[Dịch] Dã Man Vương Tọa

Chương 52 : Thảo nguyên Lang kỵ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trương Đức Bưu dám khẳng định nếu mình nói Thái ca không ở bên người, khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Ma đạo sư Jiamon sẽ rất nhanh đổi sắc, trước tiên sẽ trở mặt báo thù. Tính cách của những người xuất thân từ khu dân nghèo đều như vậy, Jiamon Richie cũng thế, tên mập Kidd cũng thế, thậm chí ngay cả Bane Claren cũng thế. Đây là tập tính chung của những con người không quyền không thế, cũng không thể nói bản tính của bọn họ xấu xa, mà bọn họ bị cuộc sống áp bức, không thể không tự làm cho bản thân mình tồi tệ hơn, chỉ có xấu xa như vậy, bọn họ mới có thể sinh tồn trên thế giới này. Thử nghĩ mà xem, sống tại địa phương như khu dân nghèo, nếu không dối trá một ít, không giảo hoạt một ít, ngươi có thể sống được bao lâu? Trương Đức Bưu để cho hắn nhìn thấy tiểu lão hổ trong lòng mình một chút, cười nói: - Tại sao hai vị lại trở thành lính đánh thuê rồi? Jiamon Richie chứng kiến Thái ca xong, nét cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nói: - Tại vực sâu Trầm Luân đã được Man Chuy đồng học dạy bảo một phen, chúng ta biết rõ mình là những con sơn dương lạc lối, ngài chính là ánh sáng nữ thần Trí Tuệ chiếu sáng tâm hồn chúng ta, làm cho chúng ta thấy được sai trái của bản thân, từ nay quyết tâm sửa đổi nhân cách, một lần nữa làm con người đàng hoàng. Nhưng mà, trước khi làm một con người đàng hoàng….. Miệng gã Ma đạo sư thao thao bất tuyệt, Trương Đức Bưu không khỏi rùng mình: “Người này thật sự là một con hổ đang cười.” Từ trong lời kể của Ma đạo sư Jiamon, rốt cục Trương Đức Bưu đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thì ra sau khi hai người này bị hắn cướp bóc liền trở nên nghèo rớt mồng tơi, để chế tạo cặp kính mắt cho Agan, đại sư Grand ra giá cực cao, hai người không có tiền, không cách nào khác hơn là chia nhau đi tìm ‘sinh ý’. Kết quả, vị bán Tinh linh cung tiễn thủ, khí thế hiên ngang, anh dũng tiêu sái tiến vào công viện liên quân phòng ngự thành – tương đương với văn phòng cảnh sát tại thế giới trong mơ của Trương Đức Bưu, phụ trách giữ gìn trật tự trị an trong thành phố. Cung tiễn thủ tiên sinh tay kéo ngạnh cung, quát to: - Cướp đây! Sự tình sau đó cực kỳ đơn giản, Jiamon Richie nghe tin dữ vội vàng chạy đến ứng cứu, hai người làm nổ tung công viện liên quân phòng ngự thành lên trời, rốt cục mở một đường máu, trốn thoát. Đại sư Grand bội phục dũng khí của bọn họ, miễn phí chế tạo cho Agan một bộ kính mắt. Bất quá, liên quân phòng ngự thành lại lùng bắt bọn họ, hai người cũng không thể ở không mãi, không thể làm gì khác hơn đành phải trốn ra khỏi thành, gặp một thương đội đang chiêu mộ lính đánh thuê, cho nên sẵn dịp gia nhập thương đội chuẩn bị đi thảo nguyên buôn bán này. - Các ngươi không phải ngay cả cố chủ cũng định đánh cướp sao? Trương Đức Bưu không khỏi hồ nghi, nói. Sắc mặt Agan Brooky đỏ bừng, đẩy mắt kính lên, hèn mọn liếc mắt nhìn hắn một cái, kiêu hãnh nói: - Chúng ta là lính đánh thuê, không phải quý tộc! Trương Đức Bưu không khỏi có chút kính trọng, đây là hán tử sinh hoạt ở tầng đáy của xã hội, mặc dù giảo hoạt, mặc dù gian trá, nhưng trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần đáp ứng chuyện gì, coi như liều chết cũng sẽ làm được, Kidd là như vậy, Bane Clare cũng như vậy. Đó chính là cốt khí cùng tôn nghiêm của bọn họ. - Xin lỗi. – Trương Đức Bưu chân thành xin lỗi hai người. Ma đạo sư Jiamom vội vàng nói: - Không có gì, không có gì. Đức Bưu Man Chuy, tại sao ngươi cũng chạy đến thảo nguyên vậy? - Gọi ta là A Man được rồi. – Trương Đức Bưu chần chờ một lúc, nói thật nguyên nhân: - Ta bị người khác đuổi giết, bất đắc dĩ mới chạy đến đây tị nạn. Agan cùng Jiamon không khỏi hoảng sợ, trong lòng bọn họ, tên tiểu tử mặc áo bào Ma pháp học đồ này chính là một cao thủ mà người khác chỉ có thể kỳ vọng nhìn vào bóng lưng hắn, nhưng cao thủ bậc này lại bị đuổi chạy trối chết đến thảo nguyên, vậy người đuổi giết hắn rốt cục lợi hại đến mức nào? - A Man, một mình ngươi tới thảo nguyên, sợ rằng cũng không biết đi đâu đúng không? Ma đạo sự Jiamon cười nói: - Không bằng ngươi đi theo thương đội, đến bộ lạc Cự Mang ở tạm vài ngày? Ta sẽ nói chuyện cùng cố chủ một chút, nhất định có thể cho ngươi ở lại. Trương Đức Bưu suy nghĩ một chút, hắn tùy tiện đi tới thảo nguyên, đích xác không có địa phương đặt chân, gật đầu nói: - Phiền toái ngươi rồi. Ma đạo sư Jiamon mừng rỡ, đang muốn tìm chủ nhân thương đội nói chuyện, Agan vội vàng kéo hắn sang một bên, thấp giọng hỏi: - Tại sao muốn lôi kéo hắn ở lại? Người này có thù oán với chúng ta mà. - Có thù cái rắm! Chúng ta cướp hắn, hắn cướp lại chúng ta, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Hơn nữa, không phải là hắn không giết chúng ta đó sao? Jiamon vỗ vỗ bả vai Agan, mỉm cười nói: - Mặt khác, trên thảo nguyên mã tặc đông đúc, có một cao thủ như vậy ở đây, cuộc sống của chúng ta sẽ dư dả một chút. Ánh mắt Agan sáng lên, vội vàng gật đầu. Ma đạo sư Jiamon đi đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, nói khẽ với người trong đó vài câu, sau một lúc, cửa sổ xe ngựa mở ra, một lão giả lếc nhìn Trương Đức Bưu một cái, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi xuống xe ngựa, nhìn Lục Dực Kim Quang tê trong lòng hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: - Ta tên là Gaelle, là tổng quản của thương hội này, con ma thú này của ngươi bị thương đúng không? Trương Đức Bưu cả kinh trong lòng, không khỏi đánh giá lão giả này vài lần, nhưng lại không thể phát hiện ra hắn có chỗ nào thần kỳ, gật đầu nói: - Lão nhân gia quả là có ánh mắt tinh tường, tinh thần lực của nó bị tổn thương, mê man bất tỉnh. Tổng quản Gaelle ha hả cười nói: - Ta hành thương hơn ba chục năm nay, điểm nhãn lực ấy đương nhiên phải có. Lần này chúng ta đi đến bộ lạc Cự Mang buôn bán, trong bộ lạc của bọn họ có Đại tế ti Shaman, rất có tay nghề đối với việc trị liệu thương thế cho ma thú . Ta cùng tộc trưởng của bọn họ có điểm giao tình, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi nói vài lời. Trương Đức Bưu mừng rỡ vạn phần, vội vàng tạ ơn. Tổng quản Gaelle lại đi vào trong xe ngựa, thương đội lại tiếp tục đi về phía trước. Đến lúc mặt trời lặn, lính đánh thuê dựng lều vải lên, chuẩn bị đánh lửa nướng thức ăn, lập tức Trương Đức Bưu đá một cái dập tắt sạch sẽ. Đốm lửa bắn ra tung tóe, trúng vào người một lính đánh thuê có bộ râu quai nón rậm rạm, thiêu rụi sạch sẽ bộ râu hắn luôn quý như trân bảo. Tên lính đánh thuê nọ đột nhiên giận dữ, nhảy dựng lên định liều mạng với hắn, tổng quản Gaelle vội vàng ngăn trở lại, nói: - A Man làm đúng đấy, buổi tối không thể nhóm lửa ở ngoài, trên thảo nguyên có rất nhiều mã tặc cưỡi cự lang, nếu chúng chứng kiến ánh lửa, chắc chắn sẽ theo dấu vết mà đến. Tên lính đánh thuê râu rậm nọ lầm lầm chửi mấy câu, nói: - Giờ cơm tối phải làm sao bây giờ? - Ăn thịt sống, uống rượu. Đám lính đánh thuê đều nhăn mặt ăn thịt sống, vài người bao tử yếu không thể chịu được vị tanh tưởi, chạy sang một bên nôn ọe. Trương Đức Bưu cũng không quen ăn thịt sống, đang định cau mày nuốt đại, miễn cho buổi tối đói bụng, Ma đạo sư Jiamon liền ngoắc hắn lại: - A Man, đến bên này! Trương Đức Bưu đi qua, đã thấy hai người đang quanh quẩn bên cạnh Ma đạo sư Jiamon, những hỏa cầu đang xoay tròn nướng thịt, mùi thịt nướng thơm phức xông lên mũi, cười nói: - Jiamon, năm cái hỏa cầu này của ngươi lúc nào cũng tồn tại vậy sao? Ma đạo sư Jiamon đưa cho hắn một khối thịt bò đã nướng chín, ha hả cười nói: - Đạo sư của ta đã từng dạy, trong bất kỳ thời khắc nào cũng phải rèn luyện ma pháp lực cùng tinh thần lực, năm hỏa cầu này cho dù trong lúc ta minh tưởng cũng sẽ không bị tắt, vô luận ăn, uống, ngủ, nghỉ v.v chúng nó vẫn xoay tròn quanh thân ta. Cho nên, khi ta ba mươi tuổi đã trở thành nhị cấp Ma đạo sư, chỉ nói riêng về việc khống chế ma pháp lực, cho dù là ngũ cấp Ma đạo sư cũng không bằng ta, hơn nữa hôm nay ta đã chạm đến cánh cửa tam cấp Ma đạo sư rồi… Trương Đức Bưu cắn một miếng thịt nướng, có ý tốt nhắc nhở: - Ma đạo sư à, ta có cảm giác bây giờ ngươi dập tắt năm cái hảo cầu này thì tốt hơn. - Sợ gì chứ…. Ma đạo sư Jiamon còn chưa kịp dứt lời, Trương Đức Bưu đột nhiên vung tay chộp trước mặt hắn. Tranh! Một mũi tên sắc nhọn bắn ngay vào hốc mắt Ma đạo sư Jiamon, chỉ kém khoảng cách một đốt ngón tay nữa liền bắn thẳng vào hốc mắt hắn. Đuôi mũi tên đang kịch liệt run rẩy, hiển nhiên có thể thấy được sức mạnh kinh khủng của người bắn, một mũi tên có thể bắn nát đầu Ma đạo sư! - Địch tập kích! – Ma đạo sư Jiamon còn không kịp cám ơn Trương Đức Bưu, vội vàng hô to một tiếng, năm hỏa cầu kịch liệt xoay tròn, gáo thét phóng về phương hướng người bắn tên, phản kích! Chỉ nghe thầy một tiếng nổ ‘ầm’, năm hỏa cầu kia lần lượt đánh vào một mục tiêu, kịch liệt nổ mạnh. Trương Đức Bưu thật không ngờ năm hỏa cầu nhìn chẳng có gì đặc biệt này lại ẩn chứa ma lực lớn như vậy, chỉ thấy vị trí năm hỏa cầu nổ tung mọc lên năm đám mây hình cây nấm, chiếu sáng rực cả khoảng không. Thế mới biết Jiamon Richie không bốc phét, khả năng khống chế ma pháp lực của hắn đã vượt qua ngũ cấp Ma đạo sư!