[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 57 : Chiến đội hung thần (toàn)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mông Lệ đang cân nhắc rời khỏi Tây Nhĩ Duy Tư thành, đến một Đại đấu hồn trường nơi tòa thành khác, lấy chiến đấu để thu nhập. Cả chiến đội của hắn bởi không muốn bị chế ước, không gia nhập thế lực nào khác, nên đều là dựa vào tiền thưởng từ Đại đấu hồn trường chu cấp cho cuộc sống xa hoa. Bất quá, nửa canh giờ trước, Mông Lệ nhận được tin từ Đại đấu hồn trường truyền đến, không ngờ là có một chiến đội muốn hướng tới bọn hắn khiêu chiến, hơn nữa còn là vượt cấp khiêu chiến. Tin tức này làm Mông Lệ rất đỗi vui mừng, đừng nói hắn vốn dĩ đã là người không cẩn thận, đến một gã hồn sư cẩn thận nhất cũng sẽ không cho rằng một đội 30 cấp có thể chiến thắng chiến đội 40 cấp. Nếu không bởi có Đấu hồn quy định không cho phép hồn sư sắp tham gia Đại đấu hồn trường được đặt cửa, hắn nhất định sẽ đặt thật lớn cho chính mình chiến thắng. Mông Lệ lập tức triệu tập tất cả đội viên, nhanh chóng tới Đại đấu hồn tràng. Nửa tháng nay mới lại có dịp thu tiền vào. Ngoại trừ thu vào, còn có phát tiết nữa chứ. Giết người, đặc biệt là giết hồn sư đối với hắn cũng như các đội viên giống như chó điên này, chính là một loại phát tiết và hưởng thụ. Nếu không thực sự như chó điên háu chiến, sợ rằng tại Đại đấu hồn trường bọn họ đã không biết bị cực mạnh đại địa hồn sư giết chết bao nhiêu lần. Phương châm sống của Mông Lệ đúng là trầm mình trong giết chóc để phát triển. Thậm chí, hắn năm nay 30 tuổi đã mộng ước về sau bản thân tiến tới phong hào đấu la cấp độ sẽ được danh xưng Hung thần đấu la. Đương nhiên, hắn cũng tự mình hiểu được, đời này muốn thành phong hào đấu la là rất khó có khả năng. Trừ khi gặp được đặc thù hoàn cảnh, như tìm được hồn cốt quý giá hoặc là vạn năm hồn hoàn thay đổi thể chất. Đại đấu hồn trường Tây Nhĩ Duy Tư, đấu sàn trung tâm hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Mặc dù tin tức chỉ mới vừa truyền tới một canh giờ trước, nhưng xuất hiện đấu hồn vượt cấp khiêu chiến chính là điều hấp dẫn nhất người xem. Càng hấp dẫn hơn nữa khi đối tượng vượt cấp khiêu chiến chính là Hung thần chiến đội nổi danh. Đại đấu hồn trường lập tức đã mở bàn cá cược. Xem ra từ song phương cấp bậc hồn lực hiển nhiên tỷ lệ đặt cược đưa ra cũng thập phần cách xa Hung thần chiến đội: đặt 1 ăn 1, còn Sử Lai Khắc thất quái lại cao tới: đặt 1 ăn 10. Đương nhiên, Đại đấu hồn trường nhất định không có thiệt. Thua tự nhiên không cần phải nói, nếu thắng thì dựa trên số tiền đặt cửa sẽ phải nộp một phần phí thủ tục. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Đại đấu hồn trường thường tổ chức những trận đấu hồn đặc sắc. Tiền đặt cược càng cao, bọn họ thu về tỷ lệ cũng sẽ càng lớn. Bất luận tòa Đại đấu hồn trường nào trên đại lục, nguồn thu này luôn chiếm phần lớn, còn cao hơn cả thu từ vé vào cửa. Rất nhanh, tỷ lệ đặt cược đã phát sinh biến hóa. Bởi vì số lượng đặt cho Hung thần chiến đội quá nhiều, làm cho tỷ lệ đặt cược thay đổi, bên phía Sử Lai Khắc chiến đội đã tăng lên tới 1 ăn 17. Tỷ lệ mới đưa ra, hai bên cửa đặt, Hung thần chiến đội giờ đã xếp đầy hàng dài, khán giả đều e sợ không kịp đặt cửa trước khi trận đấu bắt đầu. Mà cửa bên Sử Lai Khắc thất quái lại hết sức yên ắng, ngoại trừ một ít người chỉ chỏ bên ngoài, cơ hồ không có ai chú ý. Đúng lúc này, thình lình một âm thanh khiến nhân viên nhận cửa Sử Lại Khắc thất quái chiến đội đang mơ màng bỗng giật mình bừng tỉnh. “Ta đặt 3 vạn kim hồn tệ cho Sử Lai Khắc thất quái chiến đội” “Ngươi nói gì? Đặt bao nhiêu?” Nhân viên phụ trách lập bập hỏi lại. Phát Lan Đức nhíu mày, “Ta nói ta muốn đặt 3 vạn kim hồn tệ, Sử Lai Khắc thất quái thắng. Không được sao?” Người phụ trách nuốt vội một hơi, Đại đấu hồn trường Tây Nhĩ Duy Tư là đấu hồn trường lớn nhất của cả Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc, nhưng đặt tới 3 vạn kim hồn tệ vẫn là hết sức hiếm thấy. Nay 3 vạn kim hồn tệ hiển nhiên không phải đều của Phất Lan Đức. Trong đó còn có tiền của Sử Lai Khắc thất quái, của Đại Sư cùng một vài vị sư phụ khác. Bên hàng dài khán giả xếp hàng đặt cửa cho Hung thần chiến đội, đã có không ít tiếng cười, ánh mắt nhìn Phất Lan Đức tựa như muốn giễu một người ngu ngốc. “Ngài xác định”. Nhân viên phụ trách hỏi lại một lần nữa. Phất Lan Đức sắc mặt không đổi, “Ta xác định, ghi vào đi”. Vừa nói, vừa đưa ra Kim hồn tệ Trữ trị tạp, tiến hành đặt cửa. Lúc này, kỳ thật hắn đang cố kìm không cho mình cười lớn. Hắn cũng không hy vọng bởi vì mình mà dẫn đến có người đặt theo, làm cho tỷ lệ đặt cược hạ xuống. Đương nhiên, ý nghĩ của Phất Lan Đức đúng là ‘lo bò trắng răng’. Vào lúc này, ai lại xem trọng Sử Lai Khắc thất quái chiến đội cơ chứ? Đại đấu hồn trường cố nhiên là chú trọng kiếm tiền, nhưng là làm cho tất cả mọi người tin tưởng thì phải công bằng, nếu không nơi Đại đấu hồn trường cũng sẽ không có nhiều như vậy người lui tới. Đấu hồn cấp bậc chênh lệch thực sự là lớn. Bên phía Sử Lại Khắc thất quái, trên 30 cấp chỉ có bốn người, ngoại trừ một người đạt 38 cấp, ba đội viên còn lại cao nhất mới 33 cấp; còn lại 3 gã, thậm chí chỉ đạt hồn sư trên 20 cấp. Trái lại, Hung thần chiến đội một phương, toàn bộ đều là trên 40 cấp. Mặc dù bọn họ cấp bậc không tính là cao, chia đều ra cũng khoảng 43 cấp, nhưng rõ ràng đối phó với Sử Lai Khắc thất quái chiến đội ưu thế là quá lớn. Siêu việt nhất, một người tới năm cái hồn hoàn. Hơn nữa, Hung thần chiến đội hồn lực còn có ưu thế bởi phương thức chiến đấu điên cuồng. Nên, lúc này ai lại xem trọng Sử Lai Khắc thất quái cơ chứ? Phất Lan Đức cũng là lợi dụng kẽ hở của Đại đấu hồn trường, tuy nói hồn sư tham chiến không được trực tiếp đặt cược, nhưng là do hắn đại biểu Sử Lai Khắc thất quái đặt cược, Đại đấu hồn trường tự nhiên không bắt bẻ được. Ngay khi Phất Lan Đức chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên một người mập mạp ra dáng thương nhân bước nhanh đến, tựa hồ sợ bở qua mất cái gì. Vừa đưa ra Kim hồn tệ Trữ trị, vừa thở hồng hộc hướng tới nhân viên phụ trách: “Nhanh, cho ta Sử Lai Khắc thất quái 1 vạn kim hồn tệ” Người phụ trách trong lòng thầm nghĩ, quái sự hằng năm mới có, năm nay sao lại nhiều thế, đấu hồn phân biệt thắng bại rõ ràng thế, không ngờ còn có nhiều người đến ném tiền ra. Có bài học từ Phất Lan Đức, hắn không hỏi nhiều, rất nhanh hoàn thành công việc thủ tục. Lần này đến phiên Phất Lan Đức kỳ quái, hướng anh chàng béo mập hỏi: “Lão huynh, ngươi không nhìn lầm chứ, Sử Lai Khắc thất quái cùng đối phương hồn lực, hồn hoàn kém nhiều như vậy, ngươi vẫn chọn bọn họ?” Tên béo cười hắc hắc, hạ giọng nói, “Cái này ngươi không biết đâu, ta là một thương nhân, đi lại buôn bán giữa Ba Lạp Khắc vương quốc và Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc. Không lâu trước, tại Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc vương quốc ta đã xem một đoàn chiến đấu hồn cực kỳ đặc sắc, trong đó một đội chính là Sử Lai Khắc thất quái chiến đội. Lão đệ, tuyệt đối đừng cứ tưởng bọn họ võ hồn thấp mà xem thường nha. Ngươi nếu tin, hãy theo ta đặt cửa, đảm bảo sẽ kiếm được tiền”. “Nguyên lại là như vậy, ừ, ta tin ngươi.” Phất Lan Đức ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng trong lòng càng thêm sung sướng. Không nghĩ tới, tại thủ đô của Tây Nhĩ Duy Tư, cũng có thể gặp được người ủng hộ những tiểu quái vật. Bất quá, tên béo này có vẻ hơi mù quáng đi. Nếu không có đặc thù nguyên nhân nào đó tồn tại, nhóm tiểu quái vật cho dù võ hồn bản thân xuất sắc, làm sao lại có thể vượt qua nhiều như vậy cấp bậc để chiến thắng đối thủ. Mặc dù bên này trong chốc lát đặt cửa 4 vạn kim hồn tệ, nhưng tỷ lệ đặt không hạ thấp một chút nào, ngược lại, xu thế có vẻ tiếp tục tăng lên. Vì cân đối tỷ lệ hai bên cửa đặt, Đại đấu hồn trường liền đem tỷ lệ đặt Hung thần chiến đội chiến thắng hạ thấp xuống, từ ăn 1 giờ chỉ còn ăn 0,7. Cứ như thế, lượng người đặt cược vẫn như cũ, không có xu hướng giảm bớt. Khi lão già gian manh Phất Lan Đức trở về Đại đấu hồn trường, Sử Lai Khắc thất long đã chuẩn bị xong xuôi sẵn sàng cho đấu hồn đoàn chiến. Phía bên bàn cá cược cũng đã chính thức đình chỉ nhận đặt cửa. Theo thời gian mong ngóng, cuối cùng thì đấu hồn đoàn chiến hấp dẫn, vượt cấp khiêu chiến tại Đại đấu hồn trường Tây Nhĩ Duy Tư cũng đã bắt đầu. Đại Sư theo thói quen dẫn Sử Lai Khắc thất quái đến tận lối vào sân đoàn chiến của Đại đấu hồn trường, dặn dò lời cuối: “Nhớ kỹ, đối thủ của các người là hạng hung tàn, không cần lưu thủ, hãy dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đối phương. Nếu như có biến cố, lập tức nhảy khỏi sàn đấu, thà rằng nhận thua cũng không thể bị tổn thương chút nào. Hiểu được chưa?” Đường Tam hướng Đại Sư gật gật đầu: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ không thua đâu”. Lúc này, một nhân viên tiến tới, dẫn nhóm bảy người hướng đến sàn đấu. Bởi vì trận chiến này, bọn họ không phải do Đại đấu hồn trường mời, cho nên không giống như trận cuối tại Đại đấu hồn trường Tác Thác, người dẫn đội có thể ưu đãi được vào đến sát sàn đấu, Đại Sư cũng chỉ có thể nhanh chóng đi ra, tụ họp cùng đám người Phát Lan Đức trên khán đài quan sát trận đấu. Đại Sư sở dĩ dám để cho Sử Lại Khắc thất quái khiêu chiến lần này thực sự đã tính toán chu đáo. Đường Tam đối với mỗi loại ám khí của mình chưa từng giấu diếm Đại Sư điều gì. Nên, Đại Sư đã sớm biết các loại ám khí đó có thể uy hiếp đối với hồn sư nào. Bởi vậy, đối với đoàn chiến đấu hồn lần này, Đại Sư tin tưởng, chỉ cần không có sự kiện đặc thù còn thì không có bất cứ vấn đề gì. Đôi khi, thực lực cũng không đại biểu thắng lợi. Đại đấu hồn trường Tây Nhĩ Duy Tư, chủ đấu hồn trường trung tâm cũng không có gì khác so với Đại đấu hồn trường Tác Thác, tất cả các kiến trúc đều giống nhau như đúc, chỉ là quy mô lớn hơn một chút. Qua đó, có thể thấy, đại đấu hồn trường là một hệ thống hoàn chỉnh. Có lẽ bởi vì đối thủ của nhóm Đường Tam quá mức hung tàn nên người chủ trì vừa tuyên bố song phương nhập cuộc đã lập tức bay lên không trung. Đáng tiếc, người chủ trì này không phải một mỹ nữ bắt mắt như ở Đại đấu hồn trường Tác Thác, mà là một thanh niên anh tuấn. Sử Lai Khắc thất quái liếc mắt liền thấy được đối thủ của họ, dù cho trận đấu chưa diễn ra, nhưng toàn thân đối thủ đã sộc tới một khí thế hung lệ. Cụ thể Hung thần chiến đội có bao nhiêu người, Sử Lai Khắc thất quái không biết, lúc này trên sân hiển nhiên là bảy người cực mạnh, đúng là những người bọn họ đã được xem trong tư liệu. Đội trưởng, Cuồng bạo cự hùng hồn sư Mông Lệ, còn lại sáu người cũng lộ rõ dáng vẻ chiến hồn sư. Chiến đội hung ác này là một đội ngũ hoàn toàn do cường công hệ chiến hồn sư tạo thành, đây cũng là nguyên nhân khiến lực công kích của bọn họ kinh người như vậy. Làm một tập thể cường công hệ, bọn họ ưu khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Hiển nhiên ưu điểm là trong nháy mắt bộc phát lực công kích vô cùng mạnh mẽ. Về phần khuyết điểm, cũng đơn giản bởi không có phụ trợ hệ hồn sư, khống chế hệ hồn sư cùng mẫn công hệ hồn sư, nên năng lực duy trì chiến đấu kém cỏi. Hung thần chiến đội bảy người nhìn qua đều là những nam tử ba mươi tuổi. Một nhóm thân hành cao lớn, cường tráng, ánh mắt vằn đỏ máu huyết, vừa bước đến sân đấu trung tâm vừa lộ rõ vẻ hằn học, tay nắm chắc, xương cốt vặn vẹo, hàm răng nghiến nghiến, phát ra âm thanh rợn người. Từ khí thế toát ra, có thể nói chiến đội này là mạnh nhất mà Sử Lai Khắc thất long gặp phải. Hung thần chiến đội bảy người với hơi thở tanh máu không phải Hoàng Đấu chiến đội có thể so được, đây rõ ràng là không ngừng giết chóc mới sinh ra hơi thở như vậy. Cùng với ánh mắt vằn đỏ máu huyết, tựa hồ có thể “nghe” thấy được mùi máu tươi trên người họ. Do tổ hợp có đặc thù, Hung thần chiến đội hình thành thế trận cũng khác biệt với những chiến đội khác. Bảy người sắp thành hàng ngang sát nhau. Người chủ trì vừa dứt tiếng đã đồng thời phóng xuất võ hồn. Bởi vì đều là bảy cường công hệ hồn sư nên thú võ hồn với hình thể hung tàn cơ hồ theo võ hồn phóng thích cùng bành trướng với những cái mõm khổng lổ ngoác ra, phảng phất có thể thôn phệ hết thải huyết tinh. Hung thần chiến đội có thể khiến cho nhiều hồn sư muốn liên hợp phát động chèn ép há lại chỉ có hư danh. Có lẽ là cảm nhận được Hung thần chiến đội tỏa ra hơi thở hung ác, khán giả đã bắt đầu bộc phát ra từng tràng hoan hô, âm thanh vang to truyền vào giữa sân. “Xé nát bọn họ... Giết bọn họ...” Thanh âm la hét khiến Hung thần chiến đội vốn hung tàn, kiêu ngạo càng thêm hung hăng. Giữa không khí náo nhiệt, khán giả cũng không có chú ý tới Sử Lai Khắc thất quái với trang bị đầy đủ cũng bày ra trận hình quái dị, giống như Hung thần chiến đội phía đối diện giống nhau, bày ra hình chữ “Nhất” ( - ). Đồng thời cùng phóng xuất võ hồn bản thân. Áo Tư Tạp hướng Đái Mộc Bạch hỏi nhỏ: “Đái lão đại, nếu như bọn họ thật sự đánh tới, có Vinh Vinh phụ trợ hồn kỹ, ngươi có thể chống đỡ được không?” Đái Mộc Bạch không chút do dự, trả lời: “Đỡ không được.” “A...” “A... cái đầu ngươi ý, ngươi đối với bảo bối của Tiểu Tam không tin tưởng sao?” Tiểu Vũ tức giận nói. Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói: “Ta không phải không tin tưởng, đây không phải là rõ đáng sợ sao, ta đây anh tuấn, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ sáng giữa rừng...” “Tốt lắm, mọi người chuẩn bị”. Thanh âm Đường Tam kịp cắt đứt lời Áo Tư Tạp. Sử Lai Khắc thất long đồng thời lật cổ tay, từ hồn đạo khí hoặc trong ngực lấy ra một cái dài chừng hơn một xích, là một hộp đen dài nhìn không một chút thu hút, im ắng hướng đến đối thủ của bọn họ. Cõ lẽ cũng bởi Hung thần chiến đội tác nghiệt thật sự nhiều, bốn phía truyền đến tiếng hò hét khiến bọn hắn hung tính càng đại phát, một đám ngửa mặt lên trời kêu rống, tự đấm ngực thùm thụp, hướng tới khán giả bày ra hồn hoàn. Căn bản không xem đến Sử Lai Khắc thất quái xuất thủ những động tác kỳ quái. Đại đấu hồn trường không cấm sử dụng vũ khí, chỉ bất quá, nói chung vũ khí đối với hồn sư chỉ là trói buộc, có rất ít người dùng đến. Bọn người Đại Sư, Phất Lan Đức lúc này tại khán phòng riêng chăm chú theo dõi diễn biến bên ngoài. Phất Lan Đức võ hồn là miêu ưng, mặc dù có đeo kính, nhưng kỳ thật hắn thị lực siêu tốt, bọn Đường Tam lấy ra Chư cát thần nỗ những động tác nhỏ nhặt nhất cũng đều thu vào đáy mắt. Đối với trận đấu hồn này, Phất Lan Đức vẫn là có chút lo lắng, không nhịn được bèn hướng Đại Sư bên cạnh hỏi: “Tiểu Cương, những cái ám khí của Đường Tam thực sự có thể giết chết hồn sư 40 cấp sao? Những tên này đều là cường công hệ, năng lực phòng ngự chỉ thấp hơn phòng ngự hệ, bọn chúng hồn kỹ cũng không đỡ được cái loại ám khí này ư?” Đại Sư thản nhiên nói: “Ngăn cản, chống đỡ được”. “Ngươi nói cái gì?” Phát Lan Đức trợn trừng mắt, hắn vốn trầm ổn nhưng giờ cũng không giữ được, toát ra vẻ kinh hoàng. Đại Sư nói: “Chư cát thần nỗ này Đường Tam cũng tặng một cái cho ta phòng thân, cẩn thận nghiên cứu qua lực công kích của nó, nói đại khái thì cường công hệ hồn sư với hai loại hồn kỹ đầu cường độ phòng ngự khẳng định không đỡ được; nhưng nếu đệ tam hồn kỹ trở lên cơ bản có thể hóa giải; nếu quả là đệ tứ hồn kỹ càng không có vấn đề gì”. “Ngươi..., vậy mà ngươi vẫn để cho bọn họ đi sàn đấu, chẳng lẽ là để bọn họ chịu chết?”. Phất Lan Đức rõ ràng nóng mặt, thanh âm trở nên gay gắt, hồn lực lưu chuyển khiến cả phòng nhỏ như hơi run rẩy. Đại Sư liếc nhìn Phất Lan Đức, giữ nguyên tư thế, vẫn dùng âm thanh thản nhiên đặc thù: “Có thể ngăn trở được thì đã sao nào? Cũng không ảnh hưởng tới đám tiểu quái đạt được thắng lợi. Vốn ta còn cho rằng Đường Tam bọn chúng có thể phải xuất ra tất tay ám khí mới có thể chiến thắng, hiện xem ra tựa hồ là không cần. Đường Tam đã nói rồi, ám khí mấu chốt chính là một chữ “ám”. Ngươi nên nhớ, đối thủ của bọn chúng làm sao biết được những ám khí đó có bao nhiêu uy lực chứ? Nếu là ngươi, đối mặt với đối thủ rõ ràng thực lực kém xa, vừa bắt đầu chiến đấu liền thi triển ra đệ tam hoặc đệ tứ hồn kỹ vốn tiêu hao đại lượng hồn lực ư?” “Đương nhiên, diễn biến trận đấu không thể đơn giản khuôn mẫu như thế, nhưng là đừng quên đây mới là lần đầu tiên ám khí của Đường Tam xuất hiện tại Đại đấu hồn trường. Hồn lực không vượt quá 50 cấp, dưới tình huống sử dụng đệ nhất hoặc đệ nhị hồn kỹ căn bản khó có khả năng chống đỡ được Chư cát thần nỗ trong tay bọn họ. Kể cả là vượt quá 50 cấp, chủ quan khinh thường chỉ sợ cũng bị hại. Ngươi cho rằng Nhân diện ma chu là dễ dàng như vậy giết chết sao?” Nghe Đại Sư nói, Phất Lan Đức tâm tình dần bình tĩnh trở lại, dù con tim vẫn còn đập thình thịch như trước. Ngay lúc này, trong lòng hắn, tiền cá cược đã không còn trọng yếu. Hắn hy vọng duy nhất chính là Sử Lai Khắc thất quái không hề có bất cứ gì tổn thất. Đám hài tử này có thể nói đều giống như là những đứa con máu thịt của hắn vậy. Đúng lúc này, người chủ trì đã bay vào không trung, nói như hét lên: “Đoàn chiến đấu hồn, Sử Lai Khắc thất long chiến đội, vượt cấp khiêu chiến Hung thần chiến đội bắt đầu.” Gần như là người chủ trì tiếng cuối cùng vang lên, đồng thời song phong phân biệt có một người hét lớn. Hung thần chiến đội bên này bật hơi khai tiếng đương nhiên là Đội trưởng Cuồng bạo Hùng hồn sư Mông Lệ, hắn hô to: “Xét nát bọn họ”. Bên phía Sử Lai Khắc thất quái hét lên chính là Đường Tam, lời lẽ ngắn gọn hơn, chỉ có một tiếng: “Phóng...” Hắc hộp sớm đã giơ lên, dưới ánh đèn chiếu sáng ngời của Đại đấu hồn trường cũng không có phản quang. Hung thần chiến đội trong tích tắc lao tới, tất cả đội viên đều đã phát động đệ nhất hồn kỹ trên mình, cả đám lang sói như hổ vồ mồi, bỗng chốc sấm vang chớp giật, khí thế như hàng vạn con ngựa điên lồng lên. Ngay lúc này, tất cả đội viên Hung thần chiến đội đều nghe được một thanh âm kỳ quái, như tiếng kim loại va chạm leng keng, vừa vù vù như đàn ong bò vẻ bị chọc. Vù vù... Bẩy cái Chư cát thần nỗ đồng thời nộ hống phát ra. Mỗi một cái trước trận đấu này đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, hoàn mỹ 12 chi nổ tiễn đâm phá không khí, cả mảng lớn hắc ảnh tựa như “quần phong vũ động” bay ra. Đội viên Hung thần chiến đội đều là trên 40 cấp hồn sư, hiển nhiên có thể chứng kiến bóng đen bắn tới, nhưng bọn hắn làm sao có thể nghĩ đến căn bản không phải là một lại hồn kỹ nào cơ chứ? Chó điên chiến pháp chính là bất luận công kích của đối phương mạnh thế nào, đều như bỏ mạng phát động công kích tới. Hôm nay, Hung thần chiến đội vẫn là chó điên chiến pháp, bọn họ căn bản không hề ảnh hưởng bởi đối thú công kích mà dừng lại, ngược lại càng thêm tăng tốc, giơ cao hai cánh tay bảo vệ đầu cùng bộ ngực vốn yếu hại, ngang ngạch vọt tới. Cận chiến luôn là bọn hắn am hiểm nhất. Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc... Nương theo liên tiếp những tiếng vang quỷ dị, khán giả đang điên cường hò hét bỗng chốc như bị chặn đứt yết hầu, toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Trong khoảng khắc đáng sợ đó, đại lượng huyết vụ tựa như pháo hoa trên sàn đấu phóng lên. Thành viên Hung thần chiến đội bởi chiến thật chó điên, chịu tác động nhanh như chớp khiến không kịp có phản ứng, tiếp tục chúi tới phía trước vài thước. Lạnh, sao mà lạnh thế? Mông Lệ có chút kỳ quái, thân thể mất dần kiểm soát, đó lá ý thức cuối cùng của hắn trên thế giới này. Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh... Tiếng nổ liên tiếp phát ra phía sau lưng Hung thần chiến đội, nổ tiến bắn phá dày đặc phủ đen kín khắp phía vách ngăn của sàn đấu. Cước bộ các đội viên Hung thần chiến đội rốt cuộc cũng ngừng lại, huyết vụ như pháo hoa đúng là từ trên người bọn họ bắn ra. Không chỉ tất cả khán giả kinh ngạc đến ngây người, Sử Lai Khắc thất quái cũng đã đờ đẫn... Cứ việc đám tiểu quái đối với Chư cát thần nỗ hy vọng rất lớn, nhưng vào thời khắc chính thức bọn họ cũng đã thừ người ra. Duy nhất Đường Tam còn có đôi chút để mắt đến hoàn cảnh, nhưng khóe mắt thoáng co quắp. Mông Lệ vốn hung quang lóe ra hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước, giờ hung lệ đã biến thành kinh ngạc hòa lẫn tuyệt vọng. Thân thể cao lớn giống như “xô núi đảo cột” (thôi kim sơn đảo ngọc trụ) ầm ầm đổ xuống đất. Bảy tên Hung thần chiến đội cơ hồ cùng một thời khắc ngã xuống. Máu tươi. Máu từ trong cơ thể bọn họ bị Chư Cát thần nỗ đánh vào ùn ùn phun ra. Từng dòng máu tựa như một đầu giun màu hồng lan tràn, trong nháy mắt đã nhiễm đỏ cả mảng lớn khu vực trung tâm sàn đấu. Giây sát, tuyệt đối là giết người trong chớp mắt! Thực lực tới 40 cấp - Hung thần chiến đội đến ngay cả một lần ra tay cũng không có. Giờ khắc này, tất cả người xem cơ hồ đại não đều trống rỗng, không người nào biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí không có mấy người chứng kiến được Sử Lai Khắc thất quái ra tay như thế nào. Đoàn chiến đấu hồn cực kỳ ngắn ngủi, trong suốt lịch sử Đại đấu hồn trường cũng tuyệt không có. Mặc dù thời gian cực ngắn, nhưng những rung động lưu lại trong khán giả cũng không hề ít so với bất cứ trận đấu hồn ngoạn mục nào khác. Trong khán phòng nhỏ, Phất Lan Đức đã giật mình mở to hai mắt, Đại Sư thì chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhàn nhạt: “Chúng ta đi thôi, hiện tại bọn họ rất cần chúng ta”. Nói xong, Đại Sư hướng ra ngoài, hiển nhiên hết thảy những phát sinh trước mắt hắn đã sớm tính toán. Ngoại trừ Đường Tam, Chu Trúc Thanh là người đầu tiên tỉnh táo lại, cơ hồ không thể ngừng được, vội xoay người hướng hướng lối vào sàn đấu chạy đi, một tay dùng lực bụm chặt miệng. Người thứ hai chạy ra chính là Trữ Vinh Vinh, ngay sau đó là Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn. Chỉ còn Đái Mộc Bạch, Đường Tam cùng Tiểu Vũ ba người vẫn còn trên sàn đầu. “Ta đi xem Trúc Thanh một chút”, thanh âm Đái Mộc Bạch có chút tắc nghẹn. Đường Tam khẽ gật đầu, Đái Mộc Bạch cũng lập tức xoay người đi. Ngước về phía người chủ trì đang lơ lửng trên không nhưng cũng đã thừ người ra, Đường Tam tận lực đè thấp thanh âm “Cũng phải tuyên bố trận đấu hồn kết quả chứ”. Người chủ trì như giật mình tỉnh mộng, hắn phát hiện hạ thân đã ướt ướt... Thanh âm vốn trong trẻo trở nên khàn khàn: “Đoàn, đoàn chiến đấu hồn Sử Lai Khắc thất quái đấu Hung thần chiến đội, Hung thần chiến đội bị diệt, Sử Lại Khắc thất quái khiêu chiến vượt cấp thành công”. Được đáp án hài lòng, Đường Tam không chút thay đổi sắc mặt, kéo Tiểu Vũ trong tay, lúc này mới hướng đến cửa vào sàn đấu. Người chủ trì tuyên bố xong, khán giả mới tỉnh táo lại. Trong nhất thời, cả sân đấu hoàn toàn sôi trào, đủ loại tiếng nghi ngờ, tiếng thở dài, cả kinh hãi, đan xen lẫn nhau. Nhưng tất cả đối với Sử Lai Khắc thất quái đã không còn quan hệ, đối với bọn hắn mà nói trận đấu hồn này đã chấm dứt. Đường Tam mang theo Tiểu Vũ đi tới sau trường đấu, phát hiện trừ Đái Mộc Bạch, bốn người còn lại đang không ngừng nôn mửa. Tiểu Vũ thân thể hơi run rẩy rồi cũng xụp xuống mặt đất, gia nhập nhóm bốn người. Vậy là chỉ còn Đường Tam ý chí nhất nhất kiên định cùng Đái Mộc Bạch có có thể kiên cường. Dù cho, Đường Tam đã thấy Đái Mộc Bạch sắc mặt tái nhợt, tinh thần rõ ràng có chút không đúng. Đường Tam hoàn hảo, hắn dẫu sao cũng là người trải qua hai thế giới đến gần 40 năm, tâm chí kiên định. Ngoài ra, Đái Mộc Bạch lớn nhất cũng mới 15 tuổi mà thôi. Đái Mộc Bạch cố nhiên thực lực cường hãn, tác phóng cứng rắn, nhưng hắn dù sao cũng là người bình thường, đây mới là lần đầu tiên giết người. Trong nháy mắt đánh chết bảy đối thủ, một màn máu tươi điên cuồng phun, địch nhân mắt như muốn lòi cả con ngươi, thêm nữa lúc sắp chết vẻ mặt vặn vẹo... đều khắc sâu trong lòng mỗi người Sử Lai Khắc thất quái. Cái cảm giác này thật sự không thể xóa nhòa. “Đường Tam, chúng ta đã giết người, phải không?” Đái Mộc Bạch có vẻ gian nan hỏi. Đường Tam gật đầu, “Tất nhiên, chúng ta giết người, Lão sư nói bọn họ đều là hạng hung tàn, chết còn là nhẹ”. Trữ Vinh Vinh ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhưng dù sao cũng là bảy người đang sống sờ sờ, một khắc trước vẫn tràn ngập hung lệ, nhưng một khắc sau đã biến thành thi thể. Ta... Ọe”. “Chúng ta giết người... thực sự giết người”, Áo Tư Tạp vỗ vỗ lồng ngực, vừa nói vừa hổn hển thở. “Làm một gã hồn sư, giết chóc là vấn đề sớm muộn các ngươi cũng phải đổi mặt, trước mắt nhất thiết là cửa ải gian nan mà các ngươi phải vượt qua. Đã sớm muộn gì đều phải đối mặt, vậy thì sớm lên một chút dù sao vẫn tốt hơn nhiều là gặp trên chiến trường, rồi khả năng các ngươi lại nôn mửa. Nếu không, các ngươi cũng chỉ có thể như bảy người kia, biến thành một cỗ thi thể” Đại Sư chậm rãi đi tới, sắc mặt rất bình tĩnh. Thanh âm thản nhiên từ trong miệng hắn đến tai Sử Lai Khắc thất quái có chút không êm ái. “Bất cứ một gã cường đại công kích hồn sư đạt tới thành công đều là dẵm trên máu tươi của địch nhân cùng đối thủ. Các người không có sát sinh ư? Nếu như không có, vậy hồn hoàn trên người từ đâu mà đến? Hồn thú cũng có tính mạng, từ tính mạng ý nghĩa mà nói, chúng nó cùng nhân loại cũng không khác gì nhau. Khi liệp sát hồn thú, các ngươi tại sao không có cảm giác này? Trước mắt cửa ải khó khăn này không ai có thể giúp các ngươi vượt qua, hết thảy chỉ có thể bằng vào chính ý chí, sức lực của chính mình. Cảm giác ác tâm thì nôn đi, nôn được là tốt rồi. Bất quá, nếu như các ngươi không nghĩ trở thành tiêu điểm chú ý thì hãy đeo lại mặt nạ trong tay, trước tiên li khai khỏi chỗ này đã”. Tới lúc Sử Lai Khắc thất quái trở lại tửu điểm, cho dù là Đường Tam cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi, thậm chí so với trải qua ma quỷ huấn luyện còn muốn uể oải hơn. Đây cũng không phải trên thân thể mà là xuất phát từ tinh thần bị dày vò. Đường Tam đồng dạng đúng là lần đầu tiên giết người, cứ việc hắn tâm chí vốn trầm ổn, nhưng ánh mắt Mông Lệ trước khi chết vẫn y nguyên giữ lại trong óc hắn thật lâu không tiêu tan. Đúng như Trữ Vinh Vinh nói, cho dù biết rõ đối thủ chết là xác đáng, nhưng dù sao cũng từng là mạng sống à! Đại Sư cùng Phất Lan Đức và mấy vị sư phụ tụ tập trong phòng. Lúc này vẻ mặt Phất Lan Đức rất hưng phấn, tới tối hậu thu bàn tỷ lệ đặt cược lên tới 1 ăn 20 khiến mỗi người đều bội thu, tiền đã vào túi hắn. Lúc ấy, bên trong Đại đấu hồn trường chí ít có sáu, bảy thế lực hướng Sử Lai Khắc thất long cầu kiến, nhưng lại đều đã bị cự tuyệt. Đối với những hồn sư khác tham gia đấu hồn mà nói, Hung thần chiến đội chết chính là hả hê lòng người. Thậm chí không ít người còn cho rằng đây là một cái bẫy nhằm vào Hung thần chiến đội, do những chiến đội từng thua thiệt trên tay bọn họ liên hợp lại dùng phương pháp đặc thù để báo cừu. Chư Cát thần nỗ uy lực tuy lớn, nhưng khuyến điểm cũng hết sức rõ ràng. Người sáng suốt ít nhiều đều có thể nhìn ra, tựa như lời Đại Sư, Chư Cát thần nỗ có thể xuyên qua bất kỳ phòng ngự của đệ nhị hồn kỹ, nhưng đối với đệ tam phòng ngự hồn kỹ trở lên sẽ không có khả năng phá được. Hơn nữa, Chư cát thần nỗ mới có uy lực trong phạm vi nhất định, vượt quá 50 thước lực công kích trên diện rộng sẽ suy yếu, đây là điểm xa cách không thể so sánh được với cung tên. Chư cát thần nỗ uy thế lớn nhất quyết định ở sự đột nhiên, một khi không còn điều này, thì nó cũng chỉ là một loại vũ khí tương đối uy lực mà thôi. “Đại Sư, Ngài có phải đã sớm muốn giết Hung thần chiến đội? Nếu không, ngươi cũng sẽ không chọn lựa đối thủ xú danh lớn lao này”. Triệu Vô Cực vừa cùng Phất Lan Đức chia tiền lãi xong, hướng về Đại Sư hỏi. Đại Sư gật gật đầu, “Đúng vậy, đây là một loại khảo nghiệm đối với bọn chúng, hoặc nói là rèn luyện đi. Các người có ai không từng giết người? Ta cơ hồ có thể dám chắc, vượt quá 50 cấp hồn sư trên tay đều đã có mấy cái nhân mạng. Giống như ta đã nói, nếu sớm muộn gì cũng phải trải qua, có chúng ta bên cạnh để cho bọn họ rèn luyện kinh nghiệm, đối với chúng chính là chuyện tốt, ít nhất phát sinh sự tình tương tự, bọn họ ít nhiều sẽ có tâm lý chuẩn bị.” Triệu Vô Cực tham nhẹ một tiếng, “Nhưng là bọn chúng dù sao còn nhỏ tuổi, có thể là kích thích quá lớn hay không chứ?” Đại Sư lạnh nhạt cười, “Những hài tử này đều là người thông minh, sẽ không đi vào chỗ bế tắc mà. Phất Lan Đức, nếu tiền của ngươi kiểm xong hết rồi, có thể đi an ủi bọn chúng một chút. Ta đã làm người xấu xong, đến lượt người tốt nhường ngươi đi làm đi.” Phất Lan Đức cười sảng khoái, nói: “Ta ở trong lòng bọn tiểu quái vật đúng là hình tượng chính trực, người tốt tự nhiên ta làm tốt nhất. Vô Cực, ngươi không cần lo lắng, ta rất tán thành cách làm của Tiểu Cương. Lúc trước, khi ta lần đầu giết người, còn không cùng một dạng phải nôn thốc tháo cả dặm sao, bây giờ nhớ tới còn có chút buồn cười. Đây là nhân sinh đều phải trải qua, sớm có kinh nghiệm không có gì à, Ta đi tìm bọn chúng tâm sự. Đối với Sử Lai Khắc thất long mà nói, đây là một đêm không chợp mắt. Hôm sau, trời còn chưa sáng, đoàn người đã lặng lẽ rời khỏi Tây Nhĩ Duy Tư thành, tiếp tục hướng tới mục đích của bọn họ chuyến này, xuất phát tới Thủ đô của Thiên Đấu đế quốc. Sử Lai Khắc thất long sắc mặt có chút tái nhợt như trước, nhất là Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh vốn nôn nhiều, thời gian một đêm rõ ràng không đủ để bọn họ hoàn toàn khôi phục. Nhưng trải qua Phất Lan Đức khai đạo, bọn họ cũng xem như miễn cưỡng tiếp nhận sự thật. Phất Lan Đức nói ý nghĩ chủ yếu rất đơn giản, giết một người xấu, tựu tương đương với phiến hạ vô số người tốt, người xấu không chết chỉ biết giết càng nhiều người thêm, cho nên các người không phải đã giết người mà là đã cứu người. Tại kiểu tư tưởng này rót vào sau đó quả nhiên làm cho Sử Lai Khắc thất quái dễ dàng tiếp nhận hơn, trong lòng cũng đỡ phải khó chịu. Nhưng muốn thật sự thích ứng cảm giác giết chóc loại này cũng không dễ dàng, còn cần vô số kinh nghiệm mài giũa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: