[Dịch] Đế Trụ
Một binh lính Chu quân tên là Vương Hải vừa xông lên phía trước vừa hỏi bằng hữu lão Triệu ở bên cạnh: – Triệu đại thúc, thúc nói chúng ta sẽ có thể sống sót trở về hay không?
Vương Hải năm nay mới mười bảy tuổi, tòng quân chưa được bao lâu, nhưng vì lúc ở nhà từng luyện qua côn bổng biết được chút võ nghệ, cho nên sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện đã trực tiếp được điều động tới Nhuệ Kim doanh. Ở trong này, hắn vô cùng kinh ngạc vui sướng khi gặp được một người đồng hương. Cũng chính là lão Triệu đang đi bên cạnh hắn, đã bốn mươi bảy tuổi.
Tên của lão Triệu là gì, ông ta nói mình không nhớ rõ. Tòng quân mười mấy năm rồi, đã quên luôn tên của mình, trải qua bao nhiêu trận chiến trên chiến trường, số người đã giết quên rồi, mấy lần bị thương cũng đã quên, chỉ nhớ rõ có một thứ, đó chính là thủ đoạn giết người và bảo vệ mạng sống của mình.
Chính là phải ra tay tàn độc! Phải giảo hoạt!
Một lão Triệu lạnh lùng tàn nhẫn như thế, nhưng đối đãi với vị tiểu ca đồng hương Vương Hải thì quan tâm có thừa. Cũng khó trách, lão Triệu tòng quân mười mấy năm, nhưng chưa một lần trở về quê nhà. Hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được một tiểu bối cùng thôn, ông ta chợt nhớ tới đứa con của mình đã mười mấy năm rồi không gặp. Nghe Vương Hải nói con của mình rất có tiền đồ, đã khảo trúng tú tài, còn nói nó đang dò hỏi khắp nơi tìm cha của mình, hy vọng có thể đưa cha già về nhà.
Yêu ai yêu cả đường đi, lão Triệu đối với Vương Hải đặc biệt tốt.
– Tiểu tử ngốc, nhớ phải luôn ở sát bên cạnh ta, ngàn vạn lần chớ có tách ra. Khi người khác trèo lên tường thành ngươi hãy coi mình là người thang, đừng có không biết sống chết mà hăng hái xông lên đầu. Ai lên tường thành trước thì kẻ đó chết trước, đây chính là cái đạo lý khắc nghiệt. Khi nào ta cho ngươi tiến thì ngươi mới tiến, ta bảo ngươi giả chết, tên tiểu tử ngươi hãy nằm ngay đơ trên mặt đất cho ta, cấm không được hô hấp mạnh.
Vương Hải giơ tấm chắn nói: – Triệu đại thúc, như vậy không tốt. Tất cả mọi người đều đang liều mạng, chúng ta lại đi giả chết, rất… rất không nên.
Lão Triệu căm tức liếc mắt hắn một cái, nói: – Ngươi thì biết cái gì? Biết không, ông đây tòng quân đã nhiều năm rồi, các trận đánh lớn có nhỏ có tính ra cũng mấy chục, các huynh đệ từng cùng nhau thao luyện, ăn chung ở chung đều đã chết sạch cả, vậy ông đây cớ sao còn sống êm đẹp hả? Ta cho ngươi biết, nhóc à, nếu muốn sống sót thì nghe lời ta. Lúc nên giết người thì giết người, lúc nên giả chết thì giả chết!
Vương Hải nhe ra hàm răng trắng bóng cười cười nói: – Ta còn muốn giết nhiều tên quân Hán, lập công lao được ban thưởng, tương lai phải làm một Đại tướng quân mặc thiết diệp tử liên hoàn giáp cưỡi con ngựa cao to, uy phong lẫm liệt về thôn kìa.
Lão Triệu bị bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của hắn chọc cười, gõ mạnh vào trán Vương Hải rồi nói: – Nhanh thu hồi cái ý niệm này trong đầu cho ông. Hiện tại ngươi chỉ để ý đi theo bên người ông đây, một bước cũng không được rời khỏi. Mạng còn không giữ được, thì còn làm tướng quân cái rắm.
Vương Hải cười hì hì, nói: – Ta nghe lời thúc, Triệu đại thúc!
Lão Triệu nhếch miệng cười nói: – Vậy mới được chứ! Ngươi mới mười bảy thôi, mẹ ngươi còn đang ở nhà chờ ngươi báo hiếu kia kìa. Bà ấy chỉ có một đứa con trai là ngươi, ngươi chết rồi ai chăm sóc dưỡng lão cho bà ấy đây? Ngươi và ông đây không giống, ông đây đã thành gia lập nghiệp, cũng đã có con nối dõi tông đường. Mấy năm nay ta đã dành dụm được một ít bạc cho mẹ con họ, chờ lần này đánh giặc xong nếu ngươi có thể trở về nhà, thì giúp ta mang số bạc ấy về cho hai mẹ con họ.
– Triệu đại thúc, sao thúc không trở về nhà?
– Về nhà? Ta không có mặt mũi nào để về gặp hai mẹ con họ, trước đây ta cũng giống như ngươi, cũng ảo tưởng muốn làm binh, làm tướng quân, muốn làm rạng rỡ tổ tông. Bỏ mặc hai mẹ con họ và chạy đi nhập ngũ, bây giờ ngẫm lại, ông đây đúng là một thằng ngu.
Vương Hải trầm mặc một hồi rồi nói: – Triệu đại thúc, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về đi. Ta nghĩ, vợ con của thúc đều ngóng trông ngày thúc trở về.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một mũi tên mang theo máu đã đâm lên trên mũ của hắn.
Vương Hải bị dọa thân mình run lên, sắc mặt trắng phau. Lão Triệu vội kéo hắn tránh ra đằng sau mình, tháo mũ của hắn xuống xem xem, thì thấy mũi tên kia thẳng tắp cắm vào trong tóc của Vương Hải, xuống thêm tí nữa là có thể đâm xuyên da đầu hắn rồi.
Lão Triệu cũng hoảng sợ không thôi, quan sát tỉ mỉ thấy Vương Hải không có việc gì mới thở phào một hơi, nói: – Tiểu tử ngươi, mệnh cũng lớn thật.
Vương Hải hồi phục lại tinh thần một chút, đón lấy mũ của mình nhìn nhìn, cười ha ha nói: – Ha ha! Triệu đại thúc, có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, nói không chừng về sau ta thật sự có thể làm tướng…
Phập!
Một mũi tên, cắm thật sâu vào lồng ngực của Vương Hải.
Lão Triệu ôm lấy thi thể của Vương Hải gào khóc: – Tiểu tử ngốc, đã nói không cho ngươi làm tướng quân rồi mà, ngươi không chịu nghe lời ta! Ôi! Ngươi mới có mười bảy tuổi thôi!
Binh lính Chu quân lần lượt ngã xuống dưới tường thành Ngọc Châu, tất cả những con người này có lẽ ở quê nhà có thê tử có con cái đang ngóng trông, có lẽ có mẹ già mỏi mòn chờ con trẻ về hiếu kính, thế nhưng chiến tranh tàn khốc như một bộ máy giết chóc vô tình, ai ai cũng không thể nắm chắc được cơ hội sống sót. Mạng người, ở trên chiến trường là thứ rẻ mạt nhất.
Không ai quan tâm đến sự sống chết của người khác, mới giây trước đó rõ ràng còn là một người dồi dào sức sống, có thể giây tiếp theo đã bước đi trên cầu Nại Hà, uống xong canh Mạnh Bà, tiến vào cửa luân hồi.
Máu tươi cứ thế mà trôi, mạng người cứ thế mà mất, dễ dàng như vậy.
Tương đồng, trên tường thành Ngọc Châu, số tử vong của quân Hán thủ thành càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng một lúc một nhanh. Vũ khí khuyết thiếu, lương thực thiếu thốn, thể lực không đủ, những yếu tố bất lợi này của quân Hán đã trở thành trợ lực cho quân Chu khi bọn chúng áp sát tường thành. Cung tiễn thủ Chu quân tổ chức áp chế có hiệu lực, từng thi thể quân Hán rơi xuống từ trên tường thành, dưới chân thành, thi thể của bọn họ và của kẻ địch quấn lấy nhau, khó mà tách rời.
Một mảnh đại địa biến sắc, đỏ rực một màu, vĩnh viễn là sắc điệu tiêu biểu của chiến trường. Quá nhiều máu trên mặt đất tích tụ thành những dòng suối máu chảy dài, những vũng máu đọng vẫn còn hơi ấm, ùng ục bọt máu trên cả vùng đất.
Bốn thê đội quân Hán thủ thành, thê đội thứ nhất người gần như chết hết. Thê đội thứ hai đã tổn thất quá nửa, nhờ người của thê đội thứ ba lần lượt tới bổ sung. Ở gần cửa thành, quân Hán chịu tổn thất càng thê thảm và nghiêm trọng. Vì yểm hộ cho công thành chùy, vô số cung tiễn thủ Chu quân tập kết ở đây, mưa tên dày đặc gần như áp chế Hán quân trên thành không ngốc đầu lên được, thê đội thứ tư của quân Hán giữ cửa thành đã toàn bộ lên tường thành. Ở phía sau bọn họ chính là các dân chúng cầm trong tay vũ khí đơn sơ, trên mặt không có chút máu, cả người run lẩy bẩy.
Từng cái từng cái thang một được dựng lên, Chu quân bắt đầu bám leo lên tường thành. Quân Hán thủ thành dùng tảng đá liên tiếp đập xuống Chu quân đang trèo thang, không ngớt dốc sức đẩy đổ thang bắc lên tường thành. Cung tiễn thủ Chu quân tiến hành công kích áp chế hết sức lợi hại, có rất nhiều quân Hán mang ý đồ đẩy ngã thang đều bị loạn tiễn bắn chết.
Rốt cục, đã có mấy tên Chu quân trèo được lên đầu thành Ngọc Châu. Quân Hán phụ trách trợ giúp lập tức chen chúc vây lại, tên lính Chu đầu tiên lên được tường thành còn chưa đứng vững chân, đã bị một đao chém đứt nửa cái đầu. Màu đỏ của máu và màu trắng của óc bắn tung tóe khắp nơi, trên tường thành, trên quần áo của bất kể là chiến hữu hay là kẻ địch.
Tên Chu quân thứ hai trèo lên, hai thanh đao thép và ba cây trường mâu gần như đồng thời công kích, chỉ trong một cái chớp mắt, tính mạng của gã đã nhanh chóng biến mất thành hư không. Một cái chớp mắt là bao lâu? Phật nói một cái búng tay là đã qua sáu mươi lần chớp mắt rồi. Như vậy, ở trên chiến trường, một cái búng tay là đã có sáu mươi người toi mạng?
Theo mấy cái thang chưa kịp đẩy đổ, càng lúc càng nhiều Chu quân bò lên tường thành. Mười mấy tên Chu quân thế nhưng không hề mù quáng xông lên phía trước, mà là cố gắng thủ hộ thang cho càng nhiều Chu quân bò lên.
Chiêu Tiên nhìn thấy đã có không ít Chu quân lên được tường thành, hắn vẫy tay một cái mang theo ba bốn tên thân binh lao thẳng tới.
Trên vai của hắn còn cắm một mũi tên, đuôi tên theo cử động chạy của hắn còn không ngớt lay động. Máu từ trên bờ vai của hắn không ngừng chảy xuống, hắn lại dường như không cảm thấy được đau đớn.
Vung phương thiên họa kích trong tay, bổ một tên lính Chu từ đối diện xông tới làm hai nửa. Chiêu Tiên rống to một tiếng: – Các huynh đệ! Hãy cùng ta đẩy lùi bọn chúng trở về, thành Ngọc Châu này không thể để mất trong tay chúng ta!
Hắn vừa ra sức giết địch, vừa hô to: – Giết sạch bọn chúng, đẩy ngã thang leo! Các huynh đệ, ở sau lưng các ngươi chính là những người dân Ngọc Châu vô tội! Một khi Chu quân từ nơi này của chúng ta công phá, từng người thân nhân của các ngươi cũng sẽ bị lũ Chu quân này giết chết! Vì bảo hộ tính mạng của người thân, vì chúng ta có thể sống sót, giết!
Cùng với tiếng rống to của hắn, càng lúc càng có nhiều quân Hán đổ xô về bên này trợ giúp. Vô số dân chúng cũng đi lên tường thành, hoặc chỉ dùng binh khí đơn sơ trong tay mình, hoặc là nhặt lên đao thương từ trong tay của những tử thi trên tường thành, đều ập về hướng binh lính Chu quân mà chém mà bổ!
Mắt thấy mười mấy tên Chu quân dẫn trước đạp lên tường thành chỉ trong một thời gian rất ngắn đã chết hơn phân nửa, những lính Chu quân khác để lại vài người đỡ lấy cái thang, số khác thì điên cuồng quơ loạn binh khí trong tay.
Chiêu Tiên xuất một chiêu với khí thế quét sạch ngàn quân, chém hai gã Chu quân thành hai khúc. Máu tươi bắn lên đầy mặt hắn, thậm chí che mất tầm mắt của hắn.
Chiêu Tiên lau máu loãng dính trên mặt, hét lớn một tiếng, một kích bổ xuống bên bả vai hợp với cánh tay của một gã Chu quân, kích này chém xéo xuống bổ mở vùng bụng của tên lính Chu. Lộp bộp lộp bộp, từng món nội tạng của tên lính này liên tiếp rơi xuống.
Chiêu Tiên như hóa thành một con mãnh thú thời viễn cổ, dùng phương thiên họa kích trong tay như nanh vuốt sắc bén, không ngừng xé rách thân thể kẻ địch.
Binh lính Chu quân lần lượt tử vong, tương ứng, quân Hán cũng đang không ngừng phản kích rồi ngã xuống. Cuối cùng, nhóm quân Hán như phát điên hô to, tay nắm chặt rồi đồng loạt xông lên phía trước, chẳng màng đến binh khí của kẻ thù đánh tới, kiên cường dựa vào thân thể của mình dồn cho đám Chu quân trên tường thành đi xuống.
Có vài binh sĩ quân Hán không kịp thu bước, cũng cùng nhau rớt xuống tường thành. Bọn họ mới rơi trên mặt đất, đã có vô số Chu quân xúm lại, chẳng quản bọn họ còn sống hay chết cái khỉ gì mà ngay lập tức loạn đao chặt chém bọn họ thành thịt nát.
Vài khung thang trước sau bị đẩy ngã, binh lính Chu quân còn trên thang hét to rồi té xuống. Trước khi chiếc thang cuối cùng bị đẩy ngã, một đại hán cường tráng để thân trần cả người đẫm máu bò lên trên. Đôi mắt của gã đã bị một màu đỏ bao phủ, máu của đám huynh đệ chảy dọc trên người gã.
Tống Nghị!
Môt đao chém chết hai tên quân Hán đứng ở gần đó, Tống Nghị gầm lên một tiếng, vọt vào giữa đám quân Hán. Thang bị đẩy ngã, gã như một con mãnh hổ đơn độc sát nhập vào bầy sói, không ngớt cắn xé thân thể kẻ địch.
Quân Hán lần lượt bị Tống Nghị giết chết, thậm chí không ít dân chúng vây công.
Chiêu Tiên tung một cước đạp tên lính Chu cuối cùng xuống tường thành, xách đao lao thẳng đến chỗ Tống Nghị. Hắn sải bước to chạy tới, thân mình nhảy lên thật cao, lăng không bổ một kích xuống đầu Tống Nghị.
Tống Nghị quét đứt đoạn thân thể của một tên quân Hán, hai tay cầm đao mạnh mẽ xông lên.
Keng một tiếng, một đám lửa tóe ra chói mắt.
Thân mình Tống Nghị không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, lòng bàn tay bị chấn động đau rát. Chiêu Tiên cũng không khá hơn gì, lực lượng phản ngược chấn cho trong lồng ngực của hắn sông cuộn biển gầm. Chỉ có điều trong tình huống hiện tại, cả hai người đều chẳng đoái hoài thở dốc lấy lại sức, mà lập tức vung binh khí vọt tới.
Hai người ở trên tường thành ác chiến một hồi, quân Hán vây quanh bốn phía căn bản không tiếp cận được. Tiếng đao xé gió lãnh liệt, sát khí sôi trào.
Hai người giao đấu ước chừng mười mấy hiệp, trên người đều đã bị đối phương chém mở những vết thương sâu tới tận xương. Tuy nhiên hai người kia như một cặp mãnh hổ, quyết thề không đội trời chung.
Chiêu Tiên cắn răng một cái, mạnh mẽ tiến lên vung kích quét ngang hông Tống Nghị, còn Tống Nghị thì một đao bổ thẳng đến đầu Chiêu Tiên. Hai người ai cũng không chịu trở tay phòng ngự, tình nguyện đồng quy vu tận.
Mắt thấy đao kia đã đến đỉnh đầu, Chiêu Tiên cắn răng một cái, hơi nghiêng đầu lách qua thân đao nặng nề bổ xuống, vẫn không hề thuyên giảm tốc độ vung kích thẳng đến Tống Nghị.
Keng một tiếng!
Từ bên cạnh đúng lúc duỗi tới một thanh thiết thương ngăn ở trước vai Chiêu Tiên, đại đao của Tống Nghị chém lên trên thân thương bắn ra vô số tia lửa. Tống Nghị sửng sốt, nhưng đã không kịp phản ứng rồi, kích của Chiêu Tiên đã quét ngang lên trên người gã.
Phụt!
Máu huyết vẩy ra khắp nơi, cây kích chém thật sâu vào eo Tống Nghị, không ngờ kẹt ở đầu khớp xương không nhổ ra được. Năm sáu quân Hán một loạt xông lên, đâm loạn thương, ở trên người Tống Nghị đã chọc ra hơn mười lỗ máu.
Tống Nghị một tay vịn tường thành, quay đầu lại thoáng nhìn cái tán che màu vàng ở trước trận Chu quân đằng xa, trên mặt hiện lên sự giải thoát, vẻ mặt thư thái.
Gã cứ đứng như vậy, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Tôn Thắng vội vàng đỡ lấy Chiêu Tiên đã gần như kiệt sức, nóng ruột hỏi: – Ngươi thế nào rồi?