[Dịch] Đấu La Đại Lục
“ Ngươi có thể giải được độc trên người ta sao ? “ Độc Cô Bác rốt cuộc cũng bỏ qua sĩ diện, nhịn không được hỏi.
Đường Tam thản nhiên nói : “ Có giải được ta cũng không giải cho ngươi. Ngươi sẽ còn thảm hại hơn cả ta nữa. Giết ta đi. Bản thân ngươi có lẽ không sợ chết, dù sao, con người xưa nay sống đến bảy mươi tuổi cũng là chuyện hiếm, đáng tiếc, tôn nữ như hoa như ngọc của ngươi, e là không chống cự được thời gian dài như ngươi, cô ta cũng vị tất đã có nghị lực như ngươi để mà đựng nỗi thống khổ ngày một gia tăng. Độc của cô ta phát tác còn kịch liệt hơn ngươi, bởi vì ngay từ khi me cô ta mang thai, đã bị ngấm loại độc này rồi.
Vì sinh tồn, Đường Tam bắt đầu nỗ lực cuối cùng. Lúc trước, vào lần đầu tiên thấy Bích lân xà hồn sư Độc Cô Nhạn, từ diện mạo của Độc Cô Nhạn gã đã có nghi vấn, bởi vì dựa vào những gì gã biết, ở tại thế giới này, tịnh không có đôi mắt nào có màu sắc con ngươi giống như Độc Cô Nhạn, hơn nữa Độc Cô Nhạn lại sử dụng Bích lân xà độc, đã khiến gã có phán đoán như vậy.
Hôm nay lại được gặp gia gia của Độc Cô Nhạn, lão quái vật ở trước mắt, Đường Tam lại càng khẳng định thêm về phán đoán của mình, Độc Cô Nhạn cố nhiên kế thừa vũ hồn của gia gia mình, có năng lượng độc cường đại, nên đồng thời cũng kế thừa luôn cả sự phản phệ của độc tố. Mỗi câu nói của Đường Tam đều là sự thật, đến Độc Cô Bác vốn là loại cao ngạo cũng không còn lời nào phản bác.
Buông tay, Đường Tam từ tay Độc Cô Bác rơi xuống, lạnh lùng nhìn gã, “ Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng, ngươi có thể giải độc trên cơ thể của ta ? “
Lần này Đường Tam dứt khoát không đứng dậy, khoanh chân ngồi ngay trên mặt đất, “ Ta cần phải chứng minh với ngươi sao ? Dù sao ngươi cũng giết ta. Loại người như ngươi, sống trên đời cũng chỉ là tai hoạ. Nếu ta cứu ngươi, chính là trợ Trụ vi ngược. “
Chính giống như những lời Đường Tam nói, Độc Cô Bác có thể không để ý đến sống chết của mình, nhưng không thể không để ý đến tương lai tôn nữ của mình. Độc Cô Nhạn mới vừa hai mươi tuổi, vẫn còn tương lai tốt đẹp. Hơn nữa là, trước kia Độc Cô Bác đã được nếm qua mùi vị mất mát người thân. Hắn ta tuyệt đối sẽ không để tình huống như vậy thêm lần nữa xuất hiện trước mặt mình.
Độc Cô Bác cả đời ngoan độc, nhưng đối với cự độc trên người mình thì không cách nào giải được, hắn cũng đã thử qua vô số cách. Nhưng đổi lấy, chỉ là những thống khổ ác liệt hơn mà thôi.
Trên mặt hiện lên vẻ âm tình bất định, Độc Cô Bác chậm rãi đưa hai tay ra sau lưng, trong giọng nói. Âm điệu trở nên hoà hoãn đi vài phần, “ Nghe Nhạn Nhạn nói, ngươi là Đường Tam, đúng không ? “
“ Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi tính, không sai. “ Đường Tam lạnh lung ngẩng đầu.
Độc Cô Bác khinh thường hừ một tiếng, “ Một tiểu mao đầu mười ba tuổi, đòi làm đại trượng phu ? Được rồi, ta không nói nhảm với ngươi. Nếu như ngươi thật sự có thể giải được độc trên người ta và tôn nữ của ta, vậy thì, ta không những có thể không giết ngươi, hơn nữa còn đáp ứng giúp đỡ ngươi ba việc. Ba việc không động chạm đến ta. “
Đường Tam lạnh nhạt nói : “ Ngươi không giết ta ? Giống như lúc nãy ngươi vừa nói, ta dựa vào cái gì để tin ngươi ? Ngươi muốn giết ta, chỉ là việc nhấc tay mà thôi. Người như ngươi, lấy oán báo ân không phải là chuyện lạ. “ Độc Cô Bác sửng sốt một lúc, hắn không ngờ rằng thiếu niên nhìn chỉ mười mấy tuổi ở trước mặt lại khó đối phó như vậy, không khỏi cả giận nói : “ Ngươi không đi nghe ngóng mà coi, danh tiếng của Độc Cô Bác ta. Trước nay mặc dù ta không cho rằng bản thân là người tốt. nhưng rất trọng tín. Vẫn chưa có ai dám miệt thị lòng thành tín của ta. “
Đường Tam nhắm hai mắt, “ Đây chỉ là lời nói suông của ngươi mà thôi. Trừ phi ngươi phát lời thề độc, không thì, ta sẽ không bao giờ tin ngươi. “
Trong mắt Độc Cô Bác hung quang bạo thiểm, suýt nữa thì không nhẫn nại được, nhưng nghĩ tới tôn nữ của mình, hắn cuối cùng vẫn là đem tức giận mạnh mẽ đè xuống.
“ Có thể. Chỉ cần ngươi có thể chứng minh ngươi giải trừ được độc của ta. Ta phát thệ ngay. “
Sinh cơ rốt cuộc đã tới rồi. Đường Tam cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vạt áo sau lưng đã ướt đẫm. Chỉ cần là con người. Đều sợ chết, Đường Tam cũng không phải ngoại lệ. Nhất là cái chết không có giá trị gì, càng là điều gã không hề muốn.
Đứng lên lần nữa, thu Bát chu mâu ra sau lưng, “ Ngươi muốn ta chứng minh cho ngươi như thế nào ? “
Độc Cô Bác thu hung quang trong mắt lại, “ Chứng minh năng lực dùng độc của ngươi mạnh hơn ta, ta liền tin ngươi ngay. “ Sâu trong tiềm thức của hắn, không hề có chút tín nhiệm nào đối với Đường Tam. Dù sao, thiếu niên trước mặt hắn mới chỉ mười ba tuổi mà thôi. Một đứa trẻ mười ba tuổi, trình độ trong lĩnh vực dùng độc lẽ nào có thể cùng so sánh với hơn mấy mươi năm chìm đắm trong độc của mình sao ? Nhưng lời nói của Đường Tam lại trúng đúng vào điểm yếu của hắn, hơn nữa miêu tả bệnh trạng trên người không sai tẹo nào, đối diện với cơ hội như vậy, Độc Cô Bác cũng không thể không thử qua một chút. Giết hay không giết Đường Tam, đối với hắn mà nói không có quan hệ gì, cho dù Đường Tam là thiên tài cũng tốt, muốn đạt đến trình độ có thể uy hiếp hắn, cũng phải mấy mươi năm thời gian, mấy mươi năm sau, hắn sợ là đã già chết rồi. Còn phải sợ cái gì nữa. Nếu như thực sự có thể giải độc, nhất là giải được kịch độc do di truyền trên người tôn nữ của mình, đối với Độc Cô Bác mà nói, đó mới là chuyện quan trọng.
Đường Tam mở rộng hai bàn tay, bất đắc dĩ nói : “ Cái gì ta cũng không có, lấy gì để chứng minh năng lực dùng độc mạnh hơn ngươi đây ? “
Độc Cô Bác lạnh lùng nói : “ Cái này dễ giải quyết. Nơi đây là biệt phủ của ta, các loại dược vật, thực vật phổ biến, ngươi muốn loại nào, tự mình đi tìm là được rồi. Ta cho ngươi một ngày, trong vòng một ngày, ngươi tự mình phối chế các loại giải dược. Sau một ngày, ta sẽ hạ độc ngươi ba loại độc, chỉ cần ngươi dùng giải dược do mình phối chế ngăn chặn được độc do ta hạ, liền chứng minh được ngươi có tư cách giải độc cho ta. Nếu không thì, ngươi đi chết đi. “
Trong một ngày, phối chế giải dược, nghe qua thì thời gian tựa hồ như rất nhiều, nhưng trên thực tế, độc dược có nghìn vạn loại, mỗi loại đều có đặc tính riêng của mình, hạ độc do Độc Cô Bác là dạng dụng độc đại sư xuống tay, càng không phải là bình thường. Cần trong thời gian một ngày phối chế ra giải dược có thể áp chế độc do hắn hạ, khó khăn như vậy, tuyệt đối là cực lớn.
Trong tâm tưởng Độc Cô Bác, Đường Tam nhất định sẽ cùng hắn mặc cả, tranh thủ thêm thời gian, thậm chí trì hoãn thời gian. Nhưng, câu trả lời của Đường Tam làm hắn có chút kinh ngạc, thậm chí có thêm vài phần tín tâm đối với Đường Tam.
“ Tốt. Dẫn ta đến dược phòng của ngươi, trong một ngày đừng đến làm phiền ta. “ Phủi phủi bụi đất trên người, Đường Tam thong dong đáp ứng yêu cầu của Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác quét mắt nhìn hắn một cái, chuyển thân hướng ra bên ngoài huyệt động, “ Đi cùng ta. “
Ra khỏi huyệt động, Đường Tam mới phát hiện, đây là một mảnh rừng rậm rạp, hơn nữa nơi bọn họ đang đứng, là một ngọn núi cao chừng năm trăm thước ở bên trong rừng. Do lúc này là ban đêm, không cách nào nhìn được cảnh sắc bên ngoài.
Độc Cô Bác như đi trên đất bằng, dễ dàng theo sơn đạo đi lên phía trên, trông qua hắn ta tựa hồ như đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều vượt qua mười thước, hơn nữa khoảng cách mỗi bước cực kỳ đều nhau, trong qua trình lên núi, cả người giống như là đang bay thẳng lên vậy.
Đường Tam vội vàng đề tụ hồn lực đi theo phía sau Độc Cô Bác, gã đương nhiên không cho rằng ra khỏi động huyệt liền có thể đào thoát, trước mặt phong hào đấu la mà muốn thoát, đó chẳng qua chỉ là chuyện đùa mà thôi.
Rất nhanh, Đường Tam dưới sự dẫn đường của Độc Cô Bác đã lên tới đỉnh núi, Đường Tam không khỏi bị địa thế trước mặt doạ cho một trận. Trước mặt lại là một khe núi hình chiếc truỳ, đỉnh núi mà bọn họ đang đứng sát ngay mép khe núi, nhiệt khí nồng đậm từ dưới khe núi bốc lên, nhiệt khí thập phần ướt át, mang theo vài phân mùi vị lưu hoàng đặc hữu.
“ Nơi này có ôn tuyền ? “ Đường Tam nhịn không được kinh ngạc hỏi.
Độc Cô Bác liếc nhìn gã một cái, “ Tiểu tử, những điều ngươi biết khá nhiều đấy. “
Đường Tam nói : “ Chả lẽ ngay cả mùi vị của ôn tuyền ta cũng không nhận ra được sao. Dược phòng của ngươi ở bên cạnh ôn tuyền sao ? Đây đúng là một địa phương tốt. “
Bản thân ôn tuyền tịnh không thích hợp với việc trồng thực vật, bởi vì ẩn chứa bên trong có rất nhiều quáng chất, nhưng có một vài thực vật đặc thù lại không như vậy. Bọn chúng cần chính là quáng chất cho đến nhiệt lượng bên trong ôn tuyền. Dựa vào những gì mà Đường tam biết, có không ít thực vật kịch độc đều như vậy.
“ Theo ta đến đây. “ Độc Cô Bác triển khai thân hình, trực tiếp từ mép khe núi đen nhánh nhìn không thấy đáy, nhảy xuống phía dưới. Do nguyên nhân sương mù dày đặc và ban đêm, lại thêm ghềnh đá dốc đứng. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Độc Cô Bác đã tiêu thất trong đám hơi nước.
Hắn đang cố ý làm khó cho ta sao ? Trong mắt Đường Tam loé lên một tia ngạo nghễ, nếu như ngươi cho rằng như thế này đã làm khó cho ta, vậy thì ngươi đã sai.
Tử quang từ sau lưng chớp động, Bát chu mâu lại được phóng thích mà ra, Đường Tam không như Độc Cô Bác đằng thân nhảy xuống, lưỡng mâu trong Bát chu mâu đồng thò ra, xoẹt một tiếng, cắm vào trong vách núi, ngay sau đó, tám gốc chu mâu luân phiên phát lực, mang theo Đường Tam, cứ như vậy dính vào vách núi tự như đất bằng mà phóng xuống phía dưới.
Bát chu mâu dựa vào sự sắc bén của nó, lại thêm đặc tính kết dính của nhện, có thể đi lại trên tuyệt đại đa số các loại địa hình. Dạng vách núi dốc đứng này có thể gây khó khăn cho người khác, chứ không gây khó khăn được cho Bát chu mâu.
Khi Độc Cô Bác rơi vào trong khe núi, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, tiểu tử, không phải ngươi bị sái tay sao, ta xem làm sao mà ngươi xuống được đây, nếu như ngươi bỏ chạy, đơn giản liền chứng minh được ngươi cũng chỉ là một tiểu bối yếu hèn mà thôi.
Đương nhiên, nếu như Đường Tam thực sự nhảy xuống, Độc Cô Bác sẽ không để cho gã bị thương, dựa vào thực lực của hắn, tiếp Đường Tam chỉ là một sự việc nhẹ nhàng. Theo sự bình tĩnh và thực lực bản thân do Đường Tam biểu hiện ra, Độc Cô Bác đối với thiếu niên này ngày thêm hứng thứ. Từ trên người gã, Độc Cô Bác nhìn thấy sự thành thục của thiếu niên này khác với thiếu niên bình thường, còn có một loại dạng khí chất đặc thù.
Cả nửa ngày cũng không thấy Đường Tam nhảy xuống, Độc Cô Bác không biết tại sao, cảm giác có chút thất vọng. Trong lòng vừa nghĩ đấy chẳng qua là một tiểu tử hèn nhát, thì nhìn thấy một đạo thân ảnh đang nhanh chóng từ trên vách núi đi xuống. Dựa vào thị lực của hắn dĩ nhiên không nhìn rõ tình huống của thân ảnh đó.
“ Ngoại phụ hồn cốt này còn có thể sử dụng như thế sao ? “ Độc Cô Bác loé lên một tia ngạc nhiên trong mắt. Nhưng hắn tịnh không nói gì cả, chỉ là nhìn quy luật phi động của Bát chu mâu ở sau lưng Đường Tam, một lát công phu liền đến trước mặt bản thân. Có Tử cực ma đồng, trong bóng đêm, thực lực Đường Tam tịnh không kém hơn nhiều so với Độc Cô Bác.
Đường Tam không hề nhìn Độc Cô Bác, mà là đem mục quang hướng xung quanh sơn cốc trước mặt. Khiến cho gã có chút kinh ngạc là, ôn tuyền trong sơn cốc trước mắt so với tưởng tượng của gã không giống nhau. Diện tích ôn tuyền không lớn lắm, nhưng lại phân thành hai phần, trong thuỷ đàm hình bầu dục, màu sắc của ôn tuyền phân biệt thành nhũ bạch và chu hồng. Kỳ dị hơn là, bọn chúng tuy ở chung trong một thuỷ đàm, nhưng lại phân biệt rõ ràng ( như sông Kinh và sông Vị ), không hề xâm phạm lẫn nhau, thuỷ chung bảo trì ở bên của mình.
Hơi nước kia cuồn cuộn bốc lên, chính là do vị trí ở giữa hai loại ôn tuyền sản sinh ra, không ngừng bốc thẳng lên, tới tận vị trí sơn khẩu mới từ từ tản đi.
“ Đây, đây là …… “ Nhìn một màn trước mắt, do thân thể kích động, không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Gã thế nào cũng không nghĩ đến, tại thế giới này cuối cùng cũng ngắm nhìn một màn đẹp đẽ lạ lùng đến vậy. Tuy trước nay gã chưa từng nhìn qua, nhưng trong trí nhớ của gã, lại có miêu tả về cảnh tượng này rồi.
Trong Bách giải ám khí của Huyền thiên bảo lục, ngoại trừ ám khí, còn có một thiên bí lục liên quan tới độc, trong đó có ghi lại, đều là những dược vật cực kỳ quý hiếm, có kịch độc, cũng có loại thiên tài địa bảo. Mà ở phần cuối cùng của bí lục, tỉ mỉ ghi lại Tam đại tụ bảo bồn.
Những tụ bảo bồn này, đương nhiên không phải là vật vất đi, mà là tụ bảo bồn đối với dược vật. Cũng là ba loại chỉ sinh trưởng trong hoàn cảnh thiên nhiên đặc thù. Dưới điều kiện của tam đại tụ bảo bồn, thực vật bình thường căn bản không các nào sinh trưởng được, bởi vì thực vật bình thường không thể thích ứng với khí hậu đặc thù ở đó, nhưng Tam đại tụ bảo hồn lại là nơi sinh trưởng của những thực vật trân quý. Hơn nữa, còn khiến cho những thực vật hiếm quý này rút ngắn được mười lần thời gian sinh trưởng. Đơn giản mà nói, nếu như một gốc cây linh chi sinh trưởng trong bất kỳ Tam đại tụ bảo bồn nào trong mười năm. Hiệu quả tương đương với linh chi trăm năm.
Tam đại tụ bảo hồn có điều kiện tốt đến như vậy, chính là tồn tại ở những nơi đẹp đẽ của thiên hạ, linh khí thiên địa tập trung vào trong đó. Mà cảnh tượng trước mắt. Phải chăng chính là nơi giống y hệt như trong Huyền thiên bảo giám mô tả sao ?
“ Băng hoả lưỡng nghi nhãn. Đây chính là Băng hoả lưỡng nghi nhãn sao ? “
Băng hoả lưỡng nghi nhãn, là nhãn tuyền được thiên nhiên ưu đãi, nhất nhãn song sinh, lưỡng nghi hỗ khắc. Ngàn vạn năm chưa chắc đủ để hình thành nên bảo địa ah !
Trong một đời, có thể nhìn thấy một nơi mà tinh hoa thiên địa ngưng tụ nên một trong Tam đại tụ bảo bồn, Đường Tam sao lại không kích động. Lúc này cuối cùng Đường Tam đã hiểu rõ tại sao lão quái vật này dưới tình trạng độc tố kịch liệt như vậy mà vẫn sống được, còn tu luyện đến cảnh giới phong hào đấu la. Điều này có quan hệ vô cùng mật thiết đối với Băng hoả lưỡng nghi nhãn ở trước mắt.
Băng hoả lưỡng nghi nhãn không chỉ dưỡng vật. Đồng thời cũng có tác dụng đặc thù đối với con người. Một khi nhân loại hoặc động vật sinh sống bên cạnh Băng hoả lưỡng nghi nhãn, vậy thì, trong một khoảng thời gian ngắn, thân thể sẽ bị hai loại thiên địa linh khí có thuộc tính cực đoan công kích, nếu không sớm rời đi. Nhất định thân thể sẽ nổ tung mà chết. Nhưng đối với một thân toàn độc của Độc Cô Bác mà nói, lại có những tác dụng cực tốt. Cực nhiệt cùng cực hàn, đều có tác dụng khắc chế với độc vật. Mà ở nơi có thiên tài địa bảo như Băng hoả lưỡng nghi nhãn, sự khắc chế độc vật càng cực kỳ mãnh liệt. Nếu không, cũng tuyệt không thể để cho các loại thực vật quý hiếm đồng thời sinh trưởng ở chỗ này.
Có sự áp chế của Băng hoả lưỡng nghi nhẫn, thân thể Độc Cô Bác mới có thể một mực áp chế kịch độc trong người không cho phát tác. Đặc tính của bản thân Băng hoả lưỡng nghi nhãn là bảo hộ thực vật ở xung quanh, lại biến thành đồ tốt bảo hộ sinh mệnh Độc Cô Bác.
“ Băng hoả lưỡng nghi nhãn ? Ngươi đang nói gì vậy ? “ Độc Cô Bác có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam đang miễn cưỡng bình phục lại tâm tình kích động, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng hoan hô, “ Không có gì, ta chỉ không nghĩ tới cư nhiên lại tồn tại một nơi tốt như thế này. Nếu như nói trước đây ta chỉ có ba phần chắc chắn trị liệu được độc trong người ngươi. Vậy thì, hiện tại, có Băng hoả lưỡng nghi tồn tại, sự chắc chắn của ta tăng lên thành năm phần. “
“ Ngươi nói cái gì ? Chỉ có năm phần ? “ Nhất thời trong ngôn ngữ của Độc Cô Bác toát ra ý bất thiện. “ Tiểu tử, ngươi một mực đều là dối gạt ta ? “
Đường Tam lạnh lùng nói : “ Ta cần phải dối gạt ngươi sao ? Thân thể ngươi đã bị nhiễm độc bao nhiêu năm rồi, có năm phần tỷ lệ trị hết là quá cao rồi. Nhưng. Cho dù không thể trị hết. Cũng đủ để hoá giải thống khổ trong người ngươi. Về phần tôn nữ của ngươi, thậm chí không cần Băng hoả lưỡng nghi nhãn trợ giúp. Ta cũng nắm chắc việc chữa trị cho dứt. “
Lúc này khuôn mặt Độc Cô Bác mới biến thành dễ coi một chút, chỉ Băng hoả lưỡng nghi nhãn ở xung quang, nói, “ Tất cả những dược vật của ta đều trồng ở đây. Các loại độc dược, bổ dược đều có. Ngươi có thể sử dụng, nhưng nếu ngươi dám phá hoại chung quanh đây, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ta cho ngươi một chút thời gian. Sáng sớm ngày mai, nếu như ngươi không thông qua được khảo nghiệm của ta, vậy thì, chính là ngày mạt vận của ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử bỏ trốn, không ngại nói với ngươi, đây là Hồn thú sâm lâm rất nổi tiếng, trừ ngọn núi này bị độc trận của ta phong bế, hồn thú không dám xâm nhập, bên ngoài đều là hồn thú có cấp bậc thấp nhất từ nghìn năm trở lên. Ngươi muốn trốn, căn bản không cần ta động thủ, hồn thú cũng sẽ xé ngươi thành từng mảnh nhỏ. “
Nói xong, Độc Cô Bác phóng người lên, mũi chân điểm vào vách núi, giống như một con đại điểu hướng thẳng miệng núi ở phía trên mà phi lên, cùng với thân ảnh dần biến mất, thanh âm của hắn lại lần nữa vang lên rõ ràng, “ Tiểu tử, nhớ kỹ, không nên chạm vào hai loại ôn tuyền kia. Si nhiệt và cực hàn ở đó, sợ rằng ngay cả ta cũng không thể chịu đựng được trong thời gian quá lâu. Nếu như ngươi tiếp xúc rồi, chỉ còn con đường chết mà thôi. “
Nhìn thân ảnh Độc Cô Bác dần dần tiêu thất ở trong đám hơi nước, khoé miệng Đường Tam từ từ hiện lên nụ cười, còn cần ngươi nói sao ? Ta không đi tự sát, làm sao mà tự dưng lại đi chạm vào ôn tuyền của Băng hoả lưỡng nghi nhãn ? Nên biết, đó là nơi chí hàn chí nhiệt của thiên địa.
Độc Cô Bác đi rồi, Đường Tam cũng không cần phải tiếp tục áp chế nỗi hưng phấn trong lòng, bước nhanh đến bên dòng ôn tuyền màu đỏ của Băng hoả lưỡng nghi nhãn, kỳ dị là, bề mặt dòng ôn tuyền bình tĩnh tịnh không hề tồn tại chút nhiệt độ nào.
Đường Tam đương nhiên không bị biểu hiện này đánh lừa, dịch thể màu đỏ này nhìn qua là bình thường, nhưng kỳ thực nhiệt độ đủ để so sánh với nham tương, nếu như hiếu kỳ mà chạm vào nó, vậy thì, chạm vào bằng nơi nào, nơi đó liền bị đốt cháy đến không còn gì cả.
Hít sâu một hơi, Đường Tam chỉ cảm giác thấy tâm tạng của mình đập với tốc độ ngày một thêm nhanh, một dạng kích động không cách nào áp chế lần đầu tiên xuất hiện tại thế giới này, sợ là ngay ở tiền thế, lúc gã chế tác ra Phật nộ đường liên thì mới có qua.
Công lực tụ vào hai mắt, phát động Tử cực ma đồng.
Tử ý trong suốt ngưng tụ trong hai mắt, dưới tác dụng toàn lực của Huyền thiên công, mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng, mặc dù không gian hơi nước mông lung, mượn ánh sáng của tinh nguyệt trên trời, Đường Tam cơ bản vẫn có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ ở xung quang.
Chung quanh Băng hoả lưỡng nghi nhãn, có đủ các loại các dạng thực vật, thiên hình vạn trạng, xem ra, đây giống như một khu vườn thực vật. Mà thực vật ở đây, không thứ gì không phải vật trân quý, chỉ nhìn ra xa một chút, Đường Tam liền có chút ngây ngốc cả người.
Cách gã không xa, gần bạch nhũ ôn tuyền, có một bụi nhìn giống như tiểu trùng. Đường Tâm cẩn thận ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát, nội tâm nhất thời tràn ngập sự rung động mãnh liệt.
“ Đây, đây là Tuyết tàm ? Cực phầm trong Đông trùng hạ thảo, Tuyết tàm. “ Gã nhìn một cái liền nhận ra đồ vật trước mắt, tốc độ tim đập tựa hồ càng nhanh thêm vài phần.
Đường môn dùng độc nổi tiếng khắp thiên hạ, đối với các loại dược vật nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, tất cả đều là kết tinh tâm huyết của vô số thời đại trong Đường môn. Là ngoại môn đệ tử, lúc đầu Đường Tam tuy vô pháp học được tinh tuý của nội môn, nhưng sự hiểu biết đối với các loại dược vật là cực kỳ thâm sâu, bởi vì khi gã chế tác các loại cơ quan ám khí, thường xuyên phải phạm tới độc. Bất luận là độc dược, giải dược, đều vô cùng tinh thông. Nếu không gã sao có thể chỉ liếc mắt liền nhìn ra Độc đấu la Độc Cô Bác bị chính độc của bản thân phản phệ chứ ?
Bản thân trùng thảo là một dạng cực phẩm dược tài, thuộc về Đông trùng hạ thảo, gọi đơn giản “ Trùng thảo “. Kỳ thực là một loại trùng sinh khuẩn, ký sinh vào thực vật, loại trùng thảo chân khuẩn này, mùa đông ký sinh trên các loại côn trùng --- như con ngài sinh sống trên núi cao, có nhiều ấu trùng, ấu trùng biến thành trùng thể, xâm nhập vào bên trong nội thể của bọn chúng, hấp thụ dưỡng chất, đợi khi khuẩn ti từ từ tràn ngập trùng thể, ấu trùng cứng ngắc mà chết, đến mùa hè, bào tử chân khuẩn trong cơ thể chết của trùng sinh sôi, từ đỉnh đầu của trùng mọc ra một thứ có dạng hình côn bổng, loại này là trùng thảo. Chính vậy mà có tên là trùng thảo.
Mà Tuyết tàm là một cách xưng hô khác của cực phẩm trùng thảo, bề ngoài loại trùng thảo này có sắc xám trắng, trên có hoa văn; toàn thân có đủ tám cặp, ở phần giữa có bốn cặp là rõ ràng nhất. Như màu sáng đứt đoạn, phần đứt đoạn hơi bằng phẳng, màu trắng xen màu vàng. Toàn thân dài, có màu nâu đậm cho đến màu nâu sồng ( màu nâu của áo vải ), thân như cái cột, dài hơn trùng, trên đầu có bào tử bành to ra. Bên ngoài vàng sáng, bên trong trắng, to lớn đầy đặn, không những to hơn so với trùng thảo bình thường, công hiệu chắc chắn cũng tốt hơn nhiều.
Tuyết tàm ở trước mặt Đường Tam lúc này, so với ấn tượng về trùng thảo ở tiền thế còn to hơn vài lần, đám này ít nhất cũng hơn vài cân, tuy Tuyết tàm không hẳn là thiên tài địa bảo, nhưng số lượng như thế này, lúc trước ngay cả nghe Đường Tam cũng chưa nghe qua.
Ngay sau đó, Đường Tam lại chú ý đến một gốc thực vật ở cạnh Tuyết tàm. Vật ấy bề ngoài vàng nâu, từng lá một mọc cách nhau, cuống lá dài mà uốn lượn, phiến lá hình quả trứng, nhọn dần về đằng trước, vào mùa hè từ vòm lá xuất hiện ra hoa màu xanh biếc có lốm đốm đỏ tía, hình thù uốn lượn, thập phần kỳ dị.
“ Đây là Chu sa liên ? Cự nhiên có thể dài như vậy sao ? “ Cách tẩm bổ khác với trùng thảo, Chu sa liên thích âm hàn, hàn tính rất mạnh, khắc khô nóng, cũng là một loại dược tài trân quý, rất cố công hiệu đối với trị liệu hoả độc.
Bất luận là Tuyết tàm hay là Chu sa liên, đều là đồ tốt không dễ có được.
Nếu như bình thường thấy hai loại dược thảo này, e là Đường Tam trực tiếp liền bị bọn chúng hấp dẫn, nhưng vào lúc này, gã không ngừng nghỉ tỉ mỉ quan sát, bởi vì mục quang của gã rất nhanh bị một cỗ hương khí nhàn nhạt thu hút.
Đó là một đoá hoa to màu phấn nhạt, không lá, thân dài ba thước, đoá hoa rất lớn, đường kính gần một thước, mỗi cánh hoa nhìn qua đều trong suốt như thuỷ tinh, đoá hoa màu phấn nhạt nhẹ nhàng lắc lư theo hơi nước bốc lên, sinh trưởng gần bờ tại nơi giao nhau của hai ôn tuyền, Đường Tam lúc này cách đoá hoa chừng hơn mười mét, nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt.
Nhụy hoa màu tím nhạt, giống như một viên đá màu tím khảm trên đó, hương thơm truyền lại tuy hơi xa, nhưng không nồng nặc, mùi thơm ngát nhẹ nhàng, giống như hương thơm trên người xử nữ khiến người ta động lòng.
Vào lúc Đường Tam nhìn thấy đoá hoa to màu hồng phấn, cả người không khỏi có chút ngốc trệ, bởi vì hãy còn một đoạn khoảng cách, nhất thời gã cũng không nhận ra đây là loại hoa gì. Bước nhanh vài bước, đến gần đoá hoa, khẽ ngửi.
Hương hoa vẫn như cũ, không hề vì gã ở gần mà toát ra mùi nồng nặc, vẫn là mùi hương thơm ngát nhè nhẹ, thấm vào lòng người. Đây là loại hoa gì mà khiến cho Đường Tam ban đầu vốn có chút khó chịu vì ở gần Băng hoả lưỡng nghi nhãn lại cảm thấy thân thể hoà hoãn hơn ? Cảm giác tựa hồ có chút kỳ quái, Đường Tam mơ hồ cảm thấy hình như trong đầu mình đã từng có ấn tượng về loại hoa này, nhưng nhất thời không thể nhớ được. Gã vẫn khẳng định rằng, đoá hoa trước mặt không phải là thiên tài địa bảo, mà chắc chắn là một gốc tiên phẩm.
Đường Tam quay người, muốn đi xem các loại dược tài khác, nhưng vào lúc gã quay người, đột nhiên nhìn thất một màn kỳ dị.
Chung quanh vốn dĩ đang tối. Nhưng lúc này lại biến thành màu phấn hồng, màn hào quang màu phấn hồng này đại khái có đường kính chừng mười thước, màu rất nhạt. Nhưng Tử cực ma đồng của Đường Tam rất nhạy cảm, gã lập tức phán đoán được, không phải do mình hoa mắt. Liền quay người nhìn đoá đại hoa, gã mới phát hiện, màn hào quang màu phấn hồng, chính là lấy đoá hoa làm trung tâm mà phát ra.
Đầu óc đang tắc tịt trong nháy mắt liền quán thong, linh quang thoáng hiện, từ miệng Đường Tam phát ra. Tên của loại hoa này là “ U hương ỷ la tiên phẩm. “
Không sai, chính là U hương ỷ la tiên phẩm. Tâm Đường Tam bắt đầu run rẩy. Tuyết tàm và Chu sa liên, trước đây gã đã từng nhìn thấy, tuy phẩm chất không tốt bằng nơi đây, nhưng mà cũng là vật đã từng gặp. Nhưng gốc đại hoa màu hồng phấn trước mắt. Lại là hi thế tiên phẩm mà hắn chưa từng được nhìn thấy. Chính là bảo bối mà bí lục cuối cùng trong Huyền thiên bảo giám mô tả.
Đường Tam cơ hồ có thể dám chắc, gốc U hương ỷ la tiên phẩm này là do Băng hoả lưỡng nghi nhãn sinh ra, chứ không phải do lão quái vật Độc Cô Bác mang tới đây.
U hương ỷ la tiên phẩm là khắc tinh của bách độc, có tác dụng trung hoà tất cả độc tố. Bản thân nó không thể giải độc, nhưng có thể khắc độc. Màn hào quang lúc nãy Đường Tam trông thấy, chính là phạm vi khắc độc của nó. Còn tầng phấn hồng này, đứng bên ngoài màn hào quang thì không thể trông thấy được.
Mùi thơm của U hương ỷ la tiên phẩm rất thanh đạm, trong phạm vi chung quanh nó, bất kì độc vật nào cũng vô tác dụng, mùi thơm còn có tác dụng trung hoà bách độc.
Đương nhiên. Nếu như đã bị trúng độc trước khi bước vào trong phạm vi của mùi thơm, vậy thì U hương ỷ la tiên phẩm không có chút tác dụng nào cả. Có thể nói, nó là một gốc tiên thảo phòng độc cực tốt, chỉ đáng tiếc không thể giải độc được mà thôi.
Đường Tam cảm thấy trong đầu có chút mơ hồ, gã vốn cho rằng, các loại tiên phẩm chí bảo này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Thế nào cũng không dám nghĩ. Bản thân lại có thể nhìn thấy. Có gốc U hương ỷ la tiên phẩm ở đây, độc tố phóng thích của lão quái vật Độc Cô Bác chỉ là trò đùa mà thôi.
Hít sâu một hơi, Đường Tam nhanh chóng đi một vòng quang Băng hoả lưỡng nghi nhãn. Chỉ là quan sát sơ qua, gã đã nhìn thấy vô số trân bảo. Ngay cả loại như Cửu phẩm long chi cũng có, Đường Tam ít nhất đã nhìn thấy bảy tám loại tiên phẩm dược thảo. Dược tài thượng đẳng càng đếm không kể xiết.
Trong đám dược thảo này, mặc dù có độc chiếm hơn một nửa, nhưng hữu ích cũng không ít. Giống như nước của hai ngọn ôn tuyền trong Băng hoả lưỡng nghi nhãn, đều ngang sức ngang tài cả.
Đơn giản nhìn qua một lần, tâm tình Đường Tam mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nếu như đổi lại là người khác biết được công hiệu của đám dược thảo này, sợ là đã vội vàng không kịp đem đám này nuốt hết vào miệng rồi. Nhưng Đường Tam tuyệt đối không làm như vậy. Người đã ở Đường môn như gã, hiểu rõ về tác dụng của đám thiên tài địa bảo này, đồng thời cũng hiểu rõ về những chỗ đáng sợ của chúng. Nếu như dùng không đúng cách, tiên phẩm cũng có thể biến thành kịch độc hại người. Đám dược thảo cấp bậc thiên tài địa bào này, dược tính bản thân cực mạnh, nếu như phục dụng nhiều quá, cơ hồ dám chắc có thể xảy ra tác dụng phụ không cách nào vãn hồi.
Nghĩ đến đó, Đường Tam không khỏi âm thầm bội phục Độc Cô Bác, gã biết, Độc Cô Bác có lẽ không hiểu rõ về đám dược thảo này bằng hắn, nhưng hắn biết trong đó dược thảo hữu ích cũng có không ít, mà hắn có thể nhẫn nại không phục dụng, có thể thấy được hắn cũng có những thành tựu nhất định trong việc nghiên cứu dược thảo.
Lúc này, Đường Tam khoanh chân ngồi tại nơi, đem những gì mà bí lục trong Huyền thiên bảo giám mô tả, từ từ ghi nhớ lại một lần nữa, nhiều năm trôi qua, bởi vì không thiết thực, trí nhớ trong đầu gã đã có chút phai mờ, lúc này cần nhất là phải nhớ lại một chút, không thì, phán đoán dược tính sẽ sai lầm, vậy thì đúng là chết không có chỗ chôn.
Trời dần dần sáng, ánh bình minh từ chân trời xa xa từ từ xuất hiện, Đường Tam cũng mở hai mắt.
Độc Cô Bác nói rất hay, cho Đường Tam thêm một đêm, nhưng kỳ thực cũng chỉ là thêm một canh giờ mà thôi, lúc hắn dẫn Đường Tam tới đây đã là quá nửa đêm rồi
Dương quang từ từ xuất hiện, hơi nước do Băng hoả lưỡng nghi nhãn bốc lên tịnh không thể ngăn chặn được ánh sang, giống như một vụ long màu trắng, xoáy xoáy mà lên, quay vù vù tại không trung.
Trời sáng rồi, hết thảy những gì Đường Tam có thể nhìn thấy ở trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, khoé miệng hiện lên một tia mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ vào Tứ thập nhị minh kiều ở bên hông, trong tay xuất hiện một thanh truỷ thủ hàn quang loé sang. Chậm rãi đi về đám dược thảo cạnh hàn cực âm tuyền của Băng hoả lưỡng nghi nhãn.
Minh tưởng một canh giờ, cái Đường Tam muốn không chỉ là tư liệu của đám dược thảo này, đồng thời cũng suy nghĩ bản thân cần làm sao để ứng phó với cục diện trước mắt. Độc Cô Bác có nuốt lời hứa hay không, Đường Tam cũng không cách nào khẳng định. Cho nên, bất luận lúc nào, gã cũng phải lưu lại cho mình một đường lui. Dựa theo trí nhớ về công hiệu của dược thảo, trong lòng gã lúc này đã có kế sách.
Rất nhanh, Đường Tam dừng bước ở trước một gốc dược thảo màu trắng. Lúc này, Đường Tam đã toàn lực thôi động Huyền thiên công trong cơ thể mình, mặt ngoài da thịt đã hiện ra một tầng sương trắng nhàn nhạt, sau khi đả thông trùng mạch, Huyền thiên công của gã đã phát sinh chút biến hoá, không chỉ hồn lực tăng lên, đồng thời, bản thân cũng trở nên tinh thuần hơn.
Mặc dù có Huyền thiên công hộ thể, Đường Tam lúc này, thân thể vẫn đang không ngừng run rẩy, bởi vì, gã đang chịu đựng sự trùng kích của khí cực hàn.
Trên đầu dược thảo màu trắng kia, nhìn qua trông giống như một đoá hoa to lớn, có tám cạnh, chính giữa giống như thuỷ tinh bình thường, nhô ra nhiều nhuỵ hoa. Không có chút hương thơm nào bay ra. Mà vị trí của nó, chính là gần trung tâm của hàn cực âm tuyền.
Không chút do dự, chuỷ thủ trong tay Đường Tam nhanh chém ra, đồng thời thân thể cũng rất nhanh lùi lại, nháy mắt đã ở ngoài mười thước.
Hàn quang chuỷ thủ lướt qua, đoá hoa to lớn tám cạnh rơi xuống, nằm trong đống dược thảo, trong sát na, một cỗ hàn khí phun ra, dược thảo ở chung quanh đều phủ một tầng sương trắng nhàn nhạt.
Loại dược thảo này tuy cũng là tiên phẩm, nhưng nó tịnh không có chút hữu ích, mà ngược lại, nó có kịch độc hãn thế. Đường Tam tin, có mạnh như Độc đấu la Độc Cô Bác, cũng tuyệt đối không dám chạm vào nó.
Vật ấy gọi là Bát giác huyền băng thảo, kỳ hàn hoa phẩm, có thể làm cho nội tạng đông cứng, trung khu thần kinh tê liệt. Trong vòng mười thước lãnh khí bức người, thời gian hơi dài liền bị hàn độc công tâm, vô phương cứu chữa. Đừng nói là ăn, ngay cả đứng cạnh nó cũng xui xẻo. Muốn ngắt nó xuống, cần phải dùng vật bằng kim loại mới được.
Sau khi Đường Tam cắt lấy Bát giác huyền băng thảo xong tịnh không dừng lại, cũng không nhặt nó lên, mà phi nhanh tới bên kia của Băng hoả lưỡng nghi nhãn, tới vị trí trung tâm của sí nhiệt dương tuyền. Lần này, mục tiêu của gã là một gốc có hình thức giống như cải trắng, nhưng là thực vật toàn thân có lửa hồng.
Do dự một lát, Đường Tam vẫn đứng cách gốc dược thảo mười mét, từ từ nhấc song chưởng, dựa vào ngưng tụ của Huyền thiên công, thủ chưởng dần dần biền thành bạch ngọc thuần khiết. Huyền ngọc thủ phát động.
Để gia tăng tốc độ hành động của bản thân, Đường Tam phóng thích ra ngoại phụ hồn cốt Bát chu mâu từ phía sau lưng, Bát chu mâu dài ba mét, cơ hồ trong nháy mắt thời gian, đã đến bên gốc dược thảo lửa hồng đó, song thủ phất ra, liền nhấc luôn cả rễ của gốc dược thảo đó. Hàn thành động tác xem chừng như đơn giản này bát chu mâu liền bắn ra lần nữa, đem Đường Tam ra xa hơn mười mét.
Đường Tam nhìn hai bàn tay của mình, trên mặt không khỏi hiện lên một trận cười khổ, lòng bàn tay và ngón tay của gã, đều đã bị tróc hết cả da, ngọc sắc dần dần biến mất.
Huyền ngọc thủ, ngay cả lưỡi dao bén nhọn cũng không cách nào tổn thương được Huyền ngọc thủ, cuối cùng lại bị thương khi đào một gốc thực vật, nếu như ở Đường môn tại tiền thế, đây là một việc cơ hồ không thể tưởng tượng được.
Tương phản đối với Bát giác huyền băng thảo, thứ lần này Đường Tam đào lên, là một gốc kịch độc tiên phẩm có hoả độc cấp cao nhất, Liệt hoả hạnh kiều sơ, thực vật này chỉ sinh trưởng ở nơi sí nhiệt, có khi ở trong nham tương cũng có, tất cả các tác dụng của nó đều tương phản đối với Bát giác huyền băng thảo.
Quang mang màu lam tím từ chung quanh thân thể Đường Tam phát ra, dưới sự khống chế của Đường Tam, hai gốc lam ngân thảo đồng thời vung lên, mục tiêu, chính là hai gốc thực vật đi theo con đường cực đoan - tiên phầm kịch độc kia.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: