[Dịch] Đế Trụ

Chương 106 : Kiếp sau gặp lại


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sở Ly Hỏa không biết mình đã giết bao nhiêu người, cây đại đao trên tay hắn không biết nhuốm máu của bao nhiêu người. Hắn chỉ biết sứ mệnh của mình chính là không ngừng liên tục tiến về phía trước! Thân là tướng quân Đại Chu, quân địch dù có gấp mười, gấp trăm lần thì hắn cũng không có khả năng lùi bước! Một đao hạ xuống, đem một binh lính quân Hán đầu bổ làm đôi, não bộ và máu trộn thành hỗn hợp theo thân thể mà chảy xuống. Ngay cả một tiếng la cũng không kịp phát ra, tên quân lính người Hán này không kịp một lời cáo biệt thế giới đã ngã xuống. Sau khi tên lính kia ngã xuống, toàn bộ binh lính quân đội nhà Hán đồng loạt hô vang khẩu hiệu “Đại Hán uy võ”. Hai con mắt của Sở Ly Hỏa đều là màu đỏ, không phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù nữa rồi, hắn không ngừng vung cây đại đao trong tay, giết chết từng người, từng người một! Một đao, chém bay một lính kị binh của quân Hán, chợt nghe phía sau cách đó không xa có người hô to: – Tướng quân! Ta cản ở phía sau, người hãy mau lui đi! Sở Ly Hỏa quay lại phía sau nhìn, thấy là một đội phó Chu quân cả người nhuốm huyết đến mức không nhận ra là ai chạy về phía mình. Người này vóc dáng vạm vỡ, nhìn gương mặt đầy máu không đoán ra tuổi, nên cũng không biết người này là ai. Hai ba mươi người tụ tập bên cạnh gã đội phó này cũng đều làm ra vẻ mặt kiên nghị! Sở Ly Hỏa hướng tới viên đội phó kia hô lớn: – Sở mỗ là tướng quân Đại Chu, có chết cũng không lùi bước. Các người nếu thực sự là những binh sĩ tốt của Đại Chu, thì hãy theo ta mang đao đi giết hết những kẻ tiểu tặc dám cả gan nhục mạ Bệ hạ! Phía trước là núi đao, biển lửa, các ngươi có dám cùng ta xông lên không? Tên đội phó kia chạy đến bên cạnh Sở Ly Hỏa, lớn tiếng nói: – Tướng quân xem thường ti chức quá! Có gì mà không dám chứ! Sở Ly Hỏa cười ha hả, giương đao chỉ về phía quân Hán ở phía trước và nói: – Theo ta đi giết chết tướng của quân Hán kia! Giết! Tên đội phó kia hô to một tiếng: – Giết! Gã ta dẫn đầu, hướng về phía quân Hán mà tới, Sở Ly Hỏa lớn tiếng khen: – Hảo khí phách! Không hổ là binh sĩ của Đại Chu! Vừa mới khen dứt lời đã lại thấy tên đội phó kia quay lại, một thanh trường thương như độc long mạnh mẽ hướng lồng ngực hắn mà đâm vào. Nhát thương này quá mức đột ngột, khiến cho thân thủ của Sở Ly Hỏa không kịp phản ứng! Nhát thương kia phập một tiếng đã đâm vào ngực Sở Ly Hỏa xuyên từ đằng trước ra đằng sau. Sau khi trúng nhát thương này, Sở Ly Hỏa từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, không đứng dậy nổi, tên đội phó kia nhanh tay cầm thương đẩy thân thể Sở Ly Hỏa về phía sau, y hét lớn một tiếng, phát ra sức mạnh thần kì, hai cánh tay không ngờ có sức lực mạnh mẽ, cứ nhằm vào thân thể của Sở Ly Hỏa mà đâm. Hai mắt Sở Ly Hỏa trợn ngược! Ngàn vạn lần Sở Ly Hỏa cũng không thể ngờ đây là gian tế! Không cam lòng như vậy, hắn cố rống lên: – Ngươi thực ra là ai? Tên đội phó kia cười lạnh nói: – Ta chính là tướng quân Phủ Viễn quân- Dương Nghiệp của Đại Hán đấy! Sở Ly Hỏa kêu một tiếng vang vọng cả gầm trời, lửa giận trong cơ thể bộc phát. Con trường đao trong tay hắn được phóng ra ngoài, nhắm thẳng hướng của Dương Nghiệp mà đâm tới! Dương Nghiệp lui về phía sau, một bước nghiêng người sang bên né tránh. Chỉ có điều con trường đao này được phóng đi trong cơn giận dữ của Sở Ly Hỏa, lực đạo vô cùng lớn, tốc độ cũng cực kì nhanh! Dương Nghiệp né tránh hơi chậm, liền bị cây đại đao kia để lại trên đùi một vết rạch dài đang ứa máu. Thấy Sở Ly Hỏa vẫn dũng mãnh như vậy, quân Hán ở xung quanh nhất tề dùng tên bắn tới. Chỉ trong chốc lát toàn thân Sở Ly Hỏa mũi tên cắm kín. Những mũi tên đâm vào thân thể hắn khiến cho toàn thân hắn gần như biến thành con nhím! Sở Ly Hỏa ngửa mặt lên trời kêu to: – Đại Chu cường thịnh! Binh lính quân Hán khoảng bảy, tám người tiến lên, dùng trường mâu trong tay đâm loạn trên người Sở Ly Hỏa, chằng mấy chốc, trên người hắn có đến mười mấy lỗ thủng! Sở Ly Hỏa chợt gào to một tiếng, bổ nhào mạnh về phía trước, hai tay tóm được cánh tay của một binh sĩ quân Hán, tặng lại cho y một cước trên ngực. Phịch một tiếng, không ngờ một cước này của Sở Ly Hỏa đã làm cho ngực của tên lính Hán kia lõm xuống dưới, kèm theo một thanh âm vỡ vụn của xương. Tên lính Hán kia mềm nhũn mà ngã xuống, nhìn là biết không thể sống được nữa. Quân lính Hán vây quanh thấy vậy liền hô một tiếng, lập tức dùng trường mâu xả giận lên trên người Sở Ly Hỏa! Sở Ly Hỏa túm được một cây trường mâu, ghim chặt trên mặt đất! Tay hắn đỡ trường mâu, trợn mắt nhìn quân Hán đang vây quanh mình, lập tức cười ha hả. Hắn há miệng, máu trong miệng đỏ thẫm tràn ra, theo khóe miệng mà chảy xuống. Lúc này bản thân hắn trúng hơn mười mũi tên, lại không biết bị bao nhiêu nhát thương đâm vào. Tay vịn chặt cây trường mâu, cười ha hả động lòng trời. Quân Hán vây quanh Sở Ly Hỏa cẩn thận kiểm tra xem hắn đã thực sự chết chưa thì thấy Sở Ly Hỏa đã ngừng thở. Chỉ có điều hắn chết không nhắm mắt! Dương Nghiệp cố gắng đứng lên, nhìn vết thương ở chân của mình. Vết thủng cũng rất sâu, máu từng đợt từng đợt theo nhau chảy ra. Y cắn chặt răng, từ trên mặt đất nhặt lên một mũi tên, nhằm đúng ngực phải của mình mà đâm mạnh. Trông thấy hành động của y như vậy, hai mươi tám quân Hán mặc quân phục, lập tức rút đao chém nhau. Hai mươi mấy người lập tức biến thành một đám người máu. Dương Nghiệp cười ha hả nói: – Đại trượng phu muốn công thành danh toại chỉ nhờ vào hôm nay! Hai mươi tám binh lính kia tuy rằng trên người toàn là máu tươi, nhưng không một ai nhụt chí. Bọn họ liếc mắt với nhau, không hẹn mà cùng hô to: – Đại Hán uy vũ! Hai mươi chín con người tựa lưng vào nhau thành một vòng tròn, trong tay cầm vũ khí, vây quanh Sở Ly Hỏa đã chết. Tận mắt nhìn thấy đại đội của Chu quân đã bị diệt, Trần Viễn Sơn ra hiệu lệnh cho chúng quân lui lại. Dương Nghiệp nhân cơ hội mà ngẩng mặt lên trời hét to một tiếng: – Đại Chu cường thịnh! Ngay lập tức binh lính người Hán đang vây quanh nhanh chóng chạy hết, nhằm hướng Bắc mà rút lui. Tôn Huyền Đạo phóng ngựa đuổi theo, nhìn thấy tình cảnh vô cùng thê thảm, vốn đã bị đám quân Hán vừa rồi liều chết ngăn cản bọn họ gây rung động tâm can, giờ đây một lần nữa lại kinh hoàng không để đâu hết! Sáu bảy trăm binh lính Chu Quân quyết chiến không lùi, vậy mà số người còn sống sót chẳng qua còn hai mươi mấy người. Hai mươi mấy binh lính Chu Quân này, tuy rằng trên người mỗi người đều mang thương tích nhưng lại liều chết không lùi bước, bảo vệ xung quanh thân thể đã chết của Sở Ly Hỏa! Hai mươi mấy binh lính trên người đầy máu, bảo vệ Chủ tướng đã chết, cảnh tượng này làm cho lòng người rung động. Nếu không trực tiếp chứng kiến thì không thể tưởng tượng được là cảnh tượng ấy nó bi tráng oanh liệt như thế nào. Không đợi Tôn Huyền Đạo hạ lệnh, một loạt những thượng tướng của Chu Quân đã xuống ngựa giúp đỡ những binh sĩ bị thương kia. Mà những binh sĩ ấy giống như là được đúc bằng kim loại, muốn kéo cũng kéo không được. Tôn Huyền Đạo trong lòng hiểu được những binh sĩ này đã phải tốn rất nhiều sức lực, trong lòng cũng bị ám ảnh. Nếu như không chữa trị khẩn trương e rằng mạng sống khó giữ. Ông ta ra lệnh cho binh lính thủ hạ vớt hai mươi mấy binh sĩ ra khỏi vũng máu, mấy người mới đủ sức nâng một người mang đi. Mặc dù là Tôn Huyền Đạo mấy năm nay đã nhân từ, nương tay hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy các binh sĩ dưới quyền của mình liều chết huyết chiến thì trong lòng có chút thù hận! Ánh mắt của con sư tử già nua ấy bỗng lóe sáng, ông ta rút bảo kiếm của mình ra, tiến thẳng về phía trước và hô lớn: – Giết! Chỉ có một chữ. – Giết! Binh lính Chu Quân đồng thanh thét lên một tiếng, giống như dòng nước lũ theo quân Hán mà đuổi theo. Tất cả binh lính quân Hán đều là chạy bộ nên tốc độ không thể nhanh, lại gặp trận truy kích từ phía sau nên bỏ mạng rất nhiều. Chu Quân bị thù hận che kín mắt, đôi môi khát máu biến thành khô nứt, trong lòng chỉ có sự căm giận sôi trào! Phải giết! Giết sạch kẻ thù! Phía trước, kị binh của Chu Quân gào thét, quơ mã đao và thương nhọn đuổi theo. Quân Hán vốn chỉ dùng chân chạy bộ thì làm sao có thể chạy nhanh như chiến mã được. Nếu cứ truy đuổi như vậy, e rằng chỉ trong vòng một nén nhang thì cũng đuổi giết được người cuối cũng của binh lính nhà Hán, nhưng lúc này, bỗng nhiên từ trong bụi cỏ đứng lên không ít quân Hán, họ hợp lực kéo một dây thừng để chắn chân ngựa. Kỵ binh công kích, làm thế nào để giảm cường độ? Không ít quân Hán bị sự xung kích của kị binh Chu Quân làm ngã nhào trên mặt đất theo quán tính, nhưng đội quân kị binh của Chu Quân cũng gặp không ít khó khăn, chiến mã đều quỵ gối, kị binh trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất. Trong lúc người ngã, ngựa đổ, bụi đất bay mù mịt. – Hô! Một mảnh lao từ trong bụi cỏ, nơi mà hơn năm trăm binh lính quân Hán mai phục chợt lao ra. Từng mũi lao dưới ánh mặt trời lóe sáng, gào thét phi thẳng đến kị binh Chu Quân! Mấy trăm mũi lao cùng lao ra, ngay lập tức đâm xuyên những tấm áo giáp, một rừng kị binh ngã ngựa. Không ít ngựa chiến bị lao đâm trúng, đều quỵ trên mặt đất. Phía trước mấy trăm tên lính kị binh bị dây thừng ngáng chân ngựa, ngã xuống đất, bị thương không ít. Nhưng chủ yếu là những tên lính kị binh bị rơi ngựa, ngựa chiến mất đi khống chế chạy lung tung vì vậy kị binh phía sau ngay tập tức tốc độ bị chậm lại. Năm trăm quân Hán kia quan sát tình hình một chút rồi không hẹn mà cùng hô lên: – Huynh đệ! Kiếp sau gặp lại! Nói xong, năm trăm quân Hán cùng hò hét, tay cầm loan đao đặc chế xông lên phía trước. Bọn họ không tấn công những kị sĩ trên ngựa mà chủ yếu là ra tay với ngựa chiến. Loan đao của bọn họ sắc bén lạ thường, chỉ một nhát chém mà đùi ngựa đứt lìa. Không ít kị binh của Chu Quân đang trên ngựa nhào xuống đất, lập tức bị quân Hán nhào lên dùng loan đao phanh thây. Hỗn chiến đã ngăn cản sự tiến lên của kị binh, hơn năm trăm binh lính quân Hán dùng máu thịt và thân thể của mình để ngăn cản bước tiến của Chu Quân. Nhìn thấy quân Hán ở phía trước càng chạy càng xa, lại có không ít kị binh của Chu Quân bị quân Hán chém đứt đùi ngựa ngã xuống mà bỏ mạng. Cao Tấn đi tiên phong cả người đẫm máu, tức giận đến tím mặt, y một đao chém chết một gã quân Hán, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, thì thấy một tên quân Hán đang linh hoạt hướng tới một tên kị binh của Chu Quân mà ra tay, đùi ngựa lập tức bị chém đứt. Con ngựa chiến gào thét thảm thiết, con ngựa lộn nhào trên không trung rồi té xuống mặt đất, thân thể của nó xoay một trăm tám mươi độ, ầm một tiếng liền ngã lăn trên mặt đất. Tên lính kị binh Chu quân bị ngựa đè ở phía dưới, liền giãy giụa muốn thoát ra. Khi hắn rút được một chân ra thì thấy trước mắt tối sầm lại, kị binh đồng đội phía sau không kịp thu thế đã phi tới trước mặt hắn. Móng trước của ngựa chiến hung hăng đạp lên ngực của tên kị binh Chu Quân này, chỉ răng rắc vài tiếng, lồng ngực của hắn dường như bẹp dí, một cỗ máu tươi trào ra, tên kị binh này chỉ kịp kêu lên một tiếng, thân hình nằm ngửa trên mặt đất, thậm chí mắt của hắn còn không nhắm lại thì kị binh phía sau đã đến, móng của con ngựa ấy giẫm lên đầu của hắn, bụp một tiếng, một tiếng nổ lớn vang lên đầu của hắn vỡ ra giống như quả dưa hấu bị đập nát! Mắt hổ của Cao Tấn như muốn nứt ra, y tiến lên, dùng một đao đem binh lính quân Hán chém chết! Sau đó sửa sang lại đội hình kị binh, đem năm trăm quân Hán đang cản đường kia giết sạch, phía trước quân Hán đang tháo chạy nhìn không thấy một ai. Cao Tấn ra lệnh tiến lên, dặn dò bọn thuộc hạ dọn dẹp con đường kia, y vỗ con tuấn mã bên dưới, đi tiên phong hướng phía trước đuổi theo. Những binh lính quân Hán rút lui dùng thời gian mà các huynh đệ đã lấy tính mạng để kéo dài liều mạng chạy như điên như cuồng. Bọn họ không cần quay đầu nhìn lại cũng đều hiểu một điều rằng huynh đệ mình không ai còn có thể sống sót để trở về. Bọn họ cũng không dám quay đầu nhìn lại, không dám nhìn huynh đệ mình vì mình, vì đất nước, mà chấp nhận bị ngựa giày xéo và hi sinh. Nhưng tốc độ của người đi bộ thì không thể so sánh được với kị binh. Tuy rằng bọn họ chạy với tốc độ nhanh, nhưng phải mất một khoảng thời gian mới có thể chạy được ba bốn trăm dặm đường. Cũng đã nghe thấy phía sau quân kỵ binh Chu Quân đang hò hét đinh tai nhức óc và vó ngựa đạp ầm ầm. Mấy trăm binh lính quân Hán phía sau cùng lập tức dừng lại, yên lặng xếp thành ba hàng, cầm cung trong tay, ánh mắt chằm chằm nhìn vào đoàn kị binh Chu Quân đang phi mà bụi mù cả vùng trời. Bọn họ cùng nhau quan sát tình hình, dùng thời gian cuối cùng nhìn kĩ tướng mạo của huynh đệ, sau đó mỉm cười, cùng nói: – Huynh đệ! Kiếp sau gặp lại!