[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 49 : Thất Quái chiến Hoàng Đấu (Thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tác Thác đại đấu hồn tràng, bên trong gian phòng cao cấp số ba khu khách quý, các đội viên của Hoàng Đấu chiến đội đang cùng đợi đoàn chiến đến. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Từ bên ngoài có một người đi vào. Người này xuất hiện, làm các đội viên của Hoàng Đấu chiến đội đang trong các hình thái khác nhau cùng làm ra một động tác, bao gồm đội trưởng Ngọc Thiên Hằng đang ngồi trên ghế salon, hay Thạch gia huynh đệ đang minh tưởng cũng đồng thời mở hai mắt. Bảy người đứng lên, cung kính hành lễ với người kia. “Sư phụ.” Từ ngoài cửa đi vào là một gã trung niên nhân, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, tóc đen đơn giản, quần áo giản dị mộc mạc, chỉ có cặp mắt của hắn là đặc biệt sáng ngời. Hắn không có bề ngoài khiến người khác dễ dàng chú ý như các đội viên của Hoàng Đấu chiến đội, trên cảm giác, tựa như một người bình thường. Nhưng hắn có thể được tất cả các Hoàng Đấu đội viên tôn kính như thế, có thể là người bình thường sao? Sắc mặt trung niên nhân có chút quái dị, loại thần sắc này ngay cả đội trưởng Hoàng Đấu chiến đội Ngọc Thiên Hằng cũng chưa từng gặp qua, yên lặng tiến lên vài bước, thấp giọng nói: “Tần lão sư, ngài làm sao vậy?” Quang mang trong mắt tần lão sư chợt lóe, nơi con ngươi toát ra một tia quang mang thâm thúy sáng ngời, “Lúc này, sợ rằng các ngươi đã gặp phải đối thủ. Ta mới từ thành chủ biết được tư liệu đơn giản về đối thủ tối nay của các ngươi. Đây là Tác Thác đại đấu hồn trường vừa mới xác định xong. Các ngươi xem qua một chút đi.” Vừa nói, hắn vừa đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế salon phía sau bàn thủy tinh, trên tay chợt lóe quang mang đã có thêm một khối bố bạch, mở ra đặt trên mặt bàn. Đội viên của Hoàng Đấu chiến đội vội vã đi tới, nhìn vào trong bố bạch. Phó đội trưởng Độc Cô Nhạn thì thầm: “Sử Lai Khắc thất quái chiến đội, đội viên bảy người, lai lịch không rõ. Thiết đấu hồn huy chương. Sư phụ, Sử Lai Khắc chiến đội gì đó mới là thiết đấu hồn, bọn họ sao lại có tư cách cùng chúng ta tiến hành đoàn chiến đấu hồn?” Tần lão sư lạnh nhạt nói: “Không sai. Một tháng trước bọn họ quả thật mới là thiết đấu hồn huy chương. Nhưng, bọn họ thông qua đấu hồn của tháng này, tích phân đều đã đạt tới thủy chuẩn của ngân đấu hồn, mặc dù còn không có tính toán chuẩn xác, nhưng Tác Thác đại đấu hồn trường đã sớm quyết định tư cách ngân đấu hồn của bọn họ. Vừa lúc dùng để khiếu chiến với các ngươi. Căn chứ theo như lời thành chủ. Sử Lai Khắc thất quái tham gia đoàn chiến đấu hồn hai mươi bảy trận. Hai mươi bảy chiến, hai mươi bảy thắng. Lúc đầu các ngươi mất bao lâu mới đạt được ngân đấu hồn? Không phải một tháng mà những một năm. Phong linh điểu hồn sư Ngự Phong đứng bên cạnh có chút không phục nói: “Đó là bởi vì bọn họ không gặp phải đối thủ cường đại. Mới khinh định như vậy mượn tới thắng lợi này. Tác Thác này làm sao có thể so sánh với hoàng thành chúng ta.” Liếc nhìn Ngự Phong một cái, “Căn cứ theo điều tra của thành chủ, trận đầu của Sử Lai Khắc đoàn chiến đấu hồn chính là gặp phải cuồng chiến đội mà các ngươi từng đối mặt. Thực lực của cuồng chiến đội các ngươi hẳn là rất rõ ràng, cấp bậc hồn lực cũng không kém các ngươi bao nhiêu, chỉ là có chút chênh lệch ở hồn kĩ cùng võ hồn, mới bại cho các ngươi.” “Chẳng lẽ Sử Lai Khắc thất quái thắng?” Lần này mở miệng chính là hắc báo hồn sư Áo Tư La. Phó đội trưởng Độc Cô Nhạn liếc hắn một cái, “Việc này còn phải hỏi sao, nếu không sư phụ chỉ ra làm gì.” Ngọc Thiên Hằng đang cẩn thận nhìn tư liệu nơi bố bạch, đột nhiên nói: “Sư phụ, hồn lực của bọn họ thấp như vậy. Làm sao có thể chiến thắng được cuồng chiến đội?” Thấp? Các đội viên Hoàng Đấu chiến đội không khỏi nhìn vào bố bạch một lần nữa. Cẩn thận xem tư liệu trên đó. Sử Lai Khắc thất quái chiến đội. Đội trưởng: Tà Mâu Bạch Hổ, võ hồn: Bạch hổ, ba mươi tám cấp cường công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng một tử. Phó đội trưởng: Thiên Thủ Tu La, võ hồn: Lam ngân thảo. Ba mươi hai cấp khống chế hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng một tử. Đội viên: Nhu Cốt Mị Thố, võ hồn: Ngọc thỏ, ba mươi mốt cấp cận thân cường công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng một tử. Đội viên: Tà Hỏa Phượng Hoàng, võ hồn: Tà phượng hoàng. Hai mươi tám cấp cường công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng. Đội viên: U Minh Linh Miêu, võ hồn: U Minh Linh Miêu, hai mươi tám cấp mẫn công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng. Đội viên: Hương Tràng Chuyên Mại, võ hồn: Hương tràng, ba mươi mốt cấp phụ trợ hệ khí hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng một tử. Đội viên: Thất Bảo Lưu Ly, võ hồn: Thất Bảo Lưu Ly tháp, hai mươi bảy cấp phụ trợ hệ khí hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng. Ở phía dưới tư liệu về đoàn đội còn có một vài chú giải: Sử Lai Khắc thất quái từ đầu tháng tời giờ. Đoàn chiến đạt được chiến tích toàn thắng, thực lực chân chính của bọn họ vượt xa so với cấp bậc biểu hiện ra. Trong đó, không chế hệ chiến hồn sư Thiên Thủ Tu La cần đặc biệt chú ý, người này có lực khống chế rất mạnh, thường thường có thể ngăn cơn sóng dữ. Nhìn tư liệu, Độc Cô Nhạn không khỏi bật cười một tiếng, “Tần lão sư, tư liệu này là ai cho ngài vậy, buồn cười chết thôi. Một lam ngân thảo hồn sư, còn đòi được đặc biệt chú ý, cái gì mà ngăn cơn sóng dữ. Ta xem, hắn sợ rằng ngay cả đệ nhất hồn kĩ của ta cũng không chịu nổi.” Tần lão sư hừ lạnh một tiếng, đám đội viên của Hoàng Đấu chiến đội liền cảm thấy trái tim trong nháy mắt có rút lại một chút, rung động mãnh liệt làm trên mặt bọn hắn đều toát ra vài phần hoảng sợ. “Nhạn tử, Ngự Phong đại ý khinh thường một chút còn chưa tính. Ngươi làm phó đội trưởng lại dám xem thường đối thủ như thế. Với tâm tính như thế mà vào trận, ta cơ hồ có thể đảm bảo ngươi lập tức sẽ chịu một lần thất bại rất lớn. Độc Cô Nhạn le lưỡi, cũng không dám nói thêm. Mặc dù đội viên của Hoàng Đấu chiến đội đều là hạng người bướng bỉnh bất tuân, nhưng đều kính phục mỗi vị tần lão sư trước mắt, không phải chỉ vì vị tần lão sư này là su phụ chuyển môn chỉ đạo cho bọn hắn, đồng thời cũng bởi vì thực lực của hắn. Tần lão sư tên đầy đủ là Tần Minh, năm nay ba mươi bốn tuổi, nhưng vào đầu năm nay vừa đột phá cánh cửa sáu mươi cấp, trở thành một gã hồn đế. Nghe nói, trong ghi chép của võ hồn điện, là vị hồn đế trẻ thứ hai trong lịch sử, chỉ thấp hơn một vị thiên tài khác được trời cao ưu ái. Ba mươi bốn tuổi là hồn đế, đây là mục tiêu của mỗi đội viên trong Hoàng Đấu chiến đội. Ngọc Thiên Hằng ở sau lưng hướng Độc Cô Nhạn khoát tay áo, ý bảo nàng không nên nói nữa, chính mình thì hướng Tần Minh nói: “Tần lão sư, Sử Lai Khắc thất quái chiến đội này, đến tột cùng có điểm nào chúng ta cần phải chú ý? Từ võ hồn của bọn họ mà đánh giá. Thất bảo lưu ly tháp không thể nghi ngờ là đáng để chúng ta chú ý, nhưng bản thân bọn họ chênh lệch cấp bậc với chúng ta không nhỏ, cho dù có phụ trợ của thất bảo lưu ly tháp, nhiều nhất cũng rút ngắn một chút chênh lệch về hồn lực với chúng ta mà thôi. Đây chắc cũng là nguyên nhân quan trọng khiến họ có thể đạt được toàn thắng trong đoàn chiến đấu hồn. Trong sáu người kia, đội trưởng tà mâu bạch hổ của bọn họ hẳn là đáng chú ý. Còn có tà phượng hoàng võ hồn. Ta chưa bao giờ nghe nói qua có loại võ hồn này tồn tại. Sợ rằng chữ tà này hẳn là do biến dị mà ra. Về phần tư liệu đề cao khống chế hệ hồn sư thiên thủ tu la, ta có cùng ý kiến với nhạn tử. Cho dù hồn hoàn của hắn có xuất sắc, nhưng võ hồn của hắn chỉ là lam ngân thảo. Có thể mạnh được bao nhiêu chứ?” Tần Minh vân vê cằm, “Phân tích của ngươi xem như tỉnh táo. Tư liệu về Sử Lai Khắc thất quái của chúng ta trước mắt cũng chỉ có chừng này. Hết thảy đợi chính thức giao thủ qua mới biết được. Nhớ kỹ lời ta, vĩnh viễn không được xem thường bất cứ đối thủ nào. Tác Thác đại đấu hồn trường nếu dám phái bọn họ xuất trận, tất nhiên phải có điểm nắm chắc. Còn có một điểm ta yêu cầu các ngươi. Bất luận kết cục của trận đấu hồn này thế nào, cũng cũng không được hạ sát thủ, thậm chí không được tổn thương đối thủ. Nghe rõ chưa? Nhạn tử, nhất là ngươi, nếu như đối phương trúng độc của ngươi, khi chấm dứt đấu hồn phải lập tức giải độc cho bọn hắn. Không được trì hoãn.” Độc Cô Nhạn kỳ quái nói: “Tại sao? Sư phụ, ngài không phải thường xuyên nói với chúng ta, trên chiến trường không có cha con, phải toàn lực ứng phó sao, nếu như không làm tổn thương đối thủ, chỉ sợ chính mình cũng bị thương. Tuyệt không thể hạ thủ lưu tình.” Trên mặt Tần Minh toát ra một tia cười khổ, “Lần này không giống. Các ngươi bây giờ không cần biết. Đợi trận đấu hồn này chấm dứt, ta sẽ nói rõ cho các ngươi. Tốt lắm, sắp đến giờ rồi. Theo ta đi nào.” Nói xong, hắn xoay người đi trước rời khỏi phòng khách quý, vừa đi Tần Minh vừa thở dài trong lòng một tiếng, bọn nhỏ, không phải ta không muốn nói cho các ngươi nguyên nhân, ta hy vọng, lần này các ngươi bị ngăn trở một lần mới tốt. Nếu phát triển quá thuận lợi càng dễ dàng bị bẻ gãy. Tác Thác đại đấu hồn trường, chủ đấu hồn trường trung tâm. Nơi này cũng không lớn như đám bình dân đang xem cuộc chiến nơi phân tái khu tưởng tượng, trái lại, nếu như bọn họ đến đây, nhất định tưởng rằng đây là một cái phân tái trường. Cả diện tích của chủ đầu hồn trường trung tâm chỉ lớn hơn phân đấu hồn trường một chút. Điều kì lạ nhất chính là, ở chủ đấu hồn trường trung tâm này cực kỳ an tĩnh. Bởi vì chung quanh cũng không có bàn lộ thiên, mà hoàn toàn là do một loạt các sương viện được che kín tạo thành. Chỉ có thể từ một phía của thủy tinh pha lê mà quan sát cảnh tượng, như vậy mới có thể che dấu được địa vị và bối cảnh giàu có của các vị khách quý. Những người này, ai cũng không muốn ở chỗ này dễ dàng biểu lộ thân phận, lại càng không muốn như người dân bình thường hoan hô hò hét. Bọn họ cần chính là cái cảm giác kiêu ngạo cao cao tại thượng. Càng huống chi, nơi này tiền đánh cược rất lớn, có gộp tất cả phân hội trường lại cũng thua xa. Vì tránh cho các quý tộc bởi vì đánh bạc mà phát sinh mâu thuẫn, việc che giấu tung tích càng thêm quan trọng, ít nhất mọi người sẽ không biết được ai là người thắng tiền mình. Cho dù có muốn trả thù cũng không có biện pháp. Mặc dù từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh không nhìn thấy được tình huống bên trong, nhưng dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn hồn đạo khí màu vàng huyễn lệ nơi chủ đấu hồn trường trung tâm mà sáng lên lòe lòe, mà đấu hồn đài nơi này cũng đặc biệt lớn. Bởi vì nguyên nhân không có người xem lộ thiên, nên đầu hồn đài có đường kính ước chừng hơn bảy mươi thước. Đừng nói là đoàn chiến đấu hồn dưới mười người, cho dù song phương có cả trăm người cùng lên chém giết cũng dư sức. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: