[Dịch] Cuồng Thần
Trang lão sư nhìn ta,ngơ ngẩn hỏi: "Ngươi định làm gì vậy?"
Ta nói: "Lão sư, vật này thực trân quý, mong người thu hồi, ta thật sự không thể nhận."
Thật lạ, Trang lão sư lúc này không hề tức giận, mà là đắc ý nhìn ta, ta nghĩ cả nửa ngày, thực không biết làm thế nào, Trang lão sư lúc này mới nói "Vô ích, phải có chú ngữ đặc thù của ta mới có thể tháo bỏ, không có chú ngữ ấy, đời này ngươi sẽ luôn luôn phải mang theo nó, tiểu tử ngốc."
Nghe nàng nói xong , ta trong lòng bộc lộ một niềm kích động khó tả, Trang lão sư đối với ta không chỉ là sự quan tâm của thầy đối với trò, hơn thế nữa, còn là tình cảm ấm áp của một người mẹ hiền.
Trang lão sư kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt ta, nàng hỏi: "Ngươi sao vậy, có điều gì không vui ư? Sao lại nhìn ta như vậy?"
Mắt ta ngấn lệ, cảm kích nói: "Trang lão sư, cám ơn người, người cho ta cảm nhận được nhân tình ấm áp, ta... ... "
Trang lão sư bước tới, đặt một tay lên vai ta, sau đó xoa đầu ta, nói: “Hài tử, làm sao thế, trông bộ dạng ngươi như vậy, phải chăng có một tuổi thơ không êm đềm."
Ta dụi mắt, nói: " Khi còn nhỏ, ngoại trừ bà nội, chưa bao giờ có người thực sự quan tâm đến ta, ngay cả thân mẫu cho tới bây giờ cũng không có thèm nhìn mặt ta. Còn bà nội cũng đã mất từ mấy năm trước, Lúc ấy, ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cả thế giới trong mắt ta đều là hắc ám, cho tới khi gặp người và Tử Tuyết, chính hai người đã mang ánh sáng tới xua bóng đêm sâu thẳm trong tâm hồn ta. Lão sư, ta có thể gọi người là mẫu thân một tiếng được không?"
Trang lão sư mặt thoáng đỏ lên, nói: "Lôi Tường, không ngờ rằng ngươi sớm gặp nhiều bất hạnh như vậy, tuổi của ta không thể làm mẫu thân ngươi (Trang lão sư so với ta chỉ lớn hơn khoảng mười một, mười hai tuổi), nhưng ta có thể làm tỷ tỷ của ngươi ?"
Tỷ tỷ? Là tỷ tỷ? Gọi một nữ tử chưa có chồng là mẹ hiền, quả là có chút... ta gật gật đầu, kêu lên: "Tỷ tỷ, cám ơn người."
Trang lão sư nói: "Từ nay về sau khi không có người ngoài, ngươi hãy gọi ta như vậy. Đệ đệ, ngươi lần này xin nghỉ là có ý định gì?"
Ta gật đầu, nói: "Đệ muốn tìm một địa phương thật yên tĩnh, chú tâm tu luyện một thời gian."
Trang lão sư gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, hơn nữa ngươi thực sự một lòng cầu tiến. Rất tốt, cách đây khoảng ba trăm dặm có đỉnh Bạch Yên sơn, cao phi thường, có điều nơi đó vách đá vô cùng hiểm trở, người bình thường không ai có thể lên được, ngươi nên tới đó tu luyện."
Ta hai mắt sáng ngời, nói: "Có nơi tốt như vậy sao, cũng không xa kinh thành, thật tốt quá. Tỷ hãy nói cho ta biết làm thế nào để tới đó?"
Trang lão sư lôi ra một tờ giấy trắng, vẽ ra một bản đò đơn giản, hướng về phía ta nói: "Y theo bản đồ, ngươi có thể tìm được nơi cần tới, trên đường phải cẩn thận, mặc dù ngươi công phu không tồi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đừng tùy tiện gây chuyện. Được rồi, ngươi mau đi chuẩn bị lương khô đi.”
Ta suy nghĩ chốc lát , nói: “Trên đường đi có rất nhiều dã thú, đến lúc đó ta tùy tiện bắt thịt một con, ăn chút hoa quả là đến nơi rồi."
Trang lão sư thần bí cười, nói: "Thôi, không cần phải làm như vậy, tỷ tỷ cấp cho ngươi những thứ tốt nhất."
Ta vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, tỷ tỷ đã giúp ta quá nhiều rồi, ta không thể lại dựa vào người nữa."
Trang lão sư rút từ trong túi ra một cái lọ sứ nhỏ, nói: "Vật này thực sự chỉ là thứ đồ bình thường thôi."
Ta nghi hoặc hỏi: "Là cái gì?"
Trang lão sư giảng giải: "Thứ này gọi là Tị cốc đan, uống một viên có thể no một ngày, cũng để bổ sung dưỡng chất cần thiết cho thân thể ngươi, mặc dù không phải bảo vật, nhưng lại vô cùng hữu ích. Một lọ giá 200 lượng, ngươi hãy cầm lấy mà dùng, tỷ tỷ nếu muốn có thể tự mình bào chế mà .”
