[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 37 : Uy lực của Lam Ngân thảo sau khi tiến hóa (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Nói đại khái, võ hồn biến dị là do tiên thiên quyết định, bởi vậy, trong khi võ hồn thức tỉnh, nếu như võ hồn có biến dị, thì sẽ hiển lộ ra. Võ hồn đã bị hậu thiên ảnh hưởng mà sinh ra biến dị thật sự quá ít. Võ hồn của Đường Tam là lam ngân thảo, bản thân rất yếu khiến cho nó có thể hấp thu dễ dàng hơn so với mấy hồn hoàn khác, không sinh ra sự bài xích quá lớn. Nhân diện ma chu hồn hoàn mặc dù thế mạnh, nhưng cũng sẽ không xuất hiện tình huống võ hồn biến dị. Quan trọng nhất chính là võ hồn lam ngân thảo trên người hắn cũng không có biến mất, vẫn có thể phóng ra như trước. Từ điểm này ta có thể kết luận võ hồn của hắn không phải biến dị.” Phất Lan Đức nói: “Thế thì sao? Mấy cái chân nhện vốn cũng không phải là trống rỗng mà đến. Vô Cực vừa rồi cũng có nói, trên mấy cái chân nhện này đều có mang theo kịch độc của nhân diện ma chu. Nếu sử dụng thích đáng, tự thân nó cũng là một loại vũ khí, lại rất có tính bất ngờ. Đại sư trong mắt lóe lên quang mang, mạnh mẽ đứng dậy, “Ta cần phải tận mắt thấy được tình huống của cái chân nhện mới có thể phán đoán được nó tột cùng thuộc loại gì.” Phất Lan Đức hướng đại sư phất tay áo, nói: “Được rồi, mấy hài tử này cũng đều mới trở về cả. Ngày mai ngươi đi tìm tiểu Tam cũng không muộn, để nó nghỉ ngơi một chút đi.” Đại sư do dự một chút rồi lại ngồi xuống, “Nếu đúng như ta phán đoán thì lần này Đường Tam tại Tinh Đấu đại sâm lâm thu hoạch được rất lớn. Thậm chí so với cái hồn hoàn hắn mới thu được còn tốt hơn.” Phất Lan Đức cả kinh, “Ngươi nói….” Đại sư gật gật đầu, “Nhưng ta cũng không dám chắc lắm. Nếu đúng là như vậy, ta đáp ứng với ngươi lưu lại.” Phất Lan Đức ha ha cười, “Tốt. Ta cũng mong ngươi lưu lại. Huynh đệ chúng ta rốt cuộc lại có thể ở cùng một chỗ. Đáng tiếc, lại không có nàng.” Nghe được Phất Lan Đức nhắc đến nàng , sắc mặt đại sư khẽ biến, nhíu nhíu mày, “Phất Lan Đức, không nên nhắc tới nàng, ta không muốn cùng ngươi cãi nhau.” Phất Lan Đức có chút bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi. Ta cũng không muốn cãi nhau. Bất quá. Ta thật sự rất hy vọng ngươi lưu lại. Nhiều năm như vậy, ta đối với Sử Lai Khắc học viện coi như là đã tận tâm tận lực, bây giờ rốt cuộc quyết định chấm dứt học viện, ta hy vọng nhóm đệ tử cuối cùng này có thể mang đến cho ta một kết cục hoàn mỹ. Có ngươi ở đây, mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn.” Từ trong mắt Phất Lan Đức. Đại sư thấy được có chút mệt mỏi. Sắc mặt cứng ngắc không khỏi nhu hòa đi vài phần. Gật gật đầu, “Hết thảy đợi đến ngày mai ta gặp được tiểu Tam rồi nói.” Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực nói: “Vô Cực, ngươi chạy một ngày đường cũng đã mệt mỏi rồi. Mau đi nghỉ đi. Lần này đã khổ cực cho ngươi.” Triệu Vô Cực mỉm cười nói: “Học viện không phải chỉ có một mình ngươi, chúng ta nếu không phải đối với nơi này tràn ngập hy vọng, hơn nữa cũng thích loại cuộc sống yên bình này, thì làm sao ở lại chỗ này nhiều năm như vậy? Nơi này là tâm huyết của mọi người chúng ta. Không cần phải nói những lời khách khí. Đại sư, Phất Lan Đức. Ta đi trước.” Nói xong, Triệu Vô Cực đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Phất Lan Đức. Nhìn theo bóng lưng Triệu Vô Cực rời đi, trong mắt Phất Lan Đức toát ra vài phần vui mừng, “Mấy năm nay nếu không có lão huynh đệ này trợ giúp, có lẽ học viện đã sớm không chống đỡ nổi nữa. Chờ thế hệ đệ tử này tốt nghiệp xong, ta cũng muốn hảo hảo buông lỏng một chút, đi đến các nơi trên đại lục thư giãn tinh thần. Tiểu Cương, đến lúc đó đi cùng ta nhé?” Đại sư sửng sốt một chút, lắc đầu, “Ta không biết.” Phất Lan Đức thở dài một tiếng, “Mặc dù ta biết ngươi không muốn nhớ tới quá khứ, nhưng ta vẫn phải nói, cuộc sống cùng nhau của chúng ta năm đó, là một đoạn ký ức vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Nếu có thể tiếp tục sống vô ưu vô lự như vậy, quả thật là tốt.” Nghe Phất Lan Đức nói, trong mắt đại sư tựa hồ có thêm chút gì, cúi đầu nhàn nhạt nói: “Mọi người rồi cũng đều già đi, trưởng thành lên. Chuyện quá khứ nếu đã qua thì nhắc tới cũng đâu còn ý nghĩa gì? Nhân sinh nếu đều như lúc ban đầu, cái gì cũng dễ dàng, có thể thực hiện được sao?” Phất Lan Đức thở dài lắc lắc đầu, “Tiểu Cương, tích cách của ngươi chính là quá cứng nhắc. Nếu như ngươi mềm lòng đi một ít, có lẽ hiện tại cũng sẽ không biến thành cái dạng này. Ngươi thật sự không thể tiếp nhận nàng sao? Dù sao, cũng không phải là nàng sai. Càng huống chi, ngươi thật sự quan tâm đến ánh mắt thế tục sao?” “Câm miệng.” Tâm tình đại sư đột nhiên trở nên kích động, quát to một tiếng, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm Phất Lan Đức, “Đừng nhắc tới nàng trước mặt ta. Ngươi? Ngươi thì sao? Nhiều năm như vậy trôi qua, tại sao ngươi không ở chung với nàng? Đừng nói với ta là ngươi không thích nang. Nếu là vậy tại sao ngươi vẫn độc thân, vẫn cứ kiên trì với Sử Lai Khắc học viện? Việc này lúc đầu chẳng qua là một câu nói đùa của nàng mà thôi.” Ánh mắt Phất Lan Đức dần dần lạnh đi, “Tiểu Cương, ngươi vẫn cứ bướng bỉnh như vậy, nhiều năm đã qua vẫn không thay đổi. Không sai, ta thừa nhận là ta thích nàng. Nhưng người nàng thích chính là ngươi. Quân tử không đoạt người yêu kẻ khác, càng huống chi, trong lòng ta ngươi luôn là huynh đệ tốt nhất. Ta không quên được nàng, nhưng ta cũng tuyệt không có hành động gì với nàng, ta chỉ là muốn nhớ lại mà thôi. Một mình tự tại như bây giờ không phải rất tốt sao?” Đại sư đứng bật dậy, “Tự tại? Tự tại cái chó gì. Ta cần chính là ngươi mang đến cho nàng hạnh phúc. Không nghĩ tới, nhiều năm đã qua như vậy, khi gặp lại ngươi, ngươi lại nói với ta là ngươi chỉ muốn nhớ lại. Nếu như ta có năng lực, ta hận không thể giết ngươi ngay bây giờ.” Phất Lan Đức thở dài một tiếng, “Tiểu Cương, ngươi không nên kích động. Ta biết, lúc đầu ngươi lựa chọn rời đi chính là vì ba người chúng ta. Nhiều năm qua không để lại tin tức vì không muốn quấy rầy cuộc sống của chúng ta. Nhưng, nàng chỉ thích mình người. Quan hệ của các ngươi như vậy nhưng nàng cũng chỉ thích ngươi. Chúng ta đều có yêu nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi miễn cưỡng nàng, miễn cưỡng nàng làm việc nàng không thích sao? Có lẽ nàng cũng đáp ứng, nhưng, cả đời nàng sẽ không vui sướng. Mấy năm nay, ta một mực tìm ngươi, nàng cũng vậy. Trước khi nàng đi, ta đã nói với nàng, ta vĩnh viễn chỉ là đại ca của nàng, nguyện ý vĩnh viễn làm đại ca của nàng. Nàng cho tới bây giờ cũng không quên được ngươi, cũng không có buông bỏ phần chân thành đó trong lòng, chẳng lẽ ngươi không thể…” Đại sư cười, nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc của hắn làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo, “Ta cùng nàng có thể sao? Nếu như có thể, ta lại chờ đợi đến bây giờ sao? Nếu như không phải giữa chúng ta tồn tại một phần quan hệ đặc thù, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đem nàng tặng cho ngươi sao? Ta sẽ không. Ta có thể không quan tâm đến ánh mắt thế nhân, nhưng ta không thể bắt nàng cùng ta chịu đựng một chỗ. Phất Lan Đức, nếu như ngươi vẫn còn xem ta là huynh đệ, đừng mang tin tức của ta nói cho nàng, nếu không, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi nào, vĩnh viễn không gặp lại các ngươi.” Phất Lan Đức tựa hồ cũng phẫn nộ, “Vậy ngươi nhẫn tâm nhìn nàng một mực đau khổ tìm kiếm ngươi, nhìn nàng cô độc cả đời sao?” Ánh mắt đại sư có chút ngây dại, “Hai mươi năm, suốt hai mươi năm, hết thảy đều đã muộn. Ta hiện tại chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng tiểu Tam thành tài, không dám hy vọng xa vời gì đến chuyện cảm tình nữa. Lúc đầu ta rời đi như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng có thể tha thứ cho ta sao? Cả đời ta chưa từng sợ điều gì, nhưng ta hiện tại thật sự sợ, sợ phải đối mặt với nàng. Thẳng thắn mà nói, khi ta đến tìm ngươi lần này, không gặp nàng bên cạnh ngươi, trong lòng ta lại có chút mừng thầm. Nhưng đến khi tỉnh táo lại phát hiện nội tâm chỉ có sự trống rỗng. Món nợ của ta với nàng không cách nào hoàn trả. Ta không có đủ dũng khí để đối mặt với nàng.” “Ngươi…” Phất Lan Đức nhìn chằm chằm đại sư, một hồi lâu không nói nên lời. “Quên đi, dù sao cũng là chuyện của các ngươi. Ta sẽ không mang tin ngươi xuất hiện nói cho nàng. Nhưng nếu có một ngày nàng tìm được ngươi, tiểu Cương, nghe lời ta, không nên tiếp tục trốn tránh nữa. Nếu như ngươi vẫn còn xem ta là huynh đệ.” Đại sư không có đáp ứng, nhưng Phất Lan Đức lại thấy vành mắt hắn đã đỏ lên, hiểu được sự thống khổ trong lòng đại sư, lúc này cũng không có nói thêm gì nữa. “Ngươi đã quay về nhà sao?” Phất Lan Đức thay đổi chủ đề. Đại sư lắc đầu, “Ta sớm đã không còn nhà.” Phất Lan Đức thở dài một tiếng, “Nơi đó dù sao cũng là nhà của ngươi. Mặc dù bọn họ cũng không hoan nghênh ngươi. Nhưng mà…” Đại sư khoát tay áo, ý bảo Phất Lan Đức đừng nói thêm gì nữa, “Cho dù có trở về, ta cũng không trở về với tình trạng này. Trước khi chứng minh được bản thân, ta sẽ không để cho những kẻ đó nhìn vào mà chê cười.” Phất Lan Đức đột nhiên tươi cười, “Xem ra, tâm tư của ngươi quả thật đặt toàn bộ trên người tiểu Tam. Ngươi biết không, vì tiểu Tam, Vô Cực còn bị đánh một trận.” Đại sư cũng cười, lần này nụ cười của hắn không hề lạnh lẽo, “Ta mặc dù không biết, nhưng cũng có thể đoán được. Người kia, các ngươi không thể đắc tội được.” “Ngươi biết?” Phất Lan Đức cả kinh, ánh mắt nhìn đại sư nhất thời trở nên hơi quái dị . Đại sư từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài ném cho Phất Lan Đức, sáu dấu hiệu được khắc rõ ràng bên trên nhất thời hiện ra trước mắt hắn. “Đây là hắn cho ta. Phất Lan Đức, biết không, những gì ngươi thấy trên người tiểu Tam bây giờ cũng không phải là toàn bộ của hắn. Tiềm lực chính thức của hắn còn xa mới khai phá hết. Chẳng lẽ ngươi cho rằng võ hồn của hắn chỉ đơn giản là lam ngân thảo sao? Nếu như vậy làm sao hắn có thể trở thành đệ tử của ta.” Phất Lan Đức trong lòng cả kinh, “Chẳng lẽ võ hồn của hắn cũng là biến dị?” Đại sư lắc đầu, “Không, cũng không phải là biến dị mà là song sinh.” “Cái gì?” Bóng đêm tràn ngập, bầu trời đêm nay hơi u ám, phảng phất như bị đêm tối che phủ, gây cho người ta một mỹ cảm sương khói mông lung. Bóng đêm dần dần tan biến , ngay khi nơi chân trời xa xa lộ ra một dải sáng trắng bạc, cửa túc xá lặng lẽ mở ra. Dù có mệt mỏi cũng không ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt, Đường Tam lặng yên không một tiếng động rời khỏi túc xá. Mặc dù sắc trời bên ngoài vẫn còn rất tối, nhưng đây là thời điểm hắn thích nhất trong ngày. Bởi vì đây là lúc bình mình, là sự bắt đầu, một sự khởi đầu mới. Hắn cảm giác như chính mình được hồi sinh lại, hết thảy đều rất tốt đẹp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: