[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 60 : Độc (toàn)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mỗi một mạch đều tương ứng với một bộ vị trọng yếu của cơ thể. Kỳ kinh bát mạch mặc dù trời sinh quán thông, nhưng chỉ có liên kết rất nhỏ, nội lực không thể xuyên qua. Mà tại tiền thế của Đường Tam, dù gì cũng là nội gia cao thủ, cơ hồ đả thông gần hết kỳ kinh bát mạch. Trong kỳ kinh bát mạch, quan trọng nhất chính là nhâm mạch, đốc mạch, trùng mạch cùng đái mạch. Mà Đường Tam thông qua phán đoán vị trí, chính mình dưới áp lực thật lớn, huyền thiên công trùng phá, nên đả thông được trùng mạch. Trùng mạch thông tức tâm mạch thông, mặc dù không giống nhâm đốc hai mạch mang lại hiệu quả rõ ràng, nhưng cũng cấp cho Đường Tam chỗ tốt khó nói hết. Tựa như hồn sư tu luyện thì tuổi càng nhỏ càng tốt. Việc đả thông kỳ kinh bát mạch này cũng tự nhiên càng nhỏ tuổi càng dễ dàng. Theo sự tăng lên của tuổi tác, thân thể chịu hậu thiên ngoại giới ảnh hưởng, kinh mạch trong cơ thể sẽ trở nên cứng ngắc, muốn quán thông tự nhiên sẽ trở nên khó khăn. Lúc này trùng mạch đả thông, đối với việc tu luyện của Đường Tam có chỗ tốt không thể nghi ngờ là rất lớn. Hắn lúc này nhìn qua đã có chút cảm giác anh hoa nội liễm (thần công không lộ ra ngoài). Đương nhiên, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp. Đại sư hy vọng hắn tại dưới loại tình huống này dung hợp ngoại phụ hồn cốt, nhưng lại thành giúp Đường Tam quán thông luôn một cái kinh mạch. Thu được chỗ tốt còn lớn hơn . Thiên Đấu hoàng gia học viện một phương tự nhiên do Mộng Thần Ky cầm đầu, mà Sử Lai Khắc học viện một phương tự nhiên là do Phất Lan Đức. Bởi vì Mộng Thần Ky đưa ra điều kiện thiện chí, hai người càng nói chuyện càng thấy hợp nhau, có cảm giác hận không thể quen nhau sớm hơn. Mộng Thần Ky nói : “ chuyện này cứ quyết định như vậy. Phiền Tần sư phụ tới an bài.” Tần Minh liền gật đầu đáp ứng. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo trên người Đường Tam, ngoại trừ kinh hãi còn có thêm nhiều hâm mộ. Đồng dạng cũng là thiên tài, nhưng quang mang của hắn trước mặt ngoại phụ hồn cốt của Đường Tam liền bị che khuất. Đang lúc định cáo từ mọi người ở Sử Lai Khắc học viện thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Nghe qua thì tựa hồ có hai ngươi. “ Mộng Thần Ky thủ tịch có ở trong không?” người chưa tới, thanh âm đã từ bên ngoài truyền vào. Giọng người này to rõ, sức mạnh mười phần. Nhưng trong thanh âm lại mang theo vài phần cảm giác cao ngạo, tuy không đến mức vênh váo hung hăng, nhưng tuyệt cũng không mang vẻ khiêm tốn lễ nghi. Mộng Thần Ky sửng sốt một chút, hắn tự nhiên nghe được chủ nhân của thanh âm này là ai, trong lòng thầm nghĩ , hắn như thế nào lại tới ? Liền đứng lên đích thân ra ngoài nghênh đón. Lệnh cho hai vị giáo ủy đi theo phía sau hắn. Sắc mặt hai người này tựa hồ thoáng có chút biến hóa. Rất nhanh, từ bên ngoài đi vào ba người. Trong đó có một người mà mọi người ở Sử Lai Khắc học việc đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi bị Đái Mộc Bạch một cước đá bay. Lúc này, tên thanh niên đứng ở bên trái. Vẻ mặt kiêu ngạo, trong mắt càng lộ ra hận ý mãnh liệt. Đi ở giữa là một hoa phục lão giả. Người này mặc đại hoàng bào, ở trên có thêu những bông hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua không có chút nào lăng loạn. Mái tóc hoa bạch chỉnh tề phía sau đầu. Vóc ngươi trung đẳng, thân thể hơi béo, tướng mạo trang nghiêm. Chỉ là cặp mắt nhìn qua hơi nhỏ một chút, phát hủy đi cảm giác chỉnh thể của ngũ quan. Chắp tay mà đứng. Ngay cả đối mặt với ba vị hồn đấu la giáo ủy cũng không có chút ý tứ gì cung kính, ngược lại mang theo cảm giác như kẻ bề trên nhìn xuống. Chứng kiến ba người này xuất hiện, mọi người ở Sử Lai Khắc học viện có cảm giác đầu tiên chính là chấn động. Cũng không phải bởi vẻ bên ngoài của ba người này, mà là bởi vì người đi bên phải hoa phục lão giả. Trước đó, bất luận là Trữ Vinh Vinh có thực lực yếu nhất trong Sử Lai Khắc thất quái, hay là Sử Lai Khắc học viện viện trưởng, Phất Lan Đức cực mạnh, đều cũng chỉ nghe được có tiếng bước chân của hai người. Mà lại có ba người đi tới. Điều này chứng tỏ cái gì ? Đứng ở phía bên phải hoa phục lão giả cũng chính là một lão giả, nhưng cùng hoa phục lão giả bất đồng. Người này vóc dáng cao gầy. Nhìn qua tựa như một cây tiêu thương, thế nhưng râu tóc một màu xanh biếc, cặp mắt càng giống như lục bảo thạch tỏa ra ánh sáng. Cả người làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh thông thường. Nhìn không thấy chân của hắn di động, nhưng thủy chung vẫn đi theo bên cạnh hoa phục lão giả. Người này mặt không biểu tình, hoặc có thể nói là vẻ mặt cứng ngắc, hai mã hõm xuống. Mái tóc màu xanh để tùy ý bay loạn. Y phục cũng chỉ là trường bào màu xám mộc mạc, cùng hoa phục lão giả bên cạch quả thực chính là sự tương phản rõ ràng. Người này hai tay thu vào trong ống tay áo. Đi vào trong giáo ủy đại sảnh liền nhắm hai mắt lại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mọi người ở đây một cái. “ Thân vương đại nhân, ngươi như thế nào lại tới đây?” Mộng Thần Ky tiến lên có chút khom người, hướng hoa phục lão giả hành lễ. Nhưng bất luận là hắn hay là hai gã hồn đấu la kia, ánh mắt đều rơi vào trên người tóc xanh. Người này, cho dù là bọn hắn cũng không nhìn ra sâu cạn. Hoa phục lão giả lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở Sử Lai Khắc học viện, tên thanh niên ở bên cạnh hắn đúng là Tuyết Băng, lúc này đang thấp giọng nói gì đó bên tai hoa phục lão giả. Hoa phục lão giả lúc này mới nói: “ như thế nào? Ba vị giáo ủy có khách nhân ah ? sao không giới thiệu cho bổn vương một chút?” Mộng Thần Ky nhíu mày, mặc dù đối phương là thân vương, nhưng với địa vị của bọn họ ở hồn sư giới, cho dù là thân vương cũng không nên vô lý như thế. Nhưng người này đúng là kẻ chưởng quản học viện trong Thiên Đấu đế quốc hoàng thất, bọn họ cũng không thể đắc tội. Mộng Thần Ky mỉm cười, dẫn ba người đi vào đại sảnh. Lúc này, mọi người ở Sử Lai Khắc học việc cũng đều đã đứng lên. Mộng Thần Ky nói: “ thân vương điện hạ, ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện, Phất Lan Đức. Lần này, đến đây cùng chúng ta thảo luận về việc hiệp thương hợp tác với chúng ta. Phất Lan Đức viện trưởng, vị này là Thiên Đấu đế quốc Tuyết Tinh thân vương điện hạ, hoàng gia học viện bây giờ đang do thân vương điện hạ quản lý.” Phất Lan Đức mặc dù đối với vị thân vương cao cao tại thượng này cũng không có cảm tình gì lắm, nhưng chính là vẫn phải thi lễ: “ ngài hảo, thân vương điện hạ.” Nhưng Tuyết Tinh thân vương lại không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói : “ Sử Lai Khắc học việc ? tựa hồ không nghe nói qua. Hẳn là một học viện không chính thống. Mộng Thần Ky thủ tịch, ngài như thế nào lại để những kẻ không rõ lai lịch này đi tới học viện của chúng ta?” Vừa nghe lời này, chúng nhân Sử Lai Khắc học viện không nhịn được thốt nhiên giận dữ. Triệu Vô Cực đứng ở bên cạnh Phất Lan Đức đang muốn phát tác thì bị hắn mạnh mẽ giữ lại. Mộng Thần Ky sắc mặt biến đổi, “ thân vương điện hạ, không thể nói như vậy. Sử Lai Khắc học viện bồi dưỡng ra vố số hồn sư xuất sắc, như Tần sư phụ của học viện chúng ta cũng là từ Sử Lai Khắc học viện đến. Lần này Phất Lan Đức viện trưởng cùng các vị sư phụ ở Sử Lai Khắc học viện nguyện ý đến dạy tại học viện chúng ta, bọn họ đều là nhân tài hiếm có.” “Ồ?” Tuyết Tinh thân vương vừa nghe đến Tần Minh cũng là từ Sử Lai Khắc học viện đến, sắc mặt lúc này mới đẹp lên một ít, ánh mắt nhìn về phía Phất Lan Đức nói: “ Mộng Thần Ky thủ tịch, dựa theo quy củ của học viện, giáo sư mời đến hẳn là phải thông qua khảo hạch. Không biết mấy vị này đã thông qua chưa ?” Trí Lâm bên cạnh Mộng Thần Ky nhịn không được nói :” mấy vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đều có thực lực của Thiên Đấu cấp giáo sư, không cần khảo hạch. Thân vương điện hạ, ngay hôm này chẳng lẽ vì chuyện này mà đến?” hắn nói rõ ràng đã có vài phần không khách khí. Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, “ Thiên Đấu hoàng gia học viện, là trụ cột của đế quốc, vì đế quốc đào tạo nên các bậc nhân tài. Làm học viện sư phụ, đối với đệ tử phải có ảnh hưởng thật lớn. Ta tuyệt không hy vọng học viện mời đến mấy kẻ kiêu ngạo. Ta nghe Tuyết Băng nói, mấy vị khách quý này ngày hôm qua vừa đến học viện đã đánh hắn. Tuyết băng nói như thế nào cũng là đế quốc tứ hoàng tử, đại biểu cho tôn nghiêm quốc gia. Sau lại có thể dễ dàng chịu nhục?” Mộng Thần Ky ba người lúc này mới hiểu được vì sao vị Tuyết Tinh thân vương này đến. Nhìn vẻ mặt đầy hận ý đang nhìn chằm chằm vào Đái Mộc Bạch của tứ hoàng tử Tuyết Băng bên cạnh hắn, ba người không khỏi thở dài trong lòng. Thiên Đấu hoàng gia học viện đúng là bởi vì có đầu não là đám tàn dư quý tộc này nên mới không cách nào bồi dưỡng ra thêm càng nhiều nhân tài vĩ đại. Phất Lan Đức lạnh nhạt nói: “ vậy thân vương điện hạ muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây ? không biết ngài có hay không hỏi Tuyết Băng hoàng tử một chút, vì sao hắn lại bị đánh?” Hồn sư là chức nghiệp cao quý nhất của đấu la đại lục, hồn sư ở đẳng cấp cao căn bản là không để mấy tên quý tộc trong mắt. Phất Lan Đức chính mình là hạng người ương ngạnh này, nếu không phải vì muốn các lão huynh đệ đi theo mình nhiều năm có thể yên ổn hồi hương. Từ lúc Tuyết Tinh thân vương nói ra câu thứ nhất nhắm vào Sử Lai Khắc học viện, hắn đã muốn phát tát. Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, “ bổn vương luôn luôn thiện đãi nhân tài. Nếu các vị muốn hợp tác với Thiên Đấu hoàng gia học viện chúng ta, Tuyết Băng hôm qua cũng có lỗi trước. Chuyện này xem như quên đi. Bất quá…” Nói đến đây, ánh mắt hắn đảo qua trên người Phất Lan Đức cùng các sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, “ các ngươi phải chứng minh cho ta thấy các ngươi quả thật là nhân tài mới được.” Tuyết Băng lúc này đang đứng ở bên cạnh Tuyết Tinh thân vương đã có vẻ mặt đắc ý. Phất Lan Đức cố nén lửa giận, “ tốt, vậy thân vương đại nhân muốn chúng ta chứng minh thế nào ?” Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt cười nói: “ rất đơn giản, các ngươi chỉ cần có thể kiên trì trong tay Độc Cô tiên sinh trong năm phút, bổn vương sẽ thừa nhận tài năng các ngươi. Đãi ngộ hết thảy tốt nhất. Nếu không, cứ theo như lời Tuyết Băng ngày hôm qua nói, lập tức cút khỏi nơi này cho ta.” “Ngươi- -“ Đái Mộc Bạch thốt lên giận dữ, một bước muốn xông lên. Mà lúc này, lục phát lão giả bên cạnh Tuyết Tinh thân vương mở ra hai mắt. Ánh mắt rơi vào trên người Đái Mộc Bạch. Trong nháy mắt khi hắn mở hai mắt ra, nhiệt độ trong giáo ủy đại sảnh phảng phất giảm xuống vài phần, đó là một cặp mắt xanh biếc không mang theo chút nào hơi thở sinh mệnh, toát ra không chỉ là sự băng lãnh, mà còn có cả sự lãnh khốc tà dị. Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, cả người kịch liệt run lên một chút, không một tiếng động ngã sấp xuống đất nằm im không nhúc nhích . Một đạo trường đằng màu xanh như tia chớp lộ ra, quấn quanh hông Đái Mộc Bạch, mạnh mẽ kéo hắn quay lại. Đúng là thiên thanh đằng hồn đấu la Trí Lâm ra tay. “Thân vương điện hạ, ngài không nên quá đáng.” Mộng Thần Ky nộ thanh nói. Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: “ ta như thế nào là quá phận ? Mộng Thần Ky thủ tịch, ngươi chớ quên, học việc này trực thuộc hoàng thất. Làm một người quản lý, ta có quyền quyết định nhân sự. Ngươi nếu như không phục có thể gặp bệ hạ cáo trạng. Nhưng trước khi bệ hạ miễn trừ chức vụ của ta, nơi này còn do ta định đoạt.” “ Ngươi - -“ Mộng Thần Ky tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược nói không ra lời. Thanh quang lóng lánh truyền vào trong cơ thể Đái Mộc Bạch. Đái Mộc Bạch dưới sự bao bọc của thanh quang, lúc này mới tỉnh lại. Trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt sợ hãi. Lúc nãy chỉ trong nháy mắt, hắn chỉ có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, tựa như cái gì cũng không biết nữa. Đừng nói là công kích, căn bản là không có một chút cơ hội để phản kháng. Tuyết Tinh thân vương xoay người sang phía bên phải, hắn đối mặt với ba vị giáo ủy cùng đám người của Sử Lai Khắc học viện thập phần kiêu ngạo, nhưng đối với lão giả tóc xanh bên cạnh lại rất cung kính, “ Độc Cô tiên sinh, mời ngài.” Lão giả tóc xanh nhàn nhạt nhìn về phía mọi người của Sử Lai Khắc học viện, “ dùng thực lực chứng minh chính mình, các ngươi cùng lên đi.” Vừa nói xong, một tầng lục quang mãnh liệt từ trên người hắn phóng thích ra, ngay sau đó, một vòng quyển quang hoàn từ dưới chân hắn nổi lên. Mà trên thân thể hắn lại không có xuất hiện chút biến hóa nào. Hoàng, hoàng, tử, tử, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc. Tổng cộng chín cái hồn hoàn xoay quanh nổi lên, quang mang chói mắt làm cả giáo ủy đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ. Mọi người của Sử Lai Khắc học viện sắc mặt thay đổi, sắc mặt của ba gã giáo ủy cũng thay đổi. Ai cũng không nghĩ tới, lão giả tóc xanh nhìn qua thì có vẻ luộm thuộm này lại là một trong những tuyệt thế cường giả đứng đầu đại lục, phong hào đấu la có hồn lực đã đạt ngoài chín mươi cấp. Đừng nói là mọi người của Sử Lai Khắc học viện, cho dù là ba vị hồn đấu la đã ngoài tám mươi cấp cũng không dám tự tin có thể cùng đối kháng. Hồn đấu la cùng phong hào đấu la, mặc dù danh xưng chỉ chênh lệch có một giai, nhưng thực lực lại cách rất xa nhau. Cấp bậc càng cao, chênh lệch giữa một bậc cùng một bậc lại càng lớn. Mặc dù năm cái hồn hoàn trên người lão giả tóc xanh đều là màu đen, nhưng ai cũng rõ, đa số những hồn hoàn cuối cùng của các cường giả đều có khả năng tiếp cận mười vạn năm hồn hoàn. Một hồn hòan cuối cùng của hắn phỏng chừng lấy được từ hồn thú hơn bảy vạn năm. Từ hơi thở trên người lão giả tóc xanh có thể cảm giác được hắn là một vị phong hào đấu la thú vũ hồn, mà lúc này khi hắn phóng thích vũ hồn ra nhưng thân thể lại không có chút nào biến hóa càng chứng minh thêm sự kinh khủng của hắn. Đối với vũ hồn có trình độ khống chế tới mức đó, cũng chỉ có đỉnh cấp hồn sư cấp bậc phong hào đấu la mới có thể làm được. “ các hạ phục tính Độc Cô, tinh khí bức ngươi. Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn là độc đấu la phong hào nhờ độc Độc Cô Bác tiền bối.” Đại sư tiến lên một bước, ngăn trở mấy vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đang bừng bừng lửa giận, hướng lão giả tóc xanh nói. “ ha ha ha ha.” Lão giả tóc xanh cười quái dị một tiếng, “ không nghĩ tới, vậy mà vẫn còn có người nhớ đến ta. Không sai, ta chính là Độc Cô Bác. Nếu đã biết tên ta, các ngươi còn không mau lăn đi ?” Đại sư sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Hắn thản nhiên gật gật đầu, “ được, chúng ta lăn. Phất Lan Đức, chúng ta cút đi.” Nói xong, hắn kéo Phất Lan Đức đi ra ngoài. Phất Lan Đức dùng sức tránh thoát khỏi tay của đại sư, trong mắt bùng lên ánh sáng lãnh lệ, “ Tiểu Cương. Ta không thể để cho Sử Lai Khắc chịu sự sỉ nhục này.” Đại sư cả giận nói: “ ngươi không sợ chết, chẳng lẻ ngươi muốn kéo mọi người chết cùng hay sao ? Phong hào đấu la, ngươi có khả năng chống lại ah ? Nếu ngươi cũng là phong hào đấu la, ngươi cũng có thể tùy tiện bắt người ta lăn. Nhưng ngươi không phải. Cho dù mấy lão già chúng ta không sợ chết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bọn nhỏ cùng chết theo? Độc đấu la độc tuyệt thiên hạ. Ngươi nghĩ hắn chỉ công kích mình ngươi thôi sao ?” Nói xong những lời này, đại sư hướng ba vị hồn đấu la giáo ủy nói “ xin lỗi, ba vị tiền bối. Việc hôm nay kết thúc ở đây. Thịnh tình chiêu đãi của ba vị tiền bối chúng ta vĩnh viễn không quên. Sau này sẽ gặp lại.” “ Chờ một chút.” Mộng Thần Ky trong mắt lệ quang đại phóng, điềm tĩnh nhìn vào chín cái hoàn lóng lánh trên người vị độc đấu la kia. “ Độc Cô Bác. Để cho ba lão giả này lĩnh giáo độc của ngươi.” Thiên tinh lô hồn đấu la Bạch Bảo sơn, thiên thanh đằng hồn đấu la Trí Lâm. Phân biệt đi tới sau lưng Mộng Thần Ky. Trên người ba người đồng thời phóng thích ra khí thế mạnh mẽ. Thân thể Mộng Thần Ky trong nháy mắt bắt đầu trở nên hư ảo, cả người hóa thành một đạo hư ảnh đen nhánh, hắc vụ từ dưới chân cuồn cuộn nổi lên, hai vàng, ba tím, ba đen, tám cái hồn hoàn đồng thởi thả ra. Từ hồn hoàn là có thể nhìn ra sự chênh lệch của song phương, hồn hoàn thứ năm của độc đấu la Độc Cô Bác cấp bậc vạn năm, mà hồn hoàn thứ năm của Mộng Thần Ky lại như trước chỉ có ngàn năm. Trong lòng bàn tay thiên tinh lô hồn đấu la Bạch Bảo Sơn lộ ra một cái đỉnh lô kim quang lập lòe, mặt trên có bảy khỏa ngân tinh, tỏa sáng lấp lánh. Cùng hồn hoàn lóng lánh của Mộng Thần Ky có phẩm chất giống nhau, ngưng thật hơi thở dày đặc trải rộng toàn thân. Trên người thiên thanh đằng hồn đấu la Trí Lâm xuất hiện một cây thiên thanh đằng, nhưng màu sắc của đằng mạn này lại trong suốt như phỉ thúy, thanh khí nhàn nhạt từ trên người phóng thích ra, tràn ngập toàn thân. Lúc này, Sử Lai Khắc học viện một phương, sắc mặt mọi người đều rất khó nhìn, nhưng ai cũng không có chú ý tới, tiểu Vũ đứng ở phía sau cùng lúc này đang kiệt lực thu liễm hơi thở chính mình, sắc mặt đã có chút trắng nhợt. Từ khi ba người Tuyết Tinh thân vương tiến vào nơi này thì nàng đã bắt đầu làm như vậy. Chỉ bất quá vẫn không có ai chú ý tới nàng mà thôi. Hai mắt của nàng trong lúc bất tri bất giác đã biến thành màu đỏ. Ba vị hồn đấu la cùng một vị phong hào đấu la giằng co khiến cho hào khí nơi giáo ủy đại sảnh trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hơi thở của ba vị hồn đấu la bảo hộ cho đám người Sử Lai Khắc học viện ở sau lưng, mà độc đấu la Độc Cô Bác tự nhiên cũng đang ngăn cản áp lực cho Tuyết Tinh thân vương cùng tứ hoàng tử Tuyết Băng, nhìn vào, đại chiến khẽ động là bùng nổ. Độc Cô Bác mặc dù thực lực mạnh mẽ vô cùng, nhưng đối mặt với sự liên thủ của ba gã hồn đấu la, hắn cũng không dám khinh thường. Trong đôi mắt màu xanh biếc toát ra vài phần ngưng trọng. “Ba vị giáo ủy, các ngươi muốn làm gì ?” Tuyết Tinh thân vương nộ thanh nói. Trong lòng hắn lúc này cũng có chút hối hận. Ba vị giáo ủy này dù sao cũng là cường giả hơn tám mươi cấp, được Thiên Đấu đại đế trọng thị, vạn nhất thật sự đánh nhau, nếu xảy ra vấn đề gì thì hắn cũng có chút không muốn. “Tuyết Tinh thân vương, ngươi luôn làm việc theo ý riêng của mình, qua hôm nay, ba người lão phu sẽ báo với bệ hạ, để cho bệ hạ phán xử.” Mộng Thần Ky đã thật sự nổi giận. Ấn tượng của hắn đối với mọi người ở Sử Lai Khắc học viện rất tốt, nhất là Đường Tam làm cho bọn hắn cực kỳ kinh hãi. Lúc này mắt nhìn việc hợp tác có ích lợi lớn với Thiên Đấu hoàng gia học viện đã tan thành bọt nước, hắn như thế nào lại không tức giận ? Nói về tuổi, cho dù là vị phong hào đấu la Độc Cô Bác kia cũng không lớn hơn hắn. Lúc này vị giáo ủy thủ tịch đã động đến chân hỏa, đã bất chấp hậu quả. Đối với hắn mà nói, tình thế trước mắt đã không còn là vấn đề riêng của Sử Lai Khắc học viện nữa mà còn quan hệ đến mặt mũi của ba người hồn đấu la bọn họ. Đương nhiên, kinh diễm Đường Tam mang đến lúc trước cũng có tác dụng thúc dục quan trọng. “ Quên đi.” Phất Lan Đức trong lòng thầm than một tiếng, nắm tay đang nắm chặt chậm rãi thả lỏng ra, hai mắt ẩn dưới thủy tinh nhãn kính bắt đầu tĩnh táo trở lại. Hướng ba vị hồn đấu la có chút thi lễ, “ không nghĩ đến lại mang phiền toái như vậy cho ba vị tiền bối, Phất Lan Đức xấu hổ. Nếu Thiên Đấu hoàng gia học viện đã không muốn lưu chúng ta, chúng ta làm sao có thể đòi hỏi? cho dù hôm nay có bỏ qua, sợ rằng cũng không được an bình. Ba vị tiền bối, từ biệt ở đây, ngày khác Phất Lan Đức trở lại bái phỏng.” Phất Lan Đức sớm không phải tuổi trẻ xúc động, tự nhiên hiểu được đạo lý cánh tay không đánh được bắp đùi, vị Tuyết Tinh thân vương kia nếu đã là ở phe địch, nếu tiếp tục lưu lại càng tăng thêm phiền toái. Thiên Đấu hoàng gia học viện tuy tốt, nhưng cũng không phải là nơi có thể ở lâu. Lần này tại đại đấu hồn tràng cũng thu được ích lợi không ít, trở về mở cửa lại Sử Lai Khắc học viện cũng đủ để chống đở một đoạn thời gian dài. “Phất Lan Đức viện trưởng.” Mộng Thần Ky có chút lo lắng kêu lên. Phất Lan Đức không có xoay người lại, dẫn mọi người Sử Lai Khắc học viện sải chân đi ra ngoài. Khi Sử Lai Khắc thất quái đi ngang qua vị tứ hoàng tử Tuyết Băng kia thì thấy rõ ràng trong mắt hắn có chút hả hê. Mà vị Tuyết Tinh thân vương kia thì ngước cao đầu, phảng phất như không nhìn thấy đoàn người Phất Lan Đức. Ba vị hồn đấu la sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lúc này bọn họ có thể làm gì ? nơi này dù sao cũng thuộc về Thiên Đấu đế quốc hoàng thất. Ngay lúc này, một thiếu nữ xinh xắn từ bên ngoài chạy vào. “ Ông nội.” vừa vào cửa, nàng đã lao thẳng tới Độc Cô Bác trên người có chín cái hoàn lóng lánh đang đứng đó. Độc Cô Bác vẻ mặt đang âm lãnh khi thấy nàng thì thần sắc nhất thời trở nên nhu hòa, đưa tay ôm nàng vào lòng, ha ha cười, “ Nhạn Nhạn, ân, rất tốt, thực lực của ngươi lại có tiến bộ.” Cô gái này Sử Lai Khắc thất quái cũng có biết, chính là lần trước tại tác thác đại đấu hồn tràng cùng hoàng đấu chiến đội bọn chúng tiến hành đấu hồn, khống chế hệ hồn sư Độc Cô Nhạn. Bọn họ thấy được Độc Cô Nhạn, Độc Cô Nhạn vừa nhảy vào trong lòng ông nội tự nhiên cũng thấy được bọn họ. Khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Đường Tam, sắc mặt liền biến đổi, ôm lấy cổ Độc Cô Bác, thì thầm bên tai hắn vài câu gì đó. Lúc trước Tần Minh quay lại đã nói lại cho bọn họ niên kỷ của Sử Lai Khắc thất quái, dùng để kích thích các đội viên của hoàng đấu chiến đội tu luyện. Độc Cô Nhạn đã hỏi rất kỹ bộ dáng của Đường Tam, nàng lúc này chạy đến đây là để xem thử tên kiêu ngạo đánh bại mình lúc trước là người nào, không nghĩ tới lại gặp được ông nội của mình. Mà trong Sử Lai Khắc thất quái ở đây, Đường Tam mặc dù bình thường nhưng thân hình cùng ánh mắt lại không thay đổi được, nàng tự nhiên liếc mắt một cái là đã nhận ra. Khi Độc Cô Bác ngẩng đầu lên thì đám người Sử Lai Khắc học viện đã đi ra khỏi giáo ủy đại sảnh, ánh mắt hắn dừng lại một chút nơi bóng lưng của Đường Tam, môi khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói cái gì đó với Độc Cô Nhạn. Độc Cô Nhạn nhất thời mỉm cười, làm nũng vùi đầu trong lòng Độc Cô Bác. “ Ba vị giáo ủy. Xin lỗi, ta nghĩ ta cũng phải rời khỏi học viện.” Người vừa nói chính là Tần Minh, lúc này trên mặt hắn đã lộ ra vẻ bi phẫn. Sư trưởng chịu nhục mà chính mình lại không có thực lực để xóa đi sự khuất nhục đó, đây là một việc thống khổ. Nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng không cho phép chính mình tiếp tục lưu lại. Bất luận nơi này có đãi ngộ tốt như thế nào, ở trong lòng hắn cũng vĩnh viễn kém hơn nơi khởi điểm, Sử Lai Khắc học viện. Ba vị giáo ủy đồng thời cả kinh, ngay cả vị Tuyết Tinh thân vương kia cũng giật mình. Địa vị của Tần Minh ở hoàng gia học việc kỳ thật so với đám người Phất Lan Đức biết còn cao hơn rất nhiều. Có thể nói chỉ thua mỗi ba vị giáo ủy. Dù sao, vị trí trước mắt của hắn, trong vũ hồn điện có ghi lại, một trong những người trẻ tuổi nhất đạt tới sáu mươi cấp. Tuyệt đối là một nhân tài hiếm có, ba vị giáo ủy vẫn dám chắc, chưa đến sáu mươi tuổi, Tần Minh sẽ có thể trở thành một vị phong hào đấu la. Một vị phong hào đấu la xuất hiện, chính là có ý nghĩa quan trọng với một tòa học viện, ngay cả đối với Thiên Đấu đế quốc mà nói cũng là cực kỳ trọng yếu. Vào giờ phút này, trong lòng Tuyết Tinh thân vương rốt cuộc cũng có chút hối hận, cau mày lại. Nhưng lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nói gì, nếu không chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao ? Mộng Thần Ky bước lên phía trước ngăn Tần Minh lại, “ Tần sư phụ, như vậy sao được, chuyện này chờ chúng ta cẩn thận thương lượng rồi hãy nói. Chuyện hôm nay, chúng ta nhất định sẽ tấu lên bệ hạ, mời bệ hạ chủ trì công đạo.” Tần Minh lắc lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ quyết đoán, nhàn nhạt nói: “ Thiên Đấu hoàng gia học viện này, dù sao cũng thuộc về hoàng thất. Nếu hoàng thất đã chán ghét người Sử Lai Khắc học viện chúng ta, Tần Minh còn mặt mũi nào tiếp tục lưu lại? Hảo ý của ba vị giáo ủy Tần Minh tâm lĩnh. Năm đó Tần Minh một thân đến đây, hôm này một thân rời đi. Ba vị giáo ủy xin hãy bảo trọng, ân tình chiếu cố những năm gần đây Tần Minh khắc trong tâm khảm, ngày khác sẽ hồi báo. Cáo từ.” Hắn không để cho ba vị giáo ủy có cơ hội giữ lại, thúc dục hồn lực, thân hình chợt lóe lên đã đuổi theo đám người Sử Lai Khắc vừa mới rời khỏi giáo ủy đại sảnh. Mộng Thần Ky dậm mạnh chân một cái. Hướng Tuyết Tinh thân vương giận dữ hét: “ Thân vương điện hạ, ngươi thật là hồ đồ a. Ngươi có biết những người vừa rồi là những nhân tài như thế nào không? Ngươi, ngươi, ngươi…..” hắn đáp ứng mọi người Sử Lai Khắc học viện, không nói ra việc Đường Tam có ngoại hồn phụ cốt, lúc này tức khí lên, hồn lực trên người ba động một trận không ổn định. Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: “ việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Ba vị nếu muốn cáo trạng lên bệ hạ, ta cũng không có gì để nói. Cáo từ.” Nói xong, hắn mang theo Tuyết Băng đi ra ngoài. Nhưng lại không có nói gì với Độc Cô Bác. Độc Cô Bác cũng không có ý tứ vội vã rời đi. Liếc nhìn ba vị giáo ủy một cái, “ một đám hồn sư ngay cả tám mươi cấp cũng không đạt tới, có cái gì mà phải giữ lại. Ba người các ngươi thật sự già rồi.” Mộng Thần Ky cả giận nói: “ ngươi thì hiểu cái gì. Không sai, bọn họ quả thật không có một ai đạt tới tám mươi cấp, nhưng ngươi biết bọn họ có bao nhiêu tiềm lực không ? Có lẽ, không quá mười năm nữa, trong mấy người vừa rồi sẽ xuất hiện mấy phong hào đấu la. Tuyết Tinh thân vương hôm nay làm như vậy chính là đẩy để quốc xuống vực sâu. Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc hôm nay sẽ không khiến đám người kia ghi hận sao?” Độc Cô Bác hừ một tiếng, “ cái đó và ta thì có quan hệ gì. Nhạn nhạn, ông nội phải đi. Ngươi ở đây cố gắng học cho tốt.” Tuyết Tinh thân vương mang theo Tuyết Băng đi ra khỏi giáo ủy đại sảnh, một bên đi về phía trước, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, “ Tuyết Băng, lần này ngươi mang đến cho thúc thúc không ít phiền toái rồi. Chuyện này sợ rằng ba lão già kia sẽ không từ bỏ đâu.” Tuyết Băng cười nói : “ Thúc thúc, hôm nay thật sự là đa tạ người. Người cũng thấy đám người Sử Lai Khắc học viện kia kiêu ngạo cở nào, nếu lưu bọn họ lại học viện, sớm muộn gì cũng có rắc rối.” Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: “ quên đi, việc đã đến nước này có nhiều lời cũng vô ích. Ngươi nhớ kỹ, nếu phụ hoàng ngươi có hỏi, ngươi nói là bọn họ ra tay đánh ngươi trước. Nếu không phải vì muốn làm yếu đi thực lực của đại ca ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng đắc tội với nhiều hồn sư như vậy sao? Tuyết Băng, ngươi cần phải cố gắng. Nếu không, tương lai lúc tranh vị, cho dù thúc thúc có giúp ngươi, sợ rằng cũng không giúp được. Phân lượng của ba vị giáo ủy này trong lòng phụ hoàng ngươi rất cao, đáng tiếc, bọn họ đều là người của đại ca ngươi.” Nhìn thì như một hồi nháo kịch, nhưng trong đó lại ẩn chứa rất nhiều thâm ý, vị Tuyết Tinh thân vương này đâu phải chỉ là người dễ xúc động ? Đoàn người Sử Lai Khắc học viện trong lúc xuống núi cũng không có ai nói gì, Tần Minh rất nhanh đuổi kịp, cũng chỉ ở phía sau lưng Phất Lan Đức không nói một lời. Nhưng từ sắc mặt của hắn có thể thấy được tâm tình của hắn kém thế nào. Xuống núi, gặp lại tiểu hồ trong suốt nơi chân núi, chỉ là lúc này mọi người Sử Lai Khắc không ai có tâm tình để thưởng thức phong cảnh. “Viện trưởng, không bằng chúng ta mở rộng học viện ra.” Đái Mộc Bạch mở miệng. Phất Lan Đức dừng cước bộ lại, ngửa đầu nhìn trời, mặc dù mặt trời hôm nay rất nóng, nhưng tâm hắn lúc này có chút phát lạnh. Đái Mộc Bạch nói: “ ngài vẫn không chịu tiếp nhận sự trợ giúp từ đệ tử, ta có thể hiểu được. Nhưng vào lúc này, cho dù cố một hơi, chúng ta cũng không thể từ bỏ. Ngài yên tâm, ta sẽ không dùng hết tiền bạc trong nhà để tài trợ học viện đâu. Bảy người chúng ta, chính là Sử Lai Khắc thất quái, tự nhiên cũng phải vì học viện làm cái gì đó. Chúng ta có thể tham gia đấu hồn đại tái, với cấp bậc kim đấu hồn chiến đội của chúng ta bây giờ, tuyệt đối có thể thu đủ vào để cho học viện mở lớn ra. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ làm cho Thiên Đấu hoàng gia học viện kia phải hối hận vì việc hôm nay.” Đái Mộc Bạch không thể nghi ngờ là lão đại của Sử Lai Khắc thất quái. Lời hắn vừa nói ra, Sử Lai Khắc thất quái đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đại sư thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy bả vai Phất Lan Đức, “ Phất Lan Đức, xin lỗi. Chuyện này là ta không tốt.” Phất Lan Đức lắc lắc đầu, “ không quan hệ tới ngươi. Là chúng ta xui xẻo thôi. Không biết tại sao, ta bây giờ một điểm cũng không có tâm tình để buộc tội cái học viện kia. Có lẽ, bởi vì mấy năm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.” Triệu Vô Cực hỏi: “ chúng ta nên đi đâu hay làm gì bây giờ ?” Trữ Vinh Vinh nói: “ không bằng đi đến tòa thành của nhà ta đi. Thất bảo lưu ly tông cách nơi này cũng không xa.” Phất Lan Đức lắc lắc đầu, “ quên đi, ta cũng không muốn cảm thụ cái cảm giác phải sống dựa vào người khác này nữa. Vinh Vinh, cám ơn hảo ý của ngươi.” Trữ Vinh Vinh vội la lên: “ viện trưởng, ngài yên tâm, nhà ta tuyệt không có giống Thiên Đấu học viện kia, ngài cũng biết, thất bảo lưu ly tông chúng ta đối với hồn sư đều rất hoan nghênh. Nếu có ai dám nói gì với các người, ta tuyệt sẽ không buông tha cho bọn họ. Độc đấu la thì sao chứ, chờ ta trở về nhờ kiếm thúc cùng cốt đầu thúc thúc ra mặt, đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Ánh mắt tan rả của Phất Lan Đức dần dần ngưng tụ, hắn biết quyết định của mình bây giờ không chỉ quan hệ đến bản thân, còn có sư phụ của Sử Lai Khắc học viện cùng bọn nhỏ trước mắt này nữa. Thu thập tâm tình, hắn một lần nữa xuất ra khí khái mà viện trưởng phải có, “ như vậy đi. Chúng ta từ xa mà đến, vậy ngày hôm đó nghỉ ngơi lại ở thủ đô Thiên Đấu đế quốc một chút, về phần hành động tiếp theo, chúng ta sẽ thương lượng sau.” Ngay lúc này, Tần Minh đột nhiên tiến lên một bước quỳ sụp xuống trước mặt đám người Phất Lan Đức, “ Viện trưởng, là ta không tốt, ngài trách phạt ta đi.” Phất Lan Đức vội cản lại nâng hắn dậy, “ Tần Minh, ngươi làm gì thế ? Ta như thế nào lại không biết tâm ý của ngươi đối với Sử Lai Khắc ? ngươi có thể bỏ đi theo chúng ta, đã đủ để chứng minh ngươi vẫn luôn đặt Sử Lai Khắc học viện ở vị trí quan trọng nhất. Như vậy là đủ rồi. Cần nói xin lỗi chính là ta, là chúng ta đã hủy đi tiền đồ của ngươi.” Tần Minh cười khổ một tiếng, “Tiền đồ ? Nếu không có các sư phụ lúc trước dạy ta, ta làm sao có tiền đồ gì ? Ta có tay có chân, chẳng lẽ rời khỏi Thiên Đấu học viện thì không thể sinh tồn sao? Ta dẫn mọi người đến Thiên Đấu thành. Vừa rồi Đái học đệ nói ta rất đồng ý, ta cho rằng chúng ta mở cửa lại Sử Lai Khắc học viện đi, viện trưởng, Sử Lai Khắc học viện vĩnh viễn là ngôi nhà chung của chúng ta. Chúng ta ai cũng không hy vọng chứng kiến nó cứ như vậy mà chấm dứt. Nếu ngài thật sự đã mệt mỏi, chúng ta có thể giúp ngài cùng chống đở học viện.” Phất Lan Đức gật gật đầu, nhìn mấy vị sư phụ , “ đi thôi, chúng ta đi tới Thiên Đấu thành tìm một chỗ nghỉ chân trước.” Từ Thiên Đấu hoàng gia học viện đi đến Thiên Đấu thành quả thật rất gần, đoàn người mang theo tâm tình buồn bực, đi không lâu đã tới thủ đô của Thiên Đấu đế quốc. Từ xa xa đã có thể thấy được đủ loại cờ xí đang cắm trên thành đầu. Là một trong hai toà thành có quy mô lớn nhất cũng như phồn hoa nhất đại lục, thành tường của Thiên Đấu thành cao khoảng trăm thước, toàn bộ do đá hoa cương cứng rắn nhất ghép thành. Trên thành dưới thành, các binh lính đang tuần tra đều mặc khôi giáp toàn thân, cầm trường mâu trong tay. Từ sát khí trên người bọn họ tỏa ra là có thể nhận thấy được sự tinh nhuệ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: