[Dịch] Cuồng Thần

Chương 19 : Chương 4


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khi nàng nói xong lời cuối cùng, ta cảm giác bên trái truyền đến một tia gió bén nhọn. Phía trước, thân ảnh của Mặc Nguyệt cũng từ từ biến mất. Không ổn, bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến tàn ảnh xuất hiện. Mặc dù thanh kiếm không có đâm đến người ta, nhưng đấu khí sắc nhọn đã đâm vào, khiến da tay ta ẩn ước đau đớn. Mặc Nguyệt lần này công kích tới huyệt Thái Dương của ta, nếu bị đánh trúng, thậm chí dù ta có lực phòng ngự cường mạnh, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là phải xuống địa ngục. Bởi vì ta luôn luôn chú ý tới động tĩnh của nàng, cho nên khi phát giác có điểm không hay, lập tức vận khởi Mặc Minh. Thanh liễu kiếm chém vào phần trên của Mặc Minh tạo ra tiếng kim thiết chói tai, ta bị chấn động bởi lực lượng cường đại của nàng xuất ra, nhưng nàng tiến công liên miên không hề ngừng lại, trước mắt ta xuất hiện vô số cánh của Mặc Nguyệt, vô số hắc tuyến trong tay nàng, công kích tới toàn những chỗ yếu hại trên thân thể ta. Tốc độ vốn không phải sở trường của ta, ta chỉ có thể huy vũ Mặc Minh chống đỡ lại những đòn tập kích trí mạng của nàng, những nơi khác thì đành phó mặc, đoạ lạc thiên sứ có sức tấn công quả thật cường hãn, dưới sự công kích của nàng, máu tươi của ta phun đầy khắp thân mình, nhuộm đỏ cả võ sĩ phục ta đang mặc trên người. Một cỗ năng lượng ma pháp hình thành nên một quang đạn bắn thẳng về phía Mặc Nguyệt, lập tức nàng ta phát ra kiếm khí chém vỡ tung cỗ năng lượng thành những quang điểm bay đầy trời. Đồng thời cũng khiến cho tốc độ của nàng giảm đi đôi chút. Đó chính là do Tử Yên chi viện cho ta. Nắm chắc khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ta không còn do dự. Miệng ngâm xướng: "Hắc ám ngưng tụ linh hồn, đoạ lạc phương năng tự do, hãy thức tỉnh đi, hỡi ma lực đang ngủ say trong huyết dịch ta." Trong lúc ngâm xướng chú ngữ, trên người ta phóng xuất hắc sắc quang mang vô cùng mãnh liệt. Ta ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, đôi cánh màu đen thật lớn xuất hiện xé toạc y phục trên lưng ta, tóc dài màu xanh biếc trên đầu nhanh chóng biến thành màu đen, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng, miệng ta nở nụ cười tà ác. Ta cảm thấy trong cơ thể nguồn năng lượng ban đầu được nhân lên gấp mấy lần, chung quanh hắc ám nguyên tố thần tốc tiến nhập thân thể ta, bên dưới đôi cánh, tại nơi ta đứng, cát bay đá bay mù mịt khắp toàn trường. Tia hắc sắc từ mắt ta phát ra như ánh dương quang chiếu xuống, tựa như hai khối bảo thạch mau đen chiếu xạ mãnh liệt. Mặc Minh ảo xuất ra một tầng lưói kiếm, vừa ngăn trở vừa truy kích lại thanh liễu kiếm, trên không trung vang lên những tiếng keng keng do binh khí chạm nhau phát ra. Sau khi ta biến thân, lực lượng vuợt qua cả sự tính toán của Mặc Nguyệt, lần đầu tiên hoàn toàn ngăn trở nàng tiến công. Mặc Nguyệt trong mắt chứa đầy thần sắc kinh dị: "Ngươi, ngươi như thế nào cũng có thể biến thân thành đoạ lạc thiên sứ được? Có phải ngươi không phải nhân loại, là ma tộc chúng ta?" Ta nhìn thoáng qua cũng nhận ra sự kinh ngạc từ phía Tử Yên, ta cười bí hiểm: "Có phải chỉ có các ngươi mới có thể biến thân thành đoạ lạc thiên sứ sao? Lần này ta không muốn giết ngươi, đừng ép ta phải làm vậy." Thân ảnh khẽ động, ta giơ Mặc Minh lên cao, hóa thành một cầu vồng màu đen, nhằm phía Mặc Nguyệt đang kinh hãi. Chiêu thức đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, từ khi ta biến thân, tốc độ và sức mạnh đều gia tăng theo cấp số nhân, ta công kích không hề hoa mĩ. Mặc Nguyệt trong lúc khinh suất, bị ta chém ra một kiếm, đối với sức mạnh to lớn ấy, nàng không không có cách chống trả. Ta không ngừng truy kích, liên tục chém ra bảy kiếm, mỗi kiếm đều xuất toàn lực. Mặc Nguyệt khổ chiến, miễn cưỡng tiếp được công kích của ta, lực công kích khủng khiếp khiến nàng thụ thương, thân nàng bắn về phía sau mới có thể ổn định thân hình, một vòi máu tươi từ miệng nàng chảy xuống. Lần đầu tiên trong mắt nàng hiện ra tia khiếp sợ. Bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy ta biến thân, bây giờ trong lòng ta tràn đầy sát khí, diệt khẩu là sự lựa chọn duy nhất của ta. Nhưng ta không rõ, tại sao cùng là đoạ lạc thiên sứ, vì cái gì sau khi biến thân lại có sự khác nhau ,không thể so sánh được, so tốc độ lẫn sức mạnh, nàng một điểm đều không có hơn ta. Kỳ thật, Mặc Nguyệt có thể trở thành đoạ lạc thiên sứ, cũng chính là chuyện hi hữu, chính là do ma hoàng sử ụng hắc ám gượng ép cải biến thân thể. Khác với ta, hắc ám ma pháp do nhiều năm khổ luyện mà thành, vì thế chuyện nàng thua ta cũng là dễ hiểu, huống chi ta còn có thân thể cường hoành của một thú nhân, nàng càng không thể so sánh với. Kỳ thật tình huống của ta bây giờ cũng không phải tốt, một ngày một đêm truy đuổi khiến thể lực ta tiêu hao rất lớn, vừa rồi lại mất không ít máu, mặc dù có biến thân, đạt được năng lượng cường đại, nhưng cũng không tránh khỏi làm thân thể hư nhược, một trận suy yếu không ngừng truyền vào đại não. Tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn tốt nhất của ta. Mặc Nguyệt thanh âm chứa đầy hận ý nói: "Ta không rõ ngươi vì cái gì có thể biến thân thành đoạ lạc thiên sứ, nhưng là do ngươi muốn giết ta, chúng ta nhất định sẽ đồng quy vu tẫn." Trên đầu Mặc Nguyệt tóc đen bắt đầu dựng đứng lên, song thủ nắm chặt liễu kiếm, toàn thân khí thế không ngừng đề thăng, chung quanh thân thể hắc vụ đều biến mất, thay vào đó là quang mang nhàn nhạt màu đen. Ta biết, nàng ta muốn đánh cược một lần, khi mà ta tấn công, nàng đồng thời sẽ kéo ta chết theo. Hừm, không có dễ dàng vậy đâu, tính riêng về lực phòng ngự của ta, hơn nữa tốc độ, lực lượng đều hơn nàng, thậm chí muốn lưỡng bại câu thương, đối với nàng mà nói, cũng cơ hồ không có khả năng. Ta tập trung vận khởi toàn bộ đấu khí, chuẩn bị tiến công nàng, Cuồng Long Cấp Vũ phát ra, chấm dứt sinh mệnh của nàng. Mặc dù sát mỹ nữ không phải chuyện cao hứng của con người, nhưng vì thân phận bại lộ, ta không còn cách nào khác, ta quyết không thể xuất hiện lòng thương hại giống như của đàn bà được. Chúng ta không ngừng toả ra khí thế mạnh mẽ, Mặc Nguyệt đột nhiên kêu to một tiếng, thân kiếm hợp nhất trùng trùng hướng về phía ta, ta cười lạnh một tiếng, quát: "Cuồng long cấp vũ." Thân thể hoàn toàn bị Mặc Minh điều khiển, điên cuồng xoay tròn hướng tới, toàn thân như hóa thành một hắc sắc Cự Long đang nhe nanh múa vuốt. Ta đối với chính mình có cảm giác tự tin mười phần, nếu ngạnh tiếp lấy, kết quả khiến nàng ta chỉ biết ôm hận. Nhưng khi hai cỗ tuyệt đại cường lực lượng cùng lúc va chạm nhau, Mặc Nguyệt sở hoá hắc mang đột nhiên xuất ra một đạo lam quang, chuyển hướng công kích, trực tiếp nhằm hướng Tử Yên lao tới. Ta trong lòng kinh hãi, bây giờ mới hiểu được nàng nói đồng quy vu tẫn tịnh không phải là đối với ta. Toàn lực vọt tới, dưới tình huống này bất ngờ thay đổi phương hướng, đối với ta mà nói là không hề nghĩ tới. Vẫn tốt, ta vừa rồi không dùng toàn lực, lúc này, lưu lại hai thành công lực phát huy được tác dụng trọng yếu. Ta chuyển phương hướng với tốc độ cực cao xoay tròn sinh ra hắc sắc Cự Long, đuổi theo nàng ta. Nhưng dù sao cũng là ra tay sau, mặc dù tốc độ của ta quả thực cao, nhưng nếu muốn tới trước khi nàng ta công kích Tử Yên đang bị thương nặng thì quả là ko có khả năng. Ta nghiến răng, bằng tốc độ tối đa hướng về phía Tử Yên phóng tới, khi hắc mang đột phá kết giới của Tử Yên, trong khoảnh khắc đó, ta dùng thân thể mình, ngăn trở Mặc Nguyệt công kích. "Bang." Mặt đất bị lực lượng cường đại công kích tạo thành một hố lớn, bụi đất bay đầy trời, cây cối nghiêng ngả. Tử Yên bị khí lưu cuồng bạo hất văng sang một bên, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Ta ngạo nghễ đứng thẳng trước người nàng, máu tươi theo thân Mặc Minh rơi xuống từng giọt tí tách, là máu của Mặc Nguyệt lưu lại. Mặc Nguyệt chỉ cách ta mười bước, mái tóc rối tung bay loà xoà trong gió, đôi cánh bị rụng rất nhiều lông, máu liên tục trào ra khoé miệng, có một vết thương lớn trên vai nàng. Ánh mắt thê lệ nhìn ta, trong mắt hiện lên thần sắc mê mang. Ta thở dài, nói: "Giết một nữ nhân, ta cảm thấy xem thường chính mình, ngươi đi đi, hy vọng từ nay về sau không còn nhìn thấy ngươi, bất quá, nếu ngươi tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, thậm chí ngươi có trốn trong hoàng cung ma tộc, ta cũng có thể tìm đến, đến lúc đó, ngươi đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc." Mặc Nguyệt hung ác giương mắt nhìn ta, từng bước từng bước lui về phía sau, thình lình chuyển thân, đập cánh, thoáng chốc đã bay đi rồi, nhìn bộ dạng tập tễnh ấy, đủ biết nàng đã bị thương rất nặng. Nhìn bóng nàng từ từ biến mất, ta không khỏi thở dài một tiếng. Tử Yên đi đến bên cạnh ta, nhíu mày nói: "Ngươi vì cái gì không giết cô ta?" Ta cười khổ thoáng nhìn nàng, một ngụm máu tươi phun ra, cả người nhất thời kiệt sức nằm lăn ra đất, phía sau đôi cánh từ từ thu trở lại trong cơ thể, đoạ lạc thiên sứ biến thân dần dần biến mất. Vừa rồi vì cứu Tử Yên, ta dùng thân thể ngăn trở Mặc Nguyệt công kích. Mặc dù bề ngoài ta không có vẻ gì là bị thương, nhưng trong cơ thể kinh mạch hoàn toàn bị Mặc Nguyệt làm cho thương nặng, ta cố nén đau doạ cho nàng ta đi, nếu nàng kiên trì đánh ta thêm một kiếm, có lẽ ta đã sớm hồn du địa phủ rồi. Tử Yên kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng nâng ta dậy: "Ngươi thế nào?" "Ta bị thương rất nặng, tiểu tỷ đem Hắc Long tới đây, chúng ta phải đi thôi. Nhớ kỹ, hướng thẳng về phía ma tộc mà xâm nhập, chúng ta hiện tại không thể quay về, có lẽ, một đại đội ma tộc đang truy tìm chúng ta. Còn nữa, ngàn vạn lần đừng sử dụng quang hệ ma pháp để liệu thương cho ta, nếu không sẽ phản tác dụng. Hết thảy đều chờ ta khôi phục hẵng nói tiếp." Ta miễn cưỡng gọi Hắc Long, Tử Yên trèo lên ngựa, một tay giữ lấy ta, đặt ta tựa vào người nàng. Ta dựa vào nàng, ngửi được trên người Tử Yên toả ra hương thơm thanh tân của thiếu nữ làm cho ta như bị hôn mê đi. Trong cơ thể kinh mạch một trận đau nhức khiến ta tỉnh lại, bên ngoài tiếng củi khô cháy nổ lép bép, ta phát hiện chính mình nằm ở một đống lá cây, nhìn sắc trời, bây giờ có lẽ là đêm khuya, Tử Yên bên cạnh đang cho thêm củi, ánh mắt ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì. Ánh lửa chiếu xuống, khuôn mặt của Tử Yên ánh hồng lên, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn hôn vào miệng nàng. Ta vận khởi Thiên Ma quyết, cố gắng tu phục kinh mạch trong cơ thể, những kinh mạch bị đứt nhất thời truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra trong miệng ta. Tử Yên đang trầm tư bỗng tỉnh dậy, chạy tới bên ta, nói: "Cứ nằm xuống đi, đừng xử động, ngươi bị thương rất nặng, ta không dám trị liệu cho ngươi, ta hướng về phía ma tộc đi cũng đựơc hơn hai trăm dặm. Ta sợ thương thế của ngươi trở nên trầm trọng, nên mới ngừng lại. Ngoại thương ta đã băng bó cho ngươi rồi, nội thương thì chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi. Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra bất trắc, ngươi còn phải bảo vệ ta." Lần này thương thế mặc dù không có nặng bằng lần trước, nhưng vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới, muốn hồi phục cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Ta miễn cưỡng gật gật đầu, nói: "Cám ơn, tỷ thương thế thế nào?" Tử Yên ngữ khí rất ôn nhu: "Về điểm này ta sớm đã không có việc gì, khôi phục thuật chính là quang hệ ma pháp sư am hiểu nhất. Ăn chút gì đi, ta có mang một chút lương khô." Nói xong, nàng chạy tới gần đám lửa, mang tới vài miếng thịt khô đã nướng chín. Tử Yên có vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói: "Trước kia ta chưa từng nấu ăn, ngươi ăn tạm vậy nhé, bây giờ cũng không có cái gì khác." Ta đưa tay, định tiếp nhận miếng thịt trong tay nàng, nhưng cơn đau mãnh liệt căn bản khiến ta không thể cử động, Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của ta, vội vàng đỡ ta, xé một miếng thịt, đưa lên miệng ta. Trong màn đen bóng đêm, hành động của Tử Yên khiến ta sinh ra một loại cảm giác khác thường không thể gọi tên, mếng thịt có mùi vị thế nào ta thực không để tâm. Chúng ta đều không nói gì, Tử Yên vẫn xé từng miếng thịt đưa lên miệng cho ta ăn, ta cũng yên lặng hưởng thụ sự ôn nhu này. Thỉnh thoảng, đầu ngón tay nàng chạm vào môi ta, khiến ta nhất thời cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp toàn thân, loại cảm giác này chỉ có khi ta lần đầu tiên hôn Tử Tuyết, giờ lại xuất hiện. Thật lâu sau, ta đành phải phá vỡ sự im lặng trước , bởi vì bụng ta thật sự đã không thể chứa thêm được nữa: "Ta no rồi, tỷ cũng ăn đi ." Nàng ăn rất ít, mới chỉ ăn một chút đã dừng lại, thuận tay xuất ra một thuỷ hệ ma pháp, vài thuỷ cầu xuất hiện trước mặt chúng ta. Tử Yên mang hai cái mộc oản đến bên ta: "Ta vừa rồi khắc chúng bằng kiếm của ngươi đấy, ngươi cảm thấy cao hứng chứ?" Trong lúc nàng nói chuyện, ta phát hiện trên hai cái mộc oản có khắc tên chúng ta, mặc dù nước có vị không ngon lắm vì được tạo ra từ ma thuật, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng thích thú. Tử Yên cởi tấm áo choàng đang mặc xuống, đắp lên người ta: "Nghỉ sớm đi, hy vọng ngươi có thể mau chóng khoẻ lại. Nếu có chuyện gì phải gọi ta nhé." Nói xong, chính mình chạy tới gần đống lửa, nhẹ nhàng nằm xuống. Ta cảm thấy chính mình trên người rất sạch sẽ và thoải mái, công phu đắp chăn cuả Tử Yên thực tốt, không biết nàng nàng ở nơi này rồi còn lấy đâu ra thứ này nhỉ? Vì cái gì nàng không hề hỏi ta chuyện đoạ lạc thiên sứ? Có phải nàng không muốn biết? Nàng khiến tim ta cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn bóng lưng quyến rũ của nàng, khung cảnh thật là mỹ lệ, ta chậm rãi ngủ ngon giấc. Sáng sớm, tiếng chim lảnh lót đã đánh thức ta dậy, một đêm ngủ thật ngon khiến cho ta có cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Trong cơ thể đã có một kinh mạch thông suốt, bởi vì năng lực khôi phục thân thể của ta rất mạnh, ngoại thương thì lại càng không đáng ngại. Đám lửa bên ngoài cũng đã tàn từ lâu, tưng đám khói nhỏ vẫn nhè nhẹ bay lên, Tử Yên cuộn tròn thân thể vẫn đang nằm ở đàng kia. Ta cố gắng đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, đắp tấm áo choàng lên mình nàng, khuôn mặt nàng hơi tái khiến ta cảm thấy có chút bất an, ta nghẹ nhàng gọi: "Tử Yên, dậy đi, dậy nào." Đối với lời kêu gọi của ta, nàng không hề phản ứng. Ta đặt tay lên trán nàng, giật mình phát hiện, trán nàng nóng quá, nóng như sôi vậy. Bất hảo, nàng ốm rồi. Dựa vào trình độ về quang minh ma pháp nàng không thể nào dễ ốm như vậy, nhưng ngày hôm qua nàng đã bị hoảng sợ rất lớn, lại bị thương, không chỉ vậy còn lấy áo choàng đắp cho ta, lúc này mới khiến cho nàng thực sự bị ốm. Chiếu cố người bệnh như thế này đối với ta mà nói thì thật sự khó khăn, trong khoảnh khắc mồ hôi ta vã ra đầy trán, ta đưa tay giúp nàng lau mồ hôi và xem xét vết thương chợt phát hiện nàng không có mặc áo ngoài, toàn thân chỉ tấm áo bằng vải gấm màu trắng. Ta ngồi xuống bên cạnh Tử Yên, cẩn thận kéo y phục nàng xuống, quả nhiên đúng như ta sở liệu, dưới tấm áo choàng trong suốt chỉ có da thịt mĩ lệ của nàng, nàng ngày hôm qua chỉ mặc mỗi nội y, y phục còn lại đã dùng để sưởi ấm cho ta. Đầu ta kêu bang một tiếng như nổ tung đến nơi, trước mắt một trận mê mang, Tử Yên đã vì ta, yên lặng chịu đựng như vậy, nếu không phải ta, nàng cũng sẽ không ốm. Thậm chí trái tim ta dù có là đá, cũng không thể không cảm động. Ta một tay ôm lấy Tử Yên đang bị sốt, miệng nàng thì thào : "Nước, nước." Ta vung tay lên, chế tạo một thủy cầu, đặt nó vào trong cái mộc oản có khắc tên nàng, từng chút, từng chút cho nàng uống. Ta nhẹ nhàng gỡ phần y phục phía dưới nàng ra, một cơ thể hoàn hảo, ta thấm ướt tấm khăn bằng một thuỷ cầu, đặt lên đầu nàng. Bây giờ ta chỉ có thể cầu mong cho nàng mau chóng tỉnh lại. Trong thời gian suốt một ngày, ta cho nàng uống tổng cộng hơn mười loại nước, thay khăn đắp trên đầu nàng tới trăm lần. Khi trời nhá nhem, đầu Tử Yên rốt cục cũng bớt nóng, nàng đã hạ sốt. Ta đốt một đám lửa bên cạnh nàng, rồi lấy áo khoác đắp lên mình nàng, ta không dám ngủ, chỉ có thể giữ lại một bộ phận thần thức, cố gắng tu bổ kinh mạch. "Lôi Tường, Lôi Tường." Ta đang tu luyện bỗng nhiên bị thanh âm của Tử Yên đánh thức dậy, ta mở mắt ra nhìn, nguyên lai nàng chưa hề tỉnh, nhưng không ngừng nói mơ, miệng cứ hét tên ta. Ta cầm bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của nàng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai: "Ta ở đây rồi, ngủ ngoan nào, ngày mai tỉnh lại, mọi việc sẽ tốt hơn." Tử Yên nói mơ, thanh âm cơ hồ nghe không rõ, trên mặt thần sắc cũng trở nên bình tĩnh, nàng một mực nắm lấy tay ta, sợ kinh động nàng, ta cũng chỉ có thể để im cho nàng nắm như vậy. Ta tách Cuồng Thần đấu khí cùng Thiên Ma quyết ra, từng chút, từng chút một dùng đấu khí truyền vào vào cơ thể Tử Yên để chữa bệnh. Bước đầu coi như thành công, nhưng khi ta tưởng năng lượng có thể thẩm thấu vào, lập tức trong cơ thể nàng bắn ra một cỗ lực lượng thần thánh, cường đại, quang minh thần lực suýt nữa khiến cho ta tẩu hỏa nhập ma. Thân thể đau đớn và kiệt sức dần dần khiến ta mất đi cảm giác, ta ngất xuống bên cạnh Tử Yên, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cuối cùng cũng được ta sưởi ấm, ta tiến vào giấc mộng đẹp. Một vật gì đó băng lương mà mềm mại không ngừng vuốt ve khuôn mặt ta, quả thực ta còn rất buồn ngủ, ta bất đắc dĩ mở to mắt, vật đó vẫn tiếp tục di động, não thần kinh của ta dần dần khởi động, ý thức cũng thanh tỉnh lại, ta biết là cái gì trên mặt ta, đó là một bàn tay mềm mại ấm áp, nơi đây chỉ có ta và Tử Yên, bàn tay này đương nhiên là của nàng. Để khỏi xấu hổ, ta càng thêm không dám nhúc nhích, tận lực bảo trì tư thế này đồng thời hô hấp hết sức đều đặn, để không bị nàng phát giác là ta đã tỉnh. "Lôi tường, ngươi cứ ngủ thoải mái, ngày hôm qua mặc dù ta không rõ, nhưng ta biết ngươi một mực bên cạnh chiếu cố ta, vì cái gì lại tốt với ta như vậy . Ồ, tại sao mặt người lại đỏ lên thế kia ? " Thông minh như nàng lập tức ý thức được trạng thái của ta, nhanh chóng thu hồi bàn tay đặt trên mặt ta. Ta biết không thể giả bộ được nữa, đành chậm rãi mở to mắt, ngáp ngáp vài cái, miễn cưỡng nói được đúng một tiếng: "Còn sớm" Tử Yên mặt đỏ hồng, yêu kiều cúi đầu xuống: “ Sớm cái gì? Chính ngọ rồi đó." Không thể...như vậy, mặt trời đã lên tít trên cao, lập tức muốn chuyển qua đỉnh đầu chúng ta. "Ta ngủ lâu như vậy. Tỷ khỏi ốm chưa ?" Sau vài câu trao dổi, chúng ta đều dần cảm thấy thoải mái, Tử Yên mỉm cười nói: "Đã không có việc gì, ngày hôm qua cám ơn ngươi." "Cảm ơn cái gì, là việc ta nên làm mà, ta thực không muốn mang tỷ đi xa như vậy, nhưng nếu không làm vậy, có lẽ chúng ta đã bị bắt rồi. Tỷ đói chưa, để ta kiếm chút gì cho tỷ, lương khô hình như đã hết rồi." Ta định đứng lên, nhưng đến lúc này ta mới phát hiện, chúng ta đang tay trong tay, hơn nữa lại nắm rất chặt. Da tay ta vốn đen giờ đã có chút chuyển sang tím, khuôn mặt thông minh của Tử Yên thì biến thành một trái táo chín hồng. Sau một lúc lâu nắm tay nhau, chúng ta đều cảm thấy hai tay càng lúc càng nắm chặt, phải cố gắng vài lần, thật vất vả để chia lìa. Một cảm giác mất mát không nói nên lời phảng phất trong lòng ta, thần sắc nàng cũng đồng thời có chút ảm đạm. ... ... Ta tìm hái chút hoa quả trong rừng, ăn vào mà chẳng biết chúng có vị gì nữa, Tử Yên cũng ngồi tựa bên một gốc cây đang bóc vỏ ăn một loại quả gì đó. Vốn ta muốn tóm một con thủ nhỏ để nướng ăn, nhưng Tử Yên nói không thể tùy tiện sát sinh, nếu không có thể sẽ bị trời phạt, nói cái gì cũng không cho ta làm như vậy. Ta nghĩ bây giờ chính mình đã biến thành một người khác, trước mặt Tử Yên, ta rốt cuộc mất đi vẻ lạnh lùng trước kia, chuyện gì cũng đành ngoan ngoãn nghe lời nàng. Ta hái về rất nhiều loại hoa quả, Tử Yên chạy nhảy khắp nơi, dễ dàng chọn ra những loại quả có thể ăn được. Như vậy, ta cũng đã trở thành người ăn chay mất rồi. Sau khi chúng ta ăn sạch đống hoa quả, sắc trời cũng đã tối sầm, bóng mặt trời khuất dần sau rừng cây, toả nốt ra những tia sáng yếu ớt trong cảnh hoàng hôn. Tử Yên ngâm thơ: " Ráng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn” ( 0011 dịch ) Nhìn nàng hình dáng, ta vô cùng cảm khái. Ta đột nhiên hiểu được chính mình đang phi thường rung động, áp lực trong lòng cùng bí mật chỉ trực tuôn trào ra, muốn giải bày cùng Tử Yên. Ta cuối cùng cũng áp chế được nội tâm đang kích động, cố gắng giữ ngữ khí bình thản, hỏi: "Vì cái gì tỷ có cảm xúc sâu đậm với tịch dương như vậy ?” Tử Yên quay lại cười, nụ cười cùng hình dáng yêu kiều của nàng làm ta ngây người ngẩn ngơ: "Ta chỉ là nhớ tới cha và mẫu thân." Ta kinh ngạc hỏi: "Bọn họ, bọn họ không phải rất tốt ư?" Tử Yên cười khổ một tiếng, nói: "Đó chỉ là bề ngoài mà thôi, ngươi cũng tưởng bọn họ quan hệ thật sự hoà thuận như vậy ư? Không phải. Bọn họ hy sinh vì chính trị, năm đó, ông ngoại nhận thấy cha ta có tiềm chất, liền gả mẫu thân cho ông ấy, cha được sự giúp đỡ bởi thế lực của ông ngoại, đã nhanh chóng vào được bộ máy chính quyền, rốt cục tới được vị trí ngày hôm nay. Đồng thời, ông ấy đối với mẫu thân quả thật tốt lắm, nhưng ta biết, bọn họ không hề có một tình yêu chân thành nào cả. Mặc dù mẫu thân hết mực lấy lòng cha, nhưng cha đối với mẫu thân chỉ có có bốn chữ ‘tương kính như tân’ mà thôi." Ta nghĩ thầm, cái này không ai rõ hơn ta, tình cảm của công tước đã sớm dành cho mẫu thân ta. Nếu không phải bị Bỉ Mông vương, cũng chính là cha ta bắt đi, có lẽ nàng và muội muội của nàng căn bản đều sẽ không xuất hiện tại thế giới này, đương nhiên, ta cũng sẽ không xuất hiện. Chỉ có thể trách sao tạo hóa trêu người. "Bọn họ tự nhiên có cách sống riêng, nhiều năm đều đã như vậy, tỷ cũng không có khả năng thay đổi đâu, vậy thì hãy cứ để thuận theo tự nhiên." Tịch dương dần dần biến mất sau những cây tùng cổ thụ, sắc trời tối sầm, ta xếp mấy thanh củi vào cùng một chỗ, dùng ma pháp xuất ra một hoả cầu: "Tỷ cũng đến đây đi. Tỷ vừa khỏi ốm, đừng để bị nhiễm lạnh trở lại." Tử Yên thản nhiên cười, nói: "Ta không có yếu ớt như vậy đâu." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn tiến lại gần: "Vết thương của ngươi ra sao rồi? Hôm đó vì cứu ta, hại ngươi bị thương nặng như vậy." Ta nhíu mày, nói: "Đừng nói cảm ơn mãi như thế được không? Tỷ cũng từng cứu ta, chiếu cố ta mà?" Nói xong câu đó, chúng ta không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, ánh mắt chạm nhau, sau đó đồng thời cúi mặt xuống. Thật lâu sau, chúng ta cứ ngồi như vậy, không ai nói gì cả. Cuối cùng ta đành phá võ sự im lặng: "Vì cái gì tỷ không hỏi xem ta, tại sao ta cũng có thể biến thân thành đoạ lạc thiên sứ ?” Tử Yên thân thể run lên, ngữ khí bình đạm: “Ta biết, đó nhất định là bí mật của ngươi, cho nên, ta không có hỏi, cũng có chút sợ khi biết đáp án, nếu khi nào ngươi muốn nói, ngươi sẽ tự nói cho ta biết, phải không?" Ta thở dài, nói: "Cám ơn tỷ đã tôn trọng ta, không biết vì cái gì, ta trong lòng rất muốn nói cho tỷ nghe." Tử Yên mỉm cười, nói: "Ngươi không phải vừa mới nói đừng cám ơn? Dù ngươi có nói bất cứ điều gì, ta vĩnh viễn là giữ bí mật.” Nghe xong nàng nói, ta toàn thân chấn động ngẩng đầu lên, nàng trong lời nói tựa hồ như phơi bày một loại niềm tim đối với ta. "Ta không phải loài người." Nói xong những lời này, ta lập tức nhận thấy trong mắt Tử Yên thoáng hiện lên sự kinh hãi, nhưng lập tức sự kinh hãi ấy biến mất, nàng thật sự là có tu dưỡng cao, trong thời gian ngắn như vậy có thể khôi phục bình tĩnh: "Ta cũng không phải ma tộc. Nói đúng ra, ta là thú nhân tộc." Tử Yên rốt cuộc nhịn không được trong lòng kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi là thú nhân, nhưng trông ngươi không hề có điểm nào giống như dã thú cả." Ta thoáng nhìn nàng, từ từ nói: "Ta là kẻ mang dòng máu pha trộn của cả ba tộc người, ma, thú. Có thân thể mạnh mẽ của thú nhân, bề ngoài và trí tuệ của loài người, có đặc điểm của ma tộc, cho nên có thể biến thân thành đọa lạc thiên sứ cũng như sử dụng hắc ám ma pháp." Mỗi lời nói của ta đối với Tử Yên, đều là thạch phá thiên kinh, mặc dù nàng yêu cầu chính mình bảo trì bình tĩnh, nhưng khó có thể đè nén kinh ngạc trong lòng: "Nhưng cha lúc trước điều tra ngươi, thân phận ngươi không phải là như thế này." Ta bình tĩnh nói: "Đó chỉ là thân phận giả của ta tại Long Thần đế quốc mà thôi, thân phận chính thức của ta là phó thống lĩnh của Bỉ Mông quân đoàn Thú Nhân quốc, hiện tại Bỉ Mông vương chính là cha ta. Nhưng cha ta cũng chẳng thể biến thân thành đoạ lạc thiên sứ, bởi vì đó là một cơ hội ngẫu nhiên đối với ta mà thôi, ta có thể tu luyện ma tộc Thiên Ma ma công. Bà nội ta đúng là thuộc ma tộc, cũng mang trong mình giòng máu hoàng tộc của ma tộc, trải qua nhiều năm khổ luyện, trong kì nghỉ vừa qua, rốt cục ta cũng có thể biến thân." "Ngươi thật sự là thú nhân, vậy ngươi tới Long Thần đế quốc với mục đích gì?" "Đương nhiên là ăn cắp bí mật quân sự của các ngươi và học tập thêm các loại kỹ năng. Tỷ nên biết, trong ba nước, thú nhân là yếu nhất, mỗi lần đại chiến chúng ta tổn thất đều là lớn nhất. Nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ không còn không gian sinh tồn, chỉ có thể trở thành nô lệ của ma tộc và loài người mà thôi. Vì thế, thú hoàng phái ta, là kẻ có bề ngoài giống như loài người đến Long Thần đế quốc. Mọi thứ gần như đều rất thuận lợi, ta tại Thiên Đô học viện học được không ít thứ. Tỷ bây giờ có phải là cảm giác được ta rất đáng sợ?" Tử Yên dung nhan có chút trắng bạch, thanh âm nàng cũng dần dần trở nên cứng rắn: "Vậy ngươi cùng Tử Tuyết, cũng là vì mục đích này nên cố ý tiếp cận nàng?" Ta cúi đầu lắc nhẹ: "Không phải, ta đối với Tử Tuyết là cảm tình thật sự ." "Vậy nàng cũng biết thân phận của ngươi?" "Nàng không biết, ta không muốn nói cho nàng, ta sợ nàng rời khỏi ta. Ta có phải là rất ích kỷ? Tỷ là người thứ nhất ta nói ra điều này , không biết vì cái gì, ta không muốn giấu diếm, ta cảm giác thực sự, thực sự mệt mỏi." Tử Yên nắm chặt tay lại, nàng thanh âm có chút phiền muộn: "Nói như vậy, ngươi lừa gạt muội muội ta, vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn lừa gạt nàng? Nếu nàng biết điều này, kết quả sẽ như thế nào, ngươi nghĩ xem? Muội muội đối với ngươi cảm tình thật sự rất sâu, rất sâu." Dưới sự chất vấn của nàng, ta ánh mắt mê mang nói: "Ta từng hỏi Tử Tuyết, nếu có một ngày ta rời khỏi nơi đây, không còn trở lại, nàng sẽ làm như thế nào? Tử Tuyết nói, bất luận ta đi đến nơi nào, bọn ta cũng sẽ mãi bên nhau, tại thời khắc đó, ta đã hoàn toàn tiếp thu cảm tình của nàng." Tử Yên thanh âm nhu hòa: "Nhưng ngươi lúc nào cũng làm cho người khác giật mình, cho dù Tử Tuyết thật sự không quan tâm, nhưng cha, ông ta có thể nhận ngươi? Một thú nhân gián điệp." Trong tiếng cười của ta có chứa chút thống khổ: "Đúng vậy, ta là một thú nhân gián điệp. nhưng ta cũng là gián điệp bất đắc dĩ. Nói thật nha, ta thật sự không muốn trở lại Thú Nhân quốc, ở Long Thần đế quốc cuộc sống quanh ta ấm áp hơn nhiều, nhưng ta thật sự có thể không trở về ư? Không được, dù sao ta cũng mang trong mình dòng máu thú nhân. Ta trong lòng thống khổ nhưng ai có thể hiểu? Tỷ yên tâm, ta không có bắt ép Tử Tuyết việc gì, nếu nàng không muốn nhận ta, ta rốt cuộc sẽ không tiếp xúc nàng nữa, chúng ta dù sao cũng chỉ quen nhau thời gian rất ngắn, cho dù nàng đối với ta tình thâm, trải qua thời gian, cũng có thể từ từ quên lãng. Hôm nay ta nói với tỷ điều này, ta không hề nghĩ là mình sẽ trở lại Long Thần đế quốc nữa." Tử Yên đứng lên, đi một vòng quanh đống lửa, tới ngồi cạnh ta, hiền từ nắm lấy tay ta: "Đừng như vậy, vừa rồi ta đã nặng lời, xin lỗi." Ta bình thản nói: "Không có gì phải xin lỗi, nghe ta nói này, tỷ còn có thể bảo trì bình tĩnh, đã là điều không dễ dàng. Tỷ nói đúng, có lẽ ta thật sự không phải sự lựa chọn tốt nhất dành cho Tử Tuyết." "Sau khi thương thế hồi phục, ngươi định làm gì?" "Còn có thể như thế nào nữa, vốn ta tưởng rằng sẽ có Ma tộc bộ đội truy tới, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ đã tìm sai phương hướng rồi, chính là cô Ma tộc công chúa kia thật sự không có tiết lộ chúng ta thân phận của chúng ta. Như vậy cũng tốt, đã qua hai ngày, ta nghĩ sẽ tìm cách đưa tỷ về. Sau đó ta sẽ trở lại Thú Nhân tộc, phiền tỷ đem sự tình của ta nói cho Tử Tuyết. Nếu nàng nguyện ý, hãy bảo nàng chờ ta ba năm, sau ba năm, ta sẽ đi tìm nàng, nếu nàng không muốn, ta cũng tuyệt không hận nàng, ta hy vọng nàng luôn được hạnh phúc." "Ngươi thật sự không trở về đã đi?" Ta gật gật đầu: “Không phải ta đã cùng tỷ nói qua rồi ư, đâu nhất thiết phải hỏi lại, ta không có định trở về. Tỷ nguyện ý như thế nào thì cứ chứ nói cho bọn họ như thế, có thể nói ta đã chết trên chiến trường, cũng có thể nói ta đã bị bắt giữ." Tử Yên đột nhiên mở to hai mắt nhìn ta nói: "Nếu, ta căn bản không có nghe thấy những lời nói vừa rồi của ngươi thì sao?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: