[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
“Giáo chủ, hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm!”
Trong Tử Trúc tiểu viện, Diệp Húc nhìn lão già đang nằm trên giường trúc kêu ai ui ai ui, đầu không khỏi to như cái đấu. Một quyền này của Giao đạo nhân ngay cả một ngọn núi cũng bị đánh nát, thế mà không ngờ chỉ động tới chút da thịt của lão già này, tu vi thực sự rất bí hiểm.
Hắn vẻ mặt đau khổ giải thích nói: “Đệ tử không biết giáo chủ tới, còn tưởng rằng kẻ thù tìm tới cửa…”
“Hiểu lầm cái đầu nhà ngươi!”
Lệ Thượng Dương đưa tay gõ đầu hắn một cái, lập tức nhe răng nhếch miệng cả giận nói: “Lão tử lo lắng người của Quỷ Vương tông tới tìm người gây chuyện, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy tới xem ngươi thế nào. Ta ở nơi khỉ ho cò gáy này của ngươi đúng bảy ngày rồi, lúc nào cũng ngóng trông ngươi trở về, gặp mặt ngươi. Ngươi thì hay lắm rồi, vừa mới gặp mặt đã đánh phủ đầu lão tử ta, tìm người đánh lão tử ta sao! Tiểu tử, ngươi là cố ý, tuyệt đối có ý như vậy!”
“Chuyện này thực sự là một sự hiểu lầm giáo chủ à…”
Lệ Thượng Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi nói vừa rồi còn tưởng có kẻ thù tìm tới cửa, hay ngoại trừ Quỷ Vương Tông ngươi còn đắc tội những người khác sao?”
Diệp Húc thấy hắn không hỏi chuyện của Giao đạo nhân đánh hắn, nhẹ nhàng thở ra cười nói: “Đệ tử ở trong vu hồn giới, giết đệ tử của vài môn phái nhỏ, bởi vậy mới đắc tội bọn họ.”
Lệ Thượng Dương sắc mặt hơi hòa hoãn lại, gật đầu mỉm cười nói: “Ngôn Chi bảo ngươi có bản lĩnh, quả nhiên, giết đệ tử của vài môn phái nhỏ cũng coi như là tăng cường uy phong cùng chí khí của Ngũ Độc giáo ta! Nói nhanh, mấy môn phái nhỏ nào.”
Diệp Húc dựng thẳng ngón tay, như tập đếm nói: “Ngoại trừ Ký Châu Quỷ Vương Tông còn có Bá Châu Thất sát cung. Lai Châu Huyết Thần Bảo, Đằng Châu La Sát Môn. Đệ tử của bọn họ gần như bị giết sạch bên trong vu hồn giới, thực là tăng lên rất nhiêu uy phong cho Ngũ Độc giáo ta. Trên đường trở về đại ca của ta còn giết chết thiếu chủ Huyết Thần Bảo cùng thất đệ của La Bảo Chủ…”
Mỗi khi hắn nhắc tới tên một môn phái, sắc mặt của Lệ Thượng Dương lại xanh mét hơn một phần. Bốn môn phái vừa nói xong, Lệ Thượng Dương sắc mặc cực kỳ khó coi, nâng ngón tay lên run rẩy chỉ vào hắn, tức giận gần như không nói được một lời nào.
Diệp Húc vội vàng xoa xoa ngực hắn, cho hắn thông khí.
Lệ Thượng Dương gian nan thở hổn hển, cả giận nói: “Ngôn Chi tên hỗn đản kia nói ngươi có bản lĩnh, cũng không nói ngươi có bản lĩnh gây chuyện lớn như vậy… Những môn phái nhỏ sao? Mấy môn phái nhỏ này, cái nào cũng không yếu hơn Ngũ Độc giáo ta! Ngươi còn một hơi đắc tội tới bốn nhà, ta nhanh không thở nổi rồi, ta muốn trở về Lĩnh Nam…”
“Dưỡng thương thế cho tốt rồi đi?” Diệp Húc thân thiết nói.
“Cút!”
“Vâng.”
Diệp Húc lao ra khỏi phòng, đám người Thạch Trường Thanh lập tức xông tới, cuống quít hỏi: “Lão gia tử thương thế ra sao?”
“Còn nhảy nhót được tốt, trung khí mười phần.” Diệp Húc cười nói.
Mọi người yên lòng, Lệ Thượng Dương bên trong đang tức chết đi được, chính mình nằm trên giường bệnh, xương sườn bị gãy ít nhất ba cái, tới miệng tiểu tử này không ngờ biến thành “Nhảy nhót tốt.” Bản thân mình có giống như vậy không?
“Vu sĩ thanh bào kia có lai lịch gì? Thực lực lại không kém ta mấy…”
Hắn không khỏi lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói: “Sớm biết bên người tiểu tử này có cao thủ như vậy. Lão tử cũng đừng hòng tới đây, đỡ phải chịu một đòn oan…”
Diệp Húc đứng trên đỉnh Tử Trúc phong, hướng Vân Môn sơn nhìn lại, chỉ thấy nơi mà giáo chủ Lệ Thượng Dương rơi xuống. Tòa núi nhỏ kia đã bị san thành đất bằng, chỉ lưu lại một cái hố sâu, trong lòng khiếp sợ vạn phần: “Đây là thực lực của cao thủ sao? Tu luyện tới trình độ như đại ca cùng giáo chủ Lệ Thượng Dương, chỉ sợ dời non lấp biển cũng không nói chơi.”
Hắn đem bảo vậy của mình đoạt được trong vu hồn giới ra, phân phát cho đám người Thạch Trường Thanh. Thạch Trường Thanh đạt được một kiện vu bảo, tên là Tử Mẫu Song Hoàn, tử hoàn chỉ dùng Thủy Tinh Huyền Đồng, mẫu hoàn cũng là Hỏa Viêm Tinh Đồng. Hai món này hợp lại một chỗ tạo thành một bộ vu bảo, tế khởi ra là nước lửa cùng phát, thủy là trọng thủy, hỏa là dương hỏa, rất lợi hại.
Cái vu bảo này là do đệ tử của Thất Sát cung thu đi, mấy người này có ý đồ giết hắn, bị hắn giết chết, thu hồi vu bảo vào trong túi mình.
Thạch Trường Thanh được vu bảo này hưng phấn vạn phần,
Đám người Tiêu Nguyệt cực kỳ hâm mộ, bọn họ mỗi người cũng được một kiện vu binh, đều là vu bảo bán thành phẩm. Sau này tu luyện tới Chân Nguyên kỳ, bọn họ sưu tập tài liệu, có thể dung nhập vào trong vu binh này, nâng cao thành vu bảo chân chính.
“Tiểu tử, có vu bảo thích hợp với Hùng lão gia ta không?” Hùng Bi nhảy tới trước mặt hắn, hai tay chà xát chà xát, cười ha hả nói.
“Hùng lão gia??” Diệp Húc nhướng mày, hừ lạnh nói.
Đầu hắc hùng kia rất biết nghe lời, cẩn thận trả lời nói: “Diệp lão gia, người có vu bảo hợp với tay tiểu đệ không?”
Diệp Húc lật xem một hồi, vất cho hắn một cái lang nha bổng kim quang chói mắt nói: “Ngươi lực lớn vô cùng, vu bảo không có, cái lang nha bổng này ngươi cầm xem.”
Lang nha bổng này ước chừng trên dưới hai trượng dài, phía trước lai đại bổng chùy dài chừng hai mét. Mặt trên của nó che kín những móc câu, sắc bén dị thường, vừa thấy đã biết là một kiện hung binh. Chỉ cần thoáng va chạm một chút, liền có thể kéo hàng chục cân thịt của người xuống.
Hùng Bi vui mừng dị thường, cây lang nha bổng này đúng khẩu vị của hắn, nếu là Diệp Húc thật sự cho hắn một kiện vu bảo, hắn cũng không biết sử dụng thế nào.
“Nếu được bảo bối hợp ý của ngươi, còn không mau đi làm việc đi?” Diệp Húc trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, quát.
Hùng Bi cuống quít khiêng lang nha bổng, đi vào trong phòng tu luyện, chui vào trong ngọc lâu, khai khẩn đất hoang, gieo trồng dược tài.
Diệp Húc sờ sờ cằm mình, đáng tiếc Diệp lão gia tuổi còn nhỏ, cằm không có râu, thầm nghĩ: “Đầu Hùng này ngày càng biết nghe lời đây.”
Giao đạo nhân lúc này rít gào tiến tới, đứng bên cạnh hắn, hướng tử trúc tiểu viện bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hiền đệ, lão nhân kia có bị thương nặng không?”
“Thương thế cũng không phải rất nặng, chỉ có điều gẫy mấy cái xương sườn, lấy tu vi của hắn, hẳn trong vài ngày là khỏi hẳn rồi.”
“Giáo chủ của ngươi rất lợi hại.”
Giao đạo nhân nhìn về phía phòng bệnh của Lệ Thượng Dương, khuôn mặt hẹp dài của hắn lộ ra vẻ kiêng kị nói: “Ta gần người đánh lén, không ngờ cũng không thể đánh chết được hắn. Nếu là hắn có phòng bị, cũng không bị thương chút nào. Thật muốn quang minh chính đại đánh một trận, nhìn xem thủ đoạn của ai cao minh hơn!”
Diệp Húc rùng mình một cái, Giao đạo nhân cùng Lệ Thượng Dương hai người thực lực thế nào, hẳn là không sai biệt lắm. Nếu hai người mà công bình giao thủ, ai thắng ai thua còn rất khó nói.
Tuy nhiên nếu hai người bọn họ mà đánh đập tàn nhẫn, phạm vi trăm dặm Vân Môn sơn này khẳng định sẽ không còn nữa, chẳng tồn tại chút gì.
“Đại ca, ngươi có tìm được linh mạch thích hợp hay không?” Diệp Húc vội vàng chuyển đề tài hỏi.
Hắn trong lúc chiếu cố cho Lệ Thượng Dương, giao đạo nhân chạy chung quanh Vân Môn sơn tìm linh mạch, tính thiết kế động phủ, định cư trong này.
Giao đạo nhân gật đầu nói: “Tìm được một chỗ rồi, tất nhiên là nới đáy linh mạch giao hội với địa sát khí, rất thích hợp cho ta tu luyện. Nếu là ta có thể ngưng tụ nguyên thai, trực tiếp dùng địa sát khí này rèn luyện nguyên thai.” Vừa dứt lời, ở sâu trong Vân Môn sơn lại truyền tới tiếng lôi âm ầm ầm.
“Chính là nơi có lôi âm này, ta đi theo tiếng sấm, phát hiện khối bảo địa này ở dưới lòng đất.” giao đạo nhân nói.
Diệp Húc nao nao, thầm nghĩ trong lòng một tiếng may mắn. Bên dưới vùng núi Vân Môn sơn này truyền tới tiếng lôi âm, hắn nguyên tưởng có yêu vật hay bảo bối gì ở dưới lòng đất. Mãi tới bây giờ mới biết được không ngờ dưới lòng đất lại cất giấu một nơi địa sát.
Trong vu hồn giới, hắn đã từng chứng kiến phong sát lợi hại thế nào, chỉ một ít phong sát cực nhỏ cũng vây hắn làm hắn suýt chết bên trong huyền băng. Mà địa sát trong núi Vân Môn này, khẳng định càng thêm lợi hại, nếu là lúc đó hắn tham lam một chút, lẻn xuống lòng đất, hơn phân nửa đã toi mạng.
Sau mấy ngày, giao đạo nhân mở động phủ dưới lòng đất, cực ít xuất hiện. Mà thương thế của Lệ Thượng Dương cũng chưa khỏi hẳn, cũng không thèm đi, hai người này cơ hội chạm mặt ít, cho nên không có cơ hội xuất thủ.
Vân Môn sơn có đám người Thạch Trường Thanh xử lý, Diệp Húc nhàn hạ, ở trong tử trúc tiểu viện nghiên cứu Thanh Giao Cửu Kích của mình. Hành trình đi vu hồn giới, chẳng những khiến hắn thu hoạch được nhiều bảo vật, đồng thời cũng hắn thấy được uy lực của hỏa giao long, làm hắn mở rộng tầm mắt. Hắn bắt đầu cân nhắc thanh giao cửu kích của mình, ý đồ khiến cho uy lực của vu pháp này tăng thêm một tầng nữa.
Cho tới nay, Thanh Giao cửu kích là vu pháp sở trường nhất của hắn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng hiện giờ, hắn phòng ngự có Cửu Chuyển Nguyên Công và Viêm dương Hồ Lô, xa có kim tàm bốn cánh, gần có Bàn Long Kim Trượng.
So sánh với những bảo vật có uy năng mạnh mẽ này, uy lực của thanh giao cửu kích có vẻ yếu đi rất nhiều. Tam nguyên cảnh tu sĩ tranh đấu, cố nhiên có thể một cắt thành hai, nhưng gặp được vu sĩ tam chân cảnh, đối phương có được vu bảo mà nói, liền không có bao nhiêu lực công kích rồi, không thể phá vỡ được phòng ngự của đối phương.
Vu pháp này còn có không gian thật lớn để nâng cao, tuy nhiên mấy ngày nay, hắn thu hoạch được rất nhỏ, thủy chung không thể đột phá được.
Diệp Húc tĩnh tọa bên trong tử trúc lâm, một điều nguyên khí giao long chậm rãi chuyển động trong rừng trúc. Hắn đã tu luyện cửu chuyển nguyên công tới tầng thứ bảy, nguyên khí hóa thành màu vàng cam, giao long cũng có màu vàng cam, có được thần vận của giao long chân chính, giống như đúc.
Tuy nhiên Diệp Húc thủy chung vẫn cảm thấy thanh giao cửu kích của mình còn chỗ thiếu hụt nào đó. Hơn nữa là chỗ thiếu hụt thật lớn, nếu có thể hoàn thiện được vu pháp này, uy lực cũng không kém so với vu bảo.
Tuy nhiên sau nhiều ngày khổ tu, hắn vẫn không tiến bộ được chút nào.
Đột nhiên, giữa không trung, một đạo long khí phóng lên cao. Diệp Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu khí hóa thành một đầu ác giao, mi tu, vẩy và móng, tất cả đều hiện lên!
Thậm chí, giao long chi khí này còn cho hắn có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong sinh vật này. Có thể nhìn thấy khắp các ngõ ngách trong cơ thể giao long, huyết mạch lưu động, tâm can tỳ phế, thận tràng dạ dày ở vị trí nào, hoa văn trên cơ thể, gân cùng kinh mạch…
Diệp Húc trong lòng bừng tĩnh đại ngộ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình không thể nâng cao uy lực của thanh giao cửu kích.
“Thanh giao cửu kích của ta là xem thần thể thần vận của giao long khi di chuyển. Tuy rằng ta nắm được thần vận của giao long, nhưng vu pháp này vẫn không thể hoàn thiện được. Đặc biệt là cấu tạo thân thể của giao long, sai lầm chồng chất, cho nên còn chưa thể hoàn thiện giao long cửu kích.”
Thanh giao cửu kích của hắn là học được từ vu tu đường Diệp gia, lại quan sát điêu khắc giao long trên ngọc lâu, lúc này mới lấy được thần vận của giao long.
Về phần cấu tạo cơ thể bên trong giao long, điêu khắc của vu tu đường toàn bộ là tưởng tượng, điêu khắc loạn bậy mà thành, chênh lệch với giao long chân chính rất lớn. Bởi vậy môn vu pháp này của Diệp Húc cũng không hoàn mỹ.
Mà giao long trên trời được tạo thành bằng yêu khí này lại phơi bầy ra cấu tạo hoàn chỉnh bên trong thân thể giao long, khiến cho hắn học tập quan tưởng. Nếu hắn có thể dựa theo cấu tạo này mà sửa thanh giao cửu kích, thì uy lực của môn vu pháp này tất có thể nâng cao được hàng chục lần!
Diệp Húc sau khi nghiền ngẫm thật lâu, ghi nhớ mỗi dấu vết cấu tạo bên trong cơ thể giao long vào trong đầu, đứng dậy cười nói: “Đa tạ đại ca đã thành toàn!”
Xa xa truyền tới thanh âm của giao đạo nhân, thản nhiên nói: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Bản thể của hắn là một thanh giao đã tu luyện thành công. Hắn thấy Diệp Húc khổ tu thanh giao cửu kích thủy chung không thành cho nên mới dùng yêu khí bắt chước hình thái của mình nhắc nhở Diệp Húc một phen.