Ta ngạc nhiên vui mừng nói: "Nguyên lai còn có thứ tốt như vậy ư, đệ không khách khí nữa."
Trang lão sư hài lòng thấy ta nhận Tị cốc đan, nói: "Ngươi đã giải thích với Tử Tuyết như thế nào rồi?" nói đến đây, nàng bất chợt nhớ tới lúc ấy đã ôm ta, không khỏi đỏ mặt lên.
Ta thở dài, nói: "Mọi thứ đợi ta trở về sẽ giải quyết, nếu như không có thực lực tuyệt đối cường hãn, thì khó lòng thu xếp bất cứ việc gì, hôm đó, ta đã giải thích cho Công tước, hy vọng nàng ta sẽ sớm minh bạch mọi việc."
Trang lão sư cười nói: "Về mặt tình cảm, quả thực là một vấn đề nan giải, tỷ tỷ cũng không hiểu lắm, tất cả chỉ phụ thuộc vào ngươi thôi. Ngươi nói đúng, sức mạnh thể hiện cho trọng lượng của lời nói, tỷ tỷ luôn ủng hộ ngươi." Mặc dù ta lấy làm kỳ quái, tại sao một người vừa xinh đẹp vừa tốt như nàng lại không có ai theo đuổi, nhưng sợ nàng cảm thấy xấu hổ, nên ta không hề hỏi thêm.
Ta gật gật đầu, nắm tay Trang lão sư, nói: "Tỷ tỷ, ta đi đây, tỷ hãy bảo trọng. À, phiền tỷ giúp ta nói với Tử Tuyết, bảo nàng ấy giúp ta cho hắc long ăn, chỉ có nàng ta mới có thể lại gần hắc long."
Trang lão sư mỉm cười gật gật đầu, nói: " Trước khi học kỳ mới bắt đầu, ngươi nhất định phải gấp rút quay trở về, ta trông đợi một Lôi Tường hoàn toàn mới mẻ . Luyện công đừng cố cưỡng cầu , để tránh phát sinh nguy hiểm."
"Ta nhớ rồi. Tỷ tỷ, tái kiến." ta đem theo những thứ Trang lão sư cấp cho , rời khỏi phòng nàng, đồng thời chuẩn bị hành trang.
Đầu tiên, ta trở về ký túc xá để tắm rửa và thay y phục. Phong vân và Hoả thị huynh đệ đã sớm đi trước, có lẽ đều đã về đến nhà. Bước tới cổng học viện, nhìn thấy tấm đại tự ghi ‘Thiên Đô học viện’ lòng sinh ra một nỗi buồn man mác, ta phải đi, học viện , Tử Tuyết, ta đi đây.
Sau khi bóng lưng ta vừa biến mất, hai đạo tử ảnh xuất hiện tại trước cổng học viện.
"Tỷ tỷ, người nói hắn đã đi khỏi ư?"
"Khó nói."
"Đều là ta ko tốt, đã không hiểu hắn, hắn nhất định giận ta lắm, tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ. ta thật lòng yêu hắn, ta... ... "
"Đừng nói lời này nữa, trước tiên vào trong tìm hắn, có lẽ hắn chưa đi đâu."
Hai đạo tử ảnh tấn tốc tiến vào cổng lớn của học viện, thời gian không nhiều nên các nàng đã nhanh chóng phải trở ra.
"Tỷ tỷ, hắn đã đi rồi."
"Muội muội, đừng quá buồn rầu, huống hồ hắn không phải không trở lại, không phải cha đã nói, hắn không hề trách muội ? Hắn chỉ hy vọng muội hiểu ra mà thôi."
"Đều là ta ko tốt, tại sao ta lại không tin hắn chứ ."
" Hừ, có lẽ hắn chẳng phải là nam tử, muội đối tốt với hắn như vậy, thế mà hắn…Còn con ngựa của hắn không được gửi ở trường nữa, muội chiếu cố nó giúp hắn. về nhà đi, thời gian nghỉ cũng không phải là dài , chỉ có hai tháng mà thôi."
"Tỷ tỷ, người chưa từng tương tư nên không biết hiện giờ ta thống khổ như thế nào đâu."
... ...
Thanh âm các nàng trong lúc vẫn còn vang vọng thì thân ảnh đã biến mất, nếu ta còn ở đó, khẳng định nhận ra hai nàng, đó chính là tỷ muội Tử Yên và Tử Tuyết.
... ...
Rời khỏi kinh thành, ta theo hướng Trang lão sư chỉ dẫn thẳng tiến, ở những chỗ không có người ta vận Phi Tường Thuật chạy đi. như vậy tốc độ tăng lên rất nhiều, tìm một nơi hoang vu không có ai để thử dụng Mặc Minh, ta kiểm tra lại Hắc ám ma lực, cảm thấy một luồng năng lượng cường đại khiến ta nhất thời chấn kinh, ta thử vận khởi ma lực bỗng cảm thấy có sự chuyển động, nó lập tức phát ra một hắc sắc quang mang, đủ để kích phá một cây đại thụ ra làm ba khúc. Phỏng chừng uy lực thiên ma công của ta tiến bộ từng ngày từng ngày một, từng bước tấn tới.
Do đi bộ, không cưỡi Hắc Long, nên hết một ngày, ta ước chừng mới đi được gần 200 dặm, tới một toà thành nhỏ, sắc trời đã ngả hoàng hôn, ta quyết định lưu lại địa phương này để nghỉ một chút, ngày mai lại đi tiếp . Đang trên đường vào thành, ta vừa bước đến ngã tư đường, mặc dù không so sánh được với kinh thành, nhưng xem ra cũng là một nơi náo nhiệt. ta tìm một khách điếm bình thường để nghỉ lại. Màn đêm đã phủ xuống. Để tới được cái nơi khỉ ho cò gáy đó còn phải mất một ngày đường, ta nghĩ vậy nên đi ra ngoài thư giãn một lát. Vì vậy chủ động bước ra khỏi khách điếm.
Trời đã về khuya, trên đường người đi lại thưa thớt, phía trước có một tửu điếm. Chỉ còn phải đi một ngày nữa thôi, nên ta quyết định tiến vào để uống một chút xả hơi.
Chân cứ thế bước, ta tiến vào tửu điếm, nơi đây thiết kế cổ kính phi thường, ta nhanh chóng bước vào, đập vào mắt là hai cây đại thụ giữa quán, phỏng chừng rất xum suê, phía trên là tán lá rậm rạp bao trùm cả trần nhà, tạo nên một không gian u nhã
Một tên bồi bàn tiến đến hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn dùng món gì?"
Ta nói: "Cho ta một vò rượu lớn, với vài món ăn nhẹ.”
Gã bồi bàn gật gật đầu, quay đi lấy thức ăn, ta tìm được một vị trí thích hợp ngồi xuống. Trong tửu điếm số lượng khách nhân ước chừng chiếm một phần ba chỗ ngồi, mặc dù nhân số không phải ít, nhưng trong tửu điếm vẫn rất an tĩnh ,im lặng, thậm chí có người nói chuyện cũng đều hạ giọng xuống, cái này khiến cho không khí nơi đây trở nên thanh tĩnh.
Loại cảm giác này thật khiến ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Trong chốc lát, thức ăn được mang đến, ta thoải mái tựa lên ghế ,thong thả ăn, mùi thơm của thức ăn không ngừng phả vào mũi ta.
Đột nhiên, sự im lặng bị phá vỡ, từ ngòai cửa có ba tên vô lại bước vào, tên ở giữa là một người có đôi mắt chuột, sắc mặt tái xanh, vừa nhìn thấy đã biết ngay không phải người tốt, phía sau hắn là hai người vẻ mặt dữ tợn, có lẽ hai người đó là bảo tiêu hoặc gia nô.
Một kẻ trong bọn chúng bước vào, chính là kẻ đi giữa, hét lớn: "Phục vụ, mau lên, mang cho đại gia mấy vò thượng hảo tửu, hôm nay ta không say không về."
Hắn lớn tiếng quát nhất thời khiến cho đại bộ phận thực khách cảm thấy khó chịu, ta càng nhịn không được nói: " Có thể im lặng chút được không, ta chỉ muốn độc ẩm, ngươi đừng có la hét om sòm ở đây."
Một tên phục vụ đứng bên cạnh ta đưa mắt, biểu lộ hàm ý không nên kích động, bọn người kia không phải là những kẻ hiểu lí lẽ.
Tên gia hoả mặt chuột nghe ta nói nhất thời giận dữ, gầm lên : "Là kẻ nào vừa đánh rắm thối, các ngươi hãy xem ta thu thập hắn." Nhìn thấy tình cảnh này, ta chợt nhớ tới Thú nhân quốc, một thế giới mà ở đó sức mạnh là trên hết. Ta khẽ nở một nụ cười chế nhạo nơi khoé miệng. Đối phó với loại người bại họai này ta thành thạo nhất.
Hai gã đại hán hướng ta đi tới, trong đó một gã đưa bàn tay to bè chộp lấy bả vai của ta, hắn nói : " Vừa rồi có phải là ngươi lắm miệng? Dám đắc tội với thiếu gia của chúng ta. Ngươi chết chắc."
Ta bóp chặt cổ tay hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Đúng là ta đấy, ngươi muốn tìm phiền toái ư? Cái gì gọi là thiếu gia chứ, trong mắt ta bất quá chỉ là một con chó sủa bậy mà thôi." một quyền xuất ra, ta đánh hắn văng ra ngoài.
Gã mặt chuột quát: "Giết hắn, hết thảy hậu quả bổn thiểu gia chịu trách nhiệm."
Lão bản của tửu điếm chạy đến, quay về phía hắn van xin: "Nguyên lai là Bạch thiếu gia ngài đến đây, xin ngài đừng gây chuyện ở đây, mọi thiệt hại đã xảy ra bổn quán sẽ chi trả có được không?"
Gã Bạch thiếu gia trợn mắt, nói: "Hừ, lão tử hôm nay tức giận, muốn lấy tính mạng hắn, nhất định không thể để hắn toàn mạng rời khỏi đây, kẻ nào cản ta, ta giết kẻ ấy." nói xong, một chưởng đánh lão bản ngã lộn nhào.
Thấy bộ dạng hung hăng của hắn , nộ hoả của ta vừa giảm giờ lại bùng lên.
Ta vỗ cái bàn đứng lên, quát: "Mọi chuyện do ta gánh vác, đừng làm liên lụy kẻ khác."
Bạch thiếu gia nói: "Hảo, tiểu tử ngươi không phải muốn làm anh hùng đấy chứ? hôm nay ta thành toàn cho ngươi, lên." Theo mệnh lệnh của hắn, hai gã đại hán nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời phi thân về phía ta, thân thủ bọn họ thể hiện công phu quả thật không tồi, nhưng cũng chẳng là gì trong mắt ta. Cái gì là Bạch thiếu gia chứ, dứt khoát là tên ác bá một phương, hôm nay ta quyết sẽ vì dân mà trừ hại. Trong mắt ta tán phát một luồng sát khí nồng đậm.
Ta căn bản không thèm trốn tránh, cứ để mặc quyền cước của bọn chúng hướng ta mà phóng tới, nhưng lúc bọn họ kích trúng ta đồng thời cũng nghe thấy âm thanh tiếng xương bị chấn vỡ, hai tên đại hán phun ra một ngụm máu, văng trở lại, nếu giao chiến thực sự, có lẽ ta đã phế công phu của họ. Một quyền rồi một quyền, bằng vào lực phòng ngự siêu cường của ta vừa rồi bọn họ hướng ta tấn công, ta căn bản không thèm né tránh cũng đã lập tức khiến cho đối thủ bại trận, trong lúc đó thắng bại cũng đã phân, hai quyền của ta cũng đồng thời đánh trúng ngực bọn họ.
Trước mắt Bạch thiếu gia là một thảm cảnh khiến hắn sợ ngây người, tới khi thấy ta từng bước từng bước tiến lại, hắn mới phát hiện chính mình đang gặp nguy hiểm đồng thời hét một tiếng quái dị , chuyển thân chạy ra ngoài.
Có lẽ trước đây tên này đã làm rất nhiều điều ngang ngược, hắn chạy trốn đến khi chân mềm nhũn, ngã lăn trên trên mặt đất, ta tiến lên một cước giẫm lên ngực hắn, lạnh lùng nói: " Không phải ngươi rất ngông cuồng ư? Chính ngươi muốn giết ta cơ mà ? Nào, lại đây."
Bạch thiếu gia chua chát nói: " Nếu ngươi dám đụng đến 1 sợi lông của ta, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, sẽ phân thây ngươi thành vạn mảnh, không được chết tốt đẹp đâu.”
Vốn giết loại tiểu nhân như hắn, ta còn có chút khinh thường, nghe hắn nói vậy, lửa giận trong lòng ta lại bùng lên......, ta lạnh nhạt nói: "Ra là vậy, để ta nghĩ xem nếu cha ngươi không tha cho ta thì sẽ như thế nào." Ta toàn thân tán phát ra sát khí mãnh liệt.
Bạch thiếu gia rốt cục cũng ý thức được tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, đáy mắt toát ra thần sắc kinh hoàng, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, ta một cước đạp xuống , xương ngực hắn hoàn toàn bể nát dưới gót chân ta, nhất thời thất khiếu đổ máu mà chết. Ta thậm chí không có chút ý thức nào, tại Long Thần đế quốc lần đầu tiên giết người, cũng suýt nữa mang lại hoạ sát thân cho chính mình.
Ta căm tức nói: " Ngươi chết cũng chưa đủ đền hết tội ."
Tửu điếm lão bản đột nhiên khuỵu xuống, kêu khóc : " Xong hết rồi! Xong hết rồi , Bạch thiếu gia đã chết ."
Thấy hắn nói như vậy, ta phẫn nộ quát: "Hắn là tổ tông nhà ngươi sao? Hắn chết là đáng tội."
Tửu điếm lão bản nói: "Ngài từ xa tới nên không biết, Bạch thiếu gia là con trai duy nhất của Bạch thành chủ Bạch Thiên, từ nhỏ đã được nuông chiều, bọn chúng nơi này đã sớm hoành hành từ lâu, ngươi giết hắn, Bạch thành chủ sẽ không buông tha cho chúng ta đâu."
Ta bất nhẫn lấy từ trong ngực áo ra một bọc kim tệ, ném về phía lão, nói: "Ngươi sợ đến vậy sao, mau cầm lấy tiền, nhanh rời khỏi đây đi."
Tửu điếm lão bản hân hỉ nhận tiền, chuyển thân bỏ chạy đi, ta thấy đám thực khách nhìn thấy cảnh vừa rồi đã tứ tán bỏ đi, bèn quay trở lại chỗ ngồi ,tiếp tục ăn uống, một thực khách níu ta lại, nói: "Huynh đệ, mau chạy đi, ngươi không có khả năng đấu lại Bạch thành chủ đâu. Hôm nay ngươi trừ hại cho dân, chúng ta đều hết lòng cảm kích, không thể để ngươi bỏ mạng tại đây."
Ta nghi hoặc hỏi: " Bạch thành chủ gì gì đó thật sự lợi hại như vậy ư?"
Thực khách gật gật đầu, nói: "Bạch thành chủ trước đây vốn là Long kỵ sĩ, nay đã qui ẩn. Mặc dù triều đình đã thu hồi cự long của hắn nhưng cũng đem nơi này thưởng tứ cho hắn, hắn cũng tựa như hoàng đế một phương, không ai dám động vào."
Ta kinh ngạc nói: "Long kỵ sĩ qui ẩn?" Thật không ngờ rằng Long kỵ sĩ tại Long thần đế quốc lại có đặc quyền lớn như vậy, thậm chí qui ẩn cũng có thể trở thành một thành chủ.
Thực khách nói: "Ngươi đi nhanh lên, nghe nói hắn đã tiếp cận thực lực quang minh kỵ sỹ, mặc dù không có rồng, nhưng có lẽ ngươi cũng không phải đối thủ của hắn. Huống chi, hắn còn có ba ngàn giáp vệ, thừa dịp bây giờ tin tức chưa bị lộ, ngươi còn không đi cho nhanh."
Quả thật, cho dù không có rồng, ta cũng không có khả năng làm đối thủ của Long kỵ sĩ . Điểm ấy, ta lại càng rõ ràng. Chờ chết không phải thói quen của ta, ta gật gật đầu, hướng về thực khách nói: "Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết điều này, ngươi cũng nên rời khỏi đây."
Ta thần tốc quay lại lữ điếm, rời thành ngay trong đêm.
Bởi vì tên Bạch thiếu gia kia ác danh khắp chốn, cho nên, căn bản không ai thèm tới thông tri cho thành chủ tin dữ của hắn, mãi tới ngày thứ hai, tin tức mới đến tai Bạch Thiên.
Bạch Thiên dẫn một đạo nhân mã xộc tới tửu điếm, nhìn thấy cái chết thảm của đứa con trai độc nhất, những giọt lệ già nua không khỏi tuôn rơi, không thèm để ý tới tại sao hài tử lại bị giết, cừu hận mãnh liệt chiếm cứ trong óc khiến hắn lớn tiếng gầm lên: "Bất luận đến chân trời góc biển, ta đều phải tìm được ngươi, hãy nhớ lấy, ta nhất định sẽ dùng máu của ngươi để tế vong linh con trai ta."
Chạy được một quãng, ta cảm thấy rùng mình, trong lòng không khỏi cười khổ nói: "Xem ra, lại có người đang nguyền rủa ta rồi." Ta thực sự hối hận đã không nghe lời tỷ tỷ nói, thích tự ý quản chuyện người khác, làm cho chính mình phải trốn chui nhủi như súc vật, ta lắc đầu, bước đi tiếp.
Trải qua một đêm đi đường đầy lo âu, vào lúc sáng sớm, ta đã đến được nơi Trang lão sư nói: Bạch yên sơn, nơi đây quả thật sương khói liên miên, hơi nước dày đặc tạo sức ép vô cùng nặng nề. Ta chọn một đường dễ đi nhất, tìm cách trèo lên núi, trên đường thỉnh thoảng cũng gặp vài con thú nhỏ. Để an toàn hơn, ta nắm chặt Mặc Minh, nó truyền đến một cảm giác lạnh lẽo nhất thời khiến ta một phen chấn động tâm thần.
Mới sáng sớm nên sương mù tràn ngập, ta bắt đầu trèo từ sườn núi lên, chỉ có thể nhìn rõ mọi vật trong phạm vi ba thước, sương mù ẩm ướt cùng tiếng gió rít ngay cạnh bên cạnh, tạo cho ta một cảm giác như lọt vào trong tầng mây. Cố gắng trèo lên phía trên ba trăm mét, ta rốt cũng xuyên qua được tầng mây cuối cùng, mặt trời đã lên cao, soi sáng xuống mặt đất. Dưới chân ta từng lớp mây tương tự như những cọc những bông khổng lồ, xếp thành từng lớp , từng lớp quả thực rất đẹp.
Ta nhìn lên phía trên một lần nữa, đỉnh núi cao sừng sững hướng thẳng về phía chân trời, nguyên lai ta mới chỉ trèo được một phần ba quãng đường thôi , không nghĩ được nó cao như vậy, chỉ cần ta tìm thấy được một địa phương an tĩnh im lặng là được rồi, nhìn cảnh sắc đẹp đẽ như vậy có lẽ chính là nơi này.
Ta tìm được một chỗ bằng phẳng trên sườn đồi, để có thể sinh tồn ở đây một cách tốt hơn, ta vận cuồng thần quyết đấu khí đánh vào trên vách đá tạo ra một huyệt động thật lớn, ước chừng cao hai trượng, rộng khoảng hai thước. Để an toàn, tại lối vào ta chỉ làm một cái cửa động cao một thước rộng một thước, sau đó ta chặt hai cái cây ở phía xa, xẻ chúng thành những tấm ván, dựng tạm lên. Một chỗ chú ngụ đơn sơ tạm thời hoàn thành.
Để hoàn thành việc này ta đã tốn cả một ngày trời, ta sửa sang huyệt động cho cẩn thận nên cũng không sợ mưa ướt. Ta nằm trên một tấm ván gỗ, ăn một viên tị cốc đan, ta sẽ ở lại đây tập luyện trong suốt hai tháng, thời gian gấp gáp, bây giờ sẽ chính thức bắt đầu, nguyện vọng lớn nhất của ta lúc này là phải tự đề thăng năng lực của bản thân.
Nghĩ vậy, ta lập tức đứng dậy, tìm thật nhiều thân cây nhỏ và dây leo về, tạo một hàng rào tại cửa động, ngoài ra còn gia trì thêm 1 tầng hắc ám ma lực tạo nên kết giới, như vậy có thể ngăn được thú dữ tấn công. Hết thảy đều chuẩn bị chu đáo, ta bắt đầu lần này bế quan khổ luyện.
Hai mươi ngày đã trôi qua, có thể bởi vì lần cuồng hoá trước đã cải biến thể chất ta, cuồng thần đấu khí được ta tu luyện không ngừng nên có sự tiến bộ thần tốc, đã tiếp cận cảnh giới đệ tam tầng, mặc dù tạm thời không thể đột phá, nhưng cũng có nhiều hy vọng. Điều khiến ta phiền não hiện giờ lại là thiên ma quyết, tại đây trong suốt hai mươi ngày không hề tiến triển,. thủy chung bảo trì tại tầng thứ ba không thể đột phá lên được, hắc ám ma lực dù phát sinh biến hóa nhưng hai cánh đoạ lạc thiên sứ mãi vẫn không chịu mọc ra. ta từng cố gắng cường hoành đột phá, thậm chí suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, ta rốt cuộc không dám cưỡng cầu nữa. Một tháng nhanh chóng trôi qua, khiến ta càng lúc càng trở nên bối rối.
Sáng sớm , ta đứng ở triền núi, nhìn những đám vân hải dài bất tận, rốt cuộc như thế nào mới có thể đột phá bình cảnh này, tính ra, không cần quan tâm đến nó, hôm nay không tập nữa, dù sao thiên ma quyết và cuồng thần quyết đều đạt tới bình cảnh, việc đột phá cũng không phải việc dễ dàng.
Tử Tuyết không biết như thế nào rồi, chẳng biết công tước đã đem chuyện của ta giải thích rõ ràng với nàng chưa ! Nếu không, ta từ nhỏ đã sống cô tịch, từ nay về sau sẽ phải làm gì? Trở lại thú nhân quốc bởi vì ta chính là một Bi Mộng chiến sĩ, hay là ở lại Long thần đế quốc cùng nhân loại? Các ý niệm cứ giằng xé trong lòng, ta không thể quyết định tương lai cho chính mình. Công tước đã từng nói ta nhất thiết phải có một mục tiêu của mình ,vậy mục tiêu của ta là cái gì? Mặc dù ta tuổi còn nhỏ, nhưng ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống chém giết, khát vọng lớn nhất của ta là không còn chiến tranh nữa, cùng Tử Tuyết tìm một nơi thanh tịnh. Nhân loại cùng ma tộc, thú nhân xoá bỏ cừu hận, nhưng thực sự có thể như vậy không? Lực lượng của ta hiện giờ có khả năng làm được cái gì? Bất kì một long kỵ sĩ nào cũng đều có thể bức ta vào tử địa.
Thú nhân quốc là nơi ta nhất định phải trở về, nơi đó dù sao cũng là quê hương ta, trái ngược với Long thần đế quốc, thú nhân ở mọi phương diện đều khác xa con người, nếu cứ tự tung tự tác như vậy, đất nước suy kiệt, sớm muộn gì cũng mang kết cục diệt quốc. Như ma tộc, mặc dù ta không có tiếp xúc với họ, nhưng ta dù sao ta cũng mang trong mình một phần ba dòng máu của ma tộc, bà nội kính yêu nhất của ta cũng là ma nhân hoàng tộc. Tam đại chủng tộc đều có mối quan hệ ngàn lần rắc rối đối với ta , nếu thực sự phải chọn lựa giúp ai, ta thực sự không có câu trả lời.
Mục tiêu của ta là cái gì? Mục tiêu quan trọng nhất, điều mà ta muốn làm ngay bây giờ chính là thay đổi tình hình hiện tại của thú nhân quốc , muốn thanh trừ những thú nhân độc ác, cải biến trí tuệ ngu tối của thú nhân, biện pháp tốt nhất có lẽ chính là vũ lực. Nghĩ vậy, ta trong mắt không khỏi hiện lên một tia lãnh mang.
Nếu ta có thể giúp thú nhân quốc cùng ma nhân tộc quật khởi trở lại, thực lực trở nên ngang bằng với Long thần đế quốc, mỗi nước hùng cứ một phương. Như vậy có lẽ không còn xảy ra chiến tranh nữa, ta không hề muốn trở thành anh hùng, ta thầm nghĩ sẽ tự mình trở thành một tuyệt thế cường giả. Ta quyết định, khi nào học xong nhất định sẽ quay trở về thú nhân quốc ngay lập tức. Mặc dù ở đó ta chẳng vui vẻ gì, nhưng ta thực sự nhất định phải giúp thú nhân quốc trở nên cường mãnh. Tới khi thú nhân quốc hoàn toàn cường mạnh, có lẽ ta sẽ tới ma nhân tộc. Cũng không thể để ma nhân tộc bắt tay với thú nhân tộc tiêu diệt Long thần đế quốc. Tới khi thực lực của ba nước cường đại như nhau, nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành.
Đúng, mục tiêu của ta chính là trở thành tuyệt thế cường giả, và thay đổi mối quan hệ của ba quốc gia, khiến tất cả các tộc đều hòa bình phát triển. Mục tiêu của ta có vẻ hơi quá xa, có lẽ cả đời ta cũng không thể hoàn thành nó, dù sao, khả năng của một cá nhân cũng có giới hạn. Nghĩ vậy, hai mắt ta chợt sáng ngời, đúng, một người lực lượng nhỏ, tại sao ta lại không tìm thêm những người cùng chí hướng hợp lực, dốc sức vì mục tiêu, nếu thành công, có thể mang lại hạnh phúc to lớn cho toàn thể các tộc nhân khác nhau trên toàn đại lục. (đúng là quyết định ngày hôm nay, khiến cho "lực lượng của chúng ta" về sau xếp vị trí thứ tư trong tứ đại thế lực, có ảnh hưỏng lớn tới quyết định của ba chủng tộc , cũng từ đó ta bắt đầu từng bước từng bước tiến lên vũ đài lịch sử.)
Nghĩ thông suốt điều này, ta cảm thấy mọi thứ đều trở nên sáng sủa, tâm tình cũng trở nên thoải mái, phương xa ánh sáng mặt trời đã xua đi đám mây, chiếu xuống những tia sáng rực rỡ, ta chầm chậm ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, toàn thân công lực đều được ta điều động, cuồng thần quyết và thiên ma quyết chia thành nội ngoại lưỡng bộ, một vàng một đen lưỡng đạo khí lưu chuyển động vòng quanh. Thân thể ta điên cuồng xoay tròn, chung quanh, những đám mây bị luồng khí lưu mãnh liệt làm tan ra, ta cảm thấy toàn thân khí huyết sôi sục. Ta biết, có lẽ đây là một cơ hội, ta dừng lại thét dài, khoanh chân ngồi tại chỗ, nguyên do trong cơ thể có hai nguồn năng lượng bất đồng tự ý vận chuyển. Trong cơ thể kinh mạch bành trướng năng lượng vô cùng cường đại, lúc này ta cảm thấy toàn thân phình to như một quả khí cầu . Cuồng thần quyết và thiên ma quyết căn bản phân biệt ở hai nơi: ngực và mi tâm, thiên ma quyết chính là từ mi tâm xuất phát, nó chủ yếu đi vong quanh não bộ, nhưng cuồng thần quyết không buông tha bất cứ kinh mạch nào trong thân thể, điên cuồng vận chuyển.
Khi hai nguồn năng lượng giao nhau tới lần thứ chín chín tại mi tâm. Ta cảm giác được toàn thân nổ tung giống như bạo phát, toàn bộ kinh mạch đều không được như bình thường, vốn bị năng lượng sung mãn làm kinh mạch giãn rộng ra, ta biết, kinh mạch mỗi lần nới rộng, toàn thân bay bổng nhẹ nhàng, không nói hết được sự thoải mái, hoàng bạch lưỡng đạo năng lượng như trước không ngừng, liên tục vận hành. Ta trong lòng sung sướng tới phát điên, bởi vì chẳng những thiên ma quyết đệ tam tầng đột phá, ngay cả cuồng thần quyết đệ tam tầng cũng đột phá.
Ta chậm rãi thu hồi hai đạo năng lượng đưa về thể nội, thiên ma quyết và cuồng thần quyết không ngừng vận hành, chỉ là tốc độ giảm đi một chút mà thôi, có thể nói, từ nay về sau thậm chí ta chẳng cần chuyên tâm tu luyện, chúng cũng tự động tăng trưởng không ngừng.
Ta giương mắt lên, phát hiện màn đêm đã buông xuống, nếu có người nhìn thấy ta vào giữa đêm như thế này , nhất định sẽ hét lên khi nhìn thấy hai đạo lãnh điện, chính là ánh mắt của ta.
Ta dựa theo thiên ma quyết thư, ngâm xuớng chú ngữ: "Hắc ám ngưng tụ linh hồn, giải phóng đoạ lạc phương năng, tỉnh dậy đi, hỡi ma lực vô tận đang ngủ sâu trong huyết dịch ta." Vừa mới bình tĩnh, trong lúc ta đọc chú ngữ, hắc ám ma lực bắt đầu điên cuồng vận chuyển, ta cảm giác được một luồng hàn khí lạnh như băng xuyên thẳng vào đại não, ta thống khổ không thể kìm chế rên rỉ thành tiếng tiếng, tóc ta vốn màu xanh biếc nay chuyển sang màu đen, cơ nhục cũng dần dần trở nên trắng bạch, trong suốt , toàn thân cơ thể bành trướng, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau khủng khiếp. Cả thân thể giống như bị xé rách, một đôi cánh dài hai thước đột nhiên mọc ra từ sau lưng ta, hắc ám ma lực thần tốc che kín toàn thân, chung quanh ta ẩn ước một tầng hắc khí nhàn nhạt, ta trong lòng cảm thấy kỳ quái , Cuồng thần đấu khí đã hoàn toàn dung hợp hắc ám ma lực lại, ta hiện tại có thể cảm giác được hai dòng hắc ám ma lực và cuồng thần đấu khí đang hoà lẫn với nhau. Ta lần đầu tiên cảm giác được chính mình sở hữu lực lượng cường đại như thế. Vốn thanh kiếm Mặc Minh đeo sau lưng, đột nhiên phát ra tiếng kêu như reo vui hoan hỉ, ngân vang lên tận trời, ta trong lòng cả kinh, vừa mới nghĩ muốn cầm lấy nó thì phát hiện Mặc Minh đã ở trên tay, ta có cảm giác rất lạ lùng về tốc độ của chính mình.
Ta một tay nắm chặt Mặc Minh, hắc ám ma lực không ngừng quán nhập vào nó, Mặc Minh phát ra luồng hắc quang mãnh liệt. Ta ý niệm vừa động thân thể đình trụ, một tia tà ý thoáng hiện trên mặt, đầu óc và các giác quan của ta vô cùng thanh tỉnh, nhìn vật gì cũng đều cảm thấy không có chút cảm tình. Bây giờ chính là hình thái chiến đấu tối thích hợp của ta.
Ta hét lên một tiếng, hắc ám ma lực vận hành trên thân kiếm, thân thể nâng cao lên, hai cánh sau lưng mở rộng, bay lên trên khoảng mười thước, song thủ cầm Mặc Minh vận lực chém xuống một đạo hắc liên thất sắc. Hắc liên thất sắc nhẹ nhàng hướng xuống dưới mặt đất, oanh một tiếng, cây cối và đá vụn bay tứ tán, lưng núi xuất hiện một lỗ thủng rộng nửa trượng, sâu một trượng, hố sâu ước chừng dài mười thước.
Ta ngẩng mặt lên trời cười dài, rốt cục đã thành công, như vậy nhiều năm nỗ lực không hề uổng phí, ta cũng đạt tới năng lực của đoạ lạc thiên sứ , lần sau không còn phải sợ Lí Ngoã nữa. Ta thử cuồng thần quyền, dùng kiếm phát ra, mặc dù cuồng thần quyết dung hợp hắc ám ma lực, nhưng vẫn như trước không hề ảnh hưởng đến bản chất, hơn nữa uy lực to lớn, cơ hồ có thể hoà cùng năng lực cuồng hoá của ta , cực kì thuận lợi cho việc tương trợ lẫn nhau. Vì cuồng thần quyết đã luyện tới đệ tam tầng, cho nên, cũng đồng thời học được Cuồng thần đệ tam quyền – Cuồng Long cấp vũ.
Lần này tĩnh tu thực sự đã đạt được kết quả, ta tìm một tảng đá thật lớn để lấp động khẩu, chuẩn bị xuống núi.
Vốn, ta còn muốn trèo lên đỉnh núi để xem xét, Nhưng chợt nghĩ về Tử Tuyết, ý niệm này lập tức tan biến trong đầu ta. Nhưng là ta thậm chí không biết, chính mình bởi vậy đã mất đi một cơ hội tuyệt vời để đề thăng công lực, nhưng đó là chuyện về sau, không nên nói vào lúc này.
Trở xuống Bạch Yên sơn, ta dựa theo đường cũ trở về, năng lực đề thăng khiến ta vui sướng quên đi chuyện tại toà tiểu thành. Khi ta đi tới tiểu thành, mới nhớ lại chuyện vừa rồi, tính ra đã như vậy ta cũng nên qua ải cho nhanh không khéo lại gặp địch nhân cũng nên. Mà cho dù gặp, ta cũng vị tất sợ hắn. Vừa mới tu luyện thành đoạ lạc thiên sứ chi thân, ta có hơi chút tự đại.
Ta thuận lợi đi qua tiểu thành, xem ra, gã Bạch Thiên kia không biết đường tìm ta, mà giờ này có khi lại không ở trong thành cũng nên. Vừa nghĩ vậy, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét chấn động. Không tốt, bị bao vây rồi.
Ứớc chừng binh lính Long thần đế quốc hùng dũng tới từ bốn phía, trước mặt, một kẻ mặc bạch sắc khải giáp cắp giáo hiên ngang tiến về phía ta, khí thế do hắn toả ra đối với ta đích thực cũng không phải là quá cường đại, ta biết, đây là một cuộc chiến không thể nào tránh khỏi, nhưng đối thủ trước mặt ta, chính là thành chủ của toà tiểu thành- Bạch Thiên.
Bạch Thiên tế ngựa tới dừng lại trước mặt ta mười thước, ta đã nhìn thấy rõ hắn, người này quả thật không hổ đã từng là Long kỵ sĩ, thân cao không dưới ta. Mặc dù râu tóc đã bạc trắng, nhưng lưng vẫn rất thẳng, một người một ngựa một cây thương toả ra khí thế khiến kẻ khác nghẹt thở.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: