[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 33 : Mạnh Y Nhiên cũng dùng ám khí (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đường Tam mặc dù nóng lòng muốn đi cứu Tiểu Vũ nhưng chưa đến nỗi mất đi lý trí. Hắn hiểu được chính mình phải khôi phục đến trình độ nhất định mới có thể đem hồn hoàn trước mắt hấp thu. Lúc này hắn đã chẳng quan tâm tới khả năng xuất hiện nguy hiểm nữa, ngồi ở đó thở dốc từng ngụm từng ngụm. Miễn cưỡng làm khôi phục một ít tinh thần trước, sau đó lại tiến hành tu luyện để khôi phục hồn lực. Đúng lúc này, điều Đường Tam lo lắng nhất vẫn xảy ra. Theo hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu chậm rãi ngưng thụ trên thi thể của nó thì trong rừng cây bay nhanh ra ba vị khách không mời. Đó không phải là hồn thú có uy hiếp lớn nhất. Nhưng thấy ba người này trong lòng Đường Tam không nhịn được trầm xuống. Đi đến là ba người, trong đó Đường Tam nhận ra được hai người. Hai người này trước đó không lâu vừa mới cùng hắn chia tay chính là Xà bà Triệu Thiên Hương cùng cô gái xinh đẹp Mạnh Y Nhiên. Mà người thứ ba ở bên cạnh họ là một lão giả cao gầy, nhìn qua cũng ít nhất bảy mươi tuổi. Cùng Triệu Thiên Hương giống nhau, đầu đầy tóc bạc trong tay cầm một cây long đầu quải trượng dài quá bốn thước phát ra ánh sáng màu bạc. Đầu trượng hình đầu rồng trông cực kỳ sống động. Vẻ mặt đầy nếp nhăn đã biểu hiện tuổi của hắn, trên người dĩ nhiên có tám cái hồn hoàn chuyển động. Hai vàng, ba tím, ba đen. Cứ theo phẩm chất mà nói, hồn hoàn hắn so với Triệu Vô Cực thì yếu hơn về một cái Thiên niên hồn hoàn. Nhưng hắn có tám cái hồn hoàn, điều này đại biểu là trên cấp tám mươi – tu vi đấu la. Không cần hỏi, Đường Tam cũng biết người này là ai. Đúng, chính là trượng phu của Xà bà, gia gia của Mạnh Y Nhiên – Long công Mạnh Thục. Một nhà ba người bọn họ rốt cuộc cũng tụ lại cùng nhau. Long công căn bản không cần phóng hồn lực ra, chỉ là trên người hắn có tám cái hồn hoàn đã làm Đường Tam có cảm giác không thở nổi. Đừng nói nơi này chỉ có một mình hắn. Cho dù Triệu Vô Cực cùng những người khác đều ở chỗ này thì bọn họ cũng hoàn toàn lâm vào tình thế xấu. Cái Thế Long Xà một nhà vừa mới đến nơi cũng không chú ý tới Đường Tam đang té ngã trên mặt đất. Lực chú ý trực tiếp rơi vào trên người nhân diện ma chu đã chết, nhất thời sắc mặt đại biến. Mạnh Y Nhiên càng kinh hô la lên: “Không, Tại sao có thể như vậy chứ? Là ai? Là ai giết ma chu của ta?” Mạnh Y Nhiên thay đổi một thân trang phục màu xanh thẫm, nhìn qua anh khí mười phần. Nhưng lúc này Đường Tam không có một chút tâm tình để thưởng thức. Nghe Mạnh Y Nhiên nói hắn âm thầm cười khổ. Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Có một số việc cả đời không có khả năng động tới. Nhưng trong khi vận mệnh trêu người, có thể trong thời gian ngắn lại đụng tới hai lần. Đường Tam đương nhiên không mong đợi bọn họ sẽ không cách nào phát hiện ra mình. Với hồn lực của Long công, chỉ cần hơi chút chú ý là có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, thậm chí là tiếng tim đập. Khẳng định muốn chạy cũng không thoát. Đường Tam cũng không có chuẩn bị chạy trốn. Đại trượng phu dám làm dám chịu. Từ khi Tiểu Vũ bị bắt đi, tâm hắn cũng xảy ra một chút biến hoá. Trừ bỏ tàn nhẫn bên ngoài, mang theo vài phần dứt khoát. “Là ta giết!” Lúc này thể lực hắn đã khôi phục được một chút, dựa vào đại thụ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên. Âm thanh của Đường Tam nhất thời hấp dẫn một nhà Cái Thế Long Xà. Mạnh Y Nhiên thấy một thân chật vật của hắn đầu tiên nhíu mày một chút, ngay sau đó vành mắt đỏ lên. “Ngươi… ngươi… ngươi… Lại là ngươi!” Đường Tam cười khổ nói: “Ta cũng không biết tại sao lại trùng hợp như thế, bất quá lúc này quả thật là ta. Con thủ lĩnh nhân diện ma chu này cũng là con mồi của ngươi?” Mạnh Y Nhiên nhìn Đường Tam, sắc mặt đã đỏ bừng. Hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm Thấy Đường Tam, Xà bà cũng nhíu mày. Nói nhỏ vào bên tai Long công một vài câu gì đó. Ngay sau đó, Đường Tam thấy được nhãn tình của Long công. Long công mặc dù bên ngoài nhìn già nua nhưng ánh mắt lại phát ra quang mang thần kỳ. Đường Tam tự hỏi, chưa bao giờ hắn thấy con mắt sáng như thế. Từ chỗ hắn thẳng đến chỗ Long công có ít nhất ba mươi thước, nhưng làm cho hắn cảm giác gần trong gang tấc. “Ngươi chính là Đường Tam?” Long công Mạnh Thục lạnh lùng nói, âm thanh nghe rất trong suốt không có chút nào thuộc về một lão nhân cả. Đường Tam gật gật đầu. Mạnh Thục nói: “Vậy ngươi có biết, vì để giết con Nhân diện ma chu này chúng ta đã đuổi theo nó một ngày. Nếu không phải nó có chu võng quá đáng ghét thì nó đã trở thành một cái hồn hoàn rồi. Nhân diện ma chu số lượng cực kỳ thưa thớt, vì nó với các hồn thú khác bất dung (không sống chung được với nhau), cho dù ở trong Tinh Đấu đại sâm lâm này cũng hết sức hiếm thấy. So với Phong vĩ kê quan xà còn trân quý hơn. Lúc này Đường Tam mặt tái nhợt không một tia huyết sắc nhưng hắn lại không có một phần tâm tình sợ hãi, thản nhiên nói: “Ngài nói ta cũng biết, nhưng là ta cuối cùng muốn tự bảo vệ mình. Một con nhân diện ma chu đột nhiên xuất hiện trước mặt ta chẳng lẽ ta phải để mặc cho nó giết chóc?” Mạnh Thục nhướng mày, “Ngươi nói là ngươi một mình giết thủ lĩnh nhân diện ma chu này?” Đường Tam gật gật đầu khẳng định. Long công cùng người bên cạnh, Xà bà liếc nhau, Hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Nhân diện ma chu này mặc dù không pải là hồn thú cường đại. Nhưng trong cấp bậc ngàn năm, lực công kích của nó tuyệt đối xếp ở vị trí rất cao. Mặc dù không còn chu võng (lưới nhện), nhưng lấy công kích cùng năng lực phòng ngự như vậy mà lại bị cái tên nhóc mới mười mấy tuổi trước mắt này giết. Thật là làm lão phu thê này không có cách nào giải thích. Xà bà trước đó đã đánh giá Đường Tam rất cao, nhưng lúc này lại tăng lên một chút. Trước đây Mạnh Y Nhiên thua dưới ta Đường Tam thì Xà bà không cho là đúng. Nhưng lúc này bà hiểu được, sợ rằng cháu gái mình thật sự không phải là đối thủ của thiếu niên trước mặt này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: