[Dịch] Cuồng Thần
Đệ cửu chương
Tử Tuyết Gia Nhân
Trang lão sư đứng trên bục giảng, đối diện toàn bộ học viên trong lớp, nói :
- Sau một tháng nữa, sẽ cử hành Bỉ Vũ Đại Hội toàn học viện mỗi năm một lần, thời gian một tháng này, ta hy vọng mọi người có thể khắc khổ nỗ lực, để tu vi bản thân tăng thêm một bậc, ta định tuyển ra hai người mạnh nhất cả lớp, đại biểu lớp chúng ta tham dự.
Hỏa Tinh hỏi :
- Lão sư, như quả trúng tuyển thì có gì làm phần thưởng ?
Trang lão sư mỉm cười, nói :
- Đương nhiên có. Ba người đứng đầu niên cấp có thể được học viện thưởng cho một bộ trang bị tốt, tùy vị trí mà trang bị cũng tốt hơn. Đồng thời, như quả nếu ai trong các người giành được vị trí quán quân, ta cũng sẽ có giải thưởng, còn như cho giải thưởng nào, tạm thời bảo mật, không nói trước. Ta đối với mọi người kỳ vọng rất cao, mọi người đừng để lão sư thất vọng nha.
Những lời của Trang lão sư khiến học viên hứng thú, mọi người tranh nhau biểu hiện nhất định nỗ lực.
Ta nhìn thấy trong mắt Hỏa Tinh sự phấn khích, bất quá, hắn không biết lão sư trước đã định sẵn nhân tuyển, hắn khả năng được chọn tựa hồ là con số không.
Phượng Quyên đứng dậy, cao ngạo nói :
- Lão sư, yên tâm đi, đến lúc đó hãy phái ta xuất chiến, ta nhất định mang ngôi vị toàn niên cấp quán quân trở về.
Nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo này, ta không thể kìm được tiếu ý, Bàn nữ hài này thật sự cũng mạnh mẽ a.
Buổi học kết thúc, Phong Vấn đến chỗ ta, hắn nhìn ta hỏi :
- Lôi Tường, ta có cảm giác ngươi sau khi cấm bế trở về đã có sự thay đổi lớn ?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trước kia so với ta thực lực thật sự tương đương, hắn không ngờ nhìn ra được sự gia tăng năng lực của ta, ta an nhiên nói :
- Ồ ? Có gì thay đổi, sao ta không cảm thấy.
Phong Vấn nói :
- Có, khẳng định là có, mặc dù ta không thể nói rõ, nhưng, ta cảm giác ngươi không còn dáng vẻ băng lãnh như trước đây, khí thế trầm ngưng, hiện tại ta đã không còn là đối thủ của ngươi nữa rồi.
Ta mỉm cười, nói :
- Có lẽ ngươi quá nhạy cảm, ta không cảm thấy mình có biến hóa gì.
Phong Vấn thấy ta cười, liền nói :
- Lại nói không có biến hóa, trước kia ngươi có bao giờ cười đâu ?
Ta bắt đầu ý thức về sự thay đổi đó, à, làm sao mà hiện tại ta lại thích cười, xem ra Tử Tuyết có ảnh hưởng rất lớn đối với ta. Ta vỗ vai hắn, nói :
- Nỗ lực tu luyện ha, hy vọng có thể gặp ngươi trong trận chung kết (học viên cùng lớp tham dự được phân vào hai bán khu, nên chỉ có thể gặp nhau trong trận chung kết).
Phong Vấn nói :
- Lôi Tường, ngươi có lòng tin là có thể vào đến trận chung kết ? Ngươi cần phải biết, lớp ma pháp vũ sĩ chúng ta mỗi lần tham dự đều bị xếp cuối. Những học viên chuyên luyện vũ kĩ hay ma pháp, do đặc biệt chuyên tâm, tốc độ tăng lên nhanh hơn chúng ta.
Ta lướt nhìn hắn, nói :
- Lòng tin là vũ khí tốt nhất, khi lên đấu trường ngươi sẽ biết.
Trong ba tháng cấm bế này lực lượng của ta đã tăng lên rất nhiều, mà lòng tin cũng tăng cường đáng kể, trong lòng ta vốn chỉ nghĩ đến một đối thủ, Lý Ngõa của ngũ niên cấp. Chỉ có tài năng của hắn mới chân chính khơi dậy đấu chí của ta, có lẽ ta chưa là đối thủ của hắn, nhưng ta nhất định nhìn xem, sự khác biệt giữa ta và hắn lớn thế nào.
Phong Vấn nói :
- Tên gia hỏa ngươi, lại trở lại dáng vẻ kiêu ngạo đó, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn.
Ta lắc đầu nói :
- Không được, ta có hẹn với người khác rồi.
Phong Vấn đột nhiên đại ngộ, nói :
- A. Phải rồi. Ngươi là người đầu tiên trong toàn học viên dám công khai theo đuổi một nữ hài tử, ta thật sự phục ngươi, có cơ hội nhớ giới thiệu cực phẩm cho huynh đệ, a a, không quấy rầy ngươi nữa, ta và tiểu tử Phong Vân đi ăn đây.
Tất là là do tên miệng rộng Phong Vân đây, sau này có gì cũng không nên cho hắn biết.
Ta đi đến thực đường, Tử Tuyết đang ở ngoài cửa thực đường chờ ta, nàng đứng bên cạnh một gốc đại thụ, như một đóa bách hợp thuần khiết nổi bật giữa những nhành lá non xanh tươi, ta đi nhanh đến, xin lỗi nói :
- Một đồng học giữ ta lại nói chuyện một lúc, làm muội phải đợi lâu.
Tử Tuyết nhìn ta duyên dáng mỉm cười, nói :
- Không quan hệ gì, đi thôi.
Ta nắm tay Tử Tuyết, Tử Tuyết mặt thoáng ửng hồng, rút tay lại, nói nhỏ :
- Ở đây nhiều người, làm thế không tốt ? Hà huống học viện không cho phép …
Ta nhíu mày nhìn nàng, thở dài nói :
- Được rồi. Ta tôn trọng sự lựa chọn của muội.
Tử Tuyết mỉm cười nói :
- Vào ăn cơm thôi.
Thực đường vẫn nhiệt náo như những ngày trước, ta hiện tại đã trở thành danh nhân của học viện (đã chấp nhận sự khiêu chiến của đệ nhất cao thủ, không thành danh nhân mới quái, hà huống còn có quan hệ với Tử Tuyết), thẳng tiến thực đường nhiều người lập tức chuyển mục quang vào chúng ta. Ta không quan tâm, trực tiếp lấy thức ăn về bàn, ta mua cho Tử Tuyết phần ăn tốt nhất, và mua cho mình hai phần.
Nhìn Tử Tuyết vừa ăn vừa mỉm miệng cười, ta nhíu mày nói :
- Muội ăn quá ít đó, ăn nhiều vào, nếu không thân thể sao khỏe mạnh được ? Muội nhìn ta xem, nhiêu đây gần như đủ để muội ăn một tuần đấy.
Vừa nói, ta vừa chỉ phần thức ăn chất đống trước mặt.
Tử Tuyết che miệng cười, nói :
- Người ta khác huynh mà, huynh tầm vóc to lớn đương nhiên phải ăn nhiều, muội là nữ sinh nha, sức ăn cũng có giới hạn, hay là huynh không thích muội.
Ta sắc mặt chợt biến, nói :
- Muội cho Lôi Tường ta là người gì ?
Tử Tuyết thấy ta không cao hứng vội nói :
- Là muội nói không đúng, muội sẽ ăn nhiều hơn một chút.
Nghe nàng nói thế, ta dịu sắc mặt, hỏi :
- Phải rồi, điêu man nữ của muội đâu rồi ?
Tử Tuyết nhìn hai bên, hạ giọng nói :
- Huynh nói nhỏ thôi, tỷ ấy về nhà ăn cơm, nếu để tỷ ấy biết huynh nói tỷ ấy như vậy, chắc phải phát bưu a, hôm qua muội không biết cách an ủi tỷ ấy, thật là khổ a. Còn nói, huynh làm sao thích một tiểu hài tử, lại bắt muội dỗ dành, hi hi.
Ta nhìn nàng mỉm cười, nói :
- Muội bổn lai lớn hơn ta, bảo ta sợ cái gì. Cô ta trời sinh bản tính điêu man, không nhường người khác nói ? Tất cả là do thời thơ ấu. Các muội tại sao luôn về nhà ăn, hay là thức ăn ở đây không hợp khẩu vị ? Ta nghĩ cũng rất ngon a.
Tử Tuyết vuốt chiếc mũi nhỏ khả ái, nói :
- Thức ăn ở nhà xác thật ngon hơn ở đây, nhưng đó không phải nguyên nhân chủ yếu, bọn muội không muốn công khai lộ diện, mỗi lần đến đây, mọi người đều nhìn ngắm bọn muội, tự nhiên không thể ăn ngon rồi.
Ta hừm lạnh một tiếng, nói :
- Kẻ nào dám nhìn muội, ta sẽ hủy hắn.
Tử Tuyết giữ tay ta, lo lắng nói :
- Huynh định làm gì, không được dùng sức mạnh. Huynh sao có thể quản hết ánh mắt của mỗi người, bổn lai tỷ tỷ bảo muội và tỷ ấy trưa nay về nhà ăn cơm, chỉ là muội đã hẹn với huynh.
Ta nghi hoặc nói :
- Tỷ tỷ ? Tỷ tỷ là ai ?
Tử Tuyết nhìn ta như nhìn quái vật, hồi lâu mới nói :
- Đại danh của tỷ tỷ muội huynh chưa từng nghe a ? Cô lậu quả văn quá đi.
Ta thờ ơ mỉm cười, nói :
- Tỷ tỷ muội rất nổi danh ? Học viện đệ nhất cao thủ không phải cô ấy.
Tử Tuyết kiêu ngạo nói :
- Tỷ tỷ muội đương nhiên rất nổi danh, đệ nhất cao thủ mặc dù không phải tỷ ấy, nhưng lại là đệ nhất mĩ nữ nha.
Ta ngẩn người, học viện đệ nhất mĩ nữ, điều này có điểm phóng đại, lão công tước này thật có phúc, hai nữ như đều là mĩ nữ, ta hỏi :
- Nhà muội có tất cả bao nhiêu hài tử, có những người nào được bài danh mĩ nữ.
Tử Tuyết giả muốn đánh ta, mỉm cười nói :
- Không có, chỉ có muội và tỷ tỷ hai người, có rất nhiều người theo đuổi tỷ tỷ, bọn họ đều không sợ quy định của học viện, tại học viện công khai theo đuổi tỷ tỷ, trong đó có Lý Ngõa là theo đuổi dai nhất.
Ta đột nhiên nói :
- Không lạ hôm đó hắn đối với muội rất khách khí, nguyên lai là có quan hệ với tỷ tỷ của muội, đúng rồi, tỷ tỷ của muội gọi thế nào ?
Tử Tuyết nói :
- Tỷ tỷ gọi là Tử Yên, tam niên cấp học sinh, tu luyện quang minh hệ ma pháp, là môn sinh đắc ý của phó viện trưởng đó nha.
Ta ngẩn người, quang minh ma pháp, như thế nào mà lại thế được, đối với ám hắc ma pháp mà ta tu luyện, thiên sinh đã tương khắc.
Thật sự không tệ, hôm nay tại thực đường không gặp bất kỳ phiền phức nào, thuận lợi cùng Tử Tuyết kết thúc bữa ăn hạnh phúc.
Buổi chiều không lên lớp, ta trở về túc xá luyện Cuồng Thần Quyết, từ khi đột phá đệ nhất tầng, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng nhanh, mặc dù đối với đệ nhị tầng còn có cự ly, nhưng ta có lòng tin sẽ hoàn thành trước kỳ quyết đấu. Điều đáng mừng là Thiên Ma Quyết của ta đã có tiến bộ, so với trước đây, chỉ có thể hình dung là phi khoái, đệ tam tầng so với đệ nhị tầng tu luyện khó hơn nhiều, nhưng ta hiện tại tốc độ tu luyện lại càng nhanh hơn lúc luyện đệ nhị tầng. Càng hay hơn là, ta đã có thể rất nhanh thực hiện biến thân thành đọa lạc thiên sứ, Lý Ngõa gì chứ, ta không sợ (chỉ đáng tiếc là không thể khinh suất sử dụng).
Sáng sớm ngày thứ hai, ta kéo Hắc Long rời học viện chạy một vòng, đột nhiên gặp Tử Tuyết, ta kinh hỉ nói :
- May quá, đến sớm vậy, lại đây, cùng ta cưỡi Hắc Long.
Tử Tuyết thình lình lao vào lòng ta, oà khóc, ta nắm bàn tay nhu nhuyễn của nàng, hỏi :
- Mau cho ta biết, đã phát sinh chuyện gì, kẻ nào khi phụ muội, ta tìm hắn phân thây vạn đoạn.
Nói xong, ta toàn thân tán phát sát khí băng lãnh.
Tử Tuyết vội nắm chặt y phục ta, lắc đầu nói :
- Không có ai khi phụ muội.
Ta ngạc nhiên nói :
- Vậy sao muội lại ra thế này ?
Tử Tuyết rời khỏi ta, cúi đầu nói :
- Chuyện của chúng ta đã bị ba ba muội biết.
Ta khẽ thở phào, còn tưởng là sự gì lớn lao, ta nói :
- Chuyện này, tiểu tỷ, muội gần như sợ muốn chết.
Tử Tuyết trừng mắt nhìn ta, nói :
- Đây không phải là chuyện nghiêm trọng a ?
Ta thờ ơ nói :
- Chuyện này có gì đâu, trước sau gì phụ mẫu muội cũng biết a. Nhưng làm thế nào phụ thân muội biết thế.
Tử Tuyết buồn bã lắc đầu, nói :
- Dường như ba ba có nhãn tuyến tại học viện, huynh lại quá ồn ào, …, huynh không biết, ba ba rất ngoan cố, nếu ông ấy cảm thấy huynh không tốt, bất luận huynh nói gì đều vô ích, tối hôm qua sau khi trở về, ông ấy âm trầm nhìn muội bảo, muốn muội tối nay đưa huynh đến nhà muội.
Nghe Tử Tuyết nói, ta cười bảo :
- Yên tâm đi, không thể có vấn đề gì, điều kiện của huynh, phụ thân muội không đồng ý sao ? Có thể nhanh chóng tựu kiến gia trưởng, huynh không tưởng đó.
Tử Tuyết nói :
- Huynh không có một điểm lo lắng ư, phụ thân muội nổi danh hung bạo đó.
Ta hừm lạnh một tiếng, nói :
- Muội nên biết, ta cũng không có tì khí tốt mà.
Tử Tuyết nhớ đến chuyện trước đây, lần đầu phát nộ, trông như một con tiểu sư tử, đã quát lớn :
- Huynh có thái độ như thế với gia trưởng hả ? Đơn giản sẽ đi đến quyết đấu, đó là phụ thân muội, huynh sao có thể đánh nhau với ông ấy. Thái độ huynh như thế, muội yên tâm sao được ?
Tử Tuyết nét mặt ửng hồng, thật sự rất khả ái, ta ôm chặt nàng, đôi môi áp chặt miệng nàng, Tử Tuyết bất mãn muốn tránh, nhưng phải chịu thua nhiệt tình cường liệt của ta.
Hồi lâu, ta rời khuôn mặt đỏ ửng của Tử Tuyết, dịu dàng nói :
- Ta bảo chứng sẽ không cùng phụ thân muội xung đột, điều này khả dĩ, muội không nên nổi giận.
Tử Tuyết phục trong lòng ta, nói :
- Huynh nhất định phải thế, chuyện này liên quan đến tương lai của chúng ta.
Ta gật đầu, nói :
- Yên tâm đi, bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ.
…
Tại lớp học, lòng ta không yên cứ nghĩ đến đối thủ tối nay – công tước, ông ấy cùng với thân vương Bỉ Kiên là quyền thần của Long Thần đế quốc. Hỏa Tinh bên cạnh đột nhiên đá chân ta, ta quay đầu nhìn hắn, Hỏa Tinh hạ giọng nói :
- Lôi Tường, huynh nên chuyên tâm, Trang lão sư đang chú ý nhìn huynh kìa.
Ta lấy lại tinh thần, quả nhiên, Trang lão sư đã nhìn ta một lúc, nhãn thần nhìn ta trách cứ, ta cười lại như muốn xin lỗi.
Rất nhanh, đã đến giờ nghỉ trưa, sáng sớm Tử Tuyết đã nói không thể cùng ta đi ăn trưa, nàng trước tiên phải về nhà bố trí, không biết nàng định bố trí gì đây, chắc là định vận động cộng đồng chiến tuyến.
Ăn trưa xong, ta trở về túc xá tiếp tục luyện Cuồng Thần Quyết, việc tu luyện đối với ta rất trọng yếu, nhân vì tất cả phải được kiến lập bởi thực lực cường đại.
Không biết đã qua bao lâu, Phong Vân chạy vào, gọi ta :
- Lôi Tường, nhanh lên, Tử Tuyết đang chờ huynh đó.
Ta vận hành Cuồng Thần Quyết một chu thiên, thu lại khẩu khí, đưa đấu khí trở về đan điền, mở mắt nói :
- Hiện tại là lúc nào rồi ?
Phong Vân nói :
- Huynh nhìn xem, trời đã sắp tối đen rồi, nhanh lên, Tử Tuyết nhờ đệ gọi huynh, nhìn dáng vẻ cô ấy rất lo lắng.
Quả nhiên bên ngoài trời đã tối đen, phía chân trời xa xa thoáng có sương mù lơ lửng, đã là buổi tối, ta gật đầu nói :
- Đa tạ.
Ta thay y phục tốt nhất, rời túc xá, thẳng hướng môn khẩu nhìn thấy Tử Tuyết nét mặt đầy lo lắng.
Tử Tuyết nói :
- Phải đi thật nhanh, ba ba muội không thích người đến muộn.
Vừa nói vừa nắm tay kéo ta chạy nhanh ra ngoài.
Trên đường đi, Tử Tuyết nhìn ta nói :
- Khi gặp ba ba, thái độ của huynh phải thật tốt nha.
Ta mỉm cười nói :
- Yên tâm đi, ta sẽ chú ý thu liễm.
Tử Tuyết nói :
- Còn nữa, ba ba có thể thử công phu của huynh, huynh cần chuẩn bị thật tốt.
Ta kinh ngạc hỏi :
- Ba ba muội thuộc cấp nào.
Tử Tuyết nhìn ta, nói :
- Ông ấy là trung vị quang minh kỵ sĩ, đã lâu lắm rồi không thấy ông ấy xuất thủ.
Ta đại kinh, nói :
- Ba ba muội không phải là long kỵ sĩ.
Tử Tuyết kiêu ngạo nói :
- Đương nhiên rồi, huynh nghĩ ba ba muội dễ dàng làm đến công tước ư ? Mặc dù ông ấy là văn quan, nhưng với địa vị hiện tại, tự nhiên phải có công phu phòng thân. Mặc dù không hơn được tam đại nguyên suất, nhưng tại đế đô cũng là một cao thủ hữu danh.
Ta nhíu mày nói :
- Ta sao có thể so với ông ấy. Ta bất quá chỉ có thực lực kiếm sư.
Mặc dù ta đối với bản thân rất tự tin, nhưng không ngu xuẩn đến nỗi cho rằng có thể kháng cự một quang minh kỵ sĩ.
Tử Tuyết cười nói :
- Cuối cùng huynh cũng biết lo lắng, yên tâm đi, ba ba muội chỉ muốn thử võ công huynh, không thật sự đánh nhau. Đến rồi, chúng ta nhanh vào thôi.
Ta ngước nhìn, nguyên lai đã đến công tước phủ đệ. Ta định thần, cùng Tử Tuyết tiến vào.
Không hổ là nơi ở của công tước, căn bản nhìn không thể nhìn thấy các viện tử lớn nhỏ, tường viện cao một trượng hai, tiến vào đại môn, các nơi đều có rất nhiều vệ binh tuần phòng, đình viện tuy không hoa lệ, nhưng rất thanh nhã, nhìn qua cũng biết người bố trí tuyệt không phải phàm nhân.
Tử Tuyết đắc ý nói :
- Các viện tử nhà muội đều do tỷ tỷ một tay bố trí đó.
Nghe Tử Tuyết nói, ta không thể kìm chế muốn gặp mặt mĩ nữ bài danh học viện đệ nhất. Cuối cùng, không thấy nhiều nữ tử vừa có trí tuệ và mĩ mạo.
Tử Tuyết giữ một gia nhân (nguyên văn : phó nhân), hỏi :
- Ba ba ta đang ở đâu ?
Gia nhân cung kính nói :
- Công tước đại nhân tại khách thính, Ngài phân phó tiểu thư khi trở về lập tức đến gặp Ngài.
Tử Tuyết nói :
- Ta biết rồi, ngươi lui đi. Lôi Tường, ba ba đang chờ chúng ta.
Ta cảm thấy bàn tay nàng đã toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên phi thường khẩn trương.
Ta liền nắm chặt tay nàng, nói :
- Yên tâm đi, ta nhất định có thể khiến ông ấy chấp nhận ta.
Vào đến khách thính, trước tiên nhìn thấy thính đường rộng rãi, ước chừng 300 mét vuông, thính đường trên cùng ngôi chủ vị có một người đang ngồi, niên kỷ khoảng trên 40 tuổi, tướng mạo đường đường, có thể hình dung thời trẻ nhất định rất anh tuấn. Trên bức tường phía sau ông ấy treo một bức Cửu Long Đồ cự đại. Ông ta hẳn phải là phụ thân của Tử Tuyết.
Bên tả trung niên nhân là một vị mĩ phụ, dáng vẻ vô pháp phân biệt được tuổi tác, như quả có người nói với ta bà ấy là tỷ tỷ của Tử Tuyết, chắc ta cũng tin. Trang sức trên đầu bà chứng tỏ thân phận phụ nhân, không khó để đoán bà chính là mẫu thân của Tử Tuyết. Như thế, chính là giải thích rất tốt vì sao Tử Tuyết và tỷ tỷ của nàng cùng chiếm giữ hai vị trí trong học viện bát đại mĩ nữ.
Khi ta nhìn sang mé phải, ta không khỏi ngẩn người, hảo mĩ a, một vị mĩ nữ vận lan sắc trường quần ngồi đó, tuổi so với ta chênh lệch không nhiều, vẻ ngoài so với Tử Tuyết còn xinh đẹp hơn ba phần, thân so với Tử Tuyết cũng cao hơn một chút, nàng thấy ta và Tử Tuyết cùng tiến vào, nhìn Tử Tuyết mỉm cười, không lý gì đến ta, không hổ là học viện đệ nhất mĩ nữ, quả nhiên ngạo khí lăng nhân, ta thấy trên người nàng có một cỗ thần thánh khí tức, tuyệt đối là kết quả của nhiều năm tu luyện quang minh hệ ma pháp, nàng ta hẳn là Tử Yên.
Khi chúng ta vừa vào đến, Tử Tuyết tiến tới trước, hướng trung niên nhân nói :
- Ba ba, con về rồi, đây là Lôi Tường.
Ta bước tới cung thân thi lễ, nói :
- Xin chào công tước đại nhân, thảo dân Lôi Tường.
Công tước khẽ gật đầu, trên mặt không biểu xuất hỉ nộ ai lạc, lạnh lùng nhìn ta, nói :
- Ngươi ngẩng đầu lên.
Ta đứng thẳng, đôi mắt nhìn thẳng hướng công tước. Ánh mắt công tước xạ xuất hai đạo quang mang lăng lệ, trên dưới cẩn thận ước lượng ta, Tử Tuyết len lén hướng đến mẫu thân liếc nhìn đầy ý nghĩa, công tước phu nhân nói :
- Tước gia, ông xem hài tử này tốt chứ, tuy còn nhỏ nhưng có thể cao lớn đến như thế.
Nhìn qua thì công tước phu nhân tại nhà không có địa vị gì, công tước không thừa nhận hay phản đối, nhìn ta nói :
- Lôi Tường, ta nghe người ta nói ngươi tại Thiên Đô học viện tuyên xưng theo đuổi nữ nhi của ta, có thật không ?
Ta gật đầu nói :
- Đúng thế.
Công tước nhíu mày nói :
- Ngươi cần phải biết, Thiên Đô học viện cấm chỉ học viên phát triển quan hệ nam nữ.
Ta lại gật đầu, nói :
- Ta có biết.
Công tước đứng bật dậy, phẫn nộ nói :
- Một khi ngươi đã biết, ta hy vọng ngươi sau này không quấy rầy nữ nhi của ta nữa.
Ta nhìn trả lại công tước, hồi đáp :
- Rất tiếc, không thể được.
Ta trên thân phát xuất một cỗ khí thế lãnh liệt, bắt ta ly khai Tử Tuyết ? Dù lão là phụ thân của nàng cũng không được. Biến hóa của ta nhất thời khiến mọi người chú ý, Tử Tuyết cả kinh từ phía sau kéo áo ta.
Công tước trở nên giận dữ, nói :
- Ngươi nghĩ ngươi là ai, xứng với nữ nhi của ta ư ?
Ta bình đạm mỉm cười, nói :
- Cho dù thế nào, cũng không thể buộc ta không được gặp Tử Tuyết, Ngài tuy là công tước, ta tưởng, cũng không nên vì vậy mà xem thường ta, như quả trở lại ba mươi năm trước, Ngài cũng yêu thích nữ nhi quyền quý như vậy, rồi Ngài sẽ làm thế nào, không lẽ chỉ vì phụ thân của nàng ta nói một câu hời hợt mà thối lui ? Thân phận mỗi người có thể biến hóa không ngừng, có lẽ, 10 năm, 20 năm sau này, ta có thể ngồi lên vị trí không thấp hơn Ngài.
Ngữ khí của ta không kiêu ngạo cũng không sợ sệt (nguyên văn : bất ti bất kháng), mọi người tại trường đều ngây ngốc, không ai dám tưởng, ta bất ngờ dám trả lời công tước như vậy.
Tử Tuyết kinh sợ nói :
- Lôi Tường, huynh đã đáp ứng muội rồi mà.
Ta nghĩ thầm, Tử Tuyết a, ta rất minh bạch tâm ý của phụ thân nàng, như quả ta sợ sệt khuất tất, có thể khiến lão khinh thị. Mặc dù hiện tại phương pháp của ta có chút nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội duy nhất.
Công tước xua tay, bảo Tử Tuyết không được nói thêm, lão phảng phất bị lời nói của ta kích động tâm sự trong lòng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hồi lâu công tước mới ngẩng đầu, nói :
- Tốt, ngươi nói rất tốt, nếu như ngươi có chí khí, ta muốn xem qua ngươi có thực lực gì khả dĩ dám nói như vậy, xem chiêu.
Ông ta đầu tiên huy động tay áo, đẩy Tử Tuyết rời xa ta, sau đó nhẹ nhàng (nguyên văn : khinh khinh phiêu phiêu) hướng ta phách ra một chưởng, đấu khí cường đại bao trùm phạm vi 1 trượng, ý muốn bức ra phải ngạnh tiếp. Trong lòng ta không kinh không hỉ, đã biết trước rằng ông ta chỉ thăm dò ta, bởi thân phận công tước của ông ấy, đương nhiên không thể cùng ta đương trường đả đấu, công tước tấn công, cũng là cơ hội của ta đã đến.
Ta ngưng thần tụ khí, dụng Cuồng Thần Quyết đấu khí vận lên hữu quyền, chân trái lùi một bước, trầm eo trát mã, quát lớn :
- Hắc.
Một quyền xuất ra nghênh đón.
Đấu khí từ hữu quyền cuồng bạo xuất ra, hình thành một đạo đấu khí sắc vàng đối đầu với hữu chưởng của công tước.
Quyền chưởng tương giao, ta cảm giác có điều không đúng, đấu khí của công tước tịnh không có phát ra ngoài, chỉ ẩn giấu bên trong, đấu khí của ta đánh vào thủ chưởng của ông ấy, có vẻ không thể thương hại đến ông ấy, quyền chưởng tiếp nhau, ta cảm giác đấu khí của công tước trung chính bình hòa, bên trong chưởng tâm truyền ra bảy đạo, đạo này mạnh hơn đạo kia, “oanh” một tiếng, khí lưu cuồng bạo nhắm ngay chỗ chúng ta quyển xuất.
Tử Yên lúc này biểu hiện dị thường lãnh tĩnh, nhẹ kêu một tiếng phát xuất một đạo quang hệ kết giới, bao phủ chỗ ta và công tước, đấu khí tứ tán mặc dù liên tục đánh vào kết giới, nhưng không có một tia nào thoát ra ngoài.
Ta liên tục thối lui bảy bước, đến chỗ kết giới của Tử Yên phát xuất mới trụ được thân hình.
Công tước trong mắt thiểm xuất một tia thần sắc kinh ngạc, bật lên một tiếng cười dài, thân thể tăng tốc di động tiến tới, lại xuất ra một chưởng, quả nhiên không hổ là thực lực quang minh kị sĩ, xác thật lợi hại, ta một mặt phi tốc phát xuất công kích ma pháp cấp một các hệ (do ma pháp đẳng cấp thấp có thể khoái tốc phát xuất) ý đồ nhiễu loạn công tước, một tái ngưng tụ Cuồng Thần Quyết, quát lớn một tiếng :
- Cuồng Phong Bạo Vũ.
Nhưng không trực tiếp ngăn chặn công tước, một quyền cực mạnh đánh xuống mặt đất, thời khắc nguy hiểm, ta không thể chú ý đến thiệt hại, cuối cùng đã lần đầu sử dụng Cuồng Thần Quyền đệ nhất thức - Cuồng Phong Bạo Vũ, cũng là chiêu thức duy nhất mà ta có thể sử dụng.
Công tước cho đấu khí phát ra ngoài, dễ dàng hóa giải các ma pháp mà ta phát xuất, chợt phát hiện ta không có chống đỡ công kích của ông ấy, sợ sẽ đánh chết ta, khí thế do đó yếu đi, lực khí trên chưởng giảm thiểu ba phần, trong khoảnh khắc này, mặt đất phía trước mặt ông ta đột nhiên bạo liệt, một đạo đấu khí cường mãnh đột phá trùng thiên, công tới đạo chưởng của ông ta. Ta không nghĩ sẽ tấn công mạnh mẽ ngay bên dưới (nguyên văn : hạ phương bạo tạc), cũng không muốn tấn công phía sau ông ta, bởi nếu làm thế, với thực lực của ông ta vị tất có thể thọ thương, thay vào đó lại kích nộ công tước, ta lúc này đã trực tiếp chính diện chống cự công kích của ông ấy, không chỉ có thể thoát khỏi nguy cơ trước mắt, mà còn có thể lưu lại ấn tượng tốt, ông ta khẳng định minh bạch, ta đã quang minh chính đại cùng ông ta tỷ thí.
Công tước tại lúc mặt đất bạo liệt đã phác giác không ổn, lập tức thay đổi phương vị, nghênh tiếp Cuồng Phong Bạo Vũ.
Phản chấn cường đại, ta toàn thân đau đớn kịch liệt, như quả không có vật lý phòng ngự phi thường, có lẽ tiên huyết đã cuồng phún.
Có lẽ do không kịp đề phòng, công tước cũng bị chấn lui một bước. Khí lưu cuồng bạo và toái tiết thành công trùng phá kết giới do Tử Yên bố hạ, khắp khách thính nhất thời tràn ngập ô yên chướng khí.
Ta toàn thân giới bị, đề phong ông ấy tấn công lần nữa, như quả đánh nữa, có lẽ ta phải dụng đến Thiên Ma Quyết, không thì khó thể đương cự. Đấy là tình huống ta không muốn nhìn thấy.
Công tước đứng yên tại chỗ, trên thân phát xuất đấu khí dày đặc, hình thành một vòng bảo vệ cách ly phạm vi khói bụi.
Tử Yên nhanh chóng phát xuất phòng ngự ma pháp bao quanh ta và Tử Tuyết, cô ấy nhìn ta, trong mắt thoáng ma một tia lấp lánh khác thường. Công tước phu nhân cũng dụng đấu khí, một vòng đấu khí màu xanh nhạt bảo hộ bà.
Công tước nhìn ta gật đầu, nói :
- Không tệ, có thể tiếp ta hai chưởng năm thành công lực, trong lớp trẻ ngươi cũng là kẻ nổi bật, tuy ngươi còn thấp hơn Tử Tuyết một niên cấp, nhưng theo ta thấy, tiềm lực sau này của ngươi không dưới Lý Ngõa.
Hà, cũng là tiểu tử Lý Ngõa, tại sao lúc nào cũng so sánh ta và hắn.
Ta nói :
- Đa tạ Ngài đã khen thưởng, Ngài hiện tại đã có thể phó thác Tử Tuyết cho ta chưa ?
Công tước cười nhẹ một tiếng, nói :
- Ta lúc nào nói sẽ phó thác Tử Tuyết cho ngươi, ngươi nghĩ đơn giản quá đó.
Ta giận dữ nói :
- Ngài, Ngài không phải mới đây đã thử sức ta.
Công tước nói :
- Ta chỉ mới thử công lực ngươi, như quả ngươi muốn cùng Tử Tuyết giao thiệp, trước tiên phải qua được cửa ải của ta, hiện tại xem như ngươi miễn cưỡng qua được, bất quá, nữ nhi của ta hiện tại tuổi hãy còn nhỏ, mà trong Thiên Đô lại không cho phép nam nữ kết giao bằng hữu, bởi vậy, sau này không cho phép ngươi và nữ nhi của ta tiếp cận quá mức, có nghe không.
Nghe ông ta nói ta miễn cưỡng qua ải, ta không khỏi buông tiếng thở phào, cuối cùng ông ấy không còn phản đối chúng ta nữa.
Ta cung thân thi lễ, nói :
- Xin đa tạ Ngài. Ta sau này sẽ không cùng Tử Tuyết tiếp cận quá mức.
Công tước mãn ý gật đầu, nói :
- Ta tạm thời chấp nhận ngươi, nhưng đừng cao hứng thái quá, sự phát triển sau này hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi, như quả ngươi không thể đạt yêu cầu của ta, ta tùy thời có thể buộc Tử Tuyết và ngươi đoạn tuyệt lai vãng.
Ta ngẩn người, hỏi gấp :
- Đạt yêu cầu gì ?
Công tước hắc hắc cười, nói :
- Muốn làm nữ tế của ta cũng không dễ dàng, mặc dù ngươi thiên phú không tệ, có được nền tảng rất tốt, bất quá, thực lực hãy còn có khoảng cách rất lớn, sau này càng phải nỗ lực nhiều hơn. Còn nữa, ta không muốn gả nữ nhi của ta cho một kẻ bình dân. Được rồi, giờ không tiện chiêu đãi ngươi, người đâu, tống khách.
Được người hầu đưa khỏi công tước phủ, ta nghĩ đến lời công tước mới nói trước đây, hồi lâu, mới chợt hiểu ra, đã bị lão che mắt rồi.
Lão XXX, là công tước gì chứ, đơn giản chỉ là một lão quái vật, nói gì tạm thời chấp nhận ta, nhưng lại không chấp nhận dễ dàng ? Còn muốn ta gia tăng thực lực, bảo ta qua ải, hừ, lại không nói tiêu chuẩn gì, lão không có khả năng bắt ta trở thành long kị sĩ chứ.
Trưa ngày thứ hai, ta tại thực đường gặp lại Tử Tuyết, than phiền với nàng :
- Phụ thân của muội thật giảo hoạt a, hôm qua, rõ ràng ông ta đã thử ta, tại sao lại còn thêm nhiều điều kiện nữa chứ.
Tử Tuyết cười nói :
- Huynh nghĩ qua ải dễ dàng được sao ? Ba ba có thể lên tới vị trí hôm nay, không biết đã phí bao nhiêu tâm huyết, ông ấy đối với huynh động tâm nhãn, huynh sẽ không có sức hoàn thủ. Bất quá, huynh không nên tức giận, hôm qua, sau khi huynh về, phụ thân đã nói, rất hân thưởng huynh.
Ta hừm lạnh một tiếng, nói :
- Ta bất quản ông ấy hân thưởng hay không hân thưởng huynh, chỉ cần muội hân thưởng là được, như quả đến lúc đó ông ấy không đồng ý chuyện giữa chúng ta, ta sẽ đưa muội trốn đi (nguyên văn : tư bôn).
Tử Tuyết nét mặt ửng hồng, nói :
- Nói nhảm.
Ta biến sắc, nói :
- Đừng nói là muội không nguyên ý đi cùng ta nghe ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: