[Dịch] Đế Trụ
Trống trận hùng hồn dồn vang, từng đội binh lính chỉnh tề đi đến thao trường, từng nhóm trật tự đi vào dưới sự chỉ huy của các Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, không khí trang nghiêm khiến lòng người kinh hãi.
Ở một bên điểm tướng đài, Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu, Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân và Hổ Đình Hầu Lưu Mậu xếp thành một hàng, ngồi trên ghế nhìn binh lính xếp hàng trên thao trường. Ba người bọn họ đều là những tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, lúc này ngồi ở vị trí kia lại mang theo một cỗ uy nghiêm không nói được thành lời.
Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ Trần Viễn Sơn dẫn theo hai vị tướng quân Đỗ Uy và Triệu Bá ngồi trên lưng ngựa nhìn từng đội nhân mã trật tự tiến vào, trong lòng cảm thấy yên tâm. Quân lệnh của Trung Thân Vương, ai dám cãi lời? Nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ là một tập hợp không tồi, điều này khiến y vô cùng an tâm.
Quay đầu nhìn Cấm quân ở bên kia, hai người Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên và Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng cũng đã ngồi ngay ngắn trên yên ngựa ở trên cầu, thần sắc trang nghiêm quan sát Cấm quân tập kết. Trần Viễn Sơn gật đầu, thầm nhủ tuổi của Chiêu Tiên và Tôn Thắng không lớn nhưng trị quân vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Lại nhìn sang quân phòng giữ ở bên kia, binh lính thưa thớt chưa được năm nghìn người, mà ngay cả tướng lĩnh đứng đầu cũng đang dựa vào đại thụ nghỉ ngơi, binh lính cho dù đã đến thao trường rồi nhưng người nào người nấy cũng ỉu xìu tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, cờ xí, binh khí vứt bừa một bên, ngựa thì xung quanh chỗ nào cũng thấy.
Trần Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm quản.
Khi nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ và nhân mã Cấm quân đã sớm đứng đợi xuất phát, quân phòng thủ vẫn chưa đến được mười nghìn người. Đội quân mười bốn nghìn người, vậy mà có mặt chưa đến một phần tư! Thậm chí ngay cả tướng lĩnh cũng không đến đủ, Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải, Phó thống lĩnh Lý Đại Sơn cũng chưa thấy trình diện.
Đúng lúc này, một tiếng kèn vang dội cất lên.
Viên môn mở rộng, Trung Thân Vương mặc một thân phục sức thân vương, dẫn theo năm trăm Cấm quân khí thế oai phong tiến vào thao trường. Phía sau Lưu Lăng, mười hai thị vệ uy phong lẫm liệt, năm trăm Cấm quân sát khí ngập trời.
Lưu Lăng đi đến phía trước điểm tướng đài, ba người Trình Nghĩa Hậu, Lưu Mậu và Vương Bán Cân đứng dậy nghênh đón. Trần Viễn Sơn dẫn theo tướng lĩnh đại doanh Kinh Kỳ đứng phía trước đội ngũ đại doanh Kinh Kỳ, Chiêu Tiên và Tôn Thắng đứng phía trước Cấm quân, cao giọng hô một tiếng:
– Trung Thân Vương đến!
Soạt một tiếng, toàn bộ mười nghìn binh lính đại doanh Kinh Kỳ và sáu nghìn Cấm quân chỉnh tề chào theo kiểu quân đội.
Lưu Lăng gật đầu với nhóm người Trình Nghĩa Hậu, không nói gì đi thẳng lên điểm tướng đài. Theo phía sau hắn, ba vị Hầu gia cũng đi tới. Lưu Lăng phất áp choàng, ngồi trên điểm tướng đài cờ phướn tung bay. Mười hai gã thị vệ của Lưu Lăng xếp thành một hàng đứng sau lưng hắn.
Thời gian từng chút trôi qua, quan trị lệnh gõ chiêng báo đã đến canh giờ, nhân mã quân phòng thủ vẫn còn hơn một nghìn người không thấy trình diện.
– Đóng cổng!
Lưu Lăng lạnh lùng nói một câu.
Quan trị lệnh lập tức hô một tiếng, năm trăm thân binh của Lưu Lăng đóng chặt cổng vào, sau đó đứng canh giữ ngay tại chỗ. Thấy phía ngoài cổng liên tục có nhiều người rải rác đến, Lưu Lăng phân phó:
– Nói với những người đó đứng yên ở bên ngoài, ai dám tự tiện rời đi thì giết không tha!
Năm trăm thân binh ngay lập tức rút cung tên sau lưng ra, bây giờ chỉ cần ra lệnh một tiếng, Điêu Linh tiễn trong tay sẽ được bắn đi không do dự.
Lúc này, hai Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải và Lý Đại Sơn cũng đã đến, ngồi trên mặt đất phía trước đội ngũ như để thị uy. Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa thỉnh thoảng liếc mắt khinh miệt nhìn đến chỗ Lưu Lăng, đôi lúc lại có những trận cười truyền đến từ đám quân phòng thủ đứng phía sau bọn họ.
Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu thật sự nổi giận, hắn ta không nhịn được muốn đi qua giáo huấn mấy tên gia hỏa không biết tốt xấu kia, lại bị Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân giữ chặt lấy.
Lưu Lăng chỉ thản nhiên liếc qua đám người Ngô Hải và Lý Đại Sơn, lập tức nói:
– Các doanh bắt đầu kiểm tra quân số.
Ngay lúc quan trị lệnh dẫn theo thân binh đi thống kê số lượng nhân mã, phía bên ngoài cổng lớn đột nhiên xảy ra đại loạn. Một Thiên phu trưởng của quân phòng thủ bị nhốt ở phía bên ngoài, hắn ta đứng đó chỉ vào binh lính gác cổng chửi ầm lên, một lát sau, ba bốn trăm binh lính khác cũng tụ tập lại đồng thanh hô, khiến nơi này trở nên hỗn loạn.
Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải quay đầu nhìn thoáng qua, liền lập tức bật cười.
Y chỉ về hướng cổng, nói với Lý Đại Sơn:
– Nhìn xem cái tên Vương gia giả vờ nghiêm túc kia xử trí như thế nào, ta cũng không tin, hắn thực sự có gan ngăn quân sĩ ở bên ngoài không cho vào?
Lý Đại Sơn cười nói:
– Chẳng qua cũng chỉ là ra vẻ một chút thôi, ai bảo người ta là Vương gia cơ chứ?
Ngô Hải cười nói:
– Ta lại muốn xem xem Trung Thân Vương bách chiến bách thắng trong lời đồn kia tiếp theo sẽ làm như thế nào!
Lý Đại Sơn nói:
– Chúng ta tập trung xem cuộc vui là được rồi, đợi đến lúc hắn hết cách, chúng ta sẽ lại thu thập cục diện, ngược lại cũng không thể khiến Trung Thân Vương xem thường chúng ta được. Nếu không có đại ca, quân phòng thủ này hắn cũng không thể điều khiển được!
Ngô Hải chỉ lạnh lùng cười.
Thiên phu trưởng bên ngoài cổng hét lên với Cấm quân gác cổng:
– Mau mở cửa cho lão tử! Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, lại dám chặn lão tử ở bên ngoài! Nếu còn không mở, lão tử sẽ nộ sát đi vào!
Cấm quân thủ vệ quát:
– Trung Thân Vương có lệnh, các ngươi ai cũng không thể đi vào! Hãy ngoan ngoãn đứng bên ngoài, nếu tự tiện rời khỏi đây thì sẽ thực thi quân pháp!
Tên Thiên phu trưởng quân phòng thủ kia ngây ra một lúc, sau đó lập tức mắng to:
– Cái rắm mẹ ngươi ấy! Lính của lão tử đang đợi ở bên trong, ta không vào thì ai dẫn bọn hắn? Cho dù là Trung Thân Vương cũng không được! Mau mở cửa cho lão tử!
Binh lính ngoài cổng cũng đồng thanh hô lên, tiếng hô càng lúc càng lớn, cũng không biết là ai cầm đầu phá cổng, mười mấy người phía sau cũng xông lên điên cuồng đẩy cổng.
Lưu Lăng ngồi trên điểm tướng đài, chỉ lạnh lùng nhìn mà không nói gì.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, quan trị lệnh dẫn theo người đến điểm tướng đài bẩm báo:
– Khởi bẩm Vương gia, đại doanh Kinh Kỳ báo có mười nghìn người, các Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Tướng quân và Thống lĩnh đều đã đến đầy đủ. Cấm quân báo có sáu nghìn, các Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Tướng quân và Thống lĩnh đều đã đến đầy đủ! Quân phong thủ báo có mười bốn nghìn, các doanh đều thiếu người, thực sự đến chỉ có mười ba nghìn hai trăm tám mươi tám người, Bách phu trưởng Lưu Đông Lượng, Lý Lương, Thiên phu trưởng Chu Hoán vẫn chưa đến!
Lưu Lăng gật đầu, thoáng nhìn qua phía quân phòng thủ, nhìn thẳng đến vẻ mặt như đã thực hiện được âm mưu của Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải.
Lưu Lăng đứng lên, đi đến cổng lớn phía trước không xa trước ánh mắt của tất cả mọi người.
– Là ai đang gào thét ở bên ngoài?
Tên Thiên phu trưởng kia thấy Lưu Lăng đi đến thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, do dự trong chốc lát rồi nói lớn:
– Mạt tướng Thiên phu trưởng quân phòng thủ Chu Hoán! Trung Thân Vương tại sao không cho ta vào thao trường?
Lưu Lăng cười lạnh nói:
– Ngươi chính là Chu Hoán?
– Chính là mạt tướng!
Lưu Lăng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Bắn tên! Bắn chết tên không coi quân pháp ra gì đó cho ta!
Thiên phu trưởng thân binh dưới tay hắn vẻ mặt dữ tợn hô to:
– Bắn tên!
– Ngươi dám!
Tên Chu Hoán kia rút đao chỉ vào Thiên phu trưởng Cấm quân quát.
Phập!
Một mũi tên điêu linh xuyên qua ngực hắn ta, thân thể hắn ta chếnh choáng, không thể tin nổi cúi đầu nhìn một cái, phập phập phập! Lại thêm mấy mũi tên nữa cắm vào người hắn ta. Chỉ trong chốc lát, cơ thể hắn ta đã bị bắn thành nhím, thậm chí còn không thể ngã xuống đất!
– Ai là Lưu Đông Lượng?
Lưu Lăng lại quát hỏi.
Binh lính quân phòng thủ bên ngoài đều bị dọa cho vỡ mật, đồng loạt nhìn về phía một người. Người nọ mặc áo giáp, đúng là dáng vẻ của Bách phu trưởng. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn ta lui ra phía sau theo bản năng, nói:
– Mạt tướng biết lỗi, lần sau sẽ không dám nữa!
Thanh âm Lưu Lăng lạnh lùng cất lên:
– Giết!
Loạn tiễn bắn ra cùng một lúc, Lưu Đông Lượng chạy không thoát, bị tên bắn chết.
Lúc này, quân lính trong thao trường và cả ở bên ngoài đều yên lặng như tờ, không ai dám tin vào hai mắt mình, một Thiên phu trưởng, một Bách phu trưởng dễ dàng bị loạn tiễn bắn chết như vậy rồi sao?
Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lưu Lăng ở cổng lớn cách đó không xa. Lúc này, nội tâm y đang rối loạn như bài sơn đảo hải, khó có thể bình tĩnh được, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Thiên phu trưởng và Bách phu trưởng kia đúng là do y cố ý sắp xếp đi muộn, lúc này thấy Lưu Lăng ra lệnh giết không chút do dự, y liền sợ hãi. Y vốn định ra uy phủ đầu với Lưu Lăng, lại không ngờ hai người thân tín lại bị giết! Lý Đại Sơn đứng phía sau y, vẻ mặt cũng tràn ngập lo lắng.
Lúc này, một người mặc trang phục Bách phu trưởng đứng bên ngoài cổng đột nhiên hét lớn một tiếng:
– Chạy mau! Lão tử không làm nữa! Không làm lính quèn bị ức hiếp nữa! Mọi người mau theo ta vào rừng, làm cướp cũng còn hơn là bị người ta bắn tên đến chết!
Người này chính là thân tín của Ngô Hải, Bách phu trưởng Lý Lương!
Thấy Lý Lương cầm đầu chạy trốn, tâm lý hoảng sợ của Ngô Hải bình tĩnh lại không ít. Y nhìn bóng lưng Lưu Lăng, không khỏi cười lạnh. Mấy trăm người đều bỏ chạy, để xem ngươi ứng phó như thế nào! Lần này không thể chấp hành quân lệnh, ta muốn thấy tên Trung Thân Vương ngươi còn uy nghiêm được thế nào nữa!
Lưu Lăng quay người lại, cũng không nhìn quân sĩ đang chạy loạn bốn phía ở bên ngoài, vung tay nói:
– Binh lính bên ngoài vi phạm quân pháp, giết không tha!
Thiên phu trưởng Cấm quân khó tin nhìn về phía Lưu Lăng, thấy hắn còn không thèm xoay người nhìn lại, y cắn răng hô lớn:
– Bắn tên!
Ngay cả Cấm quân cũng do dự, bên ngoài không phải chỉ có một hai người, mà là ba bốn trăm mạng người!
Lưu Lăng lạnh lùng nói:
– Nếu không bắn tên, thì cùng phạm tội giống những kẻ ở ngoài đó!
Thiên phu trưởng kia rống to:
– Bắn tên cho ta! Không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!
Y quay đầu lại, Lưu Lăng vẫn đưa lưng về phía ngoài, chỉ có điều không ai thấy khóe mắt hắn đang đong đầy nước mắt.
Năm trăm Cấm quân tàn nhẫn, điêu linh tiễn bắn như mưa ra bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, đã có vài chục người ngã xuống, binh lính quân phòng thủ gào khóc thảm thiết điên cuồng chạy về phía xa. Tiếng mũi tên bay bên tai liên tục không dứt, tiếng kêu khóc của những binh lính sắp chết vang vọng khắp chân trời. Đã có khoảng hai trăm binh lính bị tên bắn chết, nhưng vẫn có không ít người chạy ra được khỏi phạm vi bắn tên.
Đúng lúc này, một nghìn kỵ binh xuất hiện ở phía xa. Đội kỵ binh này lao nhanh như gió, không bao lâu đã giết sạch những binh lính vừa mới chạy thoát không lâu kia. Chỉ trong vòng chưa đến hai mươi phút, ba bốn trăm quân phòng thủ đã không còn một ai sống sót!
Sau khi đội kỵ binh kia giết sạch lính phòng thủ, Lưu Lăng cho người mở cổng để bọn họ tiến vào. Lúc này, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đây là…
Đội quân tinh nhuệ trực thuộc Hoàng đế bệ hạ được chọn từ các quân doanh và trong giang hồ, nhân số chỉ có ba nghìn người, chính là thân binh Hắc Kỳ Lân quân của Bệ hạ!
Quân Hắc Kỳ Lân này tổng cộng chỉ có ba nghìn người, lúc này lại có một nghìn người đang ở đây.
Vừa nhìn thấy quân Hắc Kỳ Lân, Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải kêu một tiếng, lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lý Đại Sơn sắc mặt cũng trắng bệch, tay theo bản năng nắm chặt thanh đao dưới thắt lưng.
– Mạt tướng Phó Thống lĩnh kỵ binh Hắc Kỳ Lân Trịnh Húc tham kiến Vương gia!
Tướng lĩnh Hắc Kỳ Lân xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất thi lễ.
Lưu Lăng nói:
– Đứng lên đi, hôm nay thao trường do Hắc Kỳ Lân các ngươi chấp pháp, phàm có người chống lại quân lệnh, giết không tha!
Trịnh Húc đáp một tiếng, lại nhảy lên ngựa dẫn một nghìn kỵ binh tản ra, đại bộ phận bao vây quân phòng thủ cách đó không xa. Bọn họ thu hồi trường thương, đổi thành cung tên, chỉ cần Lưu Lăng ra lệnh một tiếng, những mũi tên đó sẽ lập tức được phóng tới nơi hắn chỉ đến.
Lưu Lăng chậm rãi trở về điểm tướng đài, hắn ngồi trên ghế, hỏi:
– Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải và Phó Thống lĩnh Lý Đại Sơn đang ở đâu?
Lúc này, cả thao trường một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó chiến mã đạp đất. Ngô Hải sắc mặt trắng bệch nhìn qua Lý Đại Sơn, đã thấy trong mắt người kia hiện lên một tia âm u lạnh lẽo. Ngô Hải sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý đồ của người kia. Y nhìn Lý Đại Sơn lắc mạnh đầu, ý là ngàn vạn lần không được manh động!
Thanh đao trong tay Lý Đại Sơn đã rút ra được một nửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Lăng. Thấy Ngô Hải ngăn cản mình, hắn ta trừng mắt liếc một cái.
Hắn ta đẩy Ngô Hải ra, lạnh lùng nói:
– Ngươi đúng là tên nhu nhược!
Nói xong, hắn ta rút đao ra, lớn tiếng nói:
– Dù gì cũng phải chết một lần, mọi người theo ta giết Trung Thân Vương thì còn có đường sống. Chúng ta làm phản thôi!
Trên dưới một trăm thân binh dưới tay hắn ta cũng đồng thanh hô lớn, rút đao ra theo hắn xông lên.
Ánh mắt Trịnh Húc lạnh xuống, tay mạnh mẽ phất lên.
Tiếng tên bay không ngừng vang lên, gần một trăm thân binh của Lý Đại Sơn chỉ trong chốc lát đã bị bắn hạ sạch sẽ. Riêng Lý Đại Sơn bị trúng hai mũi tên, bị kỵ binh Hắc Kỳ Lân trói lại, mang đến dưới điểm tướng đài.
Lưu Lăng nhìn hắn ta một cái, lập tức chỉ về phía quân phòng thủ:
– Bắt cả Ngô Hải, từ Thiên phu trưởng trở lên đều bắt hết cho ta!
Quân Hắc Kỳ Lân đồng loạt ra tay, mười mấy Thiên phu trưởng, còn có vài Thiên tướng và cả Ngô Hải đều bị trói thành bánh chưng. Lúc Ngô Hải đi đến bên cạnh Lý Đại Sơn, Lý Đại Sơn nhổ một bãi nước bọt lên mặt y.
– Ngươi đúng là cái tên nhát chết! Nếu đồng tâm hợp lực, chưa chắc việc này đã thất bại!
Ngô Hải không dám nhìn hắn ta, chỉ cố gắng tránh né.
Lưu Lăng cũng không thèm nhìn bọn hắn, hắn vung tay lên, Hắc Kỳ Lân lập tức vây lại, ánh đao sáng như tuyết nhoáng lên một cái, lại có hơn mười cái đầu người rơi xuống đất.
Ngày này, giờ khắc này, gần năm trăm người đã bỏ mạng ở đây!