[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm

Chương 547 : Chịu thua


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hơn nữa trận này so với 3 trận đấu đơn trước đó không giống nhau. 3 trận đấu đơn xuất hiện tình huống dây dưa, hơn nữa chí ít thực lực không kém nhau quá nhiều. Trận đấu của Diệp Tinh Lan có thể nói là khốc liệt, nhưng tuyệt đối chưa từng xuất hiện cục diện thắng lợi hoàn toàn nghiêng về một phía. Nhưng trận đấu đôi này, ở trong mắt tất cả mọi người, lại là một thắng lợi mang tính chất nghiền ép. Lúc trận thi đấu mới bắt đầu, huynh muội Lý Mộng Dương, Lý Mộng Điềm vừa ra sân liền định triển khai thăm dò. Nhưng đến cuối cùng, bọn họ lại bị cưỡng bách tách nhau ra, thậm chí ngay cả Võ Hồn Dung Hợp Kỹ còn chưa kịp sử dụng mà đã thua trận mất rồi! Thua vô cùng thê thảm! Sắc mặt hai anh em đều trở nên hoàn toàn trắng bệch. Không chỉ là bởi vì bị thương, mà còn là bởi vì hai người đang đứng ở ngay chính giữa đài thi đấu nọ. Trên người Đường Vũ Lân vẫn mơ hồ có tiếng rồng ngâm như trước, đem lại cho bọn họ một cảm giác không cách nào chiến thắng nổi. Hoàng Kim Hồn Hoàn, Kim Lân, dưới tình huống chưa sử dụng Đấu Khải, trong khi hai người phe mình đều đã được tăng phúc bởi 5 khối Đấu Khải rồi đấy! Nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị áp chế! Bọn họ thua, dù trong lòng không phục, nhưng lý trí cũng đã bị ép phải thừa nhận. Lớp vảy trên người Đường Vũ Lân chậm rãi thu hồi, nhưng lại không hề đi xuống khỏi đài thi đấu. Tiếp theo, chính là trận đoàn chiến 7 đấu 7, bọn họ vẫn sẽ là người ra trận. Hắn sở dĩ dùng thủ đoạn khốc liệt như vậy để chiến thắng đối phương, chính là muốn tạo cơ sở cho trận đoàn chiến 7 đấu 7. Không thể nghi ngờ, đối thủ tham gia 2 đấu 2 nhất định sẽ xuất hiện tại trận đoàn chiến tiếp đó. Hắn phải để lại một ấn tượng trong lòng đối phương, là không thể chiến thắng! Liên quân hai lớp bên này, Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, Từ Lạp Trí năm người lục tục đi lên đài thi đấu, đến bên cạnh Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt. Diệp Tinh Lan không thể ra sân, Từ Lạp Trí thay thế nàng. Khuôn mặt béo úc núc của Từ Lạp Trí bình thường đều luôn tươi cười ha ha, lúc này đã trở nên âm trầm như nước, đi tới bên người Đường Vũ Lân, không ngừng cầm từng cái Khôi Phục Đại Bao Thịt đưa cho hắn, giúp hắn bổ sung huyết mạch lực. 7 người đứng ở nơi đó, một luồng áp lực vô hình trong nháy mắt tràn ngập khắp toàn trường. Trái lại, lớp năm ba bên này, hoàn toàn trầm mặc, chỉ có Lý Càn Khôn, yên lặng đi lên sân thi đấu. "Chờ một chút!" Tống Lâm giơ tay, nắm lấy vai của Lý Càn Khôn. Lý Càn Khôn quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn về phía cô. Tống Lâm nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Thời điểm cô một lần nữa mở hai mắt ra, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Cô hướng về Thái Lão trên đài, trầm giọng nói ra: "Thái Lão, đoàn chiến lớp chúng ta bỏ cuộc, chúng ta chịu thua." Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Chịu thua? Lớp năm ba, chịu thua? Vậy mà lại chịu thua? Ở dưới tình huống còn có một vị Nhất Tự Đấu Khải Sư, người mạnh nhất lớp năm ba Lý Càn Khôn vẫn còn chưa ra tay, lớp năm ba vậy mà lại chịu thua! "Tại sao, Tống lão sư?" Lý Càn Khôn vội vàng hỏi. Tống Lâm cười khổ, hướng về hắn lắc lắc đầu, "Nhìn các đồng đội của ngươi đi. Đoàn chiến, chúng ta không có cơ hội!" Lý Càn Khôn ngẩn ngơ, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Mặc Giác lúc này đã tỉnh lại, nhưng lại ngồi ở bên sân cứ như là một xác chết di động. Lại nhìn Diệp Ngộ một chút, Diệp Ngộ lúc này ánh mắt đờ đẫn, đang chằm chằm nhìn Đường Vũ Lân đứng trên đài, tựa hồ là đang nuốt nước bọt. Trên đài, Lý Mộng Dương, Lý Mộng Điềm huynh muội tựa sát vào nhau, lập lòe ở trong ánh mắt bọn họ là sự sợ hãi. Lại nhìn một chút những người đồng đội vẫn còn chưa ra trận. Khi bọn họ đón lấy ánh mắt của Lý Càn Khôn, đều không hẹn mà cùng cúi đầu. Niềm tin của bọn họ, tan vỡ! Ở bên trong 4 trận tranh tài trước đó, sự tự tin của bọn họ bị liên quân lớp năm nhất, năm hai đánh tan, không còn. "Tống lão sư, em muốn đánh trận này! Dù cho là 1 đấu 7, dù cho chỉ có một mình em, em cũng phải đánh!" Lý Càn Khôn nắm chặt song quyền. Tống Lâm lại lắc đầu, "Ta không muốn ngươi giống như Mặc Giác. Ta đã quyết định!" Hô hấp của Lý Càn Khôn nhất thời biến thành ồ ồ, chăm chú nhìn nhóm 7 người Đường Vũ Lân đứng trên đài thi đấu. Nhìn thấy trong mắt bọn họ như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người bỏ đi. Lớp năm ba thua, ở ngay trước mặt hết thảy 6 lớp của Ngoại viện, bọn họ đã thua! Thua triệt triệt để để, thậm chí ngay cả trận đoàn chiến 7 đấu 7 cuối cùng còn chưa được tiến hành, vậy mà đã thua! Quả thực, bọn họ còn có Nhất Tự Đấu Khải Sư Lý Càn Khôn vẫn còn chưa ra tay! Nhưng mà, e rằng cả lớp bọn họ, sức chiến đấu hoàn chỉnh chỉ còn có mỗi mình Lý Càn Khôn. Mà hắn thì lại phải đối mặt với 7 người, 7 đối thủ cực kỳ cường hãn. Quyết định của Tống Lâm là chính xác! Cô không hi vọng đệ tử của mình lại bị đả kích thêm một lần nữa. Nếu như đoàn chiến 7 đấu 7 cũng thua trận, vậy thì Lý Càn Khôn chắc chắc cũng sẽ bị tổn thương tinh thần rất lớn. Đây tuyệt đối không phải là điều mà cô muốn chứng kiến. Trên đài thi đấu, Đường Vũ Lân đứng ở phía trước nhất. 6 đồng đội đứng bên cạnh hắn, Cổ Nguyệt, Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, Từ Lạp Trí, Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ. Bảy thiếu niên, thiếu nữ mang theo sự phấn chấn của tuổi trẻ, trong mắt hừng hực lửa cháy, mang theo niềm tin tất thắng đứng ở nơi đó. 6 lớp Ngoại viện của Sử Lai Khắc học viện, gần 500 người nhìn bọn họ, đều có cảm giác hoảng hốt. "Mấy đứa trẻ này, thật khó lường!" Thánh Linh Đấu La lúc này đã trở lại khu khách quý, khẽ suýt xoa. Trận chiến này, ở ngay trước mặt toàn bộ học viên của Ngoại viện, Đường Vũ Lân và các đồng đội của hắn, rốt cục lộ ra thực lực cao chót vót. Trải qua hơn một năm tích lũy, để rồi phô bày một lần, khiến cho bọn họ thể hiện ra được thực lực chân chính của bản thân. Bọn họ không chỉ có thiên phú trác tuyệt, mà quan trọng hơn chính là niềm tin tất thắng này. Dù cho đối mặt với Nhất Tự Đấu Khải Sư cũng tuyệt không hèn nhát. Đó chính là bọn họ! Những thiếu niên thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân, giàu sức sống, có chút cố chấp, và cũng rất mạnh mẽ! Trọc Thế nhìn về phía Phong Vô Vũ ở bên cạnh, Phong Vô Vũ cũng vừa đúng lúc quay sang nhìn hắn. Thật hiếm thấy, Song Thánh Long cũng không tiếp tục đấu võ mồm. Từ trong mắt đối phương, bọn họ đều nhìn thấy được sự vui mừng. Thêm vào Diệp Tinh Lan, 8 người trẻ tuổi này, tuổi tác bình quân chỉ 14 tuổi rưỡi. Lại cho bọn họ mấy năm, chờ đến thời điểm bọn họ đạt đến 18, 19 tuổi, tin rằng, khi đó bọn họ, nhất định có thể đủ sức để kế thừa truyền thống Sử Lai Khắc, bước vào thời đại mới. "Các chủ nói đúng, người trẻ tuổi ưu tú như vậy, cần thêm nhiều sự rèn luyện." "Lớp năm ba từ bỏ đoàn chiến 7 đấu 7. Kết quả cuộc giao lưu hôm nay, liên quân lớp năm nhất – năm hai giành thắng lợi chung cuộc." Thái Lão đầy dứt khoát tuyên bố kết quả cuối cùng. Mãi đến lúc này, trên khán đài, khu vực của lớp năm nhất, năm hai, mới vang lên một loạt tiếng hoan hô vang dội kinh thiên động địa. Đặc biệt là lớp năm nhất. Là lớp tân sinh của học viện, thời gian bọn họ gia nhập học viện bất quá chỉ mới một năm mà thôi! Nhưng đã lấy phong thái chủ lực, chiến thắng được đội đại biểu của lớp năm ba vốn được cho là mạnh nhất Ngoại viện. Chuyện này có ý nghĩa là, bọn họ đã đứng ở đỉnh cao của Ngoại viện. Chí ít trong tương lai mấy năm tới, toàn bộ Ngoại viện cũng sẽ không có mấy ai có thể vượt qua được lớp của bọn họ. Đường Vũ Lân giơ hai tay lên cao, Từ Lạp Trí nhảy xuống Luận Bàn Lôi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Tinh Lan lúc này đã tỉnh lại. Trong tiếng bật thốt lên đầy kinh ngạc của Diệp Tinh Lan, hắn đã ẵm nàng lên, lại một lần nữa chạy lên bên trên Luận Bàn Lôi. "Chúng ta là giỏi nhất!" Diệp Tinh Lan khuôn mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Mau buông ta xuống." Lúc này thân thể nàng bủn rủn vô lực, có muốn phản kháng cũng không làm được. "Hả? Nàng nói cái gì?" Từ Lạp Trí lớn tiếng hỏi. Lúc này, trên đài, dưới đài đều là tiếng hoan hô, có lẽ hắn không nghe được âm thanh của Diệp Tinh Lan chăng? "Ta nói ngươi mau buông ta xuống!" Diệp Tinh Lan không vui lặp lại. "Hả? Nàng bảo ta đừng buông nàng ra sao? Yên tâm đi, Tinh Lan tỷ, ta nhất định sẽ ôm thật chặt nàng." Vừa nói, Từ Lạp Trí rung rung cánh tay, ôm nàng còn chặt hơn. "Cái tên mập mạp chết bầm này!" Diệp Tinh Lan không nhịn được, ở trên cánh tay hắn nhéo một cái. Từ Lạp Trí cúi đầu nhìn nàng, ngây ngô nở nụ cười. Đại biểu đội của lớp năm ba được Lý Càn Khôn dẫn dắt, nhanh chân rời đi. Toàn bộ học viên lớp năm ba toàn bộ đều đã nhanh chóng rời khỏi sân thi đấu. Ngày hôm nay, nơi này không thuộc về bọn họ. "Ta muốn tuyên bố một chuyện." Âm thanh của Thái Lão vang vọng khắp toàn trường. Khí tức của cấp độ Phong Hào Đấu La, lập tức đè ép toàn bộ tiếng hoan hô và âm thanh huyên náo xuống.