[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm

Chương 57 : Mộ Hi phiền muộn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đường Vũ Lân thở nhẹ, "Mặt còn đau không?" Vẻ kiêu ngạo trên mặt Tạ Giải lập tức cứng ngắc, hai nắm tay nắm chặt. Đường Vũ Lân vỗ vai hắn, "Tối nay ta có việc phải đi ra ngoài, tối mai đi, ta đánh với ngươi." Sau mấy lần đánh nhau với Tạ Giải, hắn không còn chống đối việc đánh nhau. Sau mỗi lần đọ sức, hắn đều có tiến bộ lớn về thực chiến. Buổi học sáng chấm dứt, Đường Vũ Lân không về ký túc xá, mà chạy qua chỗ hệ cao cấp. Chuông tan học vang lên, Lưu Ngữ Tâm và mấy bạn học nữ đi ra. "Ngữ Tâm học tỷ." Đường Vũ Lân vẫy tay. Lưu Ngữ Tâm thấy hắn, vội đi tới. "Oa, Ngữ Tâm, thì ra ngươi thích nhỏ hơn mình hả? Em trai này nhìn xinh quá, lớn lên nhất định sẽ thành đại soái ca nha." Một học viên nữ mắt xếch cười đầy ẩn ý với Lưu Ngữ Tâm. Lưu Ngữ Tâm tức giận: "Đừng có nói linh tinh, đây là Đường Vũ Lân, tiểu học đệ năm nhất hệ trung cấp của chúng ta. Vũ Lân, có chuyện gì à?" Đường Vũ Lân đưa máy ảnh ra. "Học tỷ, ta đã giúp ngươi chụp một ít, nhưng chuyện này không hay lắm, ta trả lại cho ngươi." Lưu Ngữ Tâm đỏ mặt, "Được, được. Vậy cũng được. Cảm ơn ngươi. Học tỷ mời ngươi ăn cơm nha." Đường Vũ Lân vội lắc đầu, "Không cần ..., ta về hệ trung cấp ăn." Hắn là người biết thân biết phận. Người ta mời ăn cơm, ít nhất sẽ phải là món ăn Ất, với sức ăn của hắn, sợ sẽ ăn sạch tài sản của Lưu Ngữ Tâm, thế không hay. Nhìn Đường Vũ Lân đi xa, mắt xếch nghi ngờ hỏi: "Ngữ Tâm, ngươi bảo hắn chụp cái gì?" Lưu Ngữ Tâm thần bí: "Vũ Lân là học trò trong lớp của Vũ Trường Không lão sư." "Oa oa oa! Nam thần lạnh lùng a! Mau xem đi!" Mở máy ảnh ra, trên màn hình hiện ra hình của Vũ Trường Không, những hình tiếp theo, là cảnh Vũ Trường Không tháo đai lưng, sau đó là một loạt hình ảnh rút đai lưng ra. Đám nữ sinh mắt mở to, mặt đỏ hồng, chỉ còn thiếu điều chảy nước miếng. "Một bữa món ăn Giáp, Ngữ Tâm, bán ảnh cho ta đi. Độc nhất vô nhị nha! Ta tuyệt không cho phép người khác được nhìn thấy đai lưng của bạch mã vương tử trong lòng ta!" "Hai bữa! Cùng lý do!" . . . Đường Vũ Lân không biết ảnh mình chụp gây nên cuộc tranh giành của đám học tỉ. Nó đi ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục chương trình học buổi chiều. Vũ Trường Không dạy minh tưởng thuật quả nhiên phức tạp hơn học viện sơ cấp nhiều, nhưng hiệu quả cũng cao lên rõ rệt. Nghe nói đây là một phiên bản thuật minh tưởng siêu cấp đơn giản hóa từ giáo trình của học viện truyền kỳ Đại Lục Sử Lai Khắc Học Viện. Đám học trò cắm đầu vào học, chỉ một buổi chiều, trên cơ bản tất cả mọi người đều đã thuộc cách thức. Sau khi tan học, Đường Vũ Lân chạy vào nhà ăn đầu tiên, sau đó lại như gió chạy ra ngoài. Hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, tới hiệp hội Đoán Tạo Sư lấy huy chương Đoán Tạo Sư, rồi nhận nhiệm vụ rèn. Để dành tiền là việc cực quan trọng, Hồn linh trăm năm giá trăm vạn, nếu tương lai có dư tiền, nó còn muốn mua món ăn Giáp ăn. Buổi sáng hôm nay ăn một bữa món ăn Giáp, nó cảm nhận được cơ thể mình có biến đổi. Nếu được ăn mỗi ngày, thì rất tốt. Kích động chạy ra cửa học viện, đột nhiên từ ngoài cửa có một cái xe hồn đạo chạy vào, tốc độ xe rất nhanh, làm Đường Vũ Lân nhảy dựng, vội dừng bước. "Tránh ra!" Một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng. Đường Vũ Lân quay lại, thấy một thiếu nữ tóc vàng đang trừng mắt nhìn mình. Theo bản năng hắn bước sang bên, thiếu nữ đi vượt qua, chiếc xe đã dừng lại, lái xe đi xuống, mở sẵn cửa xe. Thiếu nữ leo lên xe. Lái xe lái xe đi. Lại là một kẻ có tiền! Nếu bảo không hâm mộ là không đúng. Nhưng Đường Vũ Lân không ganh ghét, người giàu có cũng là từ người nghèo cố gắng mà thành. Người ta có thể làm được, thì mình cũng làm được. Hắn bước nhanh về phía hiệp hội Đoán Tạo Sư. . . . Mộ Hi hai hôm nay rất không vui. Vốn hôm trước lẽ ra là ngày vinh quang của cô, nhưng lại xảy ra một việc làm phá hư tất cả. Khi cô thành công chiết xuất trăm rèn kim loại hiếm, vượt qua bài thi, trở thành Đoán Tạo Sư cấp hai, thì lại biết ngay trước khi cô thi một chút, một thiếu niên mới có chín tuổi cũng đã vượt qua bài kiểm tra cấp hai. Chín tuổi? Điều này sao có thể? Chuyện này làm người ta không thể nào tin được. Từ khi sinh ra, chuyện cô thích nhất, chính là nhìn phụ thân rèn. Phụ thân nói, con gái không thích hợp rèn, mấy chuyện vung chùy vung búa này, phải để nam giới làm. Nhưng Mộ Hi quật cường kiên trì làm việc mình ưa thích, từ năm tuổi cô bắt đầu học rèn, lúc đầu, phụ thân còn nghĩ cô chỉ đùa chơi cho vui, nhưng cô đã kiên trì suốt hai năm, hôm nào cũng bắt chước động tác của phụ thân, kết quả làm Mộ Thần thực sự bắt đầu dạy nàng rèn. Mộ Hi kế thừa Võ Hồn của phụ thân, bản thân cũng rất thích hợp. Hơn nữa cô lại chịu cố gắng. Mộ Thần không thể không tìm một ít dược liệu đặc thù giúp con gái giữ dáng mà vẫn có đủ lực, không biến thành cô gái lực lưỡng. Mộ Hi đối với rèn, là phát ra từ lòng tha thiết! Lúc mười một tuổi, cô chính thức trở thành Đoán Tạo Sư cấp một, tốc độ tiến bộ nhanh chóng, sau khi qua tuổi mười ba không lâu, thì thử thi Đoán Tạo Sư cấp hai, chỉ một lần thông qua. Mộ Hi nhớ rất rõ, phụ thân đã từng nói, mình đã vượt qua thành tích của người vào lúc cùng tuổi, mình tuyệt đối là một tiểu thiên tài của giới rèn. Thế nhưng, vì sao một thằng nhóc chỉ mới có chín tuổi lại cũng trở thành Đoán Tạo Sư cấp hai như mình? Còn được Đánh Giá Sư đánh giá cao đặc biệt. Tuy Đánh Giá Sư lúc ấy không nói gì, nhưng qua ánh mắt cũng nhìn ra được, trong mắt người, người kia rõ ràng là mạnh hơn mình nhiều! Nghe nói hôm nay hắn sẽ tới để nhận huy chương, mình phải xem , rốt cuộc là kẻ ba đầu sáu tay nào!