[Dịch] Dã Man Vương Tọa

Chương 225 : Vu Yêu chết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Lại là man rợ này! Cách xa ngoài trăm dặm, Ca Thư thái tử bị Côn Đinh ma pháp sư mang đi, dùng tốc độ cực nhanh vượt qua tầng trời thấp, sau lưng cách đó không xa là đám người Hỏa Liệt tổng quản theo sát phía sau. Ca Thư thái tử tức giận nói: - Mỗi lần gặp được hắn, bổn vương đều không may, lần này rõ ràng suýt nữa toàn quân bị diệt! Đại sư, tổng quản, tại sao các ngươi không dùng toàn lực tiêu diệt tiểu tử kia đi? Bá Luân tướng quân lắc đầu nói: - Thái tử điện hạ, không phải chúng ta không xuất lực, mà là Mã Đinh chết trong tay của man rợ, Đồ Thản Cổ Đô Tư trưởng lão tâm cao khí ngạo, không muốn liên thủ với chúng ta, cũng lọt vào độc thủ của hắn. Chỉ bằng ba người chúng ta, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn và Tam Đầu Địa Ngục Khuyển, Lục Dực Kim Quang Hống. Bọn chúng nếu không chết, dùng thực lực của chúng ta có thể dễ dàng giết man rợ và hai con thánh thú kia. Hỏa Liệt tổng quản ho khan một tiếng, lại nói: - Điện hạ, ngài hiện tại cần cân nhắc không phải là tiêu diệt man rợ kia như thế nào, mà là lần này tập kích bất ngờ thất bại, làm sao bàn giao với đám quý tộc kia. Chuyện lần này là điện hạ tự mình mang binh, đám quý tộc ở Yến kinh ký thác kỳ vọng rất cao, bọn họ giao hảo thủ trong tộc cho ngươi, ý đồ đạt được quân công, thăng quan tiến tước. Hôm nay toàn quân bị diệt, chỉ sợ uy vọng của ngài sẽ bị ảnh hưởng. Ca Thư thái tử im lặng một lát, nói: - Trở về rồi hãy nói. Tây Tây Phất Tư trưởng lão, lần này thánh điện chỉ phái hai trưởng lão các ngươi tới, chỉ sợ không cách nào công phá Nam Cương, ngay cả Đồ Thản Cổ Đô Tư trưởng lão cũng chết ở trong tay của man rợ kia, ngươi xem thế nào? "Đồ thản sư huynh tuyệt đối không thể có thể chết ở đằng kia Nam Cương trong tay người!" Tây Tây Phất Tư xương tay đã phục hồi như cũ, cười nói: - Điện hạ khả năng không biết lai lịch của Đồ Thản sư huynh, cho dù một trăm Đấu Thánh vây công cũng không thể giết hắn. Nhưng mà điện hạ nói không sai, Nam Cương xuất hiện Đức Bưu Man Chuy là một tên quái thai, đối phó Nam Cương cũng có chút khó giải quyết, ta lập tức trở về thánh điện, hướng Giáo Tông đại nhân xin chỉ thị, phái càng nhiều nhân thủ hơn nữa! Dứt lời, hắn cũng chia tách với mọi người, bay đi hướng khác. Hắn vừa đi, Ca Thư thái tử thất kinh, cường lực áp chế bất an trong lòng, nhìn quanh chung quanh, cười nói: - Tây Tây Phất Tư trưởng lão rời khỏi, nếu như tên man rợ và con chó cùng con mèo nhỏ kia đuổi theo, các ngươi có mấy thành nắm chắc đánh lại chúng? - Một thành cũng không có. Hỏa Liệt tổng quản cùng Bá Luân tướng quân liếc nhau, lắc đầu nói: - Trừ phi bệ hạ tự mình ra tay. Ca Thư thái tử hít một hơi lãnh khí, phụ hoàng của hắn là quốc chủ triều đại Nam Minh, là hoàng đế công quốc đời thứ hai, hắn cũng không giống như Bắc Chu hoàng đế, chỉ biết trốn ở Ngự Kinh Hoa Thành bày một ít âm mưu quỷ kế, mà là bá chủ hùng tài đại lược, võ công cái thế. Triều đại Nam Minh lúc trước chỉ là một tiểu quốc phụ thuộc phía nam, vị hoàng đế kế thừa phụ nghiệp, tu luyện Hoàng Cực Kinh Thế Điển, một thân tu vị kinh thiên động địa, là cao đệ nhất đại lục được công nhận, đương nhiên Thần Vương Điện, Minh Vương điện các thần điện không ở trên đại lục, bị bài trừ ra ngoài. Hai trăm năm qua, công quốc trong tay hắn hình thành địa vị ngang nhau với Bắc Chu, toàn bộ dựa vào công lao hãn mã của hoàng đế, nếu như không phải Bắc Chu có tám trụ quốc bát đại cấm quân, triều đại Nam Minh công quốc đã sớm bắc thượng thống nhất đại lục. - Nếu như man rợ kia đuổi theo, chúng ta nên ngăn cản thế nào? Ca Thư thái tử rung giọng nói. - Điện hạ yên tâm. Côn Đinh sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói: - Cùng nhau rời đi đã bố trí sáo đại trọng lực tràng rồi, hắn đuổi không kịp! ... Tiểu vị diện trong bụng Lục Dực Kim Quang Hống, hộp sinh mệnh của Đồ Thản Cổ Đô Tư bị Trương Đức Bưu cầm trong tay, hắn hết nhìn đông nhìn tây, không thấy bối rối nào, trong hốc mắt linh hồn chi hỏa nhảy lên, cười hắc hắc nói: - Trong bụng của Lục Dực Kim Quang Hống đúng là bảo khố a! Đó là cái gì, một tòa Băng Cung? Thần Vương tại thượng, đó là thượng cổ pháp sư tháp Băng Cung! Còn có nhiều núi vàng núi bạc như vậy, còn có thần cách Ma Thần Khăn Tổ, đây là thần cách thật sự... Đồ Thản Cổ Đô Tư hoàn toàn bị bảo khố trong bụng Thái Ca làm khiếp sợ, hắn cười khanh khách liên tục, đột nhiên nhìn thấy hơn mười một xương hoàng kim của cường giả viễn cổ, nhịn không được ngơ ngác, hộp sinh mệnh của hắn là hài cốt của cường giả viễn cổ, vô cùng trân quý, vô cùng cứng rắn, thậm chí ngay cả Bích Tỳ Đao cùng thiên phạt cũng không chém được, không nghĩ tới trong bụng của Lục Dực Kim Quang Hống lại phát hiện hơn mười hài cốt như vậy! - Không phải chứ? Ta thấy cái gì? Đồ Thản Cổ Đô Tư đột nhiên hét rầm lên, ngẩng đầu nhìn qua tầng mây trong bụng Thái Ca, chỉ thấy hai chủng ma pháp một trắng một đen đang xoay tròn, chính giữa có một khối đá màu đen đang lơ lửng, thất hồn lạc phách nói: - Thần lực, lại là thần lực! Tại sao trong bụng Kim Quang Hống lại có thần lực? Trương Đức Bưu đang định ném hắn vào trong hồ nhỏ, nghe vậy nghi ngờ nói: - Thần lực? Cái gì là thần lực? Tảng đá trong tiểu không gian của Thái Ca chính là khối đá đen mà Trương Đức Bưu lấy được trong Hải Thần Điện dưới đáy biển, có chút tương tự khối đá màu đỏ mà Tiểu Hắc hấp thu, Thái Ca tiến hóa cũng hấp thu một phần ba của nó. Về sau Trương Đức Bưu tiến vào trong tiểu vị diện của Thái Ca, mỗi lần cũng nhìn thấy tảng đá kia, hơn nữa nó giống như không ngừng sinh trưởng. - Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Đồ Thản Cổ Đô Tư dương dương đắc ý nói. - Chết cũng không hối cải! Trương Đức Bưu hừ lạnh một tiếng, nắm cổ của hắn ném vào trong nước. Đồ Thản Cổ Đô Tư cười nói: - Tiểu mọi rợ, ngươi ý định tắm rửa cho ta sao? Chính vào lúc này, đột nhiên hắn cảm giác hắc ám ma pháp nguyên tố trong người tán phát ra, bị tầng mây trên không trung rút đi, liền vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa người hài cốt viễn cổ bị ăn mòn nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn bị hồ nước ăn mòn ra trăm ngàn lỗ thủng, ngàn vết lở loét! - Đã xảy ra chuyện gì? Đồ Thản Cổ Đô Tư hét ầm lên, một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có xông lên đầu, giống như lúc trước đối mặt một kích của A Mộc Man Chuy, trong nội tâm tràn ngập cảm giác sợ hãi tử vong, vội vàng ngưng tụ ma pháp lực, ý đồ bay lên, không ngờ ngay cả hắc ám ma pháp lực của hắn cũng mất đi cảm ứng, sợ hãi đứng trong hồ. Trương Đức Bưu cười lạnh nói: - Vô dụng, trong tiểu vị diện của Thái Ca, bất luận ma pháp sư gì cũng đừng mơ vận dụng ma pháp lực. Đồ Thản Cổ Đô Tư, ngươi nên ngoan ngoãn bị Thái Ca thôn phệ đi! - Ta sẽ không chết, ta là Vu Yêu, trừ thần linh, không ai có thể giết ta! Đồ Thản Cổ Đô Tư thét lên liên tục, ra sức giãy dụa, hắc ám ma pháp nguyên tố từ trong khô lâu không ngừng bay ra ngoài, xông thẳng lên tầng mây trên cao, dung nhập vào trong đó. Đồ Thản Cổ Đô Tư mước ra một bước định đi lên bờ bên kia. Trương Đức Bưu đứng cạnh bờ, lẳng lặng nhìn qua hắn giãy dụa trong hồ nước, chỉ thấy mặt nước vốn yên lặng lại sôi lên như nước nóng, một bọ khí màu đen từ dưới hồ xông lên, ba ba bạo liệt, một đạo khói đen gào thét xông lên không trung, trong nội tâm không khỏi thất kinh: - Hồ nước trong bụng Thái Ca chẳng lẽ là dịch dạ dày? Tại sao ăn mòn kịch liệt như vậy? Chỉ sợ ta tiến vào trong cái hồ này cũng không chèo chống được bao lâu cũng sẽ bị triệt để phân giải! - Ha ha, ta rốt cục cũng đi lên! Đồ Thản Cổ Đô Tư rốt cục đi đến trên bờ, cười khanh khách nói: - Đức Bưu Man Chuy, ta nói rồi, ngươi giết không chết ta... Xương cốt hoàng kim của cường giả bán thần, ngay cả thiên phạt và Bích Tỳ Đao cũng không cách nào chém phá khung xương, đột nhiên 'Rầm Ào Ào' một tiếng, vỡ vụn từng khúc, xương cốt rơi xuống. Đầu lâu hoàng kim khô lâu lăn hai vòng, rốt cục dừng lại, Đồ Thản Cổ Đô Tư ngây ngốc nửa ngày, trong hốc mắt linh hồn chi hỏa điên cuồng nhảy lên, nhìn thấy Trương Đức Bưu đi tới trước mặt hắn, vội vàng thét to: - Đức Bưu Man Chuy, không nên giết ta, ta cho ngươi biết thần lực đến rốt cuộc là cái gì! - Không cần. Trương Đức Bưu nâng chân to giẫm xuống, đầu lâu hoàng kim vỡ nát như dưa hấu, linh hồn chi hỏa trong đó cũng bị giẫm nát. Mảnh vỡ linh hồn của Đồ Thản Cổ Đô Tư trốn ra, ngưng tụ thành linh hồn thể lờ mờ, cấp tốc bỏ chạy ra cửa tiểu vị diện, thét to: - Đức Bưu Man Chuy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trương Đức Bưu duỗi tay ra, đấu khí chen chúc mà ra, đem linh hồn hắn kéo trở lại trong tay, cầm trong tay. Đồ Thản Cổ Đô Tư thấp thỏm lo âu, đau khổ cầu khẩn nói: - Van cầu ngươi không nên giết ta, ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng đáp ứng... Ta còn biết rất nhiều bí mật của Thần Vương Điện, ngươi căn bản không có khả năng biết rõ bí mật này, còn có thân phận chan chính của thánh nữ... Còn có Thần Vương Pháp Điển, ta cũng có thể lén cấp cho ngươi, không nên giết ta... Trương Đức Bưu mắt điếc tai ngơ, lực lượng trong tay càng nặng, rốt cục ba một tiếng, linh hồn Đồ Thản Cổ Đô Tư không chịu nổi gánh nặng, bị hắn sinh sinh bóp vỡ, hóa thành khói bụi, triệt để tan thành mây khói. - Đồ Mông Di Lặc trưởng lão, một đường đi tốt... Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn qua phương xa, lẳng lặng dừng lại một lát, sau đó thở dài đi ra ngoài. Sau khi đi ra khỏi bụng Thái Ca, sau khi đi ra, hắn mới phát hiện trọng lực tràng đã biến mất, mà cao thủ của triều đại Nam Minh cũng biến mất không thấy gì nữa, chắc là thấy tình huống không tốt đã bỏ chạy. Loại ma pháp này tiếp tục ước chừng nửa canh giờ, uy lực thật là kinh người, không chỉ có khắc chế ma pháp, cũng khắc chế đấu khí, Thánh ma đạo sư cùng Kiếm Thánh ở trong lực trường cũng bị yếu bớt không ít. - Có thể phát huy ma pháp trung cấp tới trình độ này, nhân tài của triều đại Nam Minh đúng là đang sợ! Đồ Mông Di Lặc trưởng lão và bốn cổ Thi Vương khác bởi vì không có Đồ Thản Cổ Đô Tư khống chế, giờ phút này đã triệt để biến thành thi thể, nằm trên mặt đất. Trương Đức Bưu đi qua, im lặng đứng trước những thi thể này, sau đó một chưởng đánh qua, năm cổ thi thể lập tức cố hỏa diễm màu đen hiện ra, thiêu đốt hừng hực, sau đó chỉ còn lại tro cốt. Hắn cầm tro cốt bỏ vào không gian giới chỉ. - Đồ Mông trưởng lão, bốn vị tiền bối khác, không quản các ngươi là trưởng lão thần miếu hay là Man tộc của Nam Minh, các ngươi đều là ngươi Nam Cương chúng ta. Chúng ta quay về Nam Cương, ta tiễn đưa các ngươi đi, lá rụng về cội... Tam Đầu Địa Ngục Khuyển cùng Lục Dực Kim Quang Hống hai cự thú đứng nghiêm trang trên đất, Trầm Mặc Thất Ngữ Thuật cũng hết tác dụng, Thái Ca lúc này có thể mở miệng nói chuyện, lại ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Hắc dạy dỗ: - Tiểu Hắc, đây là ngươi không đúng. Chủ nhân lúc trước của ta thường nói, chúng ta đi ra ngoài lăn lộn, đầu tiên là phải giảng nghĩa khí! Ngươi xem A Man đi, nhìn thấy chúng ta gặp nguy hiểm lập tức xuất thủ cứu giúp, ngươi thì sao? Tiến hóa thành công thì nhanh chân bỏ chạy! Còn nói cái gì Minh Thần là chủ nhân của ngươi, chó má! - Không phải ta chạy! Một cái đầu của Tam Đầu Địa Ngục Khuyển vội vàng lên tiếng giải thích, nói: - Chó má là Mạt La Tư! Mặt cái đầu khác giận tím mặt, rít gào nói: - Mạt La Tư, ngươi đang nói Mạt La Tư nào? - Ta lại không có nói ngươi, ngươi kích động cái gì? Một cái đầu khác lại giương giương đắc ý, nói: - Rõ ràng là có tật giật mình! Thái Ca ngơ ngác, đầu lại hồ đồ, chờ thật lâu lại nói: - Ta không có nhìn thấy Minh Thần chó má kia giúp các ngươi tiến hóa, ngược lại nhìn thấy A Man vội vội vàng vàng ở bên ngoài, ngươi tiến hóa mấy lần cần những thứ gì đều là hắn đi đoạt lấy. Ngươi tiến hóa thành công thì nhanh chân bỏ chạy, đi tìm Minh Thần chó má kia làm nơi nương tựa, đây là không giảng nghĩa khí, phải tam đao lục động! (Dịch: Tam đao lục động là quy củ giang hồ, phản bội sẽ bị đâm ba đao, lục động là sáu cái lỗ, ý nói đâm xuyên người từ trước ra sau) - Cái gì là tam đao lục động? - Chính là tùy tiện bắt một người, đâm hắn ba đao, phải đâm thật hung ác, đâm ra sáu lỗ thủng mới được. Thái Ca giải thích hoàn tất, lại nghiêm mặt nói: - Đây là chủ nhân lúc trước nói với ta. - Thì ra là thế. Tam Đầu Địa Ngục Khuyển ồm ồm ca ngợi nói: - Thái Ca, chủ nhân lúc trước của ngươi đúng là học rộng tài cao! - Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng rất học rộng tài cao! Lục Dực Kim Quang Hống dương dương đắc ý nói. ... Trương Đức Bưu thu hồi tro cốt của đám người Đồ Mông trưởng lão, lạnh nhạt nói: - Đi thôi, đuổi theo giết Ca Thư thái tử và đám người kia, thịt bọn chúng rồi quay về Nam Cương! Một đầu trong Tam Đầu Địa Ngục Khuyển lập tức nhảy ra, hung tàn nói: - Mọi rợ, tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi? - Đúng vậy a? Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi? Ánh mắt cái đầu khác cũng bất thiện! Cái đầu chính giữa nhìn man rợ vẫy đuôi, nịnh nọt nói: - Tự nhiên phải nghe chủ nhân. - Mạt La Tư, ngươi quá không có tiền đồ, đã bị thu mua! Hai cái đầu kia cùng khiển trách nó, tức giận nói: - Ngươi quên truyền thừa ký ức viễn cổ sao? Ngươi quên trách nhiệm của chúng ta sao? Chủ nhân của chúng ta chỉ có một mình Minh Thần đại nhân! - Nghĩa khí, nghĩa khí ah... Lục Dực Kim Quang Hống rung đùi đắc ý, thở dài liên tục nói. - Đây không phải vấn đề nghĩa khí, mà là vấn đề nguyên tắc! Chúng ta phải thống nhất ý kiến, ta cho rằng chỉ có một con đường, chính là tiêu diệt man rợ này. - Có đạo lý, ăn tươi hắn! - Ta phản đối! ... Tam Đầu Địa Ngục Khuyển tiếp tục cải vả, đột nhiên một con rết phỉ thủy bay lên trời, Trương Đức Bưu thả người bay lên, đáp xuống đầu con rết, lao ra xa như bão táp. Thái Ca lập tức đuổi theo, quay đầu lại nói: - Tiểu Hắc, ngươi... Các ngươi còn không đi cùng? Tam Đầu Địa Ngục Khuyển vội vàng bay lên trời, chân đạp phong hệ ma pháp nguyên tố, một đầu trong đó gào thét: - Mạt La Tư, không nên nhao nhao! Chúng ta trước báo ân, sau đó lại giết hắn, kế tiếp đi tới cánh cửa địa ngục! Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, âm thầm lắc đầu: - Thật sự là đau đầu mà... Thái Ca là như thế, Tiểu Hắc cũng là như thế, Chư Thần tại thượng, thời đại anh hùng viễn cổ khống chế cự long, hàng phục thánh thú, tại sao bọn họ không gặp vấn đề này? Trong lịch sử Nam Cương cùng chủng tộc khác, truyền lưu không ít sự tích anh hùng, trong đó đại bộ phận anh hùng vừa sinh ra không bao lâu, dưới cơ duyên xảo hợp liền ký kết ma pháp kế ước với thánh thú, được sự trợ giúp của thánh thú nên tu vị tăng mạnh, rất sớm liền trở thành cao thủ Thánh giả, so với man rợ còn nghịch thiên hơn không biết bao nhiêu lần. Trong miệng người ngâm thơ rong thì những thánh thú này mặt dày mày dạng, không ngừng ký kết ma pháp khế ước với những anh hùng này từ trong tả lót, mọi rợ mặc dù có hai siêu cấp thánh thú làm bạn, nhưng so sánh với bọn họ quả nhiên là dân chơi gặp thứ thiệt. Trương Đức Bưu bay về phía trước, vẫn không có tìm được đám người Ca Thư thái tử, đột nhiên một đạo hấp lực truyền tới, thân hình rơi xuống đất,vừa tức vừa giận: - Đại trọng lực trường! Thái Ca cùng Tiểu Hắc cũng bị kéo vào trong trọng lực, gào thét liên tục, rít gào nói: - Đám ma pháp sư âm thầm đánh lén, không nên để ta bắt được các ngươi. Trương Đức Bưu thật vất vả đi ra khỏi đại trọng lực trường, tìm kiếm bốn phía, không có phát hiện tung tích đám người Ca Thư thái tử, lại đuổi theo phía trước, đột nhiên lại có hấp lực lớn dưới chân hiện ra, lần nữa ngã vào trong trọng lực, lần này ngay cả man rợ cũng tức giận, trong nội tâm thầm nghĩ tìm người đại chiến ba trăm hiệp phát tiết lửa giận. Bọn họ đi không đến trăm dặm, phát hiện tỏng trăm dặm này phủ kín trọng lực, chật vật không chịu nổi, bị giày vò tới tình trạng kiệt sức. Rốt cuộc Trương Đức Bưu không dám đuổi theo, nói: - Không cần đuổi theo, chúng ta đi Nam Cương! - Chủ nhân anh minh! Đầu lâu ở giữa của Tam Đầu Địa Ngục Khuyển lập tức ca ngợi. Hai đầu khác bĩu môi, đối với "Chính mình" tâng bốc man rợ thật sự xem thường. Qua không lâu, Trương Đức Bưu đột nhiên dừng lại, gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn qua thâm uyên bao la bát ngát, hắn phi hành trên không trung nửa ngày, còn không có tìm được đường đi thông từ thâm uyên tới hạp cốc, trong nội tâm âm thầm lo lắng. Tam Đầu Địa Ngục Khuyển tự nhiên cũng biết, nhưng mà chết sống không nói, hai cái đầu lại lén lút thấp giọng thương lượng một lát, hai cái đầu kia lách vào giữa, kẹp lấy cái đầu thích vuốt mông ngựa, không cho nó nói chuyện. - Mạt La Tư, cho ngươi vuốt mông ngựa, hiện tại ngươi yên tĩnh một lát cho ta. Trương Đức Bưu trầm ngâm một lát, nói: - Thái Ca, ngươi tới dẫn đường. Thái Ca hào hứng bừng bừng, vui vẻ nói: - A man, ta làm việc, ngươi yên tâm. Theo ta đi, ta tuyệt đối có thể bình an dẫn các ngươi quay về Nam Cương! Một giờ sau, Trương Đức Bưu nhìn cảnh tượng trước mặt và im lặng, sau nửa ngày mới nói: - Thái Ca, đây là nơi nào? Trước mặt bọn họ là một dòng sông khổng lồ, ở giữa dòng sông có vết rách không gian, nó không ngừng qua lại chung quanh, chậm rãi chảy về phía lục địa. Mà lục địa không có đường sông, mặt đất vỡ ra một cái động đen nhánh không biết sâu bao nhiêu. Sông lớn chảy về phía cửa động, vô thanh vô tức. Đi đến nơi đây, Trương Đức Bưu đột nhiên cảm giác thân thể chợt nhẹ, vô thanh vô tức lơ lửng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung có vô số hòn đá lơ lửng, thân cây, ma thú, quái ngư, thậm chí giữa không trung còn có từng dãy núi trôi nổi. Tại đây giống như không có chút trọng lực nào! Đột nhiên một con cá toàn thân đầy xương cốt từ trong nước nhảy lên, phía sau mông có tinh hỏa, hỏa kia du động tới chỗ đám ma thú đang lơ lửng, mở cái miệng lớn thôn phệ ma thú kia, sau đó lại vẫy đuôi lọt vào trong sông. - Đi nhầm đường sao? Thái Ca gãi gãi đầu, nghi ngờ nói. Tam Đầu Địa Ngục Khuyển rốt cục nhịn không được, rít gào nói: - Đồ đần, nơi này là Minh Hà, đi thông tới thông đạo tiếp theo!