấy máu, đương nhiên máu dưới Đường Linh là của cô... Hiện thời Đường Linh đang rất mâu thuẫn, vừa vừa thỏa mãn vì được hiến dâng cho người mình yêu, vừa nuối tiếc thời con gái một đi không trở lại. Có lẽ mỗi thiếu nữ khi trở thành phụ nữ đều như vậy...
“Hình như máu của mình còn nhiều hơn đấy chứ...!”
Lý Phong chợt bật ra một câu... Đường Linh ngẩn người, không nhịn được cười giơ tay lên định đánh... Khẽ động người là đau, thế thì... đơn giản nhất là cắn cho một cái...
Căn phòng gọn gàng thơm tho giờ rối tung, trên giường còn một dấu bàn tay đen sì. Tất cả đều chứng tỏ, từ nay chỗ này đã có thêm một chủ nhân nữa, trong lòng Đường Linh cũng có thêm một kí ức...
“… Mình muốn đi tắm…”
Lý Phong không chần chừ, lập tức bế thốc Đường Linh lên.
“Đồ xấu xa... Mình tự đi được, bỏ tay ra...”
“Thế sao được! Công chúa có lệnh, kẻ hèn này đương nhiên phải đích thân phục vụ...”
“… Cầm sờ lung tung…hứ…..”
Hai người vừa đùa nghịch vừa đi vào phòng tắm... Hiển nhiên hôm nay chuyện gì cũng khỏi làm nữa rồi. Không bao lâu nữa, đôi nam nữ cùng trở thành người lớn này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của toàn thể nhân loại…
thấy mụi dịch hay hem?