[Dịch] Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 59 : Chủ lực cùng thay thế bổ sung


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Mã Đông Đông, ngươi đi chỗ khác, tay chân vụng về, làm đau ta!” Emily một chưởng đem hắn đập bay, sau đó tiếp tục làm nũng: “Vẫn là Vương Trọng ca ca nhẹ nhàng nhất!” “Ta là ý tốt mà!” Trên mặt Mã Đông tràn đầy oán niệm: “Có đôi khi thực hoài nghi ngươi nha đầu này có quan hệ với lão Vương gia cách vách!” Hắc Hùng Terrence! Trọng trang chiến sĩ dự bị của Thánh-Tài Quyết, có thể ở trong siêu cường xã đoàn Thánh-Tài Quyết trọng trang chiến sĩ tụ tập này lên làm dự bị, đã đủ có thể thấy được thực lực của Hắc Hùng. Khổ người thoạt nhìn thậm chí so với Barron còn lớn hơn chút, cũng ngăm đen, rắn chắc hơn, mặc trọng trang khôi giáp thật dày, chỉ riêng bộ khôi giáp kia chỉ sợ cũng không dưới một trăm cân, nhưng mặc ở trên người hắn lại nhẹ nhàng như một cái áo sơ mi vậy. Hắn trực tiếp đem tấm khiên trong tay ném tới một bên, hai cái nắm tay trần hung hăng va chạm ‘Phành’! Toàn bộ sân thi đấu đều bị tiếng lực lượng nắm tay cuồng bạo kia va chạm nhau chấn động tới mức vang lên ong ong, khiêu khích nhìn người của Kỳ Ba xã. Grace không sao cả, Mã Đông Đông hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn sẽ không đánh với quái vật, Vương Trọng cười cười, “Barron em lên đi.” “Vâng, học trưởng!” Nhìn ra được Barron có chút khẩn trương, nhưng vẫn có đủ dũng khí. Terrence khinh miệt nói: “Đến đây đi tiểu tử, cho ngươi tiến công! Có thể đẩy nổi ta coi như ngươi thắng!” Xung quanh nhất thời cười vang một mảng, Hắc Hùng quá con mẹ nó biết ra vẻ! Đây là cho người ta hy vọng lại đánh mặt nữa. “Kháo, lần này có cơ hội không?” Mã Đông hỏi. Vương Trọng nói Emily có thể thắng, kết quả quả nhiên thắng, khiến Mã Đông hiện tại cũng cháy lên một chút ý chí chiến đấu. Con người chung quy phải có chút giấc mộng, nhỡ đâu thực sự thắng thì sao? Vương Trọng không phải đã dạy Barron một chiêu rất hung mãnh sao? Hiện tại Hắc Hùng lại tự mình đặt ra loại điều kiện tìm chết này, chẳng lẽ Barron sắp thành ngựa ô lớn rồi? Mã Đông cảm giác đã nhìn thấy hình ảnh vô số mỹ nữ đang ôm đùi hắn, khóc lóc van xin hắn, muốn gia nhập Kỳ Ba xã. Vương Trọng lại chỉ lắc đầu, chưa trả lời. Trên đài, Barron rõ ràng nhìn ra được rất khẩn trương. Đây chính là Hắc Hùng Terrence... Tháng trước lên lớp một lần giúp năm thứ nhất, hai mươi mấy tân sinh trọng trang chiến sĩ cùng nhau húc vào hắn, lại bị hắn giống như đùa giỡn con khỉ ném bay toàn bộ, trong đó còn có Barron, hắn cảm giác mình giống như là một cái nồi rách nát bị ném bay. “Barron.” Mã Đông ở dưới đài hô: “Đây là chiến đấu thuộc về ngươi, chỉ cần đánh ra phong cách của bản thân là được rồi, huống chi ngươi là chủ lực!” Chủ lực? Dự bị? Bên kia Hắc Hùng Terrence hơi ngẩn người, mặt cũng đen sì, còn con mẹ nó có thể so sánh như vậy? Mắt Barron thong thả chậm rãi sáng lên. Đúng vậy, mình là chủ lực Kỳ Ba xã! Chủ lực! Chủ lực! Các học trưởng chờ mong đối với mình như vậy, còn dạy độc môn chiến kỹ, mình đã khác rồi! Ánh mắt Barron càng lúc càng kiên định, hắn đột nhiên sải bước dài, trực tiếp đi tới chỗ một mét trước người Hắc Hùng Terrence đứng vững lại. Xung quanh một mảng cười vang, một chút chờ mong ban đầu cũng không còn sót lại chút gì. Quả nhiên là tân sinh, gã này ngay cả đạo lý chạy lấy đà tiến lên có thể gia tăng lực lượng cũng không hiểu sao? Terrence cũng buồn cười: “Ngươi có thể đi xa một chút lấy đà...” Chữ ‘chạy’ còn chưa ra khỏi mồm, Terrence đã phát hiện ánh mắt Barron thay đổi trong tích tắc! Đó là một loại ánh mắt dã thú, cuồng dã mà tràn ngập khí phách! “Tiểu tử này...” Terrence hơi kinh hãi, ngay sau đó liền cảm giác được một lực lượng như dời non lấp biển đột nhiên từ trên người Barron bạo phát ra! “Rống!” Barron lúc này giống như một con bò tót cuồng dã mà cường tráng! Cả thảy một tuần! Hắn ngày nào cũng luyện một chiêu này, tuy vẫn không thể giống như Vương Trọng ngăn được lực đàn hồi, nhưng kỹ xảo phát lực lại càng thêm thành thục, lực va chạm cũng đã hoàn toàn khác với một tuần trước! Terrence nhắm chừng không đủ nháy mắt đã biến sắc, hắn có thể cảm nhận được loại lực lượng cuồng bạo kia đến từ trong một đòn này của đối phương. Hắn phản ứng cũng cực nhanh, đột nhiên hai chân đạp về phía sau, hồn lực bùng nổ trong nháy mắt này. Oành! Tiếng nổ cực lớn vang vọng toàn trường, giữa sân giống như tràn ngập khói thuốc súng, bị dòng khí mạnh mẽ bao trùm. Thẳng đến khi dòng khí che phủ tầm mắt kia tan đi... Mã Đông ôm mặt. Ở lại trên đài rõ ràng là Terrence, gã này thế mà thật sự chưa nhúc nhích một chút nào, ngay cả dấu chân cũng vẫn là vị trí vừa rồi. Mà Barron lúc này cũng đã không thấy bóng người. Người đâu? Toàn bộ mọi người cùng nhau quay đầu, rất nhanh đã nhìn thấy trên thính phòng xa ở bên ngoài lôi đài, một bóng người thật lớn đang cắm ngược ở nơi đó. “Hô, cú xung phong vừa rồi dọa lão tử nhảy dựng, còn tưởng rằng đây lại là con ngựa ô nữa chứ.” “Ha ha, trực tiếp bị bắn bay, vẫn là Hắc Hùng ca mạnh mẽ!” “Tiểu tử, trọng trang chiến sĩ không phải khổ người to là có thể, còn non lắm!” “Ta đã nói mà, trận đầu Colby chỉ là không muốn bắt nạt nữ hài tử mà thôi.” Vương Trọng đi qua đỡ Barron dậy, thằng cha này bị chấn động có chút choáng rồi, đầu nặng chân nhẹ, khuôn mặt cũng đỏ bừng: “Học trưởng, xin lỗi... Em...” Mất mặt quá thể, dù là Barron thần kinh thô cũng cảm giác được người chung quanh trào phúng. “Thắng bại không quan trọng, phát huy không tệ, luyện tập nhiều chút nữa là tốt rồi.” Vương Trọng cảm giác ra thằng cha này hoàn toàn không làm sao cả, vỗ vỗ bả vai Barron, muốn học vận dụng lực lượng quả thật cần một ít thời gian và đốn ngộ. Đương nhiên vốn không trông cậy vào Barron có thể thắng, bảo hắn lên, chỉ là muốn cho hắn đạt được thêm một chút cơ hội rèn luyện. Lại chưa có ai chú ý tới Hắc Hùng lúc xuống khỏi sân, bắp chân thế mà có chút khẽ run lên. Mà ở trên lôi đài hắn vừa rời khỏi, có hai cái hố dấu chân thật sâu! Hắc Hùng có chút lòng còn sợ hãi nhìn về phía bên này, người ngoài đều cho rằng hắn vừa rồi lấy được toàn thắng, đem Barron đánh bay ra ngoài, hoàn toàn nghiền áp. Nhưng chỉ có chính hắn rõ, vừa rồi đối phương ở tích tắc đó bùng nổ ra lực lượng phi thường kinh người, chỉ là không có kỹ xảo gì mà thôi. Trận thứ hai, Thánh-Tài Quyết thắng trắng, miểu sát đối thủ, đám người ủng hộ Tài Quyết lập tức cao giọng hoan hô. Lục Chiến Thiên rất đắc ý, Colby thuộc về đội đầu tiên của Reeves, cũng là đội chủ lực của Thánh-Tài Quyết, Hắc Hùng thì là đội thứ hai hắn lãnh đạo, cơ hội mở mày mở mặt như vậy hiển nhiên không thể chỉ cho đội thứ nhất. Người của đội thứ nhất thua, người của hắn thắng, điều này cũng khiến tâm tình Lục Chiến Thiên cực tốt. Hai bên hai trận đầu đánh hòa, trận thứ ba cực kỳ quan trọng bắt đầu, ai thắng người đó giành trước ưu thế. Hiện trường tràn ngập ở trong một trận tiếng nghị luận ong ong ong. Barron thất lợi cũng chưa làm bất luận kẻ nào ngoài ý muốn, như là có một kẻ đi ngang bé nhỏ không đáng kể. Hiện tại tiếng thảo luận phần lớn đều còn dừng lại ở một trận chiến của Emily lúc trước.