[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 27 : Không dám gây chuyện là đồ hèn (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Song phương đều không có trực tiếp mở ra vũ hồn của chính mình, năm tên thanh niên đối phương mắt thấy đi lên cư nhiên lại là một tiểu cô nương vẻ ngoài thanh tú. Mặc dù nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng tiểu Vũ cũng cao đến một thước bảy, cặp mắt đáng yêu mở to, bộ dáng rất vô hại tiến lên. Nhất thời làm khí thế của bọn hắn không thể phát tiết ra. Áo Tư Tạp ở bên cạnh Đường Tam thấp giọng nói: “Ngươi còn không mau đi lên, đừng để tiểu Vũ bị tổn hại.” Áo Tư Tạp chưa thấy qua bộ dáng của tiểu Vũ khi chính thức ra tay. Tự nhiên không biết được thực lực của nàng như thế nào. Mà đối phương nếu xuất từ cao cấp hồn sư học viện, ít nhất hẳn là cũng có hồn lực ngoài hai mươi cấp. Lại còn là năm người. Đường Tam cũng không có tiến lên, mỉm cười nói: “Ngươi cũng bị vẻ ngoài của tiểu Vũ đánh lừa rồi. Mấy tên này đúng là xui xẻo.” Trải qua nhiều năm không ngừng tu luyện, tử cực ma đồng của Đường Tam đã chính thức tiến vào cảnh giới nhập vi. Có thể thấy được nhiều thứ không chỉ như trước kia. Tử cực ma đồng chia làm túng quan, nhập vi, giới tử, hạo hãn bốn cấp bậc. Tại túng quan cảnh giới, có thể tăng mạnh thị lực. Hơn nữa nắm chắc rõ ràng tỉ mỉ mỗi tồn tại. Sau khi tiến vào nhập vi cảnh giới. Dựa theo trí nhớ của Đường Tam cùng những gì ghi lại trên huyền thiên bảo lục. Hiệu quả của tử cực ma đồng hẳn là giúp thị giác càng thêm rõ ràng. Nếu nắm chắc tỉ mỉ thì càng thêm phong phú, cảnh giới nhập vi của tử cực ma đồng có thể giúp tốc độ phản ứng của thần kinh chính mình tăng lên, khiến mọi thứ trước mắt chậm lại, trong thời gian ngắn nhất xuất ra phản ứng. Sau khi tử cực ma đồng của Đường Tam chính thức tiến vào nhập vi cảnh giới, hắn lại phát hiện tại trong cái thế giới này, tử cực ma đồng có xảy ra chút biến dị. Ngoại trừ năng lực vốn có ra, hắn còn có thể nhìn ra được hồn sư có bao nhiêu hồn lực. Nhưng điều kiện tiên quyết cần có chính là hồn lực của hồn sư kia phải thấp hơn chính mình mới nhìn được, đối với những kẻ có thực lực mạnh hơn thì tử cực ma đồng không cách nào nhìn thấy. Mặc dù hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với Đường Tam mà nói, năng lực này không thể nghi ngờ là rất tốt. Ít nhất có thể giúp hắn đoán được hồn lực của đối thủ có mạnh hơn chính mình hay không. Lúc này, hắn bằng tử cực ma đồng có thể nhìn được rõ ràng, trong bảy tên đệ tử của Thương Huy học viện. Ngoại trừ nữ đệ tử cùng tên sư phụ hắn không cách nào nhìn thấu ra, hồn lực của sáu gã đệ tử kia đều thấy rõ ràng. Tên thanh niên lúc trước khiêu khích Đái Mộc Bạch bị đánh lui có hồn lực hai mươi bảy cấp. Năm người trước mắt bây giờ đều không vượt quá hai mươi lăm cấp. Bất quá kinh nghiệm thực chiến của tiểu Vũ thì Đường Tam rất rõ ràng, nàng lại có hồn lực hai mươi chín cấp. Cho dù dưới tình huống cố tình vô ý thì Đường Tam có thể dám chắc, tiểu Vũ không có khả năng bị nguy hại gì, huống chi còn có hắn đứng ở một bên. Năm tên kia dừng cước bộ lại nhưng không có nghĩa là tiểu Vũ cũng dừng. Tiểu Vũ chớp chớp cặp mắt to của nàng, mỉm cười nói: “Các vị ca ca, các ngươi hảo.” Năm tên thanh niên đều sửng sốt một chút. Không khỏi quay qua nhìn nhau. Bị một cô nương nhìn qua đáng yêu như thế ngăn cản, bộ dáng hung hăng của bọn họ nhất thời đều cứng lại. Trong lúc nhất thời do dự không biết nên làm sao. Mà ngay khi bọn họ quay qua nhìn nhau thì tiểu Vũ liền động. Dưới chân tựa như trượt đi, cả người phóng về phía trước. Thân thể hướng một gã thanh niên phóng đến. Tên thanh niên kia hạ ý thức đưa tay lên muốn khống chế tiểu Vũ, lại đột nhiên thấy một dải sáng đen trống rỗng bay tới, không đợi hắn kịp phản ứng thì cổ đã bị tóc của tiểu Vũ như con bọ cạp cuốn chặt lấy. Thân hình đang lao tới của tiểu Vũ thu lại, thân thể nhảy lên, xoay lưng về phía tên thanh niên kia, hai chân đạp thẳng vào ngực đối phương. Vốn đang bối rối vì cổ bị dễ dàng cuốn lấy, mắt thấy hai chân tiểu Vũ đạp tới. Tên thanh niên liền đưa hai tay lên muốn ngăn cản. Nhưng hắn nào đâu biết rằng, hai chân của tiểu Vũ cũng không phải là có tác dụng công kích mà chỉ dùng làm điểm trọng tâm mà thôi. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cả người hắn theo cái lộn người của tiểu Vũ liền bị ném bay ra ngoài. Lúc trước cho dù là Đường Tam. Lần đầu tiên gặp phải nhu kỹ của tiểu Vũ cũng phải chịu thua, huống chi là mấy tên cao cấp hồn sư học viện để tử xuất thân khoa ban, kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều này. Động tác của tiểu Vũ cực nhanh. Dưới chân không dừng lại chút nào. Theo thế xoay người, hai chân nàng lại đánh tới một tên khác. Lúc này, bốn tên kia vẫn còn chưa kịp phản ứng hoàn toàn. Tên thanh niên đối mặt với đợt công kích thứ hai của tiểu Vũ vội vung hai tay lên, muốn ngăn trở công kích của tiểu Vũ. Nhưng nhu kỹ của tiểu Vũ lại dễ dàng bị ngăn cản thế sao? Song chưởng của hắn quả thật cản được hai chân tiểu Vũ. Nhưng tên Thương Huy học viện đệ tử này lại giật mình phát hiện. Hai chân tiểu Vũ lại không có chút lực nào, mềm mại như sợi mì. Hai chân vừa trượt ra liền từ dưới cánh tay hắn chui vào. Chuẩn xác kẹp chặt lấy cổ hắn. Kế tiếp, tiểu Vũ theo quán tính xoay người, lại thêm một tên bị ném bay ra ngoài. Hết thảy đều xảy ra trong lúc điện quang hỏa thạch, thực khách chung quanh chỉ thấy năm người của Thương Huy học viện cùng đi lên, trong nháy mắt đã bị một tiểu cô nương xinh đẹp đánh bay hai người. Tên sư phụ của Thương Huy học viện chứng kiến phương thức công kích của tiểu Vũ cũng lấy làm kinh hãi. Giận dữ hét lên: “Lũ ngu ngốc. Sử dụng vũ hồn.” Bên kia, Áo Tư Tạp đang dùng sức lau mắt của mình, nhịn không được nói: “Ta kháo, hung dữ như vậy. May mà ta không có đắc tội qua với tiểu Vũ.” Đường Tam mỉm cười không nói, lúc này Đái Mộc Bạch lại đứng lên, trầm giọng nói: “Tiểu Vũ. Quay lại đi. Có nam sinh chúng ta ở đây, sao lại để cho nữ sinh các ngươi phải ra tay.” Thân hình trong lúc đó cũng lóe lên, Đái Mộc Bạch đã đi tới bên cạnh tiểu Vũ. Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Đường Tam. Đường Tam hướng nàng gật gật đầu. Nàng lúc này mới dừng lại công kích, thong dong quay lại. Mã Hồng Tuấn mập mạp đang há to mồm ăn. Một bên nhai thức ăn trong miệng, có chút không muốn đi ra đứng ở bên cạnh Đái Mộc Bạch. Hai bàn tay béo mập bóp vào nhau phát ra tiếng lách tách. Đường Tam đón tiểu Vũ đi tới, cùng nàng thay đổi vị trí, đứng ở một bên của Đái Mộc Bạch. Ba gã thiếu niên chống lại năm tên thanh niên. Nhìn như thế nào cũng thấy bên Đường Tam có vẻ rất đơn bạc. Nhưng so sánh về thực lực cũng sẽ như thế sao ? Lúc nãy tiểu Vũ cũng không có sử dụng vũ hồn, cho nên hai tên bị đánh bay ra ngoài kia mặc dù bị trúng bảy tám quyền, nhưng cũng không có chính thức bị thương. Năm tên Thương Huy đệ tử dồn lại một chỗ, lửa giận đã đạt tới đỉnh điểm, cơ hồ không chút do dự dùng ra vũ hồn của chính mình. Bọn họ không tin, với thân phận là cao cấp hồn sư học viện đệ tử của mình lại không thắng được đám thiếu niên trước mắt này. Trong lúc nhất thời, màu sắc các loại cùng bừng lên. Màu sắc hồn hoàn của năm tên thanh niên thật ra lại giống nhau, đều là một trắng một vàng, đại biểu cho một cái mười năm hồn hoàn cùng một cái trăm năm hồn hoàn. Cả năm người tự nhiên đều là chiến hồn sư. Trong đó có hai khí vũ hồn chiến hồn sư cùng ba thú vũ hồn chiến hồn sư. Hai cái khí vũ hồn phân biệt là trường mâu cùng đinh ba, ba thú vũ hồn còn lại là hưu, cừu cùng ngựa. Từ vũ hồn mà đánh giá cũng không tính là cường đại. Nhìn đối phương phóng ra vũ hồn, Đái Mộc Bạch tà mâu càng thêm khinh thường, “Đây là cao cấp hồn sư học viện đệ tử sao ? Còn có mười năm hồn hoàn? Các huynh đệ. Lấy hồn hoàn ra cho bọn chúng xem.” Tà mâu bạch hổ này là người lớn tuổi nhất trong các đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, cho tới bây giờ luôn không thèm cùng người khác nói lý, diểm này, Đường Tam từ lần đầu gặp hắn đã thấy được. Trừ phi ngươi có thực lực khiến cho hắn thừa nhận, nếu không, ánh mắt cao ngạo của Đái Mộc Bạch không lúc nào thay đổi. “Bạch hổ, phụ thể.” Một tầng quang mang màu trắng từ trên người hắn bộc phát ra mãnh liệt. Song chưởng Đái Mộc Bạch mở rộng ra hai bên, ngực nhô cao, xương cốt toàn thân ‘lách cách’ một trận, cơ thể chợt bành trướng. Quần áo trên người căng phồng. Mỗi một khối cơ thể của hắn nổi lên cực kỳ rõ ràng. Ngay cả không khí bên cạnh hắn tựa hồ cũng trở nên cuồng loạn. Đầu tóc vàng nháy mắt biến thành đen trắng xen kẽ, màu trắng chiếm đại bộ phận. Nhưng vài sợi màu đen trong đó lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo văn lộ nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa khéo hợp thành chữ vương. Hai tay hắn biến hóa lớn nhất. So với lúc trước to lên gấp đôi, bộ lông màu trắng bao trùm cả bàn tay. Trên mười đầu ngón tay không ngừng lộ ra từng cái móng vuốt sắc bén. Mỗi cái lợi trảo này đều như thanh đao. Chiều dài chừng tám tấc, lóe ra hàn quang âm u. Thân trên của hắn chậm rãi khom xuống, bốn con ngươi nơi hai mắt đều biến thành màu lam sâu thẳm. Sát khí vô hình lạnh như băng tỏa ra, tràn ngập uy hiếp lực mạnh mẽ. Dưới hai chân hắn, ba đạo quang hoàng liên tiếp lóe sáng, lặng lẽ bay lên. Hai hoàng một tử. Trong lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp lực đập thẳng vào mặt. Có lẽ do nguyên nhân vũ hồn tương khắc. Ba tên thú vũ hồn đối phương trước uy vũ hồn phụ thể của Đái Mộc Bạch không khỏi toàn thân run rẩy lui về sau vài bước. Trước mặt con cọp. Hưu, cừu, ngựa như thế nào có thể không sợ ? Nhất là trên người Đái Mộc Bạch có tử sắc hồn hoàn ngàn năm. Càng làm cho trong lòng của năm tên từ Thương Huy học viện rung mạnh. Khi đái mộc bách phóng ra vũ hồn thì Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn cũng đồng thời phóng thích ra thực lực của chính mình. “Phượng hoàng. Phụ thể.” Ánh sáng màu tím đỏ từ trong cơ thể mập mạp tràn ra, tóc ngắn trên đầu chợt hóa dài, hướng phía trung ương tụ lại, biến thành một loại đầu tóc như người Mohican. Hai vòng hồn hoàn màu vàng từ dưới chân hắn bay lên, trên cánh tay tráng kiện mọc lên những sợi lông mao dài. Hai tay cũng biến thành trảo. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: