[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 30 : Áo tư tạp đích đệ tam hồn hoàn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Không. Ta không thể thua. Mạnh Y Nhiên cắn răng bất cam. Mắt nhìn hồn lực của Đường Tam từng bước từng bước lại gần, nàng hoàn toàn không muốn thừa nhận mình đã thua. Một khi thua thì phong vĩ kê quan xà ngàn năm sẽ trở thành của đối phương. Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Y Nhiên đều sống trong tình yêu thương của Long công, Xà bà; muốn thứ gì thì đều có thứ đó, phong vĩ kê quan xà nàng lại càng muốn có. Mặc dù dần rơi vào thế kém nhưng nàng cũng không chịu đầu hàng, không ngừng dốc hết tiềm lực bản thân. Sự kiên trì của Mạnh Y Nhiên làm Đường Tam thầm giật mình. Huyền thiên công của hắn khôi phục với tốc độ nhanh hơn hồn lực của thế giới này, qua thời gian dài như vậy. Hắn đã hoàn toàn chiếm được thượng phong. Nhưng Mạnh Y Nhiên vẫn rất kiên trì. Tỉ đấu hồn lực cũng như tỉ đấu nội lực, Đường Tam biết rất rõ hậu quả. Nếu hồn lực cạn kiệt thì tất nhiên sẽ chịu một thương tổn rất lớn khó mà hồi phục, ít nhất cũng là bị thương nặng, phân nửa gân mạch toàn thân đứt lìa. Hắn với Mạnh Y Nhiên cũng không có thâm cừu đại hận, khách quan mà nói còn có chút đồng tình không hề có ý sát thương đối thủ, nhưng tới bây giờ không phải muốn tha là có thể tha cho đối phương được. Xà bà Triệu Thiên Hương thở dài một tiếng, hướng Triệu Vô Cực nói: “ Thôi coi như chúng ta thua, ngươi ra tay với ta như thế nào đây?” Triệu Vô Cực đang gườm gườm như hổ rình mồi, Triệu Thiên Hương tự nhiên không dám khinh cử vọng động. Lúc này vì bảo trụ cháu gái cũng chỉ có thể như thế. Dù sao, hồn hoàn tuy tốt nhưng tính mạng cháu gái lại càng quan trọng hơn. Triệu Vô Cực đương nhiên mừng rỡ lập tức gật đầu đáp ứng, lập tức hai vị cường giả thực lực Hồn thánh và Hồn đế đồng thời bay tới sau lưng Đường Tam và Mạnh Y Nhiên, cùng lúc tự mình thôi động hồn lực. “ Buông tay!” Triệu Vô Cực quát một tiếng. Hồn lực hùng hậu nhập vào trong cơ thể Đường Tam. Mới rồi Đường Tam đã nghe đoạn đối thoại của Triệu Thiên Hương, lúc này được hồn lực của Triệu Vô Cực bảo vệ lập tức buông lỏng hai tay, thân người bi kéo về sau mấy bước. Bên kia, Triệu Thiên Hương cũng đã dùng hồn lực của mình bảo vệ Mạnh Y Nhiên lại vừa giữ nàng không cho tiến kích. Sắc mặt Mạnh Y Nhiên nhợt nhạt, oẹ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng ngã trên mặt đất. Lúc trước nàng rơi vào thế hạ phong, bị hồn lực của Đường Tam bức bách vẫn gắng gượng chống đỡ. Lúc này không còn chịu công kích, tiềm lực của nàng cũng như quả bóng xì hơi nhanh chóng tiêu tán, nhất thời không trụ được ngã trên mặt đất, Xà bà Triệu Thiên Hương lập tức hạ thân đỡ lấy liệu thương cho nàng. Áo Tư Tạp bay nhanh đến bên Đường Tam. Khôi phục hương tràng đã chuẩn bị từ sớm đặt vào trong tay hắn, nháy mắt nói: “ Huynh đệ, mau ăn đi. Tương lai ta mà có tiền đồ quyết không quên ngươi.” Đường Tam tâm trạng không tốt nói: “ Tự ngươi biết, nói ra làm gì.” Lập tức ăn ngay hương tràng, cũng không để Triệu Vô Cực phải như Triệu Thiên Hương trợ giúp Mạnh Y Nhiên mà tự mình đi qua một bên ngồi xuống tu luyện. Có hương tràng của Áo Tư Tạp, tốc độ khôi phục của hắn cũng sẽ không quá chậm, tuy có Triệu Vô Cực là người mạnh nhất bên Sử Lai Khắc học viện bảo hộ bên cạnh nhưng ai biết được vị Long công kia có đột nhiên xuất hiện hay không? Triệu Vô Cực đối với việc Đường Tam cự tuyệt mình giúp hắn khôi phục hồn lực rất hài lòng, không khỏi mỉm cười. Tiểu Vũ là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Đường Tam , Đái Mộc Bạch, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn mấy người trước sau cũng chạy đến, lấy Đường Tam ở giữa mà đứng chung quanh làm hộ pháp cho hắn. Đường Tam vì Áo Tư Tạp mà đánh bại Mạnh Y Nhiên làm trong lòng bọn họ dâng trào cảm xúc. Khoảng cách giữa họ tựa hồ như giảm đi vài phần. Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn về phía Xà bà, “Triệu đại tỷ, người nói thế nào?” Xà bà lạnh nhạt đáp: “ Ta đã chịu thua, thua thì là thua. Phong vĩ kê quan xà ngàn năm là của các ngươi. Việc hôm nay lão thân nhất định ghi nhớ.” Triệu Vô Cực tựa như không để ý lời uy hiếp của Triệu Thiên Hương, quay đầu hướng nhìn Áo Tư Tạp, “ Xú tiểu tử, còn không nhanh đi.” Áo Tư Tạp mừng rỡ vô cùng, hắn chờ đợi thời khắc này đã lâu, vội vàng tiến đến tiếp nhận đoản nhận của Triệu Vô Cực, không hề khách khí cắm phập vào chỗ yếu hại của phong vĩ kê quan xà. Có hồn lực của Triệu Vô Cực phong tỏa, phong vĩ kê quan xà mặc dù bị đâm trúng chỗ yếu hại giãy dụa kịch liệt cũng không thể nào thoát được, trong chốc lát đã nằm yên bất động. Triệu Vô Cực cảm thấy phong vĩ kê quan xà đã tắt thở mới ném nó xuống đất. Áo Tư Tạp ngồi bên cạnh nó rút ra một đại hương tràng, rắc lên một lớp phấn bao quanh, khiên dẫn hồn hoàn dũng mãnh của phong vĩ kê quan xà vào trong bản thể, bắt đầu thu nạp lấy hồn hoàn thứ ba trong đời hắn. Triệu Vô Cực không vì Áo Tự Tạp bắt đầu hấp thụ hồn hoàn phong vĩ kê quan xà mà buông lỏng. Mục quang y vẫn nhìn về phía Triệu Thiên Hương, mặc dù trước đó đã lập đổ ước nhưng ai dám chắc vị Xà bà này sẽ không nuốt lời mà phát động công kích chứ. Cái thế Long Xà danh tiếng tuy không nhỏ, bất quá cũng không phải là loại người chính nghĩa. Ngay cả so với Bất động minh vương Triệu Vô Cực cũng không tốt hơn là bao. Triệu Thiên Hương cũng không có hành động gì lạ, chỉ là yên lặng trợ giúp cháu gái liệu thương. Triệu Vô Cực chú thị nhìn nàng, nàng cũng cảnh giác quan sát Triệu Vô Cực. Hai người tuy không có hành động giằng co nào nhưng tinh thần đều rất khẩn trương. Không lâu sau Triệu Thiên Hương thu tay đặt trên người Mạnh Y Nhiên, rồi đỡ cháu gái mình đứng dậy. Mạnh Y Nhiên mặc dù sắc mặt vẫn nhợt nhạt như trước nhưng tinh thần tựa hồ đã tốt lên một chút. Ánh mắt hung hãn nhìn về chỗ Đường Tam đang tu luyện rồi liếc nhìn Áo Tư Tạp đang hấp thụ hồn hoàn phong vĩ kê quan xà ngàn năm. Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía nãi nải: “ Nãi nãi, bà phải làm chủ cho cháu.” Triệu Thiên Hương nhíu mày, “ Đi thôi, chúng ta đã thua. Đợi tìm được gia gia ngươi rồi hãy nói.” Mục quang chuyển hướng nhìn Triệu Vô Cực, “ Bất Động Minh Vương, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, sau này gặp lại.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘gặp lại’, trong mắt lóe ra hàn quang, hiển nhiên không hề có chút thiện ý, vì sợ Triệu Vô Cực có hành động gì nên bà thậm chí không dám giúp cháu gái hồi phục hoàn toàn, chỉ là đè nén thương thế đợi rời khỏi nơi này mới tiến hành liệu thương. Xà bà kinh nghiệm phong phú, không để cho Triệu Vô Cực có cơ hội động thủ. Nói xong những lời này, Triệu Thiên Hương mới mang cháu gái đằng thân rời đi, phóng vào trong rừng rồi biến mất. Nhìn bà cháu hai người rời đi, Triệu Vô Cực cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đến giờ Long công vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ Phong Vĩ Kê quan xà đã nằm trong tay, cho dù vợ chồng này muốn báo thù cũng phải cân nhắc có đáng hay không. Sau khi Áo Tự Tạp hấp thu hết hồn hoàn cũng nên mau chóng rời khỏi nơi đây. Để tránh đêm dài lắm mộng, đối đầu với gia đình nhà Long Xà này cũng không phải là chuyện tốt. Lúc này sắc trời dần tối. Không khí trong Tinh Đấu đại sâm lâm càng ướt át, mùi hương nồng nặc của thực vật làm toàn thân thư thái, nếu không phải nơi đây còn hồn thú có lẽ đủ để thành nhân gian tiên cảnh. Đái Mộc Bạch cùng năm người vây quanh Đường Tam, Triệu Vô Cực đứng bên cạnh Áo Tư Tạp làm hộ pháp cho hai người. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, Áo Tư Tạp sau khi hấp thụ hồn hoàn đã tỉnh lại trước. Đường Tam tuy đã ăn hương tràng của Áo Tư Tạp nhưng hắn không giống Mạnh Y Nhiên được Xà bà trợ giúp nên thời gian tu luyện dài hơn. Thở dài một hơi, Áo Tư Tạp chậm rãi mở hai mắt. Trong phút chốc, quang mang hồng sắc nhàn nhạt trên thân hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa, chuyển thành màu hồng phần đậm (tịnh lệ), cả người được bao phủ trong hồng sắc quang mang. Ba hồn hoàn từ dưới bay lên, ngoại trừ hai cái hoàng sắc hồn hoàn ở bên ngoài, cái tử sắc hồn hoàn từ người xuất ra hiện lên rực rỡ. Áo Tư Tạp rốt cục đã đột phá được cấp Đại hồn sư tiến vào cảnh giới Hồn tôn. Hồn tôn cấp ba mươi mốt thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp. “Chúc mừng ngươi, tiểu Áo.” Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn hắn. Sau khi có được hồn hoàn thứ ba này, cả người Áo Tư Tạp đều phát sinh một số biến hóa vi diệu. Vóc người hắn tựa hồ cao thêm vài phân, tinh thần cũng tăng lên. Biến hóa lớn nhất là ở cặp đào hoa nhãn. Trong mắt lóe ra thất thải quang mang, tựa như thứ năng lượng mà phong vĩ kê quan xà phóng ra lúc đe dọa mọi người. Đái Mộc Bạch cười sang sảng “Tiểu Áo, ngươi là người thứ hai trong bọn chúng ta đột phá cấp ba mươi. Cung hỉ cung hỉ, mau cho chúng ta xem kỹ năng của đệ tam hồn hoàn là gì nào.” Áo Tư Tạp thu được hồn hoàn thứ ba hiển nhiên rất là hưng phấn. Bất quá vừa nghe Đái Mộc Bạch nhắc đến kỹ năng của đệ tam hồn hoàn thì chỉ đành cười xấu hổ nói: “Quên đi đợi trở về rồi hãy nói.” Mã Hồng Tuấn không khách khí nói: “Tiểu Áo, ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ bọn ta cười ngươi? Đệ tam hồn kỹ của ngươi so với hai cái chẳng lẽ còn đáng buồn cười hơn nữa sao. Các huynh đệ đều giúp ngươi không ít mau nhanh cho chúng ta xem thành quả đi.” Áo Tư Tạp bất đắc dĩ gật đầu, “ Bất quá ta nói ra các ngươi nhất định không được cười.” Chúng nhân đồng thời gật đầu nhưng trên mặt đều toát ra mấy phần tiếu ý. Áo Tư Tạp nhìn vào tay phải mình rồi niệm đệ tam hồn chú: “Lão tử hữu căn ma cô tràng.” Phốc! Nghe xong mấy lời này cơ hồ mọi người đều đồng thời cười rộ. Ngoại trừ Đường Tam đang tu luyện bên ngoài thì cả Triệu Vô Cực cũng cười sặc sụa. Áo Tư Tạp trợn mắt nhìn mọi người: “Không phải nói là không cười sao?” Lời này vừa nói ra ngược lại càng làm chúng nhân cười lớn hơn nữa. Trong lòng bàn tay phải Áo Tư Tạp xuất hiện một hương tràng quái dị. Hương tràng này cùng với đệ nhất hồn hoàn kỹ năng khôi phục hương tràng của hắn có chút tương tự. Nhưng ở đầu rễ hương tràng lại mọc ra một hình thù giống như nấm, cũng có chút giống với cái mào trên đầu phong vĩ kê quan xà, sợ rằng cái đầu nấm này cũng là từ đó mà ra. Triệu Vô Cực dù sao cũng là sư phụ, ngừng cười đầu tiên nhìn đến vẻ mặt bi phẫn của y. “Tiểu Áo, mau nói cho mọi người cái ma cô tràng này có tác dụng ra sao, hồn kỹ do thiên niên hồn hoàn sinh ra hẳn hiệu quả không quá tệ đâu.” Áo Tư Tạp hừ một tiếng nói: “Các ngươi cứ cười đi. Sau này ngoại trừ Đường Tam, ma cô tràng của ta không cho kẻ nào hết. Hừ!” Vừa nói hắn vừa giơ ma cô tràng trong tay lên, thần sắc cũng trở nên có chút quái dị. Sau đó bằng giọng kiêu ngạo nói: “Ma cô tràng, đệ tam hồn hoàn kỹ năng. Hiệu quả, bay lượn.” Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nhìn về Áo Tư Tạp cũng bởi hai chữ đơn giản nọ. Bay lượn. Ngay cả Trữ Vinh Vinh , phụ trợ vũ hồn cực mạnh của đại lục lúc này cũng đã tròn mắt nhìn Áo Tư Tạp. Trữ Vinh Vinh lúc mới đến học viện ngứa mắt nhất chính là tên sở hữu thứ hương tràng vũ hồn cùng với hồn chú bỉ ổi Áo Tư Tạp nọ. Mặc dù tướng mạo Áo Tư Tạp thuộc loại nhất nhì trong đám nhưng nàng vẫn cho rằng không có lực công kích thì hương tràng vũ hồn của Áo Tư Tạp rất không có tiền đồ nên tự nhiên đối với hắn vô cùng khinh miệt, dẫn đến việc Áo Tư Tạp chủ động tỏ tình đối với nàng cũng chỉ là một trò đùa. Nhưng sau khi nàng cự tuyệt lại nghe Phất Lan Đức viện trưởng cải chính dùm hắn. Cũng từ sau khi ăn vũ hồn hương tràng của Áo Tư Tạp, ấn tượng của Trữ Vinh với Áo Tư Tạp cũng từ từ thay đổi. Tiên thiên mãn hồn lực thực vật hồn sư. Mười bốn tuổi đã đạt cảnh giới hồn tôn, sở hữu ba hồn hoàn. Điều này luôn làm Trữ Vinh Vinh cảm thấy tự ti mặc cảm. Đối với Áo Tư Tạp nàng đã nhanh chóng thay đổi nhận thức, đột phá cấp ba mươi thực vật hệ hồn sư tại đại lục đã là cực kỳ hiếm thấy huống chi hắn còn trẻ như vậy. Nếu hắn có thể gia nhập Thất bảo Lưu ly tông thì sẽ không nghi ngờ gì, trong tương lai giúp được rất nhiều cho tông môn. Nếu mình cùng hắn … … Mỗi khi Trữ Vinh Vinh nghĩ đến đây đều muốn lập tức xóa bỏ ý nghĩ đó. Dù sao sâu trong nội tâm nàng cũng khó mà tiếp nhận tên bỉ ổi Áo Tư Tạp nọ. Nhưng lúc này đột nhiên nghe Áo Tư Tạp nói đệ tam hồn hoàn kỹ năng của hắn là phụ trợ bay lượn thì Trữ Vinh Vinh lại cảm thấy trong đầu mình phảng phất có cái gì đó khác thường. Trong giới phụ trợ hồn sư cũng không phải không có người có năng lực phi hành. Nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy. Theo Trữ Vinh Vinh được biết trước đây kỹ năng bay lượn này chỉ có thể xuất hiện trên hồn kỹ cấp thứ sáu. Mà Áo Tư Tạp chỉ mới là đệ tam hồn kỹ mà thôi! Điều này nghĩa là gì? Phải chăng cho thấy rằng tiềm lực của hắn trong tương lai khó mà hình dung nổi. Bay lượn, làm sao có thể bay lượn? Trữ Vinh Vinh nhìn Áo Tư Tạp với ánh mắt đầy phức tạp. Giờ phút này nàng rốt cuộc lần đầu tiên nhận ra trong đám đệ tử Sử Lai Khắc thì chính mình mới là kẻ kém cỏi nhất. “Hắc hắc!” Áo Tư Tạp nhìn mọi người há mồm trợn mắt trong lòng cười thầm. Ho khan hai tiếng y mới nói: “E hèm! Ta vẫn chưa nói xong. Đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ta chỉ bay được một phút.” “ Còn phụ thuộc vào …” ngoại trừ Triệu Vô Cực kiên nhẫn lại ở ngoài ra thì những người khác đều lên tiếng mắng chửi. Đái Mộc Bạch tức giận nói: “Tiểu Áo, ngươi có tin mấy người bọn ta cho ngươi một trận không?”, y vừa nói vừa thở hồng hộc. Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói: “Đái lão đại, ngươi định uy hiếp ta sao? Làm sao bay lượn trong một phút ư? Kỹ năng này là loại hiếm đó.” Đái Mộc Bạch bĩu môi nói: “Kỹ năng vừa hiếm vừa yếu. Phi hành trong một phút thì dùng làm cái gì? Gặp phải vách cao sông rộng bay qua có nổi không?” Thất thải quang mang trong đào hoa nhãn của Áo Tư Tạp tựa hồ càng rõ ràng thêm, “Sao không chứ? Nếu là bay với tốc độ của phong vĩ kê quan xà trong một phút thì sao?” “Cái gì?” Đái Mộc Bạch chấn động. “Ngươi nói ăn cái này vào có thể như phong vĩ kê quan xà phi hành trong một phút sao? Có thể không đó?” Áo Tư Tạp ngạo nghễ đáp: “Sao không thể? Đệ tam hồn hoàn của ta là do phong vĩ kê quan xà mà đến. Hồn kỹ tự nhiên cũng có liên quan đến nó, cảm giác của ta không thể sai được. Sau này muốn ăn ma cô tràng của ta các ngươi cần phải năn nỉ van cầu ta cho tốt đó.” Trữ Vinh Vinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bị lời nói của Áo Tư Tạp làm cho khiếp sợ. Mặc dù chỉ có một phút nhưng là phi hành với tốc độ của phong vĩ kê quan xà. Có thể bay bao xa? Sợ rằng ít nhất cũng phải hơn hai ngàn thước.” Cũng có nghĩa là nếu gặp phải nguy hiểm thì chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi đã có thể chạy xa hai ngàn thước, hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh. Kỹ năng cường hãn này tuyệt không thể so với loại kỹ năng phụ trợ bay lượn thuần túy, hiệu quả vừa không cao mà tốc độ phi hành cũng rất chậm. Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu nói: “Cuối cùng cũng không phải lãng phí tinh lực. Tiểu Áo, đệ tam hồn hoàn của ngươi đúng là phi thường. Với hồn lực của ngươi bây giờ có thể chế tạo bao nhiêu ma cô tràng?” Áo Tư Tạp suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái ma cô tràng này tiêu hao hồn lực nhiều hơn so với hai loại hương tràng trước. Với thực lực như bây giờ một lần nhiều lắm cũng chỉ có thể chế tạo mười cái là đã tiêu hao hết hồn lực cần phải khôi phục hoàn toàn mới có thể chế tạo lại.” Nhìn về chúng đệ tử, Triệu Vô Cự hài lòng nói: “Mười cái là đủ rồi, đợi hồn lực ngươi tăng lên thì số lượng này cũng sẽ tăng lên, trong thực vật hệ phụ trợ vũ hồn, hương tràng của ngươi từ nay đã có thể liệt vào nhóm cực phẩm. Tốt lắm, mọi người đi chuẩn bị một chút, đợi tiểu Tam tu luyện tỉnh lại chúng ta lập tức rời khỏi nơi này quay về học viện.” Vừa nói Triệu Vô Cực vừa đi đến chỗ Đường Tam. Lúc này Áo Tư Tạp đã hấp thụ hết hồn hoàn. Hắn quyết định để cho mọi người nghỉ ngơi, chính mình thay thế làm hộ pháp cho Đường Tam, sau đó với tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này tránh những phiền phức có thể xảy ra. “ Triệu lão sư, sợ là chúng ta không thể đi được.” Đang lúc tu luyện thì Đường Tam đột nhiên mở to mắt, vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực hơi sửng sốt, “Không thể đi? Tại sao? Tiểu Tam, sâm lâm này không phải là chỗ chơi đùa, ta là sư phụ, mục tiêu đã hoàn thành chúng ta phải nhanh chóng quay về học viện. Nếu các người có vấn đề gì ta làm sao nói chuyện được với Phất Lan Đức.” “Nhưng … …” Đường Tam định mở miệng nói lại bị Triệu Vô Cực cắt ngang, “Không nhưng nhị gì cả, ngươi đã tỉnh lại mọi người cũng không cần nghỉ ngơi nữa, chờ chúng ta rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm rồi hãy nói, nhân lúc trời còn chưa tối chúng ta lập tức xuất phát.” “Triệu lão sư, ngài có thể nghe ta nói hết không?” Đường Tam từ từ đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực hàn quang trong mắt chợt lóe, tựa hồ muốn nói gì, hàn quang vừa hiện liền ẩn ngay. Như trước kia, kẻ nào dám trái ý hắn sợ là đã sớm bị hắn cho một chưởng rồi. Nhưng đối với Đường Tam, hắn cuối cùng cũng không dám, một phần là có chút cố kỵ đối với ám khí của Đường Tam nhưng quan trọng hơn là … Đường Tam không đợi Triệu Vô Cực mở miệng, nhanh chóng nói: “Ta cũng cần một hồn hoàn, chi bằng lần này trực tiếp cùng nhau đi tìm hồn thú, sau này khỏi phải đến nữa.” “Không được, ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?” Triệu Vô Cực không cần nghĩ ngợi nói, đột nhiên thân thể hắn như khựng lại một cái, mở to hai mắt nhìn Đường Tam hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?” Đường Tam chăm chú nhìn xuống đất nói: “Ta nói ta cũng cần một hồn hoàn. Vừa rồi sau khi chiến đấu với Mạnh Y Nhiên có lẽ bởi vì nàng gây cho ta áp lực rất lớn nên rốt cục hồn lực của ta đã đột phá cấp hai mươi chín, cũng đạt đến trình độ cấp ba mươi. Cho nên ta cũng cần có một cái hồn hoàn. Triệu lão sư ngài thấy có thể không?” Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn Đường Tam. Áo Tư Tạp đang đắc ý với ma cô tràng trong tay liền đánh rơi xuống đất. Cặp đồng tử quái dị trong con mắt kỳ lạ của Đái Mộc Bạch hợp lại thành một Mã Hồng Tuấn thì miệng mồm há hốc. Chu Trúc Thanh băng lãnh cũng thấy ngạc nhiên. Trữ Vinh Vinh lại cười lộ ra hai cái đồng tiền. Tiểu Vũ thì kích động ôm cổ Đường Tam. Mọi người lúc này đều giật mình, nguyên nhân chỉ có một, bởi Đường Tam trước mặt kia chỉ mới có mười hai tuổi. Đại hồn sư mười hai tuổi. Đối với hồn sư bình thường mà nói có lẽ đã là một chuyện không thể tưởng tượng được nhưng đối với những thiếu niên nam nữ ở đây thì đó cũng không phải kỳ quái bởi bọn họ cũng là một trong số đó. Nhưng là hồn tôn mười hai tuổi, việc này bọn họ cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Ngay cả Đái Mộc Bạch, hồn lực cấp ba mươi bảy, thực lực cực mạnh cũng không thể tưởng tượng kỷ lục mình vừa tạo tại Sử Lai Khắc học viện đã bị phá vỡ. Áo Tư Tạp mười bốn tuổi trở thành hồn tôn mà Đường Tam ngay trước mặt mới mười hai tuổi lại sắp tiến vào cảnh giới này. Đột phá cấp ba mươi đối với hồn sư tiền đồ không thể nào hạn lượng. Sở hữu đệ tam hồn hoàn, thực lực sẽ tăng vọt, đây chính là nguyên nhân trọng yếu tại sao Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp có thể đột phá cấp ba mươi. Đường Tam, chỉ mới mười hai tuổi cũng sắp tiến vào cảnh giới này thì hỏi sao mọi người ở đây không giật mình chứ. Duy nhất chỉ có Đường Tam là không kinh ngạc. Kỳ thật, hắn lúc còn ở Nặc Đinh học viện đã đạt tới trình độ cấp hai mươi chín, giậm chân tại cấp này cũng đã lâu, so với thời gian thăng cấp lúc trước thì lần này cũng là quá lâu. Hôm nay cùng Mạnh Y Nhiên đánh một trận cũng là kỳ ngộ nhưng trên thực tế cho dù không có trận đánh này Đường Tam cũng sẽ trong vòng thời gian ngắn đột phá cấp hai mươi chín mà tiến vào cấp ba mươi. Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn Đường Tam, “Nói cho ta biết ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, phải chính xác ngày tháng đó.” Đường Tam không chút do dự nói: “Mười hai tuổi lẻ bảy tháng.” Triệu Vô Cực gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía những người khác: “ Các ngươi cũng thấy đó, Đường Tam với các ngươi đều giống nhau nhưng hắn bây giờ sắp tiến vào tầng ba mươi. Đây là kết quả do nỗ lực. Mười hai tuổi lẻ bảy tháng, kỷ lục này vĩnh viễn sẽ được ghi lại trên bản kỷ lục của Sử Lai Khắc học viện, vĩnh viễn.” Nhóm đệ tử cùng với Đường Tam rất có thể là nhóm cuối cùng của Sử Lai Khắc học viện, mặc dù mấy người kia tuổi nhỏ hơn so với Đường Tam nhưng Triệu Vô Cực tuyệt không tin ai có thể ở độ tuổi của Đường Tam mà tiến vào cấp ba mươi. Áo Tư Tạp nói: “Triệu sư phụ, ta không đồng ý với người, Đường Tam có thể đột phá cấp ba mươi không chỉ là do nỗ lực.” Triệu Vô Cực trừng mắt liếc nhìn hắn. “Vậy ngươi nói là tại sao?” Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói: “Bởi chúng ta là đệ tử của Sử Lai Khắc, nếu nói chúng ta là quái vật vậy hắn chính là long vật trong quái vật .” Nghe Áo Tư Tạp nói xong, Triệu Vô Cực nở nụ cười cả đám đệ tử cũng đều cười. Ngay cả Chu Trúc Thanh trên mặt cũng lộ ra nét cười. “Ca, chúc mừng người.” Tiểu Vũ nói nhỏ bên tai Đường Tam. Nàng lúc này hưng phấn ôm Đường Tam, “Bất quá ta sẽ mau chóng đuổi theo ngươi.” Đối với Tiểu Vũ mà nói Đường Tam tuyệt không nghi ngờ. Nhiều năm trôi qua, mặc dù mỗi lần Đường Tam đều đột phá trước nhưng nhìn lại Tiểu Vũ cũng chỉ cần thời gian ngắn hơn đã đuổi kịp hắn. Đường Tam vẫn cho rằng nếu Tiểu Vũ tu luyện khắc khổ một chút thực lực nhất định sẽ vượt qua mình. “Triệu lão sư, người xem chúng ta có thể lưu lại đây tìm kiếm hồn thú không?” Đường Tam dò hỏi. Triệu Vô Cực mỉm cười, “Đương nhiên có thể, điều này cũng là cho ngươi, chúng ta chẳng những đi tìm hồn thú cho ngươi làm đệ tam hồn hoàn, hơn nữa muốn thay ngươi tìm một hồn thú thích hợp nhất cho ngươi. Xem ra thời gian chúng ta ở Tinh Đấu đại sâm lâm này phải kéo dài một chút rồi.” Áo Tư Tạp được đệ tam hồn hoàn, Đường Tam đột phá cấp hai mươi chín tiến vào cấp ba mươi, mọi người có thể nói là rất vui mừng. Dù sao, ngày đầu tiên tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm đã có thu hoạch như vậy cũng đã đủ làm mọi người hài lòng, những người khác cho dù thực lực không tăng lên nhưng sau khi tiến vào sâm lâm thì hiểu biết cũng tăng lên không ít, mọi người trong tình cảnh nguy hiểm đã thân thiết với nhau hơn. Triệu Vô Cực không để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ bởi y sợ Long công và Xà bà quay lại, mặc dù nơi này khá nhỏ nhưng cũng không thể không đề phòng. Đêm đó, Triệu Vô Cực cùng bảy người đi được mười dặm, sau khi xóa đi dấu vết mới dừng lại trú chân. Một đêm vô sự, lo lắng của Triệu Vô Cực trờ thành vô tác dụng; trải qua một đêm nghỉ ngơi tinh lực mọi người đã được khôi phục ở trạng thái tốt nhất. Sớm ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu quá trình tìm kiếm hồn thú, bất quá lần này là tìm cho Đường Tam chứ không phải Áo Tư Tạp. Đối với việc tuyển trạch hồn thú làm đệ tam hồn hoàn, đại sư đã sớm lên giúp Đường Tam lên kế hoạch rồi. Cho nên Đường Tam cho rằng việc tìm kiếm hồn thú của hắn so với Áo Tư Tạp tất nhiên sẽ dễ dàng hơn mới đúng. Dù sao trong kế hoạch đại sư cũng đã đề ra vài loại hồn thú trong đó có một số tương đối thường thấy, chỉ cần tu hành thích hợp năm phần là có thể trở thành đệ tam hồn hoàn cho chính mình. Nhưng trải qua hai ngày tìm kiếm, mặc dù Triệu Vô Cực bảo mọi người phải cẩn thận tìm kiếm nhưng thủy chung vẫn chưa tìm được hồn thú thích hợp cho Đường Tam. Bởi việc trước đó gặp phải bà cháu Xà bà Triệu Thiên Hương, Triệu Vô Cực trong lòng đã có kiêng kỵ. Hơn nữa ở Tinh Đấu đại sâm lâm, sách lược tìm kiếm của Triệu Vô Cực tương đối bảo thủ, không dám xâm nhập vào bên trong sâm lâm mà chỉ cho mọi người tiến hành tìm kiếm bên ngoài. Mặc dù trên đường bọn họ cũng gặp phải vài thiên niên hồn thú nhưng mấy loại hồn thú này đều không thích hợp với Đường Tam. Đi thêm nữa cũng chỉ gặp vài con bách niên hồn thú. Cũng không thể trách thái độ bảo thủ của Triệu Vô Cực, dù sao chuyến này cũng chỉ có mình y là lão sư. Nếu gặp phải hồn thú cấp thấp mọi người tự nhiên có thể ứng phó nhưng nếu gặp phải hồn thú cường đại, Triệu Vô Cực cũng không nắm chắc có thể bảo vệ tốt cho mọi người. Mấy tên đệ tử này đều là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện, trong đó có mấy người xuất thân bất phàm, Triệu Vô Cực không dám mạo hiểm, một khi có chuyện tất sẽ là một kết cục trí mạng. Hai ngày trôi qua, thực vật bổ cấp đối với chúng nhân không phải là vấn đề nhưng mỗi ngày sống trong tình cảnh nguy cơ tứ phía, tinh thần luôn khẩn trương cao độ càng dễ làm mọi người cảm giác uể oải. Bất quá, càng tiến vào trong Tinh Đấu đại sâm lâm, nguy cơ càng cao nên chúng đệ tử cũng dần phối hợp ăn ý hơn. Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn bốn người phụ trách chiến đấu với hồn thú, Chu Trúc Thanh phụ trách dò đường, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh giúp đỡ mọi người cho nên cũng không cần Triệu Vô Cực trợ giúp. Chỉ cần không phải là thiên niên hồn thú thì đối với bọn họ cũng không có uy hiếp gì lắm. Muốn ăn ý thì phải không ngừng phối hợp chiến đấu mới đạt được. Hoàn cảnh nguy hiểm này chính là điều kiện tốt để rèn luyện. Có thể gia nhập Sử Lai Khắc học viện chứng tỏ bọn họ đều là những người ưu tú, là thiên tài quái vật. Bọn họ muốn thành công phải biến áp lực thành động lực. Hơn nữa có Triệu Vô Cực kế bên chỉ điểm, hồn lực tuy không biến hóa nhiều nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng thực lực nói chung lại không ngừng tăng tiến. Màn đêm buông xuống cũng là thời gian nghỉ ngơi. Trong sâm lâm không thể đốt lửa. Tuy đại bộ phận hồn thú đều sợ lửa nhưng có một số ít hồn thú cực kỳ thích lửa, thường thì đều là trung, đại hồn thú, đều là nguy cơ trí mạng. Không cần Triệu Vô Cực chỉ huy, nam đệ tử thì phụ trách dựng lều trướng, nữ đệ tử thì phụ trách nấu nướng. Đương nhiên Áo Tư Tạp thì là ngoại lệ, y trực tiếp bị Đái Mộc Bạch, Đường Tam đẩy qua làm chung với nữ đệ tử. Lều trướng không lớn tự nhiên không đủ cho mỗi ngời nằm ngủ nhưng mỗi người đều ngồi tu luyện nên cũng không thành vấn đề. Đối với bọn họ mà nói, luôn giữ được trạng thái chiến đấu ở mức tốt nhất còn quan trọng hơn là chuyện ngủ nghê. Triệu Vô Cực thân là lão sư, tự nhiên việc gác đêm là do y hoàn thành. Vội vã ăn xong bữa chiều, Triệu Vô Cực cho mọi người vào trướng nghỉ ngơi nhưng lại gọi riêng Đường Tam ra nói chuyện. “Tiểu Tam, ngươi có lo lắng không vậy?” Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn Đường Tam. Đường Tam lắc đầu đáp: “Tìm kiếm hồn thú chính là dựa vào vận khí. Nôn nóng cũng vô dụng, Triệu lão sư, ngài yên tâm đi, ta biết nhẫn nại mà.” Triệu Vô Cực than nhẹ một tiếng nói: “Hiện tại Tinh Đấu đại sâm lâm cũng bắt đầu trở nên tiêu điều. Nhiều năm trước, ta còn nhớ nơi này rất là náo nhiệt. Khi đó mặc dù là bên ngoài sâm lâm cũng có thể tùy ý tìm thấy thiên niên hồn thú nhưng bây giờ hồn thú lại ít hơn, không biết là đã kéo nhau vào bên trong sinh sống hết hay còn nguyên nhân nào khác.” Đường Tam nói: “Bất luận là nguyên nhân gì nhưng cũng là do chúng ta gây ra. Hồn thú tuy hung mãnh nhưng loài người chúng ta còn hung mãnh hơn, không phải sao?” Triệu Vô Cực sửng người một lúc, “Ngươi nói thử xem?” Đường Tam đáp: “Sư phụ từng nói qua, hồn sư số lượng tuy ít nhưng một hồn sư từ lúc tu luyện đến trở thành cường giả bất quá cũng chỉ hơn mười năm mà thôi. Trong thời gian này, hồn sư muốn mạnh mẽ cần ít nhất sáu hồn hoàn; nói cách khác chính là có sáu hồn thú bị tiêu diệt bao gồm cả bách niên, thiên niên hồn thú. Hồn thú tu luyện khó khăn hơn so với loài người chúng ta, nếu không cũng không dựa vào số năm tu luyện mà phân lại. Mặc dù chúng số lượng đông đảo nhưng cứ giết chóc như vậy thì số lượng hồn thú sẽ không ngừng giảm bớt, nhất là hồn thú cường đại. Cứ giết thêm một con thì sợ rằng sau này không còn con thiên niên hồn thú nào tồn tại.” Triệu Vô Cực trầm ngâm nói: “Đại sư nói đúng, hồn sư có ai nghĩ đến chuyện này đâu chứ? Ai cũng hy vọng mình cường đại. Cho là dù Vũ Hồn điện tiến hành ước thúc cũng không hề có tác dụng.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: