[Dịch] Dã Man Vương Tọa

Chương 193 : Ngu xuẩn cùng thiên tài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Để Đức Bưu cùng Tông Ma La dắt tay nhau đi tới Hắc Thủy thành. Hai người bọn họ cước bộ cực nhanh, cho dù là tuấn mã ngày đi tám trăm dặm cũng muốn bị bọn họ xa xa bỏ lại phía sau. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trương Đức Bưu hỏi: "Lão ca ca, A Nhĩ Đan đến tột cùng là dạng người như thế nào?" Tông Ma la suy tư một lát, nói: "Hắn là một gã ngu xuẩn." "Ngu xuẩn?" Trương Đức Bưu không khỏi ngạc nhiên, A Nhĩ Đan tu vi sâu không lường được, huống hồ là trụ quốc tướng quân của Hắc Kì cấm quân, thấy thế nào cũng không thể là một gã ngu xuẩn. Tông Ma La cười nói: "Kỳ thật cũng không phải một mình ta cho rằng như vậy, mà là ngũ đại chủ thành cùng ta và các lão gia đều cho rằng tên hỗn đản này ngu xuẩn. tuổi của A Nhĩ Đan so với chúng ta đều lớn hơn, hơn nữa người này tư chất đặc biệt kém. Tỷ như nói đồng dạng một chiêu thức, ta luyện ba bốn lần, liền có thể nắm giữ, người thường cũng nhiều nhất cần mười lần, A Man lấy tư chất của ngươi chỉ sợ xem một lần có thể sử xuất được. Mà A Nhĩ Đan cho dù luyện trên một trăm lần, một ngàn lần, cũng không nhất định có thể học được!" Trương Đức Bưu nhíu mày nói: "Vậy sao hắn có thể trở thành trụ quốc Đại tướng quân của Hắc Kì cấm quân?" Tông Ma La thở dài một tiếng, nói: "Hắn tuy rằng ngu dốt, nhưng có ưu điểm hạng nhất, đó là bám riết không tha." Nói tới đây, Tông Ma La trong giọng nói không tự chủ được mang theo một ít kính trọng, nói: "Một chiêu thức, nếu hắn luyện một ngàn lần không học được, như vậy hắn sẽ luyện một vạn lần, thẳng đến khi học được mới thôi! Hơn nữa mỗi khi hắn học được, uy lực của chiêu thức kia ở trong tay hắn đều mạnh bất khả tư nghị, xa xa vượt qua chúng ta! Năm hắn bốn mươi tuổi vẫn là Man Đấu Sĩ bậc một, khi đó ta cùng lão quái vật Tề Cách Già La của Già La gia mới mười tuổi, nhưng đã là Man Đấu Sĩ. Hắn năm mươi tuổi, ta cùng Tề Cách Già La tu luyện đến cảnh giới Đấu Khí Như Sơn, hắn chẳng qua tu luyện đến Đấu Khí Như Đao." "Tiếp qua mười năm nữa, hắn sáu mươi tuổi, cư nhiên cùng chúng ta trở thành cao thủ Đấu Khí Hóa Hình! Khi đó ta cùng đám người Tề Cách mới ba mươi tuổi, là thiên chi kiêu tử, tự nhiên khinh thường hắn. quá rất lâu, Đấu Thánh của Già La tộc, Mục Già La đại trụ quốc đã chết, cao thủ các đại thế gia của ngũ đại chủ thành bắt đầu tranh đoạt vị trí trụ quốc tướng quân. Khi đó hắn mới tiến vào ánh mắt của chúng ta. Mục Già La chính là kẻ gây phân liệt Nam Cương Man Tộc và Hắc Kì cấm quân đại trụ quốc, Đấu Thánh của Già La gia tộc đem Long Mông Bảo Tượng cùng với các tâm pháp khác của các đại cao thủ Man Tộc từ Thản Á thần miếu mang đi. Cũng bởi vì hắn tự cho là đúng, thần miếu trưởng lão hội xuất hiện phân liệt, một đám trưởng lão mang theo tộc nhân đi về phương nam, đến triều đại Nam Minh công quốc. Tông Ma La tiếp tục nói: "Lúc ấy cao thủ thế hệ trước của ngũ đại chủ thành không sai biệt lắm đều đã chết già , cao thủ trẻ tuổi của mỗi chủ thành đều có ba bốn người, bao gồm cả ta cùng Tề Cách Già La. Tề Cách Già La tu luyện Long Mông Bảo Tượng, mà ta tu luyện chính là Ma La Hoàng Kim Thần Tọa, những người khác cũng có võ học gia truyền của chính mình. Duy độc A Nhĩ Đan này tuy rằng là hậu đại của thánh phụ, nhưng không có võ học gia truyền, hơn nữa chiêu thức của hắn cũng là bình thường nhất trong các chiêu thức, căn bản không tinh diệu bằng chúng ta. Nhưng chính những chiêu thức bình thường này, cư nhiên đánh bại hết thảy đám cao thủ trẻ tuổi tự xưng là thiên tài của ngũ đại chủ thành chúng ta, lấy ưu thế mỏng manh giành thắng lợi, đoạt được vị trí trụ quốc tướng quân!" Trương Đức Bưu nghe đến đó, cũng sinh ra kính trọng chi tâm đối với A Nhĩ Đan, trong lời nói của Tông Ma La có thể nghe ra, A Nhĩ Đan người này tư chất kém lạ thường, so với Người Nam Cương bình thường còn có chút không bằng, thậm chí không thể so sánh cùng chủng tộc khác, hắn sở dĩ có thành tựu như hiện giờ hoàn toàn là dựa vào mồ hôi cùng cố gắng của chính mình. Ngày qua ngày, năm qua năm tu luyện! "A Man, tu vi của ngươi tiến bộ mặc dù mau, nhưng ta cũng không kính nể ngươi, bởi vì ngươi của tư chất tốt, ngươi còn rất thông minh! Trên đời này đáng để ta kính nể chỉ có một mình A Nhĩ Đan!" Tông Ma La nhớ lại chuyện cũ. Nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Lúc ấy hắn đoạt được vị trí trụ quốc tướng quân, chúng ta tự nhiên rất không vui, quân Đô Chỉ Huy Sứ của ngũ đại chủ thành cũng không nghe hắn, Thiên Để thành Tề Cách Già La chính là chỉ huy. Ta là phó chỉ huy, chúng ta khi đó thực đoàn kết, không giống hiện tại loạn như vậy, hai chúng ta đoàn kết đối nghịch cùng hắn. A Nhĩ Đan ngu xuẩn này thấy không thể chỉ huy hay đụng đến bọn ta, liền nói với chúng ta, sang năm tái đấu một trận, ai thắng ai liền làm trụ quốc tướng quân. A Man ngươi xem, ta nói đúng không? Người kia đã muốn dại dột bất trị (ngu lâu khó đào tạo)!" Trương Đức Bưu cười nói: "Trí tuệ của hắn thật đáng để chúng ta bội phục, hơn nữa cũng không phải ngu xuẩn như vậy, rất có thủ đoạn! Nếu các ngươi lại bị đánh bại, ai còn dám phản đối hắn?" Tông Ma La thở dài một tiếng, trên mặt không khỏi mang theo một tia sợ hãi, nói: "Chúng ta lúc ấy nhớ tới thủ đoạn của hắn, chỉ cảm thấy hắn thực xuẩn. Cư nhiên muốn buông tha cho vị trí trụ quốc tướng quân. Nào biết tới năm thứ hai, chúng ta tái giao thủ cùng hắn, lại bị thua, bị hắn dùng chiêu thức bình thường nhất đánh cho hoa rơi nước chảy! Sau khi Hắn thắng, chúng ta còn có chút không phục, liền nói năm thứ ba lại đến." Trương Đức Bưu hiếu kỳ nói: " Năm thứ ba có phải các ngươi lại bị đánh bại hay không?" "Bại thật thê thảm" Tông Ma La gật đầu nói: "Chúng ta lần đầu tiên tỷ thí, hắn chỉ có thể lấy ưu thế mỏng manh thắng chúng ta. Năm thứ hai tỷ thí hắn thắng cũng rất vất vả, tới năm thứ ba hắn liền thắng thật sự thoải mái ! Năm thứ tư hắn đứng ở nơi đó, liền không còn ai dám tìm hắn giao thủ , các đại gia đối với hắn tâm phục khẩu phục, đều thừa nhận hắn là trụ quốc tướng quân" Trương Đức Bưu im lặng thật lâu, sau đó từ từ phun ra một ngụm trọc khí. Đây là A Nhĩ Đan Man Chuy. Một lịch trình phấn đấu của nam nhân tư chất kém tới cực điểm, hắn không chỉ có tư chất kém, tu luyện tâm pháp cũng chỉ là nhất lưu tâm pháp, so ra kém sở học của các đệ tử thế gia, nhưng toàn bộ dựa vào ý chí cùng cố gắng, trở thành một tuyệt thế cường giả! "Sau đó chúng ta ở chung với hắn khá lâu, mới phát hiện tên hỗn cầu này căn bản không giống người thoạt nhìn trung hậu thành thật như vậy, giảo hoạt như cáo (nguyên văn: con thỏ)!" Tông Ma La cười nói: "Hắn là thống soái trời sinh, binh tới tay hắn tựa như các chiêu thức bình thường, đều có thể phát huy uy lực lớn nhất. Tên hỗn cầu mang theo chúng ta nam chinh bắc chiến, công thành chiếm đất, đánh cho triều đại Nam Minh công quốc không thể không ký kết hiệp ước. sau khi chiến sự bình định không bao lâu, ta cùng Tề Cách lão quái vật trở mặt, cả ngày mang theo quân đội đánh tới đánh lui, đánh nhau túi bụi. A Nhĩ Đan hỗn đản kia giận tím mặt, đem chân của chúng ta đều đánh gảy , còn không cho phép người khác trị liệu, ta cùng Tề Cách liền giao ra binh quyền, không bao giờ ... đi gặp hắn nữa. "Hiện tại ngẫm lại, hắn cũng sắp chết, ân oán này cũng liền tan thành mây khói , huống hồ hắn đánh gảy chân của chúng ta cũng là vì tốt cho chúng ta, bằng không ta cùng Tề Cách khẳng định muốn đấu tới ngươi chết ta sống. Lúc ấy ta cùng hắn chinh chiến như lão huynh đệ. Cũng đều là lão bất tử vào sống ra chết, còn so đo cái gì?" Trương Đức Bưu nhún nhún vai, thầm nghĩ: "A Nhĩ Đan sắp chết? Chỉ sợ vị tất. Bất quá hắn nếu còn có thể sống thật lâu, vì cái gì muốn lừa gạt các đại gia nói hắn mệnh còn không dài, khiến các đại man vương của ngũ đại chủ thành thị đi gặp hắn? Vị trụ quốc tướng quân này đến tột cùng làm cái quỷ gì?" "Quên đi, vẫn là không nghĩ tới nữa. Tới Hắc Thủy thành rồi nhìn thấy hắn, hết thảy nghi hoặc đều sẽ rõ. Mặt trời lặn, Trương Đức Bưu cùng Tông Ma La rốt cục đã tới Hắc Thủy thành, Man Tộc lục đại chủ thành, ngoại trừ Nam Cương chủ thành, còn có Thiên Để, Huyền Độc, Vân Tước, Yến Ly cùng Hắc Thủy. Hắn chỉ đi qua Thiên Để thành, Hắc Thủy thành, đây vẫn là lần đầu tiên đến chỗ chủ thành tọa lạc tại phía Đông Nam Lạc Nhật Sâm Lâm của Hắc Thủy hà này, phía trước tiếp qua mấy chục dặm chính là nơi Thiết Kỵ cấm quân canh gác Thiết Bích Hùng Quan. Trương Đức Bưu cùng Tông Ma La đi vào trong thành, hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy thành thị này cùng Nam Cương chủ thành bất đồng, Nam Cương chủ thành ngoại trừ Man Tộc, còn có không ít phần đất bên ngoài của mạo hiểm giả cùng với thương nhân, mà nơi này thuần túy là Người Nam Cương. Khiến hắn không thể tưởng được chính là, nơi này cư nhiên cũng có trường học, truyền thụ võ học của địa phương, thực lực của cư dân phổ thông so với các thành thị khác đều cao hơn. Đại đa số thành chủ của các đại chủ thành và gia chủ cùng với trưởng lão của các thế gia đều đã tới rồi, được gia nhân Man Chuy nghênh đón tiến vào phủ của trụ quốc tướng quân, Trương Đức Bưu cùng Tông Ma La cũng được thỉnh nhập trụ quốc tướng quân phủ. Hai người rất nhanh phát giác không khí nơi này thực quỷ dị, cẩn thận tưởng tượng liền bừng tỉnh đại ngộ, A Nhĩ Đan sắp chết , khẳng định muốn chọn cử người kế thừa hắn, tiếp nhận Hắc Kì cấm quân. Mà phương thức chọn lựa đại trụ quốc của Man Tộc không giống người thường, không cần ngươi có tài cán quân sự hay không, bọn họ chú trọng chỉ có vũ lực! Ở trong lòng người Nam Cương, đạo lý ai nắm tay lớn nhất mới là người nắm giữ quyền lực! Đem người khác đả khoa, đánh cho tâm phục khẩu phục, mới có thể nắm giữ quân quyền của Hắc Kì cấm quân, khống chế quân đội của đế quốc được xưng có lực công kích cực mạnh này, tựa như A Nhĩ Đan năm đó vậy! Cho nên các đại man vương cùng cao thủ thế gia đều muốn rục rịch, ý đồ lớn tiếng doạ người. Trương Đức Bưu ánh mắt chớp động, có không ít người nhìn chằm chằm tới tân man vương hắn, thầm nghĩ: "Ta nghĩ thống nhất Nam Cương, lần man vương đại hội này chính là một thời cơ tốt nhất! Bất quá quyết đấu với man vương căn bản không có ý nghĩa, chỉ có chiến thắng A Nhĩ Đan mới làm cho người ta không còn lời nào để nói!" Đang nghĩ ngợi tới, Thác Bạt đột nhiên từ sau viện đi tới, nhìn thấy hai người không khỏi nao nao. Vội vàng vui sướng tiến ra đón, cười nói: "Hai vị thúc thúc, các ngươi rốt cục đã đến, gia tổ đang nhắc tới các ngươi đâý!" Tông Ma La năm đó là từng là huynh đệ chiến hữu của A Nhĩ Đan, Thác Bạt xưng hắn một tiếng thúc thúc là chuyện đương nhiên. "Hừ! Kẻ dối trá, ngươi thấy hắn là trưởng bối, chẳng lẽ không nhìn thấy thúc thúc ta hả?" Thác Bạt nghênh thanh nhìn lại, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Thảm, thảm, cư nhiên là hắn, tính tình hai lão nhân này đều nóng nảy, không chừng còn muốn nháo sự!" Vị lão giả vừa nói chuyện kia đúng là đối thủ một mất một còn của Tông Ma La, Tề Cách Già La, Thất Già La lẳng lặng phía sau hắn, đồng tử hướng Trương Đức Bưu nhìn lại, ánh mắt lóe ra, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thác Bạt vội vàng cười bồi nói: "Tề Cách thúc thúc, ngài…" Lời còn chưa dứt, đột nhiên Tông Ma La quát lên một tiếng lớn, cùng Tề Cách Già La đánh nhau, chỉ nghe trong lồng ngực Tề Cách Già La truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nắm tay hai người va chạm, mà phía sau Tông Ma La truyền đến một tiếng nổ, giống như tiếng kim thạch vang lên, hiện thân ảnh ra một pho tượng Ma La Hoàng Kim Thần Tọa! "Tề Cách lão quái, ngươi xương cứng có dám liều mạng không!" "Hừ, lão tử cho dù tàn . Ngươi cũng không phải đối thủ của ta!" Hai người bọn họ giao thủ chấn động phòng ốc, thạch băng đất rung. Thác Bạt cũng không đủ thực lực, căn bản không dám khuyên giải, vội vàng hướng Trương Đức Bưu lo lắng vạn phần nói: “Tiểu thúc thúc, nơi này ngài tu vi cao nhất, còn muốn làm phiền ngài đem bọn họ tách ra." "Không cần, bọn họ hai người đánh cả đời, ai cũng không làm gì được ai." Một thanh âm âm nhu mơ hồ truyền đến. Thác Bạt quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Thất Già La chậm rãi đi đến trước mặt Trương Đức Bưu, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, từng đạo tử khí theo bên ngoài thân phát ra, ở sau người hình thành Tử La Thiên Trưng, Tử La Thiên Trưng lực tràng giống như ánh sáng mỹ lệ của Khổng Tước, trong nháy mắt không gian tựa hồ bị lực tràng của hắn hấp dẫn khiến cho sụp đổ, nhỏ giọng cả giận: "Đức Bưu Man Chuy. Đã lâu không gặp, không nghĩ tới hiện giờ ngươi cũng là man vương, hiện tại ngươi đáng để ta ra tay ." "Không phải chứ? Các ngươi cũng muốn động thủ?" Thác Bạt âm thầm dậm chân, kêu khổ thấu trời, Tông Ma La cùng Tề Cách Già La đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, nếu hai người bọn họ động thủ lần nữa, trụ quốc tướng quân phủ chỉ sợ sẽ bị bay lên trời ! Trương Đức Bưu nhìn thấy vẻ phong thần tuấn lãng của Thất Già La, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, năm đó ở khe sâu tự lãng Thất Già La cùng chúc Già La huynh đệ tranh chấp. Long Mông Bảo Tượng cùng Tử La Thiên Trưng quyết đấu, trận chiến ấy khiến hắn kinh vi thiên nhân, Thất Già La rốt cục dựa vào lực tràng của Tử La Thiên Trưng rút máu của Già La, mài chết hắn. Tử La Thiên Trưng loại Đấu Khí tâm pháp này là một loại công pháp thần kỳ không tổn hao gì, ngưng tụ Tử La Thiên Trưng lực tràng vẫn có thể chiến đấu, căn bản không cần lo lắng Đấu Khí tiêu hao! Lần thứ hai gặp nhau là khi ở thiên đặng thành, Trương Đức Bưu làm trò hành hung thái tử Nam Minh Ca Thư trước mặt Thất Già La, tuy rằng không có cùng hắn giao thủ, nhưng ở trong lòng Trương Đức Bưu, Thất Già La vẫn là một đại cao thủ không thể địch nổi, là một tồn tại mà hắn ngưỡng mộ. Mà hiện giờ hai người lần thứ ba gặp nhau. Trương Đức Bưu lại cảm thấy, Thất Già La đã không thể làm đối thủ của hắn . Đấu Khí của Thất Già La bi giờ so với trận chiến ở khe sâu tự lãng ấy, càng thêm hùng hậu, lực tràng Tử La Thiên Trưng của hắn so với trước kia càng thêm hoàn mỹ, thực lực của hắn cũng càng cường đại hơn! Nhưng Trương Đức Bưu của hiện giờ đã không phải gã Man Tộc thiếu niên nơm nớp lo sợ tu luyện Dã Man Kính kia, trải qua mấy năm nay chăm chỉ cùng cố gắng tôi luyện giống như A Nhĩ Đan. Hắn đã đặt một chân vào thế giới cường giả, dám cùng tuyệt đại cao thủ Kiếm Thánh lấy cứng chọi cứng! "Không phải ta tiến bộ quá nhanh, mà là ngươi trưởng thành quá chậm" Trương Đức Bưu nghĩ đến đây, mỉm cười nói: "Già La man vương, trước khi giao thủ ta có một vấn đề, nếu triều đại Nam Minh công quốc tấn công Man Tộc ta, ngươi sẽ trợ giúp ai?" Thất Già La nao nao, đột nhiên biến sắc, hừ lạnh nói: "Ngươi muốn nói ta là một phản đồ sao? Hoàng đế của triều đại Nam Minh đích xác cho ta tâm pháp của Tử La Thiên Trưng, nhưng nếu thật sự bùng nổ chiến tranh, Thất Già La ta sẽ người thứ nhất xông lên tiền tuyến! con cháu của Mục Già La không có phản đồ của dân tộc, ta còn phân biệt rõ đại nghĩa cùng ân oán cá nhân!" Trương Đức Bưu cũng ngẩn ngơ, hắn vốn tưởng rằng con người Thất Già La giống như loại Đấu Khí âm nhu đã tu luyện tới cực hạn này, tâm tình tất nhiên sẽ bị Đấu Khí ảnh hưởng, cũng trở nên âm nhu quỷ bí, không nghĩ tới trong lòng hắn cư nhiên cũng có nhiệt huyết. Loại nhiệt huyết này, không phải Đấu Khí tâm pháp có khả năng thay đổi, mà là tâm huyết từ trong huyết mạch của Nam Cương Man Tộc theo viễn cổ hoang dã truyền thừa, huyết thống đời đời di truyền! "Một khi đã như vậy" Trương Đức Bưu vươn một bàn tay, mỉm cười nói: "Ta để lại ngươi một con đường sống. Ra tay đi!"